Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 162

Đã từng làm nhiều năm mãnh thú Otis thầm nghĩ: "Là do ta không động đao hay do các ngươi quá khinh thường ta?"

Thực ra cả hai đều không phải. Nếu trách, chỉ có thể trách rằng kiếp này hắn đầu thai làm giống loài không phải mãnh thú.

Phải biết rằng, trước đây, khi còn là gấu Bắc Cực hay sư tử, con người không bao giờ dám đến gần hắn trong phạm vi 10 mét. Chỉ cần Otis thử nhe răng hay ngáp nhẹ, các nhiếp ảnh gia đã sợ run bần bật.

Hảo hán không nhắc chuyện năm xưa dũng mãnh. Giờ đây, hắn chỉ là một con công không có răng nanh cùng thân hình cường tráng. Một đôi móng vuốt miễn cưỡng được gọi là sắc bén, nhưng với bộ lông vũ hoa lệ và thân hình "nhỏ xinh", bị liên lụy bởi hình thể, bộ vuốt ấy cũng hoàn toàn không phát huy được tác dụng.

Otis làm sao không buồn bực, sự khác biệt quá lớn, nếu có thể nói, hắn thậm chí muốn cắt bỏ bộ lông đuôi rườm rà phía sau. Đẹp thì có ích gì? Lúc chiến đấu nó chỉ biết làm vướng víu hắn.

Trứng công thường nở sau 26–30 ngày. Otis quả thật chưa từng có kinh nghiệm làm cha. Khi con người thông báo rằng bảo bối nhỏ của hắn sắp chào đời, hắn không khỏi căng thẳng.

Không còn tâm trí quan tâm đến đám người mặt dày mày dạn vây xem, toàn bộ sự chú ý của Otis đều dồn vào trứng bảo bảo trên người.

Chuyên chú, thậm chí không ăn không uống.

Giáo sư Hàn là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng này, anh có chút kinh ngạc. Con công trắng này làm ba lại rất tận tâm, chẳng lẽ nó cũng cảm nhận được công nhỏ sắp nở ra sao?

Otis: Là ngươi nói cho ta...

Tuy nhiên, không ăn không uống là không được. Quá gầy yếu sẽ dễ sinh bệnh, đến lúc đó làm sao chăm sóc công nhỏ?

Vốn là người ít nói, tính cách lạnh lùng, nhưng trước mặt con công, giáo sư Hàn lại trở nên dài dòng, khiến người ta không khỏi phiền:
"Làm sao ngươi có thể không ăn gì như vậy? Mau đi ăn một chút đi! Nếu ngươi sinh bệnh thì làm sao chăm sóc con được?"

"......" Otis cảm thấy bản thân rất khỏe mạnh. Còn nữa, con người này thật lắm lời.

Hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh băng liếc giáo sư Hàn một cái.

Giáo sư Hàn lại không hiểu đó là ý bảo anh ta nên im miệng, còn tưởng rằng con công trắng đang nghiêm túc lắng nghe lời mình. Anh tấm tắc khen ngợi, nghĩ thầm: Con công trắng này lớn lên thật đẹp, gen của nó chắc chắn rất tốt. Tương lai hậu duệ của nó hẳn sẽ rất xinh đẹp.

Giá mà những con công xanh cũng có được sức sống như vậy thì tốt biết mấy.

"Ngươi không cần quá khẩn trương. Nếu đến ngày thứ 30 mà trứng vẫn chưa nở, ngươi cần phải giúp nó một chút, hiểu chưa? Rất đơn giản, dùng mỏ của ngươi để gõ xuyên qua chỗ nhọn của trứng. Lưu ý, là đầu nhọn hơn ấy." ( gốc là tương đối tiêm kia một đầu, mình không hiểu lắm nên chém )

Giáo sư Hàn lặp đi lặp lại lời dặn hai ba lần, bởi vì anh ta cảm thấy nhàm chán. Xung quanh không có đồng nghiệp nào,duy nhất có thể nói chuyện chính cùng là con công trắng với tính cách độc đáo này.

Anh cực kỳ thích thú khi ở cùng nó, đây là cơ hội vô cùng hiếm có.

Nếu có thể, thậm chí anh còn muốn đưa tay ra sờ thử, nhưng nghĩ đây là giai đoạn đặc biệt, giữ khoảng cách nhất định vẫn là tốt hơn.

Về những điều liên quan đến ấp trứng, Otis lắng nghe rất nghiêm túc. Dù đối phương có lặp lại bao nhiêu lần, hắn cũng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Giáo sư Hàn chỉ cảm thấy con công trắng này có tính tình tốt, khí chất đoan trang, cử chỉ ưu nhã, hoàn toàn khác biệt so với những con công mình từng gặp qua. Sức hút của nó thật sự rất lớn.

Dù xét từ góc độ cá nhân yêu thích hay từ góc độ nghiên cứu khoa học, giáo sư Hàn đều nhận thấy hành vi của con công trắng này có giá trị nghiên cứu cao.

Anh tỉ mỉ quan sát, chụp lại nhiều bức ảnh và video. Trước mắt, anh chỉ có thể đưa ra một kết luận: Con công trắng này nhất định là vương giả giới công.

Thông minh, xinh đẹp, điềm tĩnh và cẩn thận. Nếu có cơ hội, anh thực sự muốn được nhìn thấy dáng vẻ khi chiến đấu của nó.

À, nhưng không, thật ra tốt nhất là không bao giờ xảy ra chiến đấu, ngay cả giữa đồng loại cũng vậy.

Có lẽ con công trắng này quá lo âu, nên ngay sớm ngày đầu tiên giáo sư Hàn ở lại, anh đã nhìn thấy một chiếc lông vũ rơi cạnh tổ.

Đó là một chiếc lông rất dài.

"Ngươi xem, ngươi đến mức rụng cả lông rồi, còn không chịu ăn uống gì!" Giáo sư Hàn lập tức nhặt chiếc lông vũ lên. Nhìn kỹ thì đây rõ ràng là một chiếc lông tự nhiên rụng ra, nguyên cây lông chim vẫn duy trì ánh sáng, là tác phẩm nghệ thuật của thiên nhiên.

Quá phiền, con người này từ sáng sớm đã bắt đầu ríu rít không ngừng.

Otis đành phải miễn cưỡng bay ra khỏi tổ, ăn một chút thức ăn và uống nước.

Thật ra, thỉnh thoảng trở trứng là cách ấp đúng đắn. ( gốc: Kỳ thật ngẫu nhiên làm trứng lượng một lượng )

Về giai đoạn cuối của quá trình ấp, thậm chí còn cần phun một chút nước lên vỏ trứng để giúp tiểu bảo bối dễ dàng nở ra.

Sự thay đổi nhiệt độ bên ngoài đã kích thích sinh linh bé nhỏ luôn nằm trong môi trường thoải mái. Gần đây, Kiều Thất Tịch cảm thấy thời gian mình tỉnh táo ngày càng dài hơn.

Thỉnh thoảng, cậu còn có thể nghe thấy một vài âm thanh bên ngoài, nhưng chúng rất mơ hồ.

Trong những đêm khuya yên tĩnh, Otis chăm chú gọi cậu, từng câu gấu nhỏ hay bé đáng yêu nỉ non, dường như không mong đợi câu trả lời của cậu, mà chỉ là đang đối diện với nỗi cô đơn của chính mình.

Kiều Thất Tịch rất muốn đáp lại đối phương, nhưng cậu thực sự quá nhỏ yếu, không đủ năng lượng để duy trì.

Có vẻ như tâm linh tương thông cũng tiêu hao tinh lực, nên cậu không dám tùy tiện. Trước mắt, việc quan trọng nhất là tích trữ năng lượng, bảo đảm bản thân lớn mạnh khỏe mạnh, để có thể thuận lợi phá vỏ trứng.

Đến gần hai ngày trước khi phá trứng, Kiều Thất Tịch cảm thấy ngày càng khó chịu khi cử động. Có lúc, cậu thậm chí còn cảm nhận được móng vuốt mình chạm vào mặt trong của vỏ trứng, như thể chỉ cần đá một cái là có thể phá vỡ nó.

Nhưng rồi cậu thử thử, và phát hiện đây chỉ là một trong ba ảo giác lớn của đời người. Vỏ trứng rất kiên cố, móng vuốt của cậu hoàn toàn không thể làm nứt được.

Mỏ của cậu phát triển không tệ, và đây sẽ là vũ khí quan trọng giúp sau này cậu có thể phá trứng.

Mỗi lần tỉnh dậy, Kiều Thất Tịch rất cẩn thận thử dùng mỏ. Nhưng cậu nhận ra mỏ mình còn rất yếu, chạm vào vài lần đã thấy đau.

Thì ra những động vật nhỏ vừa sinh ra đều vất vả như vậy khi phá trứng. Phải cố gắng hết sức, chịu đựng đau đớn liên tục.

Vì vậy, sau khi phá trứng, chúng luôn ríu rít không ngừng. Đó là vì đau quá, như thể đang trách cứ mẹ mình, hoặc không, là đang trách cái vỏ trứng kia.

Trong quá trình trưởng thành, vỏ trứng cứng rắn là tường thành bảo vệ cho những sinh linh nhỏ bé. Nhưng khi đến thời điểm nở ra, vỏ trứng lại trở thành một chướng ngại lớn.

Kiều Thất Tịch là một kẻ sợ đau. Sau khi thử vài lần mà phát hiện hoàn toàn không làm được, cậu liền bắt đầu "ô ô y y" đầy tủi thân.

Thôi vậy, cậu quyết định để mình phát triển thêm hai ngày nữa.

Bị vây kín trong vỏ trứng, đôi mắt nhỏ của Kiều Thất Tịch nhắm chặt, thế giới của cậu chỉ là một mảnh tối đen.

Cảm nhận duy nhất từ thế giới bên ngoài là nhiệt độ và một vài âm thanh rất nhỏ.

À, và cả tiếng tim đập của Otis nữa.

Nhưng rồi đột nhiên, tiếng tim đập của Otis biến mất. Làm cho Kiều Thất Tịch thanh tỉnh, cảm thấy có chút không quen. Sau đó, nhiệt độ cũng giảm xuống, khiến cậu nhận ra rằng Otis đã tạm thời rời đi.

Là đi ăn cơn sao?

Hay là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Trước đây, Kiều Thất Tịch từng suy đoán nơi mình đang ở là một trại chăn nuôi. Nhưng sau đó, cậu tự bác bỏ suy đoán vô căn cứ này.

Nếu thật sự là trại chăn nuôi, thì trại này đúng là hết sức kỳ quặc. Làm gì có trại nào để một con đực chịu trách nhiệm ấp trứng cơ chứ?

Trại chăn nuôi kiểu này sớm muộn cũng phải đóng cửa.

Kiều Thất Tịch không có cảm giác an toàn. Tinh thần của hắn vẫn khá sung mãn, nên hắn dốc hết sức để gọi Otis: Ô ô y y, mau trở lại!

Otis ăn rất nhanh, chỉ một lát sau đã quay lại. Hắn sững người, hoài nghi liệu có phải mình vừa nghe được một âm thanh rất nhỏ.

Dĩ nhiên, âm thanh đó không phải tiếng thực sự, mà chỉ vang lên trong lòng hắn. Ngoài Otis ra, không ai khác có thể nghe thấy.

Là gấu nhỏ sao?

Trong mắt Otis ánh lên vẻ lộng lẫy như hồng bảo thạch, hắn đã chờ giờ khắc này lâu lắm.

Hiển nhiên, Alexander của hắn đã về rồi.

Với sự phấn khích, Otis vươn cánh, nhẹ nhàng phủ phục trên trứng bảo bảo, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Cùng lúc đó, hắn không nhịn được mà tiếp tục trò chuyện với đối phương: "Alexander? Em có khỏe không?"

Nhớ lại những lời mà tên nhân loại kia đã nói, Otis lại hỏi: "Em có cần anh giúp đỡ không?"

Đã là ngày thứ 27, theo những gì người kia đã nói, những con công trong vườn công kia đã phá trứng, nếu gấu nhỏ hôm nay phá xác, thì nó chính là lão tứ.

Kiều Thất Tịch không đáp lại Otis, vì cậu lại thiếp đi. Giấc ngủ này sẽ giúp cậu tích trữ đủ sức lực.

Ngày thứ 28, mặt trời đã lên, báo hiệu mùa hè đã đến, mỗi ngày khi mở mắt đều là ánh sáng mặt trời chói chang.

Kiều Thất Tịch cũng tỉnh lại trong buổi sáng dễ chịu này, cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, thậm chí có thể thử thách một chút, đá văng vỏ trứng.

Nhưng sau khi thử dùng móng vuốt gãi gãi vỏ trứng một hồi, cậu cuối cùng vẫn cảm thấy tỷ lệ đá văng vỏ trứng giống như tỷ lệ gãy xương vậy.

Otis~

Một âm thanh rất nhỏ quanh quẩn trong trái tim Otis, toàn thân hắn chợt run rẩy, vươn đầu ra khỏi cánh, nỗ lực chớp chớp.

Là Alexander đang gọi hắn.

Đúng vậy, anh ở đây, bé đáng yêu.

Otis lập tức đáp lại âm thanh dễ thương đến mức khiến mỗi một sợi lông vũ của hắn đều run rẩy trước thanh âm kia.

Có vẻ như sau khi trở thành bảo bảo, âm thanh của Alexander cũng trở nên trẻ con hơn.

So với lúc còn là gấu nhỏ thì còn non nớt hơn.

Otis thích.

Cuộc trò chuyện thành công, Kiều Thất Tịch cảm thấy rất vui, nhưng quả thực giao tiếp như vậy rất tốn sức, cậu rõ ràng cảm nhận được rằng hôm nay kế hoạch ra ngoài của mình đã bị trì hoãn.

Vậy thì tạm nói vài câu vậy.

Otis không nghe thấy âm thanh, lập tức lại hỏi: "Em có khỏe không?"

Kiều Thất Tịch: "Cũng ổn, lần này chúng ta phải làm gì?"

Câu hỏi này rất quan trọng!

Câu trả lời liên quan đến lựa chọn cậu nên sinh ra hay là chưa thể sinh ra.

Nếu thực sự là trại chăn nuôi tuyển thủ, thì thôi vậy, ô ô y y.

Otis dường như có thể đoán được ý tưởng kỳ quặc của gấu nhỏ, để làm gấu nhỏ có động lực phá vỏ trứng, hắn rất tâm cơ khi trả lời: "Là khổng tước xinh đẹp, với lông vũ trắng tuyết hoa lệ, giống như tiên tử hạ phàm."

Oa?

Kiều Thất Tịch cùng Otis đã từng gặp một con công trắng trong hoang dã, cậu liền khen ngợi nó như vậy, không ngờ Otis còn nhớ rõ.

Trí nhớ thật tốt.

Với lại trở thành công trắng thật là tuyệt vời, trên thế giới này không ai ăn thịt khổng tước cả!

Kiều Thất Tịch nghĩ đến mục tiêu sinh tồn của mình, tâm trạng phấn chấn: "Là được nuôi dưỡng hay hoang dã?"

Đương nhiên là hoang dã.

Otis không muốn nói cho cậu, em lúc đầu được sinh ra từ công được nuôi dưỡng đẻ trứng.

Nhưng nếu đã bị công hoang dã mang ra, thì chính là hoang dã.

Nghe xong, Kiều Thất Tịch đã quyết tâm nỗ lực phá vỏ trứng, cậu thích cách sắp xếp này.

Anh anh anh.

"Khi nào thì em phá xác?"

Otis cảm xúc nhàn nhạt, cố gắng không để lo âu của mình ảnh hưởng đến tiểu bảo bối vẫn còn là phôi thai.

Dù vậy, hắn thực sự rất hy vọng được gặp mặt nhanh chóng.

Kiều Thất Tịch nghỉ ngơi một lát, yếu ớt trả lời: "Lúc đầu nghĩ hôm nay có thể thử, nhưng giờ cảm giác lại mệt mỏi rồi."

Otis: "Không sao, vậy chờ ngày mai."

An tĩnh một lúc lâu, Otis nghe thấy Alexander dùng giọng điệu trẻ con ô ô phàn nàn: "Vỏ trứng thật là cứng, hôm qua thử một chút, miệng đều đau rồi."

Phù phù miệng.

Otis đau lòng, qua một lớp vỏ trứng, hắn chỉ có thể an ủi như vậy.

Còn có trảo trảo.

Kiều Thất Tịch rầm rì.

Cũng phù phù trảo trảo.

Otis vô cùng trìu mến, ôn nhu như gió mùa hè, tưởng như có thể thổi tan cơn đau miệng và móng vuốt của Kiều Thất Tịch.

Sau một lúc trò chuyện, do năng lượng không đủ, tiểu bảo bối lại cảm thấy mệt mỏi, khi Otis ôn nhu không nhận được hồi đáp, hắn biết gấu nhỏ có thể đã ngủ rồi.

Nhóc con đến ngày thứ 28 vẫn chưa phá vỏ trứng, Hàn giáo sư thực sự sốt ruột, dĩ nhiên, hôm nay trong vườn công cũng chỉ dư lại mấy trứng chưa phá vỏ.

Vài giáo sư ở tuyến trên trao đổi hồi lâu, cảm giác không khí đang dần trở nên căng thẳng.

May mà hôm qua nhóc con ở vườn công đã phá vỏ, tinh thần cũng không tệ lắm, biểu hiện khá rõ ràng, âm thanh vang dội, có sức ăn uống đầy đủ, các giáo sư nghĩ rằng nếu chú ý một chút, nó có thể sống sót.

Hà giáo sư nói: "Lão Hàn, bây giờ phải xem tình hình của cậu bên kia và của tôi ở đây, nếu đều có thể phá vỏ, thì quả thật là tốt."

Hàn giáo sư trong lòng rất lo lắng: "Chờ xem."

Vào sáng ngày thứ 29, Otis dậy sớm, hôm nay là ngày hẹn với gấu nhỏ để phá vỏ trứng. Hắn bay tới máng ăn một chút đồ ăn, rồi uống một ít nước.

Cuối cùng còn dùng nước rửa mặt.

Gần đây không có mưa, không có điều kiện để tắm rửa, trừ khi rời khỏi đây bay đến chỗ ao hồ.

Otis cảm thấy trên người rất bẩn, hắn rất muốn tắm rửa sau đó mới cùng gấu nhỏ gặp mặt nhau, nhưng điều kiện không cho phép, hắn chỉ có thể rửa mặt thôi.

Công trắng bỗng nhiên tự giác ăn đồ ăn, Hàn giáo sư âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Lúc này, anh đang ngồi ở bàn nhỏ bên kia, vừa ăn sáng vừa đọc sách.

Bữa sáng khá đơn giản: bánh mì, mứt trái cây, và một bình sữa bò.

Otis bay qua gần đó, ngửi thấy mùi mứt trái cây, đây là món gấu nhỏ thích ăn.

Quay lại trong ổ, Otis cuối cùng không thể kiềm chế, dùng đầu nhẹ nhàng đụng đụng đầu trứng, đánh thức bé đáng yêu vẫn còn đang ngủ say.

"Alexander,dậy đi nào, em phải phá vỏ trứng rồi."

Otis nhẹ giọng thúc giục.

Đợi quá lâu trong vỏ trứng sẽ rất nguy hiểm, tiểu bảo bối sẽ buồn chết.

Kiều Thất Tịch quả thật bị đánh thức, nhưng vẫn chưa rời khỏi giấc ngủ sâu, cậu yếu ớt thì thầm: "Ngủ thêm nửa giờ nữa thôi."

"Mặt trời đã phơi đến mông rồi."

Otis không đồng ý, vì hắn biết đó chỉ là một chiêu thức gấu nhỏ tham ngủ dùng để trì hoãn, nửa giờ nữa rồi sẽ lại có vô số nửa giờ nữa.

Nếu cứ như vậy, đến ngày thứ 30, Kiều Thất Tịch vẫn sẽ không phá vỏ trứng được.

"Em không muốn gặp anh sao? Nếu muốn gặp, bây giờ ra ngoài thì sẽ thấy anh."

Giọng Otis dường như có một sự mê hoặc kỳ lạ, hắn bất đắc dĩ mà tỏ vẻ: "Nếu thực sự buồn ngủ như vậy thì ngủ thêm 5 phút nữa cũng không sao."

Kiều Thất Tịch đương nhiên muốn nhanh chóng gặp Otis, thế là cậu lập tức tỉnh táo, tinh thần phấn chấn, hăng hái nói: "Hôm nay em nhất định phải phá vỏ trứng!"

Otis cổ vũ: "Ừm, cố lên."

Để tránh tạo áp lực cho gấu nhỏ, hắn còn nói thêm: "Nếu đau quá thì đừng miễn cưỡng làm gì,anh có thể giúp em."

Hắn nói chưa dứt lời, hắn nói muốn hỗ trợ Kiều Thất Tịch nhưng cậu không muốn để hắn làm vậy, không tranh màn thầu tranh khẩu khí*nha. ( * làm người phải có khí phách, tham vọng vươn lên)

"Hắc ha!"

Kiều Thất Tịch nâng chân lên, đạp mạnh vào vỏ trứng. Tuy nhiên, vỏ trứng vẫn kiên cố không chút sứt mẻ, sao lại thế này?

Alexander không tin tà, lại thử đạp thêm một lần nữa, nhưng vỏ trứng vẫn không chút sứt mẻ.

Có thể là vì lực không đủ

Dùng mõm tạc khả năng sẽ tốt hơn.

Kiều Thất Tịch quyết tâm làm thử, lấy hết can đảm, dùng mõm đụng vào vỏ trứng. Nhưng ngay sau đó, cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, ô ô ô, não của cậu choáng váng, miệng nhỏ đau quá.

Otis đứng bên cạnh, chăm chú theo dõi từng động tĩnh của vỏ trứng. Hắn chỉ thấy vỏ trứng rung lên hai lần, rồi lại im lìm không có động tĩnh gì nữa.

"Gấu nhỏ ơi?"

Otis tiến lại gần, nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh cuẩ gấu nhỏ

Mình đầy thương tích trứng bảo bảo: Ô ô y y, em mệt mỏi.

Otis nhẹ nhàng thở dài, rồi không hỏi ý kiến bé đáng yêu mà trực tiếp cúi xuống, nhẹ nhàng mổ một cái vào vỏ trứng.

Lực rất nhẹ, lần đầu không phá được, nhưng lần thứ hai đã tạo ra một vết nứt. "Thử lại lần nữa?"

Kiều Thất Tịch: "???"

Nghe thấy tiếng vỏ trứng vỡ ra từ đỉnh đầu, Kiều Thất Tịch tức giận đến không chịu nổi: "A a a, mau im miệng, anh không được giúp em!"

Gia hỏa này thật quá xằng bậy!

Đáng ghét!

Kiều Thất Tịch nghiêm túc nói với Otis: "Anh không được mổ vỏ trứng của em nữa, em sẽ ra ngoài. Anh làm vậy là đốt cháy giai đoạn,công nhỏ mà sinh ra kiểu này thì sẽ không khỏe mạnh."

Không sao, chỉ là mổ ra một vết nhỏ thôi mà.

Còn đâu hắn vẫn muốn Alexander dựa vào chính bản thân.

Nghe thấy Alexander bên trong vỏ trứng kêu ca, Otis ngẩn người, nghĩ thầm: Em nhất định sẽ là một bé công khỏe mạnh.

Này không tinh thần đầu mười phần sao?

Cameras quan sát thấy công trắng bắt đầu mổ trứng!

Hàn giáo sư lập tức nhận được tin tức, mấy người đó đều rất kích động: "Lão Hàn, mau mau mau xem!"

"Nó bắt đầu mổ trứng rồi, thật kỳ diệu, công đực cũng có thể cảm nhận được lúc ấu tể muốn phá xác sao?"

Làm một con công đực, sao hắn lại biết được ấu tể cần trợ giúp?

Có quá nhiều câu hỏi, thật là làm người rối rắm.

"Tôi thấy rồi." Hàn giáo sư nhìn chăm chú vào màn hình, hô hấp như ngừng lại.

Hắn thấy công trắng chỉ mổ hai lần rồi không tiếp tục nữa, dường như đang đợi tiểu bảo bối bên trong tự mình ra ngoài.

Nhưng tiểu bảo bối lại không biết cố gắng, nửa ngày trôi qua vẫn chưa có động tĩnh gì.

Đúng vậy, vì Kiều Thất Tịch lại mệt mỏi, hơn nữa miệng cậu vẫn còn đau đấy. Cậu rầm rì làm nũng với Otis: "Nếu không... anh lại giúp em một chút?"

Dù sao mổ một chút cũng là mổ, hai chút cũng là mổ.

Otis chớp chớp mắt, ôn nhu cự tuyệt: "Không được, bé đáng yêu tự cố gắng một chút nhé?"

Tác giả có lời muốn nói: Kiều Kiều: Đô miệng.jpg

--------------------

Tui không ngờ edit mệt mỏi thế này, chớt mất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro