Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Tắm rửa đầy sóng gió

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Đinh Uyên cầm hai cái bánh bao thịt mặt đầy hớn hở.

"Chúc mừng, chúc mừng nha Cố Lạc, anh em tới chúc mừng mày chuyển nhà đây!"

Hôm nay ở tiết tự nghe thấy Chung Tình nhắc đến, Đinh Uyên không cần phải ghĩ, cả khu kí túc cũng chỉ còn lại phòng giáo thảo là còn trống, vì thế đã đến nhà ăn mua hai cái bánh bao hưng phấn đi đến.

Cố Lạc coi thường nhìn đồ trong tay Đinh Uyên, nhìn Đinh Uyên vẫn còn hứng thú bừng bừng: "Lão Đinh, lần này tiếng Anh của mày 23 điểm mà về nhà không bị đánh à?"

Đinh Uyên vẻ mặt buồn bực: "Thành tích của tao trước giờ vẫn kém mà? Ba mẹ tao nhìn cũng thành quen luôn rồi, còn muốn đánh làm gì?"

Cố Lạc nhìn khóe miệng hơi cười của Sở Ly, lại nhìn bộ dáng lơ mơ của Đinh Uyên, vẻ mặt bi phẫn đan xen.

Chỉ có cậu bị đánh?

Ba người ở trong phòng cũng không lâu liền đi đến phòng học, nghĩ đến việc của Ngô Hưng, Cố Lạc không khỏi phiền lòng.

Chưa nói đến chuyện của huynh đệ, tiền tiêu vặt của bản thân cũng bị lão Cố giảm xuống chỉ còn 3 vạn, nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định ra chỗ cầm đồ, cầm cố chiếc đồng hồ được bác tặng hôm sinh nhật.

Dùng nhiều năm như vậy, Cố Lạc cũng thu lại được 40 vạn, nghĩ đến bán đi rồi, cậu cũng có thêm tiền tiêu vặt.

Sau khi cậu kể cho Ngô Hưng chuyện này, Ngô Hưng còn cảm kích rất lâu.

Thật vất vả mới chờ đến lúc tan học, Cố Lạc đã đi tới trước cổng trường rồi, mới đột nhiên bừng tỉnh, mình đang ở kí túc xá của trường.

Trở lại phòng ngủ, cửa nhà vệ sinh đang đóng, thuờng xuyên truyền đến tiếng nước, Cố Lạc đoán Sở Ly đang tắm rửa bên trong.

Lần đầu tiên trọ ở trường, vẫn không quá thích ở chung với người khác, Cố Lạc trong lòng có chút phiền muộn, ngồi ở trên giường chơi di động.

Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra, Sở Ly mang theo hơi nóng mờ ảo bước ra, Cố Lạc ngước mắt nhìn thoáng qua.

Tắm rửa xong hắn chỉ mặc quần đùi, áo ngắn tay đơn giản, nhìn như vậy đôi chân lại càng thêm dài, dáng người vai rộng eo nhỏ.

Tóc ướt đẫm dính lên mặt, cặp mắt xinh đẹp bị hơi nước phủ ánh lên một tia sáng mờ mịt, đuôi mắt nhàn nhạt liếc Cố Lạc một cái, cũng đủ làm cho lòng người ta yếu mềm.

Cố Lạc cổ họng siết chặt, nghĩ thầm tiểu tử này lớn lên thật sự đẹp đến quái lạ.

Sở Ly nhàn nhạt nhìn lướt qua Cố Lạc, một bên lấy máy sấy chuẩn bị sấy tóc, một bên nói: "Đã về rồi à? Đi tắm rửa trước đi."

Cố Lạc phục hồi tinh thần: "Ừm, tôi lập tức đi tắm đây."

Cậu vọt tới nhà vệ sinh, nhưng chỉ hai phút sau đã chậm rì rì mà quay trở lại, trên gương mặt kia hiếm có mà lại xuất hiện biểu tình quẫn bách.

Sở Ly nghi hoặc nhìn cậu một cái, tắt máy sấy trong tay đi, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Khụ khụ..." Cố Lạc rất không tự nhiên mà xoa xoa tóc: "Thì là, tôi không mang sữa tắm, có thể dùng của cậu một chút được không?"

Cố Lạc cảm thấy, nếu hiện tại mặt đất mà nứt ra một khe, sống chết thế nào cậu cũng phải nhảy xuống ngay.

Biết sao được chứ, ai bảo cậu lần đầu tiên ở kí túc xa, không biết chút gì về những thứ cần mang đi, một đồ dùng tùy thân cũng không có, những thứ rườm rà, vô dụng thì lại có một đống lớn.

Sở Ly vén tóc để lộ đôi mắt tinh xảo, thế nhưng thái độ lại rất hiền hòa: "Cứ tự nhiên."

Cố Lạc gượng gạo nói: "Cảm tạ, đi tắm đây."

Ước chừng nửa giờ sau, Cố Lạc từ phòng vệ sinh đi ra, tư thế đi đường trông rất mất tự nhiên, cũng không nhìn Sở Ly, cúi đầu nói một câu: "Cái kia, tôi đi ngủ trước đây, cậu cũng ngủ sớm đi."

Sở Ly trong tay cầm một quyển sách vật lý, đẩy gọng kính kim loại trên mũi, đáp lời: "Ừm."

Cố Lạc nhanh chóng bước lên giường, trên mặt có một tia ửng hồng, trong lòng có hàng vạn con ngựa lao nhanh: Đm, đm, cậu thế mà lại không mang theo quần lót, giờ cậu chỉ mặc mỗi một cái quần đùi to rộng, bên trong trống rỗng.

Sở Ly vẫn còn đang chăm chú đọc sách, không chú ý tới tình trạng của cậu.

Có điều, Cố Lạc nằm ở trên giường, chợp mắt chưa bao lâu đã bắt đầu lăn qua lộn lại, trong miệng thỉnh thoảng còn nói mấy câu: "Này là cái giường quỷ gì vậy, nhỏ thế không biết"

Cố Lạc lắc lư hai cái, giường không chịu nổi liền truyền đến tiếng "Răng rắc răng rắc", Cố Lạc lại trở mình, oán giận: "Giường cứng thế đm, ngủ kiểu gì, sớm biết thế này thì đánh chết cũng không ở kí túc xá."

Cố Lạc cứ lăn lộn như vậy, Sở Ly còn tâm trí nào mà đọc, hắn lạnh nhạt buông sách, cũng nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, còn giơ tay tắt đèn.

Nhưng mà, Cố Lạc vẫn cứ xoay người không ngừng, Sở Ly nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng 1 giờ, hắn cũng không nhẫn nại nữa, quyết định nói cho rõ ràng về mấy quy định với người bạn cùng phòng mới này.

Đứng dậy, trực tiếp đi tới trước mặt Cố Lạc.

Sau đó hắn bị cảnh trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người.

Nương theo ánh trăng mờ ảo, hắn mới thấy rõ, mùa hè quá nóng, chăn đã bị Cố Lạc cuộn lại thành một đống, một đôi chân thẳng tắp trắng nõn đang gác lên trên, quần đùi to rộng hơi vén lên, vừa động một chút, là đã có thể nhìn thấy được cảnh xuân sắc bên trong.

Sở Ly không nghĩ tới, Cố Lạc ở kí túc xá lại ăn mặc như này.

Mà lúc này tiểu thiếu gia cũng đang mơ mơ màng màng, nửa mơ nửa tỉnh, giọng nói lúc mới tỉnh hơi lớn, ngữ khí không tốt: "Làm gì đấy? Có để người ta ngủ không?"

Sở Ly híp lại con mắt, lúc này ngủ không ngon nên tính tình cũng chả tốt đẹp gì, ngồi ở đầu giường Cố Lạc, nắm lấy mắt cá chân xinh đẹp, chặn chân cậu lại.

"Tôi cũng muốn hỏi câu này đấy bạn cùng phòng, có muốn để cho người ta ngủ không? Tôi ngày mai còn có một tiết vật lý, đừng có thử thách sự nhẫn nại của tôi."

Cố Lạc không kiên nhẫn đá đá hắn: "Con mẹ nó cậu tưởng tôi muốn à, cái giường này ai mà ngủ được."

Trong ánh mắt Sở Ly hiện lên một tia không kiên nhẫn, không định giảng đạo lý với cậu nữa: "Nội quy, sau 11 giờ không làm ồn."

Cố Lạc cười lạnh một tiếng: "Cậu là cái gì chứ, ông đây thích động thế nào thì động thế đấy."

Sở Ly không nói chuyện, một tay tìm được thân dưới Cố Lạc, lôi kéo ống quần cậu.

Cố Lạc hiện lên một chút hoảng hốt: "Cậu muốn làm gì?"

Sở Ly trong âm thanh mang theo ý cười: "Không nhìn ra nha, bạn cùng phòng mới của tôi lại thích mặc như này đi ngủ?"

Giả bộ muốn men theo ống quần mà thăm dò vào bên trong, Cố Lạc bị hoảng sợ, không thể không xin tha nói: "Đừng đừng, ngủ, tôi ngủ, tôi bảo đảm không lộn xộn."

Sở Ly lưu luyến thu hồi tay, đầu ngón tay còn mang theo nhiệt độ cơ thể, không mặn không nhạt cảnh cáo một câu: "Còn lộn xộn, tôi sẽ trói tay cậu lại, lột quần cậu ra đấy."

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Cố Lạc cắn răng đáp ứng: "Tôi bất động luôn."

Sở Ly vừa lòng gật gật đầu, trở về giường mình, hai người một đêm không nói gì.

Ngày hôm sau, Cố Lạc lại phát hiện, Sở Ly ném ở trên giường cậu một hộp quần lót mới.

Mặc xong quần áo, Cố Lạc không đến phòng học, cậu cùng Ngô Hưng trốn học, trèo tường leo ra ngoài, trên người còn mang theo một cái thẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro