Chương 17: Đã sớm nói là em gái tôi không thích cậu
Nhất thời, cậu cảm thấy như bị một tia sét bổ vào đầu, cậu chậm rãi nhìn Sở Ly, từ trong miệng đông cứng hỏi: "Anh?"
Sở Ly nhún vai, đôi mắt nhàn nhạt ngắm nhìn cậu một cái: "Ừm."
Hắn chậm rãi cúi người xuống thưởng thức biểu tình trên mặt Cố Lạc, môi ngốc nghếch mà hé ra, đôi mắt trừng lớn, thoạt nhìn giống như một con mèo ngu ngơ.
"Bạn cùng phòng, hiện tại có phải hối hận rồi không?" Hắn chớp chớp mắt, đỡ Cố Lạc từ dưới đất lên.
Đại não Cố Lạc vẫn đang trạng thái chết máy, cho nên tình huống hiện tại là gì đây, tình địch ngày xưa lại trở thành anh vợ? Tôi đệt, biết chơi thật đấy.
Thẩm Tuyết cũng thấy được Cố Lạc, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Cố Lạc, sao cậu lại ở đây?"
Cố Lạc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến nữ thần còn ở trước mặt, lập tức thay thế thành một gương mặt tươi cười: "A ha ha, không cẩn thận té ngã một cái, cũng không phải chuyện lớn gì."
Cố Lạc vừa dứt lời, Sở Ly thả lỏng tay, trọng lượng lại dồn lên chân cậu một trận vô cùng đau đớn, nhịn không được hô một tiếng: "Á~"
"Biết đau thì thành thật chút." Sở Ly nhẹ nhàng bổ một đao xuống đầu Cố Lạc.
Cố Lạc trừng mắt với hắn một cái, xem xét đến thân phận anh vợ của hắn, ông đây không thèm so đo nữa.
Thẩm Tuyết nhàn nhạt cau mày, ngữ khí vẫn rất quan tâm, khiến lòng Cố Lạc vẫn vui vẻ một chút: "Bị trẹo chân rồi sao? Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng đó, anh, đỡ chút đi."
Sở Ly sau khi nghe được thì đem tay Cố Lạc gác lên vai mình, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người hắn kích thích khứu giác Cố Lạc, không biết vì cái gì, Cố Lạc cảm thấy người mình có chút nóng, cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, không để ở trong lòng.
Trong giọng nói của hắn mang theo sự đùa giỡn: "Bạn học Cố, thế nào, gọi dễ nghe một chút thì tôi đỡ cậu?"
"Anh, đừng làm khó người ta nữa!" Thẩm Tuyết vì bạn học mà lên tiếng.
Sở Ly nhướng mày, lỏng tay ra: "Em tôi cũng không quản được tôi đâu, nghĩ kỹ xem, hửm?"
Cố Lạc nhíu mày, trong lòng vô cùng không thoải mái, nghĩ thầm từ khi cậu gặp người này, vẫn luôn bị hắn trêu đùa trong tay.
Nhưng cảm giác ân ẩn đau trên chân cậu cho biết, lần này là rất nghiêm trọng, khẳng định không thể tự đi được.
Khuất nhục mà nhìn Sở Ly, đối phương mặt mày giãn ra, biểu tình cực kì thích ý.
Cố Lạc cắn cắn môi, nghĩ thầm, coi như là gọi anh vợ trước vậy, môi cậu giật giật, nhỏ giọng nói.
"Anh, đỡ em một chút đi."
Âm thanh cậu mang theo một tia e lệ, so với nình thường còn mềm mại hơn ba phần, đôi mắt cũng hơi rũ, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Sở Ly thế nhưng lại cảm thấy trên má mình cũng có chút khô nóng, bị một tiếng "anh" này của Cố Lạc, giống như là bị điện giật.
"Khụ!" Sở Ly che giấu mà ho nhẹ một tiếng, khó khăn khoác lên một dáng vẻ giống như thường ngày: "Đi thôi, đến nhà tôi bôi thuốc trước đã."
Cố Lạc đôi mắt lóe sáng, không nghĩ tới người này hôm nay lại không được nước lấn tới, làm người ta có chút ngoài ý muốn.
Cố Lạc đem trọng lượng thân thể dồn lên người hắn, mùi hương trên người đối phương như có như không mà chui vào mũi cậu, hai thân thể trẻ tuổi nóng hổi cọ xát với nhau, dần dần ấm lên.
Cố Lạc lắc lắc đầu, áp xuống phản ứng của cơ thể, nghĩ thầm nhất định là do quá nóng rồi.
Cũng may nhà Sở Ly không xa, đi vài bước là tới, đã đến nhà Sở Ly rồi, Cố Lạc vẫn còn đang tiếc nuối, Thẩm Tuyết chưa từng tới đỡ cậu lần nào.
Nhưng điều khiến Cố Lạc không nghĩ tới chính là, nhà Sở Ly lại mở một cái siêu thị nhỏ, bọn họ trở lại, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, tươi cười nhìn lại đây.
"Mau tới đây ăn cơm!" Bà nhìn Sở Ly đang đỡ Cố Lạc: "Sở Ly, đây là?"
Sở Ly còn chưa kịp nói gì, Cố Lạc thầm vui vẻ, đây chắc là mẹ Thẩm Tuyết đi, cậu lập tức thay đổi vẻ tươi cười khiến người ta yêu thích: "Xin chào dì, cháu là bạn học của Thẩm Tuyết ạ!"
"Cậu ấy bị trẹo chân rồi rồi, nên đem cậu ấy về đây." Sở Ly cười cười bổ sung: "Mẹ, mẹ cứ ăn cơm trước đi, con đi bôi thuốc."
Mẹ Sở Ly trừng mắt nhìn Sở Ly một cái: "Sao lại thờ ơ với bạn như vậy, Sở Ly con đỡ bạn học vào nhà đi, mẹ đi lấy thuốc."
Sở Ly gật gật đầu: "Biết rồi, Thẩm nữ sĩ (1)!"
(1): Nữ sĩ là một cách gọi tôn kính đối với người phụ nữ.
"Cảm ơn dì, dì thật đẹp, nếu không phải dì là mẹ của Thẩm Tuyết, con còn muốn gọi là chị ấy chứ." Cố Lạc nói ngọt.
Nữ nhân đều thích được khen, Kiều nữ sĩ che miệng cười: "Ai nha, bạn nhỏ này thật khiến người ta yêu thích mà, mau vào đi, bôi thuốc xong thì thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm."
Sở Ly liếc mắt nhìn bộ dáng tỏ vẻ thông minh của Cố Lạc, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Phải là rất biết trêu chọc người ta."
Cố Lạc lén nhéo Sở Ly một cái, khóe miệng lại vẫn là nụ cười ngọt ngào như cũ: "Vậy cảm ơn dì ạ, làm phiền dì rồi."
Sở Ly đỡ Cố Lạc ngồi xuống ghế xong, vừa quay đầu, dì Thẩm đã lấy thuốc mỡ trong ngăn kéo mang tới.
"Sở Ly, con nhẹ thôi nhé, đừng làm đau bạn học." Bà không quên dặn dò.
Sở Ly hạ con ngươi, trong giọng nói không có một tia không kiên nhẫn: "Rồi, rồi, đã biết ạ."
Chờ sau khi bà đi ra ngoài, Sở Ly mới chậm rãi ngồi xổm xuống, đem chân Cố Lạc nâng lên, vứt đôi giày hàng hiệu giá không hề rẻ kia xuống dưới.
Chân Cố Lạc so với chân nam sinh bình thường thì hơi nhỏ hơn một chút, đầu ngón chân tròn trịa còn điểm chút hồng nhạt, thoạt nhìn khá xinh đẹp.
Mắt cá chân cậu có chút gầy gò, bên dưới mắt cá chân thì sưng tấy một mảng, nhìn có vẻ là bị thương không nhẹ, đầu ngón tay Sở Ly vặn một cái, tiểu thiếu gia đã lập tức la lên.
"A ~ đau quá, đau quá, Sở Ly cậu buông tôi ra, tôi tự mình làm!"
Sở Ly cúi đầu, như trừng phạt mà nhéo nhéo đầu ngón chân phấn nộn của Cố Lạc, giọng cảnh cáo: "Đừng nghịch, xoa một chút thì mới nhanh hết bầm."
Đầu ngón chân kia không biết vì sao mà tê dại một trận, lập tức truyền đến đại não, khiến tiểu thiếu gia lập tức im miệng.
Niết ngón chân gì đó, đúng là xấu hổ thiệt...
Sở Ly cuối cùng ở trong trạng thái an phận của Cố Lạc mà xoa vết bầm cho cậu, hắn nâng mắt lên, liền nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Cố Lạc.
Hắn nhếch môi cười cười: "Bạn cùng phòng?"
Ngữ khí trầm thấp mà mị hoặc, mang theo tia câu nhân.
Cố Lạc ngốc ngốc phản ứng: "A?"
Tiếp theo, Cố Lạc thấy khóe miệng người kia mang theo ý cười xấu xa: "Có phải hiện tại đặc biệt hối hận rồi không? Lúc trước cố ý nhằm vào tôi? Con người tôi chính là thù rất dai, không có khả năng để cậu tiếp cận em gái tôi đâu."
Cố Lạc mắt trợn trắng, có thể bịt mồm tên này lại không? Mở miệng ra cũng không nói được lời hay ho nào.
Quả nhiên, nói xong, Sở Ly còn rất không biết nhìn sắc mặt người ta mà bổ thêm một câu: "Hơn nữa tôi đã sớm nói với cậu rồi, em gái tôi không thích cậu đâu."
.
.
.
.
.
.
Truyện này trong thư viện của mọi người có bị mất chương 3, 11, 12, 13 không? Của mình cứ bị tự chuyển về dạng bản thảo ấy, suốt ngày phải up lại. Tức chết mất (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro