Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Trước đây cậu từng dùng Yuumi đi đấu đôi với ai chưa?

Chương 37: Trước đây cậu từng dùng Yuumi đi đấu đôi với ai chưa?

Khương Lạc Lạc nhìn hai người kia như thể đã đạt thành một sự ăn ý nào đó, im lặng một lúc vẻ mặt kỳ lạ: “Có khả năng nào chúng ta có thể ba người cùng hàng không?”

Cái kiểu loại bỏ hắn ra ngoài này rốt cuộc là thế nào chứ!

Cuối cùng, cặp ban đầu ngọt ngào đấu đôi vẫn biến thành đội ngũ ba người kèm theo một “bóng đèn” siêu chói.

Vì đều đeo tai nghe nên ba người mở mic nhóm.

Khương Lạc Lạc vừa nghe giọng Giang Thời trong micro, vừa chọn tướng vừa nói: “Time, giọng cậu đột nhiên thế này làm tôi hơi nhớ tới cái micro nhiễu điện của cậu đấy.”

Vì bị cảm, giọng Giang Thời thay đổi rất nhiều, trong micro nghe càng khàn và nghẹt hơn.

Giang Thời uống một ngụm nước làm ẩm cổ họng: “Một chiếc phi thuyền tôi có thể vì cậu mà khởi động lại cái micro sắp bị phế kia.”

“Cậu nghĩ đẹp quá đấy.” Khương Lạc Lạc chọn Nuka ở hàng một, “Ai mà bỏ tiền ra nghe cái giọng tàn tạ này của cậu chứ.”

Hắn vừa dứt lời liền thấy Tạ Tự ở hàng năm mãi chẳng chọn tướng, cuối cùng tự động khóa vào Yuumi liền bật cười: “Xem này, đội trưởng còn bị giọng cậu dọa đến mức không chọn nổi tướng nữa kìa.”

Giang Thời mặt không biểu cảm: “Sau cấp bốn cậu đừng hòng ăn riêng một đợt lính nào.”

“Vãi, cậu chơi âm hiểm vậy à!” Nhưng Khương Lạc Lạc cũng chỉ mạnh miệng một câu, “Anh, em sai rồi, đừng cướp lính của em.”

Tạ Tự nghe mấy người nói qua nói lại vài câu, chính xác hơn mà nói là nghe giọng Giang Thời trong tai nghe, hiếm khi thất thần.

Khương Lạc Lạc không nói sai, sau khi bị cảm giọng Giang Thời có chút giống với giọng điệu khi trước lúc livestream, nhưng giờ đây càng dễ nhận ra chất giọng vốn có.

Dần dần trùng khớp với một người nào đó trong ký ức của anh.

Trước đây anh thường xuyên vào phòng livestream của Time, một mặt là muốn xác định cậu có phải Giang Thời hay không, mặt khác chính là vì giọng nói tương tự này.

Tạ Tự thường xuyên thất thần, mãi đến khi Giang Thời liên tục gọi anh mấy tiếng anh mới thu hồi suy nghĩ: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng Giang Thời có chút bực bội: “Anh liên tiếp ăn mất hai lính của em.”

Khương Lạc Lạc chen vào một câu: “Đội trưởng, may mà là anh ăn, nếu là em thì Tiểu Bạch Mao đã bắn pháo vào em rồi.”

“Nhưng mà cậu ấy nói với em cũng không sao, vì giọng mũi mấy lần em còn chẳng nghe rõ cậu ấy đang nói gì.”

[Trong đội] TLG-Time: Tiểu Đông Qua.

Ngay khoảnh khắc Khương Lạc Lạc từ đường trên chạy về hỗ trợ, Giang Thời đã ăn sạch lính của cậu ngạo nghễ rời đi.

Khương Lạc Lạc: “……”

Để tránh lính bị ăn sạch, Khương Lạc Lạc dứt khoát bám theo sau Giang Thời và Tạ Tự, ba người cùng nhau tung hoành ngang dọc trong hẻm núi, nhưng có một lần vào rừng quá sâu bị năm người đối phương vây chặt.

Và lúc này, Khương Lạc Lạc lại một lần nữa thể hiện trình độ chơi Nuka của mình, kỹ năng khống chế chuẩn xác đặt trúng ngay trợ thủ có hiệu quả chống khống chế, đến cả lá chắn đối phương cũng không mất đi.

Thao tác này khiến sắc mặt Giang Thời tối sầm lại, không hề do dự: “Rút lui.”

Nhưng lời còn chưa dứt, Khương Lạc Lạc đã như lên cơn bỗng nhiên tốc biến rồi dùng chiêu cuối, làm chậm AD bên kia. Nhiều lần phối hợp trước đó đã tạo thành phản xạ có điều kiện cho Giang Thời, cậu không chút do dự mà lập tức theo sau xả sát thương.

Rồi thì——

Ba đổi một.

Ba người bọn họ bị tiêu diệt chỉ đổi lại được AD đối phương, đội bên kia liền một mạch phá hủy luôn nhà chính của họ.

Giang Thời chết lặng, quay đầu nhìn Khương Lạc Lạc: “Không phải tôi bảo cậu rút lui à?”

Khương Lạc Lạc còn ngơ ngác hơn cậu: “Tôi lao lên rồi đấy chứ! Tôi thấy cậu nói quả quyết như thế tưởng là tốc biến lên làm mồi nhử đó! Vậy mà cậu còn trách tôi!”

Giọng điệu vừa ấm ức vừa tủi thân.

Giang Thời nghiến răng: “Tôi nói là rút! Rút lui!”

“Hả?” Khương Lạc Lạc nhíu mày, “Cậu phát âm ‘rút’ sao mà nghe y chang ‘xông’ vậy…”

“Sao trước giờ tôi không nhận ra tiếng phổ thông của cậu lại không chuẩn thế, đến giải mùa xuân thì đừng có như vậy nha.”

Giang Thời: “.”

Cậu mặt không đổi sắc buông ra một câu chửi thề: “Khương Lạc Lạc, đồ chết tiệt.”

Sau đó liên tiếp mấy ván sự phối hợp giữa cậu và Khương Lạc Lạc cứ như có bức tường ngăn cách, hành động luôn lệch nhịp.

Mà vì đang ốm đầu óc Giang Thời choáng váng, phản ứng không nhanh như thường ngày, thỉnh thoảng thao tác cũng chẳng khá hơn Khương Lạc Lạc là mấy.

Dưới tác động kép, ba người họ liên tục bại trận trong xếp hạng.

Ván cuối, Giang Lạc Lạc không dùng con tướng “vạn năng” Nuka nữa, mà đổi sang một pháp sư thuần công cụ ở đường giữa. Kỹ năng của tướng này khi trúng địch có thể khống chế vị trí di chuyển, là một tướng mở giao tranh cực mạnh.

“Khương Lạc Lạc, đừng có kéo rừng đối phương về phía tôi nữa!” Giang Thời nhìn màn hình đã tối đen cố gắng kìm nén cơn tức muốn lao tới đánh Khương Lạc Lạc ngay tại chỗ. “Ba lần rồi đấy, cậu hại tôi chết đến ba lần rồi!”

Khương Lạc Lạc sờ sờ mũi: “Tôi quên mất cậu đang dùng xạ thủ mỏng manh, đâu phải Senna.”

Nếu là Senna thì chắc chắn có thể dồn chết đi rừng đối phương trong một combo, nhưng Giang Thời lại dùng xạ thủ yếu, kéo rừng đối phương tới chỗ cậu chẳng khác nào trực tiếp tiễn cậu đi gặp Diêm Vương.

【Defeat】

Chữ “Defeat” trên màn hình phản chiếu đôi mắt đã hoe đỏ của Giang Thời.

Vì tức đến vậy.

Lần này, chưa đợi Giang Thời kịp đá hắn ra khỏi đội, Khương Lạc Lạc đã lủi mất: “Hôm nay không thích hợp để ba người leo rank, tôi đi solo đây~”

Giang Thời cười lạnh một tiếng: “Chờ xem, lát nữa tôi sẽ gửi lại mấy trận replay cho anh Dương, cậu chuẩn bị thêm giờ tập đi!”

Khương Lạc Lạc trừng to mắt: “Vãi, cậu ác độc thế! Bản thân cậu cũng có khá hơn tôi bao nhiêu đâu!”

“Tôi bị bệnh, thao tác sai là bình thường.” Giang Thời nói mà mặt không đổi sắc.

Khương Lạc Lạc: “Đúng là không biết xấu hổ!”

Hắn hừ một tiếng: “Đợi lát tôi đi solo thắng tưng bừng, anh Dương nhìn vào sẽ tự biết thực lực của tôi.”

Giang Thời: “Ồ.”

Hai người cãi qua lại mấy câu, Giang Thời khô cả miệng cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm nước.

Sau khi Khương Lạc Lạc rời đội, Tạ Tự vẫn còn trong phòng chưa thoát ra, rõ ràng là đang đợi Giang Thời đấu đôi.

Giang Thời mím môi: “Đội trưởng, hôm nay thao tác của em hơi kém, vẫn là thôi tránh làm liên lụy anh.”

Có lẽ thuốc bắt đầu ngấm, đầu cậu hơi choáng váng, phản ứng cũng chậm nửa nhịp.

Khương Lạc Lạc ở bên cạnh ghen đến mức chịu không nổi, nhỏ giọng lầm bầm: “Đồ Tiểu Bạch Mao giả tạo!”

Vừa mới còn trách hắn kéo team thua giờ đã bắt đầu làm bộ ngoan ngoãn nhận sai trước mặt Tạ Tự rồi.

Tạ Tự không nói gì, đưa tay chạm vào trán Giang Thời.

Hết sốt rồi.

Nhưng tinh thần của Giang Thời rõ ràng cũng sa sút đi.

“Có buồn ngủ không?”

Giang Thời vội vàng lắc đầu: “Không buồn ngủ, em còn có thể đánh tiếp.”

Cậu tuyệt đối không muốn đi ngủ.

“Hơn nữa, điểm vừa rớt em muốn lấy lại.”

Nếu không thì quá uất ức, mỗi lần xếp hạng cùng Khương Lạc Lạc đều như chịu kiếp nạn vậy.

Tạ Tự không ép Giang Thời nghỉ ngơi như trước: “Tôi biết cậu muốn luyện xạ thủ giai đoạn cuối trận, nhưng với tình trạng hiện tại thì không cần thiết đâu.”

Giang Thời biết Tạ Tự nói là sự thật, ậm ừ: “Nhưng em không muốn ngủ.”

“Nếu thật sự không chơi ra hiệu quả, lát nữa em dùng hỗ trợ cũng được.”

Đúng lúc có thể xem người khác chơi xạ thủ thế nào.

Tạ Tự nghe vậy thì gật đầu: “Được, cậu mở đi.”

Giang Thì nghi hoặc ngẩng mắt: “?”

Hai tướng hỗ trợ đấu đôi?

Khương Lạc Lạc vốn luôn nghe trộm nhiệt tình giải thích: “Tiểu Bạch Mao, cậu không biết à? Đội trưởng là tuyển thủ toàn năng, vị trí nào cũng từng lên server quốc gia, cậu chọn hỗ trợ đi theo anh ấy là được rồi.”

Tuy nhiên, mỗi khi chơi với bọn họ, trừ khi buộc phải bù vị trí Tạ Tự chưa bao giờ chơi đường khác.

Bọn họ từng đoán trong lòng, cảm thấy Tạ Tự là sợ làm tổn thương lòng tự tôn của họ nên mới nhường cho họ chút thể diện thôi!

Khương Lạc Lạc hả hê nhìn sang Giang Thời, không biết chừng lát nữa Tiểu Bạch Mao này sẽ xấu hổ đến muốn chui xuống đất mất?

Giang Thời hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Khương Lạc Lạc, đôi mắt lạnh nhạt nhìn sang Tạ Tự: “Đội trưởng, là thật sao?”

Cậu chưa bao giờ thấy Tạ Tự chơi ở đường khác!

Tạ Tự nhìn Giang Thời lập tức phấn chấn tinh thần, mở miệng: “Ừ, đưa cậu thắng lại.”

Quả nhiên đúng như Tạ Tự nói, hai người đấu đôi liên tiếp thắng trận.

Và bất kể là xạ thủ linh hoạt hay xạ thủ giai đoạn cuối trận đứng bắn thì Tạ Tự đều rất mạnh, Giang Thời chỉ cần dùng một con Yuumi bám lên người anh là được.

Tạ Tự không chỉ đưa cậu lên hạng, mà còn dạy cậu ý thức và thao tác.

“Đội hình bên kia thiên về lao thẳng, trong tình huống tầm nhìn ở đường giữa biến mất, và bọn họ ép rất sâu, nếu đồng đội không đến hỗ trợ chúng ta không thể ở lại trụ một.”

Tạ Tự kẹt ở bụi cỏ giữa trụ một và trụ hai, chỉ cần đối phương không lộ diện, cho dù lính vào trụ thì cũng không ra thủ, chỉ dùng kỹ năng tầm xa để bổ sung một ít lính.

Giang Thời nghi ngờ: “Nhưng chẳng phải em đang ở đây sao?”

Tạ Tự giải thích: “Đối phương ít nhất cũng sẽ tới ba người, cho dù đổi được một mạng thì đối với xạ thủ giai đoạn cuối vẫn là lỗ.”

“Trụ một đường dưới mất sớm cũng không sao, chỉ cần đồng đội lấy được lợi thế từ chỗ khác, mà tôi không chết thì không lỗ.”

Lời Tạ Tự vừa dứt, bên kia lập tức bốn người ép xuống trụ một đường dưới, nhưng vì phục kích quá lâu nên không kịp quay về thủ, kết quả là trụ một đường giữa của đối phương cũng mất.

Mà trụ một đường giữa thì đáng giá hơn trụ một đường dưới nhiều.

Giang Thời nghe mà nửa hiểu nửa không.

Anh đúng là quá tham, không nỡ bỏ một chút lính nào, trước đây xạ thủ có nhiều chiêu thức di chuyển thì còn có thể chạy thoát, dùng xạ thủ về cuối trận thì chỉ cần bị bắt một lần là chết một lần.

Giang Thời dựng tai lắng nghe giảng giải, nếu không phải cần thao tác bàn phím cậu thật muốn lấy cuốn sổ nhỏ của mình ra ghi lại hết kinh nghiệm của Tạ Tự.

Lại thêm một ván thắng, Tạ Tự có bao nhiêu mạng hạ gục thì Giang Thời có bấy nhiêu hỗ trợ.

Hiện tại, bọn họ không chỉ gỡ lại toàn bộ những trận thua trước đó mà còn lên thêm mấy ngôi sao.

Giang Thời bắt đầu có chút bay bổng.

Ván tiếp theo cậu lại chọn Yuumi, nhưng lần này lại do dự ở kỹ năng triệu hoán sư.

“Đội trưởng, em có thể dùng trừng phạt không?”

Trừng phạt là sát thương chuẩn bỏ qua lá chắn, là kỹ năng bắt buộc trong trò chơi để cướp mạng.

Câu này tương đương với [Em có thể cướp mạng của anh không?]

Thế nhưng Tạ Tự chưa bao giờ để ý đến những chuyện này, anh xoa xoa cổ tay đang nhức mỏi: “Tùy cậu.”

Giang Thời liền vui vẻ điều chỉnh kỹ năng triệu hoán sư, còn lén đổi ngọc sang bạo kích niềm tin.

Thế là suốt cả ván đấu này đều vang vọng giọng khàn khàn đầy hưng phấn của Giang Thời.

“Đội trưởng chờ em, để lại chút máu cho em!”

“Xông lên, em có trừng phạt rồi!”

Giang Thời không chỉ cướp mạng trong hẻm núi mà còn dựa vào việc sau lưng mình có người ngang nhiên quấy rối đối phương, rồi bị ba người bên kia vây lại đánh.

“Đội trưởng, bọn họ đang truy sát em!”

Sau đó Tạ Tự tiếp ứng cho cậu, một pha phản kích hoàn mỹ.

Sau khi chơi đã hứng Giang Thời bắt đầu có dấu hiệu bộc lộ bản tính, điên cuồng xuất ra cầu vồng nịnh nọt Tạ Tự.

“Đội trưởng anh giỏi quá!”

“Em chưa bao giờ thấy hỗ trợ chơi xạ thủ mà cũng hay đến vậy!”

“Đội trưởng đỉnh lắm!”

Giang Thời cưỡi mèo ngồi trên đầu xạ thủ do Tạ Tự điều khiển hùng hổ hiên ngang, chẳng còn chút nào dáng vẻ ủ rũ vì chuỗi thua trước đó, hưng phấn đến mức ấn bàn phím cũng mạnh tay khiến chiếc ghế dưới thân kêu kẽo kẹt, thể hiện sự khốc liệt của trận đấu.

Cuối cùng, Giang Thời thậm chí còn buột miệng nói ra lời lẽ lố bịch lúc thi đấu, rằng để Tạ Tự đi chơi xạ thủ còn cậu dùng Yuumi để “ăn hôi” điểm.

Khương Lạc Lạc, người vẫn chờ Giang Thời xấu hổ tự thu mình: “?”

Hắn vẫn đánh giá thấp mức độ không biết xấu hổ của Giang Thời.

Một pha giao tranh kết thúc, dưới sự “mớm mồi” của Tạ Tự, Giang Thời dùng Yuumi đẹp đẽ giành được một cú triple kill.

Cảm giác này sung sướng tột cùng, đến lúc kết toán Giang Thời thậm chí còn vượt cả Tạ Tự, trở thành MVP của ván đấu.

Giang Thời liếm môi vẫn chưa đã: “Đội trưởng, thêm một ván nữa đi.”

Tuy nhiên trong cơn phấn khích, Giang Thời lại cảm nhận được một sự quen thuộc.

Sao giống như trước đây cậu cũng từng làm việc này vậy…

So với sự phấn khích của Giang Thời, Tạ Tự lại bình tĩnh hơn nhiều, lần nữa mở một ván mới. Khóe mắt anh liếc thấy Giang Thời lén lút đổi toàn bộ ngọc sang pháp cường, ánh mắt khẽ dao động.

Thật sự rất giống.

Sau khi chọn xong tướng Tạ Tự khẽ động chuột, như vô tình hỏi một câu:
“Trước đây cậu từng dùng Yuumi đi đấu đôi với ai chưa?”

Giang Thời vốn đang nhìn đội hình đối phương để sắp xếp thứ tự hạ gục trong lòng, nghe vậy liền vô thức nhớ lại, trong đầu bỗng lóe lên một khung cảnh ——

Cũng là cậu dùng Yuumi bám lên đầu một người, tung hoành trong hẻm núi.

“Anh lợi hại quá! Không chỉ chơi hỗ trợ giỏi mà chơi xạ thủ cũng đỉnh thế này!”

“Anh là xạ thủ giỏi nhất ngoài em ra!”

“Anh đỉnh lắm!”

Giang Thời cuối cùng cũng biết vì sao lại thấy quen thuộc rồi.

Thì ra trước đây cậu từng cùng người bạn trai online kia cũng chơi như vậy! Đến cả mấy câu nịnh hót cũng gần như y chang…

Giang Thời không hiểu sao bỗng thấy hơi chột dạ, khóe mắt liếc về phía Tạ Tự lại bị anh bắt gặp ngay.

Tạ Tự hỏi: “Xem ra là có rồi?”

Giang Thời không kịp nghĩ vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên là không!”

“Em sao có thể đi làm trợ thủ cho người khác chứ!”

Cậu chớp chớp mắt như thể hơi ngại ngùng, cúi đầu nhanh chóng rồi khẽ khàng nói: “Chỉ có đội trưởng mới khiến em cam tâm tình nguyện làm trợ thủ thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro