Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Đồ đáng ghét

Cố Lạc nghiến răng: "Tôi mẹ nó đâu có biết lúc đó cậu có ý này? Các cậu là anh em, vì sao không cho mọi người biết?"

Ngữ khí Cố Lạc ở vế sau cũng có chút mềm mỏng đi, dù sao Sở Ly hiện tại cũng không còn là tình địch của cậu nữa.

Sở Ly vứt thuốc mỡ sang một bên, liếc mắt nhìn cậu, trên gương mặt kia lộ ra một biểu tình cực kì tự tin, khóe miệng giương lên thành một độ cung say mê lòng người.

Ngữ khí thản nhiên: "Còn có thể vì cái gì? Chỉ trách tôi quá đẹp trai, đào hoa quá nhiều, chỉ có thể phiền hà em gái chạy tới chắn giúp vài duyên nợ đào hoa. Đương nhiên, Thẩm Tuyết thỉnh thoảng cũng sẽ nhờ tôi chặn vài cái."

Hắn nhìn Cố Lạc, ý tứ không cần nói cũng biết.

Cố Lạc căm giận bất bình trừng hắn một cái, tự mình đi giày vào: "Chuyện của tôi và Thẩm Tuyết, không cần cậu nhọc công lo lắng."

Sở Ly cười cười, không nói cái gì, bên kia, Thẩm nữ sĩ đã thăm dò ngó vào, ngữ khí nhiệt tình: "Bạn học nhỏ, bôi thuốc xong chưa? Lại đây ăn cơm."

Cố Lạc cười gật đầu: "Bôi xong rồi ạ, cảm ơn dì."

Sở Ly trêu chọc cười nói: "Rõ ràng là tôi thoa thuốc cho cậu, sao lại cảm ơn người khác?"

"Đây cũng là do dì dạy con cái tốt ạ!" Cố Lạc tự tin tràn đầy cười, ở mấy chuyện lấy lòng trưởng bối như thế này, so với ai thì cậu cũng càng ưu tú hơn, ha ha.

Quả nhiên, dì Thẩm trừng mắt nhìn con mình một cái, tiếp tục nói: "Còn không mau đỡ bạn học lại đây ăn cơm đi?"

"Biết rồi, Thẩm nữ sĩ." Sở Ly đối với mẹ mình, trong giọng nói hiếm khi mà theo cảm giác chiều ý.

Cố Lạc mỹ mãn mà ở nhà Sở Ly cọ một bữa cơm trưa, trong lúc ăn còn nói thật nhiều lời dễ nghe để lấy lòng mẹ Thẩm Tuyết.

Cơm nước xong, Cố Lạc nhắn tin cho tài xế, báo địa chỉ, để tài xế đến đây đón mình về, Thẩm nữ sĩ còn lưu luyến không rời, nhìn Cố Lạc mà trong lồng ngực như nghẹn lại.

"Bạn học nhỏ, lần sau lại tới chơi nhé!"

Cố Lạc gật đầu thật mạnh: "Nhất định ạ, gặp lại dì sau."

Lúc này mới lưu luyến không rời mà đi khỏi Sở gia.

Về đến nhà sắc trời đã chuyển đen, Cố Lạc khập khiễng từ trên xe xuống, được người làm đỡ tới phòng khách, cậu thấy lão Cố đang ngồi ở phòng khách đọc báo, có chút kinh ngạc hỏi.

"Hôm nay ba về sớm vậy?"

Lão Cố nhìn cậu một cái, buông báo trong tay, ngữ khí vẫn mang theo sự quan tâm: "Tiểu tử thúi chân bị làm sao vậy? Có phải lại ra ngoài rước thêm chuyện về cho tao không đấy?"

Cố Lạc cười nịnh một tiếng: "Sao có thể chứ, học thể dục không cẩn thận bị ngã thôi ạ."

Nói xong lại nhảy lò cò ra chiếc ghế sô pha bọc da.

Lão Cố từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: "Hừ, tốt nhất là như vậy, bớt cùng đám bạn lăng nhăng của con ra ngoài làm loạn đi."

Cố Lạc có lệ đáp: "Đã biết, thưa ba."

Lão Cố dịch mông, ngồi dịch lại, trong giọng nói còn có chút hóng hớt bình thường khó gặp: "Cố Lạc, con có biết con trai chú Tần không? Cái người anh họ hơn con mấy tuổi ý?"

Cố Lạc cầm đồ ăn vặt trên bàn ăn hai miếng, không hứng thú mà nhấc mi mắt: "Biết ạ, anh Tần làm sao vậy ba?"

Giọng nói lão Cố mang theo sự tiếc nuối sâu đậm: "Nó không phải là đang học đại học sao, cũng không biết là quen ở đâu một đám người không đứng đắn, gần đây đang nháo nhào với chú Tần kia kìa, nói là mình thích con trai, muốn ở cùng tên đó cả đời, đây không phải là làm loạn à!"

Cố Lạc trừng mắt, phảng phất như mở ra cánh cửa bước ra thế giới mới: "Anh, anh ấy come out hả?"

"Cũng không hẳn là vậy... ". Lão Cố nhìn cậu một cái, thân là trưởng bối, không thể không nhắc nhở một câu: "Cố Lạc, ba nói cho con biết, con cứ thử dắt về một thằng đàn ông đi, xem ba có đánh gãy chân con không, tập đoàn Cố thị sau này còn chờ con kế thừa đấy!"

Cố Lạc buồn cười nhìn lão Cố, không thể tưởng tượng nói: "Ba nghĩ cái gì đấy? Người ta là trai thẳng đó."

Các chị gái xinh đẹp không thơm hay sao?

Lão Cố yên tâm gật đầu, ông vẫn biết rõ con mình mà, xu hướng xu hướng tính dục vẫn là rất bình thường, chỉ là dòng họ Cố, có hơi phong lưu một tí.

"Dù sao nếu con dám come out, toàn bộ tài sản ba sẽ đem đi làm từ thiện, tiểu tử nhà con một phân tiền cũng không có đâu." Lão Cố nói thầm hai câu.

Cố Lạc đem đồ ăn vặt nhét vào trong miệng, mơ hồ không rõ nói: "Con có điên đâu mà lại thích đàn ông, lão Cố, ba đừng suy nghĩ vớ vẩn."

Cậu vừa dứt lời, không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên gương nặt như cười như không của Sở Ly, dọa cậu rùng mình một cái, ái ~ nghĩ cái gì đâu.

Cha con hai người lại cảm khái vài câu, lúc này mới lên lầu đi ngủ.

Bởi vì chân bị thương, Cố Lạc thành thật mà ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, chỗ nào cũng không đi, đến hôm thứ hai đi học, chân đã tốt lên rất nhiều.

Cố Lạc một bên ngáp dài một bên đi về phòng học, từ sau khi ở lại kí túc xá của trường, thời gian ngủ nướng của cậu ngày càng ít, ngày hôm qua chơi game tới 3 giờ sáng, hôm nay cả người đều uể oải.

Tiểu thiếu gia híp mắt, mơ mơ màng màng đi đến phòng học, đột nhiên phía trước "rầm" một tiếng, đụng phải người.

Người kia trong tay ôm một chồng sách cao cao, lúc đụng phải khiến cho từng cuốn sách rơi lộp bộp xuống đất, đập cho Cố Lạc đau đến mức thanh tỉnh luôn.

Cậu tập trung nhìn, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngữ khí cũng không tốt đẹp chút nào: "Là cậu!"

Người mà cậu đâm phải không phải là ai khác, vừa lúc chính là nam sinh tên Lưu Lâm, người từ năm lớp 10 đã luôn đối nghịch với cậu, cùng lớp với Cố Lạc, là lớp phó học tập.

Cả một học kì, Cố Lạc không biết bị cậu ta báo cáo đến bao nhiêu lần, hơn nữa người này đáng ghét nhất chính là, bất luận bị Cố Lạc chỉnh đốn đến thế nào, vẫn muốn đối đầu với cậu.

Lưu Lâm nhìn thoáng qua Cố Lạc, trên mặt là biểu tình khinh thường, ngồi xổm xuống tự mình nhặt sách lên.

Cố Lạc nhìn đến cái dạng này của cậu ta lại càng tức giận: "Con mẹ nó đụng vào người ta mà không biết xin lỗi sao? Người câm à?"

Lưu Lâm nhìn cậu một cái, ngữ khí cũng chẳng tốt đẹo gì: "Ai đụng ai còn chưa biết đâu, dựa vào cái gì tôi phải xin lỗi?"

Trên hành lang các bạn học dần dần vây quanh lại đây, tất cả đều duỗi dài cổ, không thấy được là có chuyện gì phát sinh, tự nhiên mà nghĩ là Cố Lạc tìm bạn học gương mẫu gây phiền toái.

Cố Lạc nhướn mày, mắt phượng hiện lên một tia không kiên nhẫn, một tay đẩy cho sách trong tay Lưu Lâm rơi hết xuống đất, một tay nắm cổ áo cậu ta.

"Tôi hỏi lại một lần nữa, có xin lỗi không?" Cố Lạc nhìn đến biểu cảm khinh thường này, lửa giận liền bùng cháy.

Cái tên Lưu Lâm này, nói trắng ra, chính là khinh thường học sinh có thành tích kém.

Quả nhiên, đối phương thấy sắp bị đánh nên ngữ khí cũng sắc bén theo: "Xin lỗi loại người như cậu? Cố Lạc, cậu nằm mơ đấy à? Tôi bây giờ rất hối hận, hồi lớp 10 tại sao không để cậu bị đuổi học luôn đi, loại người như cậu không xứng đáng được học ở Cửu trung!"

Cố Lạc vừa nghe cậu ta nói đến chuyện trước đây, ruột gan tức đến đau, hỏa khí không thể nào áp xuống nổi, một quyền trực tiếp đánh qua.

"Cậu mẹ nó còn dám ngông cuồng à, còn có mặt mũi nói tới chuyện trước, hôm nay phải cho cậu nếm chút lợi hại!"
.
.
.
.
.
.
Edit: Không cổ súy bạo lực học đường nha các bạn mình ơi. Dù là nhân vật chính nhưng trong vụ này thì cả hai đều sai nha, Cố Lạc cũng hay thích gây sự với người ta lắm cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro