Chương 10: Lúc tức giận còn rất đáng yêu
Sở Ly thuận theo lời, tiếp tục nói: "Vậy còn cậu thì sao, bạn học Cố?"
Một bên là tiền sinh hoạt của mình, một bên là đáp án Tiếng Anh của tình địch, tiểu thiếu gia ngạo kiều ngoảnh mặt sang một bên, hừ hừ một câu: "Thích cho thì cho!"
Nhìn cái dáng vẻ này của Cố Lạc, thế mà còn rất đáng yêu, Sở Ly xoay xoay cái bút, bộ dáng nghĩa khí mười phần: "Được rồi, được rồi, nếu mọi người đã tin tưởng tôi như thế, tôi đương nhiên không dám thoái thác."
"Đa tạ đại thần!"
Sở Ly tiếp tục tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì!"
"Chúng tôi đều dựa vào cậu cả, cố lên, học bá cậu có thể mà!"
Cả nhóm đôi mắt đều tỏa sáng, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, Cố Lạc từ đáy lòng hừ lạnh một tiếng, cậu mới không cần chịu thua người này đâu.
"Mấy em bên kia đang làm gì đó? Yên lặng đi, không được châu đầu ghé tai!" Giáo viên tiếng Anh quắc mắt chỉ vào bên này nói.
Cả nhóm lập tức ngồi lại vị trí của mình, bày ra dáng vẻ thành thật, giáo viên tiếng Anh vừa lòng thu hồi ánh mắt, đem bài thi phát xuống.
Bởi vì phải làm bài kiểm tra, hai tiết tiếng Anh lại liền nhau, nên thành ra thời gian nghỉ giữa giờ cũng bị chiếm dụng.
Cố Lạc tuy rằng mặt ngoài làm vẻ không thèm để ý, nhưng mà ánh mắt vẫn trộm đánh giá Sở Ly.
Sống lưng hắn cao ngất, xương mày tự phụ, đặc biệt đôi mắt xinh đẹp nhìn đến là tinh xảo kia, thâm thúy giống như mắt mèo, lông mi này cũng quá dài đi? Cố Lạc lắc lắc đầu, nghĩ đi đâu vậy chứ, nhìn khóe miệng đối phương mang ý cười, tay viết chữ phóng khoáng lại tự tin, đây chính là tốc độ của học bá đó hả?
Đinh Uyên cũng nhỏ giọng cảm khái: "Ôi vãi, mới nửa tiếng mà? Cậu ta đã làm xong rồi? Tao còn chưa đọc xong đề bài đâu!"
Đinh Uyên duỗi duỗi cổ: "Hey! Sở Ly, dịch bài thi xuống một chút."
Sở Ly viết xuống từ đơn cuối cùng, duỗi duỗi người, liếc mắt nhìn Cố Lạc một cái, mới chậm rãi đem bài thi kéo xuống dưới, trên cơ bản là hoàn toàn hướng về chỗ Cố Lạc: "Bạn học Cố, nhìn bên này này!"
Hắn hào khí mà vỗ vỗ bài thi.
Cố Lạc chột dạ hạ mắt xuống, nhưng hành động lại thập phần thành thật, cầm lấy bút bắt đầu chép, có điều cậu cũng không chép y hệt, học tra bọn họ chép bài cũng có kinh nghệm lắm, cố ý chọn sai mấy câu, viết sai mấy cái từ đơn.
Bởi vì Sở Ly viết rất nhanh, cơ bản cả đám học tra này đều chép đáp án của hắn, chuông tan học vang lên, cả lớp truyền bài kiểm tra lên trên.
"Hô!" Cả nhóm học tra thở phào nhẹ nhõm, chuyển hướng sang Sở Ly: "Cuối cùng cũng làm xong, cảm tạ học bá!"
Ánh mắt Sở Ly lưu chuyển, chắp tay khiêm tốn nói: "Đều là bạn học, không cần khách khí, hiếm có mà thành tích Tiếng Anh của tôi lại được mọi người coi trọng."
Người này hình như cũng cũng không phải quá đáng ghét, Cố Lạc nghĩ trong lòng, ngoài miệng vẫn một vẻ không tình nguyện nói câu: "Cảm tạ!"
Không biết từ khi nào, Sở Ly nửa dựa vào cái bàn của Cố Lạc, trên cao nhìn xuống nhìn cậu, đôi mắt đẹp gợn sóng: "Khách khí rồi, giao tình giữa chúng ta là gì cơ chứ, còn từng có tay chân thân mật tiếp xúc rồi, như này đi, nếu cậu gọi tôi một tiếng Tiểu ca ca, lần sau ca ca(1) lại cho cậu chép bài tập?"
(1): Tùy ngữ cảnh và mục đích thì mình sẽ dịch thành "Anh" hoặc giữ nguyên là "ca ca" nha mọi người.
Cố Lạc trừng mắt nhìn gia hỏa này, quả nhiên cái tên đáng ghét này đã lộ rõ bản chất, tứ chi tiếp xúc? Hắn nói đến việc đánh nhau lần trước sao? Cố Lạc khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh: "Tiểu ca ca à..."
Sở Ly nhếch môi cười, vừa định đồng ý liền nghe được Cố Lạc bổ sung thêm một câu: "...Có cái rắm ý!"
Sở Ly nhún vai, không tức giận ngược lại còn cong lưng, thấp giọng cười bên tai Cố Lạc: "Ha ha, thật đáng yêu!"
"Đáng yêu cái c*t!" Cố Lạc thật sự thấy ngứa tay rồi.
"Ai!" Sở Ly tiếc hận thở dài một hơi: "Sao khen cậu mà cậu còn giận dỗi thế?!"
Đối phương cuối cùng cũng rồi đi, trên gương mặt đẹp trai là biểu tình thiếu đánh, phất phất tay: "Nhóc hẹp hòi, lần sau lại tìm cậu chơi!"
Nói xong hắn xoay xoay bút, thảnh thơi đi về chỗ của mình, Cố Lạc cũng đi theo về chỗ mình dưới cuối lớp, ai bảo mình đã chép bài người ta rồi, há miệng mắc quai mà.
Chuyện này Cố Lạc cũng rất nhanh đã vứt ra sau đầu, cậu đã nghĩ chỉ cần tên này không chủ động tìm cậu gây phiền toái, xét đến việc chép đáp án, cậu cũng có thể không so đo mà bỏ qua hiềm khích trước đây.
Mãi cho đến ngày giáo viên Tiếng Anh ôm chồng bài thi, sắc mặt âm trầm đi vào lớp, cả lớp còn chưa kịp nói gì thì thầy giáo đã đập cả chồng bài xuống bàn: "Lớp các em sao lại thế này? Không trông cậy vào các em có thể đạt điểm chuẩn, nhưng bảy bài dưới 30 điểm là thế nào? Làm trắc nghiệm rồi mà điểm còn thế này à?"
Cố Lạc lúc đó thập phần thích ý nằm liệt ghế trên, tự tin tràn đầy, cho đến khi giáo viên gọi đến tên cậu.
"Cố Lạc, 29 điển, nhìn người khác mà xem, nhắm mắt cũng làm tốt hơn em!"
"Ha ha!" Đinh Uyên không lưu tình chút nào cười nhạo: "Tiểu thiếu gia, mày làm sao thế, chép bài mà cũng không đúng sao?"
Sau đó giáo viên tiếng Anh trừng mắt nhìn lại đây: "Đinh Uyên, em còn không biết xấu hổ mà cười người khác à? 23 điểm vinh quang lắm đúng không?"
"Ôi vãi, tình huống gì thế, tao rõ ràng chép bài học bá mà, sao điểm lại như thế?" Đinh Uyên tin nổi sự thật này.
Bàn trước che miệng cười cười: "Cái gì, các cậu chép Tiếng Anh của Sở Ly á? Tôi trước đây học cùng lớp cậu ấy. Sở Ly thành tích các môn khác đều rất tốt, chỉ riêng Tiếng Anh lại gần như dưới đáy vực đó, các cậu lấy dũng khí ở đâu để chép thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro