Chương 25: Trả lại chân tướng
Chung tình bên cạnh thở dài, có lòng thay hiệu trưởng giải thích.
"Hiện tại dư luận lớn như vậy, rất nhiều bạn học có thành kiến với em, chúng ta đã hương lượng một chút, cảm thấy nếu em tiếp tục đến trường, các bạn học sẽ nhắm vào em."
Tuy rằng biết là lời họ nói cũng có lý, có điều Cố Lạc vẫn nhíu mày từ chối: "Em không nghỉ học đâu, nếu nghỉ học thật không phải sẽ càng xác thực tin đồn em dựa vào quan hệ của ba để nhập học sao ạ."
Chung Tình có chút sốt ruột: "Cố Lạc em đừng ngoan cố thế, đến lúc đó trường học sẽ ra thông báo làm rõ, chờ chuyện này ổn rồi em sẽ lại đi học."
Cố Lạc thái độ rất kiên quyết: "Cô Chung, em không nghỉ đâu."
Các giáo viên hai mặt nhìn nhau, đối mặt với một Cố Lạc kiên định như thế, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Thật ra đứng từ góc độ của nhà trường, làm như vậy sẽ tốt hơn, nhưng mà Cố Lạc vẫn không muốn lão Cố nhà cậu bị nói xấu.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị nhẹ nhàng gõ mấy cái, một giọng nói quen thuộc truyền đến tai Cố Lạc, ngữ điệu lười nhác kia hiếm khi đứng đắn được chút.
"Các thầy cô, em có thể vào được không ạ?"
Chung Tình hơi cau mày, không biết Sở Ly bây giờ đến đây để làm gì, hiệu trưởng lên tiếng trước: "Vào đi."
Sở Ly nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cặp mắt đào hoa kia lưu chuyển, nhìn mọi người trong phòng, giống như đã dự đoán trước được tình huống này, Cố Lạc có chút nghi hoặc nhìn hắn, không rõ hắn tới đây làm gì.
Chung Tình hỏi trước: "Sở Ly đấy à? Có việc sao?"
Ngón tay Sở Ly nắm tập văn kiện đã được sao lưu, đưa cho các thầy cô: "Thưa thầy cô, mọi có thể xem thử cái này, vị trí bị gãy xương của Lưu Lâm là hướng ra bên ngoài, nếu bị đẩy ngã từ chính diện, không thể gãy được thành hình dạng như này."
Cố Lạc cũng cau mày đi lại gần, nhìn thấy hình phim quả nhiên giống như Sở Ly nói.
Cố Lạc tức giận đến lông mày cũng nhảy dựng lên: "Em đã nói mà, em đẩy cũng không nặng, sao mà gãy xương dễ thế được."
Cố Lạc vỗ vỗ đùi, hay lắm, hóa ra là tên Lưu Lâm này cố tình lừa mình.
Chủ nhiệm Ngô có chút không tin nổi: "Vậy ý em là Lưu Lâm tự mình ngã xong đổ tội cho Cố Lạc sao? Vì hãm hại bạn học mà em ấy lại nhẫn tâm với cơ thể mình như thế sao?"
Khóe miệng Sở Ly khẽ cong lên: "Thầy Ngô, gọi Lưu Lâm tới hỏi một chút không phải là sẽ biết sao? Hơn nữa lúc ấy cũng không phải chỉ có mình Cố Lạc, không lẽ tất cả đều nói dối sao?"
Chủ nhiệm Ngô nghĩ ngợi rồi gật đầu, cảm thấy lời Sở Ly nói cũng có lý, ông đi ra ngoài, tự mình đến lớp 9 để dẫn Lưu Lâm đến đây.
Trên tay Lưu Lâm vẫn còn treo băng vải, lại nhìn thấy Cố Lạc cũng đang ở văn phòng, đáy lòng thầm vui vẻ, xem ra hôm nay các giáo viên muốn xử lý triệt để Cố Lạc rồi.
Cậu ngoan ngoãn nói: "Các thầy cô, tìm em có chuyện gì sao ạ?"
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người cậu ta, làm Lưu Lâm cảm thấy có chút kinh ngạc.
Chung Tình trầm giọng hỏi: "Lưu Lâm, lúc ấy Cố Lạc đụng phải em như thế nào, các thầy cô muốn nghe tình huống lúc đó một chút"
Lưu Lâm cũng không nghĩ nhiều, tuy rằng sắc mặt của mọi người không đúng cho lắm, Cố Lạc cũng nhìn cậu nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà cậu vẫn kể lại
"Lúc ấy chúng em gặp nhau ở sân thể dục, Cố Lạc chê em chắn đường của cậu ta, muốn em tránh đường, em không tránh, cậu lập tức một phát đẩy em ngã ra đất, lúc sau thì tay đã gãy xương mất rồi."
Sở Ly đứng ở bên người Cố Lạc, bóng người thật lớn bao phủ Cố Lạc, không biết vì sao, Cố Lạc khó hiểu mà có cảm giác rất an toàn, không biết tại sao nữa.
Sở Ly khóe mắt hơi nhếch lên, ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua Lưu Lâm, không nhanh không chậm nói: "Tôi đã hỏi qua bác sĩ, cái vết gãy xương kia của cậu, phải bị đẩy từ phía sau thì mới có hình dạng đó được."
Lưu Lâm lập tức luống cuống, cậu ta ngã ở trên cầu thang, lúc ấy cũng không nghĩ tới điểm này.
Cậu giật giật môi: "Em...." Muốn giải thích một chút.
Nhưng mà Sở Ly lại không cho cậu ta cơ hội này, trực tiếp nói luôn: "Phim chụp của cậu đang ở đây rồi, lúc ấy sân thể dục cũng không ít người có mặt ở đó, Lưu Lâm, cậu vẫn nên nói thật với các thầy cô đi"
Hắn trực tiếp đánh gãy lời nói của Lưu Lâm.
Những lãnh đạo trường nhìn dáng vẻ chán nản của Lưu Lâm, trong lòng cũng đã rõ ràng rốt cuộc chuyện là như thế nào rồi, hiệu trưởng thở dài.
"Lưu Lâm, em vẫn luôn là một học sinh tốt, có khúc mắc trong lòng thì cũng đâu phải hãm hại bạn học như thế này?"
Lưu Lâm cắn cắn môi, trong ánh mắt hàm chứa nước mắt, dưới ánh mắt dò xét của giáo viên, mở miệng.
"E cũng không biết có phải do cậu ta đẩy nên em mới gãy xương, hay là do bị ngã cầu thang, nhưng mà thật sự là do Cố Lạc nên em mới bị ngã ở sườn dốc sân thể dục mà."
Cố Lạc mắt trợn trắng, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Ngu ngốc."
Ngược lại, Sở Ly thì có vẻ cảm thấy rất hài hước, khóe miệng mang theo ý cười không rõ: "Xem ra bạn học Cố có mị lực lớn đến thế, có thể làm cậu thời thời khắc khắc nhớ mong đến, về sau đi đường mà ngã chết có phải cậu cũng muốn đổ lên đầu cậu ấy không?"
Mặt Lưu Lâm trắng bệch, cũng biết cách nói của mình có chút gượng ép: "Tôi không có ý đó."
Cố Lạc liếc mắt nhìn Sở Ly, không thể tưởng được hai ngày trước, bọn vẫn còn đang giao lưu quyền cước với nhau, thế mà hôm nay hắn lại tới giúp cậu.
"Không phải cậu yêu thầm tôi đấy chứ?" Cố Lạc cũng vui vẻ mà trêu chọc Lưu Lâm, còn nháy mắt một cái.
Lưu Lâm nghẹn đỏ mặt: "Cậu, cậu đừng có nói linh tinh."
Hiệu trưởng thật sự nhìn không được nữa, vỗ một cái thật mạnh xuống bàn: "Được, đừng có ồn ào nữa."
Người trẻ tuổi bây giờ, trong đầu toàn mấy cái thứ kì quái gì vậy.
Ông khụ một tiếng, làm bộ uy nghiêm nói: "Khụ khụ, Lưu Lâm, em vu khống cho bạn học như vậy là quá không đúng rồi, lần này em sẽ phải chịu hình phạt của nhà trường, đến thứ hai kéo cờ em phải chính thức xin lỗi Cố Lạc."
Cố Lạc che miệng cười trộm, không thể tưởng được Lưu Lâm cũng có hôm nay, thật là trời xanh có mắt.
Đại mỹ nhân liếc mắt nhìn Cố Lạc đang vui sướng khi người gặp họa, nhàn nhạt bổ đao: "Em cười cái gì, thứ hai cũng có phần của em đấy, còn không biết xấu hổ mà cười người khác."
Cố Lạc lập tức làm mặt đau khổ, nghĩ thầm lát nữa mình phải đi hỏi xem cái người trên mạng kia đã viết xong chưa.
Cứ như vậy, hiệu trưởng giải quyết dứt khoát, đưa ra quyết định: "Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy, các em về phòng học trước đi."
"Vâng thưa thầy." Mấy đứa nhỏ trả lời.
Hiệu trưởng quay đầu lại phân phó cho chủ nhiệm Ngô: "Thầy Ngô, chuyện này thầy phát loa phát thanh rõ ràng cho các em học sinh đi, trên mạng cũng lọc cho sạch sẽ chút."
Thầy Ngô vội vàng đáp: "Vâng, vâng thưa thầy."
Bên kia, Chung Tình nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của Lưu Lâm, không đành lòng bồi thêm một câu.
"Lưu Lâm, cô biết là em luôn cho rằng Cố Lạc dựa vào quan hệ để học ở trường mình, nhưng thật ra Cố Lạc thi được hơn 400 điểm, đủ điểm đầu vào của Cửu trung."
Sở Ly hơi hơi cúi đầu, đánh giá Cố Lạc một cái, Cố Lạc khoe khoang nhướng mày, khóe miệng cong lên, trong đôi mắt phượng là vẻ đắc ý ngập tràn, cằm khẽ nhếch, dáng vẻ muốn tỏ ra mình vô cùng lợi hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro