Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.

"Em thật sự yêu anh sao?"

Lục Ngôn & Diệp Bắc

BE.

[Chính văn 002]

Diệp Bắc sắp xếp lại bàn ghế, đổ rác, rửa bát sạch sẽ, vẩy cạn nước.

Cậu vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, rồi lại vào phòng ngủ thay bộ quần áo mới, sau đó kéo Lục Ngôn đang ngồi im bên mép giường với vẻ mặt đờ đẫn đứng dậy, dắt tay hắn, đi đến huyền quan, cậu ngồi xổm xuống giúp hắn buộc dây giày, vừa đi đến cửa lại lén thả nhẹ chìa khoá nhà vào túi hắn.

Vừa bước qua ngưỡng cửa thì đúng lúc gặp dì Tống đang dắt chó đi dạo, bà thân thiết cười nói với đôi vợ chồng son: "Hiếm khi gặp hai người vào sớm tinh mơ, đến công viên tản bộ hay đến phòng tập gym vậy?"

Diệp Bắc cong khóe mắt: "Chúng cháu đi tản bộ, hôm nay thời tiết đẹp thế này, ở trong phòng lâu cũng chán lắm ạ."

"Đi đi." Dì Tống cuốn dây dắt chó, ôm chú Teddy đang bồn chồn bất an vào trong lòng, tiện tay vuốt ve bộ lông mềm, "Hôm qua dì mới làm há cảo nhân thịt lợn trộn cần tây, chờ hai đứa về, dì làm cho một ít sủi cảo nhé."

Diệp Bắc gật đầu: "Cảm ơn dì, chúng cháu lại có lộc ăn rồi."

Bắt một chiếc taxi trước cổng chung cư, Lục Ngôn và Diệp Bắc sóng vai ngồi ở hàng ghế sau, cả hai không nói gì.

Ánh mặt trời không thể sưởi ấm thân thể hai người. Lục Ngôn ngậm ba điếu thuốc trên môi, liều mạng hút, mùi khói cay nồng xộc thẳng vào mắt hắn, tài xế tức giận trừng mắt nhìn hắn qua kính chiếu hậu, cuối cùng cũng chỉ bất đắc dĩ hạ xuống nửa cánh cửa sổ.

Diệp Bắc cúi đầu nhìn về phía bàn tay đang buông thõng bên người Lục Ngôn.

Lúc lòng bàn tay được phủ kín, đối phương không có bất kì phản ứng nào, thật lâu sau, Lục Ngôn mới đan tay mình vào tay Diệp Bắc, quấn quýt chặt chẽ, như không bao giờ muốn tách rời.

Trước cổng sở cảnh sát đông nghịt người.

Tiếng ồn ùa vào tai Lục Ngôn, từ màng nhĩ, nương theo mạch máu truyền thẳng xuống đầu gối, hai cẳng chân giống như rót chì, khiến bước chân hắn mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ trong lòng Diệp Bắc.

Hắn có chút hối hận.

Lục Ngôn theo bản năng giơ tay che mặt, hắn chết lặng đi theo Diệp Bắc chen vào đại sảnh rộng rãi.

Một nữ cảnh sát ôm chồng hồ sơ dày cộp vội vàng lướt qua bọn họ, Diệp Bắc khẽ hé môi, thốt ra một tiếng cực nhỏ, lại bị những âm thanh ồn ào xung quanh lấn át.

Bọn họ đứng ngẩn ngơ trong đám người, thật lâu sau, bên tai đột nhiên vang lên một giọng đàn ông quen thuộc: "Lục Ngôn?"

Người đàn ông trung niên đầu trọc bị hai viên cảnh sát đẩy vào cửa, ba người đều dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại.

Lục Ngôn nghe thấy tiếng nói thì quay đầu, trong lòng trùng xuống, cam chịu nhắm mắt lại: "Lớp trưởng Khâu."

Nam cảnh sát lập tức tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay hắn, lạnh giọng hỏi: "Anh chính là Lục Ngôn?"

Lục Ngôn mím chặt môi, phồng má thở hắt ra một hơi, nhất thời không đáp lại.

Công nhân viên trong đại sảnh đồng loạt hướng về phía cửa, phóng viên, quần chúng thì vây ở bên ngoài, cảnh tượng trở nên hỗn loạn, mất khống chế trong một lát.

Lớp trưởng Khâu ngồi chờ ghi biên bản trước bàn làm việc, vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lục Ngôn một cái, thấy đối phương bị cảnh sát đè chặt bả vai, đi về phía phòng thẩm vấn.

Ý thức dao động giữa tỉnh và mơ, khi đi qua hàng rào sắt, Lục Ngôn lảo đảo dựa vào tường, tiếng bàn tán của mấy người trong khúc ngoặt của hành lang đang yên ắng có vẻ đặc biệt rõ ràng.

"Nghe nói nạn nhân chính là con trai của một doanh nhân giàu có, già lắm rồi, con còn chưa thành niên, thật sự rất đáng thương."

"Nếu bồi thường, nhiều nhất cũng hơn 60 vạn, doanh nhân người ta lại thiếu chút thiếu này sao?"

"Là một mạng người đó, nếu đối phương thật sự muốn tài xế nợ máu trả bằng máu, vụ án này sẽ xử như thế nào?"

"Có khả năng là tù chung thân."

Tù chung thân.

Sắc mặt Lục Ngôn nháy mắt trắng bệch, thoáng chốc hoảng sợ. Hắn không chút do dự, xoay người chạy về phía Diệp Bắc đang sững sờ trước cửa, liều mạng hét lớn: "Diệp Bắc, anh phải về nhà! Anh không muốn ngồi tù cả đời, anh phải về nhà!"

Đám đông phía sau để lộ một khoảng trống, một cặp vợ chồng dìu nhau bước vào đại sảnh của sở cảnh sát, lớp trang điểm trên khuôn mặt người phụ nữ đã nhoè đi vì nước mắt, sắc mặt tiều tuỵ khổ sở, vết chân chim hằn rõ nơi khoé mắt, bà thực sự đã không còn trẻ.

Nghe thấy tiếng quát tháo, người phụ nữ khiếp sợ ngẩng đầu, một ánh mắt hình viên đạn phóng tới, như là muốn chém Lục Ngôn cách đó không xa thành nghìn mảnh, bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Là mày đâm chết con tao...... Chính là mày!"

Lúc này, Diệp Bắc bỗng xoay người, một tiếng "đùng" lớn vang lên, cậu quỳ gối trước mặt đôi vợ chồng.

Cậu liên tục lẩm bẩm "Thực xin lỗi", nước mắt lăn dài trên má chảy xuống quai hàm: "Thực sự xin lỗi."

"Thực xin lỗi?" Người phụ nữ hất mạnh tay chồng ra, giơ chiếc túi xách quý báu làm bằng da cá sấu lên hướng về phía Diệp Bắc, thái dương cậu nháy mắt xuất hiện máu tươi, "Nói vài câu thực xin lỗi thì mẹ nó xong rồi sao? Chúng mày cho rằng đơn giản như vậy sao? Tao...... Tao muốn chúng mày đền mạng cho con tao!"

Lục Ngôn bị mấy viên cảnh sát nhào lên ấn ngã xuống đất, sống mũi bị dập mạnh xuống sàn, hắn đau đớn gào khóc.

Diệp Bắc liều mạng nắm lấy ống quần của người phụ nữ, cầu xin: "Cầu xin ngài tha cho Lục Ngôn. Anh ấy không cố ý, anh ấy thật sự không cố ý. Tôi cầu xin các ngài......"

Ai đó hung tợn đạp mạnh vào xương quai xanh, nửa người trên ngã thẳng về phía sau, Diệp Bắc tuyệt vọng nằm trên mặt đất, toàn bộ cảnh sát trong đại sảnh đều tập trung về phía bọn họ.

"Chúng mày không cố ý, con tao mới 17 tuổi, nó đã làm gì sai?" Người đàn ông ôm lấy vai vợ, dữ tợn chỉ tay vào Diệp Bắc, rồi lại chỉ về phía Lục Ngôn đang đầm đìa nước mắt, giọng điệu quả quyết, "Tao muốn họ Lục đền mạng, nếu không được, tao sẽ mời luật sư giỏi nhất, ít nhất phải khiến nó ngồi tù!"

Diệp Bắc quỳ gối trước cửa cục cảnh sát, vẻ mặt tựa như một vũng nước lặng. Cậu khép hờ mi mắt, nhìn Lục Ngôn đang càng ngày càng cách xa mình.

Mọi vật xung quanh dần dần bị phóng đại trên giác mạc hóa thành một bức tranh loang lổ.

Đôi môi khô khốc khẽ run rẩy, hồi lâu sau, cậu cúi đầu xuống như con rối gỗ bị đứt dây, lẩm bẩm tự hỏi: "Có phải em .....làm sai rồi không."

Diệp Bắc không nhớ bản thân về nhà như thế nào, trong căn phòng trống còn lưu lại một chút mùi thuốc lá rẻ tiền. Cậu không thay giày, vừa ném chìa khoá thì lập tức ngã lên sô pha.

Diệp Bắc gối đầu lên khuỷu tay, trong màng nhĩ tràn ngập tiếng tim đập hoảng loạn. Thật lâu sau, vừa mỏi mệt vừa buồn ngủ, cậu nhắm mắt lại, để mặc ý thức nặng nề chìm vào bóng đêm mênh mang vô tận.

Trong mộng, Lục Ngôn kêu gào thảm thương, cùng với câu chất vấn dịu dàng cuối cùng của hắn.

"Tiểu Bắc, em thật sự yêu anh sao?"

Thiếu niên đó bị đâm chết tại chỗ.

Nhưng video giám sát lại quay được cảnh sau khi Lục Ngôn xuống xe nhìn thoáng qua thi thể, thì kinh hoảng vội lái xe chạy trốn. Luật sư bên phía đối phương cho rằng hắn cố tình thấy chết không cứu, vứt nạn nhân lại ven đường nên cuối cùng bi kịch mới xảy ra.

Nửa năm sau, toà tuyên án, Lục Ngôn nhân gây tai nạn rồi bỏ trốn, tội cố ý giết người, bị phán tù chung thân.

---

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro