Chương 20: Đánh nhau trên giường
Không biết vì sao, Sở Ly nhíu lại mày, đối với cách làm của Lưu Lâm hắn cảm thấy hơi chán ghét, nhưng cũng không nói ra, chỉ là trả lời một câu.
"Đều là bạn học cả, sống chung cho tốt!"
Lưu Lâm phẫn hận nói: "Ha, nếu không phải nhà cậu ta có quan hệ thì cũng xứng làm bạn học với chúng ta chắc, tôi xem thường nhất là loại người như vậy."
Sở Ly liếc mắt nhìn cậu ta, cũng không nói gì, xoay người trở về phòng học.
Các bạn học đang xem náo nhiệt xung quanh cũng tản ra, vai chính cũng xuống sân khấu rồi, có mình Lưu Lâm ở đây làm loạn cũng vô dụng.
Cố Lạc thực sự đã bị hai người kia đút cho no một bụng lửa giận rồi, cậu đi ra ngoà, đá đá mấy viên đá nhỏ chặn ven đường, tức quá, mẹ nó quá tức.
Cố Lạc càng nghĩ càng nuốt không nổi vụ này, đặc biệt là Sở Ly, hắn thế mà lại thật sự có xu hướng tính dục không bình thường, lại còn bị hắn hạ thủ hai lần, ghê tởm chết cậu rồi.
Trong tay cậu nắm điện thoại, gọi cho bọn Đinh Uyên, còn có mấy tên côn đồ bị lưu ban của lớp 3: "Ây, các anh em có rảnh không, giúp tao giải quyết chút việc riêng, hôm nay trên hành lang tao cùng cái thằng đó tranh chấp, chúng mày chắc biết hết rồi, tao mẹ nó nhìn thấy chúng mày đến hóng hớt rồi."
Tên họ Tần đứng đầu lớp 3 càng nghẹn cười: "Được, được, được, anh em vốn dĩ cho rằng mày có thể giải quyết, không nghĩ tới lại có kẻ ngáng chân, tao sẽ đi tìm thêm mấy người, chờ lát nữa tan học liền chặn nó lại."
Đôi mắt Cố Lạc nheo lại, nghĩ đến lần trước mình cũng mấy huynh đệ đi chặn người bị Sở Ly chiếm tiện nghi, nuốt một ngụm nước miếng tiếp tục nói: "Như này đi, chúng mày đi chặn cậu ta, tao không đi nữa, cũng đừng ra tay quá tàn nhẫn, cho cậu ta một bài học là được."
(Truyện là truyện, không cổ vũ mọi người hành động như Cố Lạc)
Mấy cái miệng bên kia điện thoại đều đáp ứng, Cố Lạc cảm thấy mỹ mãn cắt đứt điện thoại, giơ tay nhìn thời gian, ngáp một cái, chạy về phòng đi ngủ bù.
Một phen nhào lên trên chăn bông mềm mại, không tới hai phút đã ngủ rồi.
Lúc sau, cậu bị một tiếng mở cửa lớn đánh thức, Cố Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy Sở Ly vẻ mặt âm trầm đứng ở đầu giường cậu, biểu tình thập phần dọa người.
Cố Lạc thông qua khe hở của mắt đánh giá Sở Ly, đối phương lúc này đã sớm không còn dáng vẻ bất cần trước đây, một gương mặt xinh đẹp không có cảm xúc gì, môi mỏng đa tình kia là bị nắm đấm chào hỏi thân mật đến ứ máu.
Cố Lạc khóe miệng trộm cười, lần này cậu gọi đến tận mười mấy người, quả nhiên là Sở Ly trúng chiêu.
"Ôi! Đây là bị làm sao vậy nha? Đắc tội với người khác rồi phải không, xen vào việc của người khác là rất dễ bị đánh đó." Cố Lạc cười châm chọc mỉa mai.
Sở Ly nhướn một bên mày, thân người cúi xuống trực tiếp đem cậu ấn trên giường, ngữ khí hơi lạnh lẽo: "Đừng cho là tôi không biết là do cậu làm? Cố Lạc, tôi nhớ rõ là mình đã cảnh cáo cậu rồi, đúng chứ?"
Cố Lạc cười lạnh hai tiếng, nếu đã bị nhìn thấu rồi thì cũng không thèm giả bộ nữa: "Là ông đây kêu người đó thì sao nào? Sở Ly, cậu không xứng được ông đây ra tay đâu."
Nhiệt độ đôi mắt Sở Ly lạnh lẽo, hắn cảm thấy trước đây là mình bị điên rồi nên mới cảm thấy người này có chút đáng yêu.
Một tiểu thiếu gia tùy hứng, cái gì mà không vừa ý mình là không chịu được, vô cớ gây rối làm người ta thật sự rất bực bội.
"Bản thân không vui là muốn đánh người? Mẹ cậu không dạy bảo cậu à?"
Hắn vừa dứt lời, liền thấy vẻ đắc ý dạt dào của tiểu thiếu gia lập tức thay đổi, trong nháy mắt đã biến thành biểu tình phẫn nộ, Sở Ly còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã bị Cố Lạc đánh một quyền.
"Ông đây có được dạy hay không liên quan cái rắm gì tới cậu, họ Sở, hôm nay tôi không đánh chết cậu thì không xong đâu." Hốc mắt Cố Lạc đỏ lên, nắm tay vung vẩy muốn tặng kèm thêm hai đấm nữa.
Sở Ly kịp thời phản ứng, sắc mặt càng thêm kém, một phen ấn Cố Lạc xuống chăn, một tay nắm cằm cậu: "Ai đánh ai đến kêu cha gọi mẹ còn chưa biết đâu."
Cố Lạc đá một cái, ý đồ tránh thoát khỏi trói buộc của Sở Ly, tay cũng dùng sức giãy giụa.
Hai người ở trên cái giường 1m2 của Cố Lạc lăn lộn, Sở Ly vóc dáng cao, thật ra đang chiếm ưu thế, còn Cố Lạc thì tuy nắm tay đánh không lại, nhưng cái miệng thì còn cứng lắm, vô cùng phẫn nộ mà để lại trên vai, trên cổ tay Sở Ly đầy những dấu răng.
Đương nhiên Sở Ly cũng không để cậu như ý, một quyền đánh cho Cố Lạc ư ử kêu lên, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ba cậu, còn chưa có ai đánh cậu như thế đâu.
Khăn trải giường bị hai người lăn đến nhăn nhúm, cái giường 1m2 bất kham nổi cái trọng lượng này mà phát ra tiếng răng rắc, hai người trên giường còn hồn nhiên chưa nhận ra, một đánh một kêu đến là vui sướng.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ của bọn họ đột nhiên bị đẩy ra, ủy viên tuyên truyền lớn giọng gọi: "Cố Lạc, cô Chung gọi cậu đến văn phòng."
Sau đó, cậu ta nhìn thấy giáo bá và giáo thảo đang cùng lăn lộn trên một cái giường, tóc tai hỗn độn, sắc mặt ửng hồng, thở hổn hển, lúc này cậu cũng nhịn không được buột miệng thốt ra: "Ôi đm, tình huống gì đây?"
Hai người đang đại chiến trên giường đồng loạt quay lại, lộ ra gương mặt thiếu kiên nhẫn giống nhau ý đúc, Cố Lạc bực bội nói: "Con mẹ nó không thấy đang làm chính sự sao? Không rảnh, không đi!"
Giọng điệu Sở Ly cũng không còn ung dung như thường ngày, hắn đánh giá ủy viên tuyên truyền, nhất thời nhớ không nổi tên của cậu ta, chỉ có thể nhàn nhạt nói: "Bạn học kia, trước lúc vào không thể gõ cửa sao?"
Uỷ viên tuyên truyền như bừng tỉnh đại ngộ: "Ok, ok, tôi hiểu, tôi hiểu rồi!"
Sau đó chậm rãi lui về sau, đóng cửa lại, lại lần nữa ở ngoài cửa gõ gõ: "Có người không? Tôi vào được chứ?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó lộ ra dáng vẻ khó chịu, đồng thời buông lỏng đối phương.
Sở Ly tuy rằng không hiểu nổi mạch não của ủy viên tuyên truyền, nhưng vẫn sửa lại quần áo, nói: "Mời vào."
Uỷ viên tuyên truyền lấm lét đi vào, nhìn thấy Sở Ly xuống khỏi giường Cố Lạc, lộ ra biểu cảm "Qủa nhiên là như vậy!", sau đó lại lặp lại một lần, có điều lần này đã cẩn thận hơn nhiều.
"Cố Lạc, Lưu Lâm lớp mình nói cậu ta bị đám người lớp 3, lớp 5 đánh, cậu ta nói là cậu làm, hiện tại tất cả mọi người ở văn phòng đang chờ cậu đó."
Cố Lạc trừng lớn hai mắt: "Không thể nào, tôi rõ ràng muốn đánh..."
Cậu theo bản năng nhìn thoáng qua Sở Ly bên cạnh, thu lại được một ánh mắt lạnh căm, lập tức nuốt lời muốn nói xuống, cả người bị Sở Ly đánh hiện tại vẫn còn ân ẩn đau.
Uỷ viên tuyên truyền lại nhìn thoáng qua Sở Ly, tiếp tục nói: "Còn có, đám lớp 3, lớp 5 còn báo cáo là Sở Ly đánh bọn họ, cô Chung cũng kêu cậu đến văn phòng luôn."
Nhìn dáng vẻ Sở Ly hôm nay xác thật là đã đánh không ít người, tỏ vẻ phi thường bình tĩnh: "Ừm, tôi biết rồi, đợi chút tôi đi ngay."
"Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, gặp lại sau."
Uỷ viên tuyên truyền như đào thoát mà chạy trốn khỏi phòng ngủ của hai lão đại, hai mắt tỏa ra ánh sáng bát quái, tự mình lẩm bẩm: "Ôi vãi thật, quá kích thích đi, hai người quắn quéo lại thành một cục luôn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro