Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4

Sức hấp dẫn của một dẫn đường đối với một lính gác quá lớn, ví dụ như bây giờ, Tịch Diễn và Mộ Lâm Tuân ngồi đối diện nhau. Dù không tiếp xúc trực tiếp hay đội mũ giáp để xoa dịu, chỉ cần ở gần, Tịch Diễn đã có thể cảm nhận được một luồng tinh thần lực ấm áp và thuần khiết, xoa dịu sự khó chịu và bực bội đã tích tụ từ lâu trong lòng anh.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã nhận ra điều này.

Tịch Diễn hy vọng Mộ Lâm Tuân có thể ở lại bên cạnh họ thường xuyên, và sống cùng nhau là cách tốt nhất.

Mộ Lâm Tuân lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Tịch Diễn.

Tịch Diễn: "Tại sao?"

Mộ Lâm Tuân: "Không thích."

Đồng tử đen láy của Tịch Diễn nhìn chằm chằm, anh dịu dàng hỏi: "Là không thích chúng tôi, hay không thích sống cùng chúng tôi?"

Hai điều này có sự khác biệt rất lớn.

Mộ Lâm Tuân im lặng đối diện với anh, ánh mắt không thể hiện cảm xúc.

"Đi thôi." Lăng Sâm đột nhiên lên tiếng, xoay người rời đi.

Báo tuyết nằm bên cạnh Mộ Lâm Tuân không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Lăng Sâm sắp ra ngoài, rồi lại nhìn Mộ Lâm Tuân, nó lười biếng co hai chân trước lại, híp mắt nằm dưới chân Mộ Lâm Tuân.

Cho đến khi Lăng Sâm ra ngoài và cánh cửa hoàn toàn đóng lại, báo tuyết mới liếm liếm móng vuốt của mình, nằm yên dưới chân Mộ Lâm Tuân.

Tịch Diễn không cố chấp chờ đợi một câu trả lời, anh đứng dậy, ánh mắt nhìn Mộ Lâm Tuân từ trên cao xuống, không thể phân biệt sự dịu dàng trong mắt anh là thật hay giả, anh nói: "Không làm phiền cậu nữa, hẹn gặp lại."

Tịch Diễn rời đi, nhưng tinh thần thể của anh vẫn ở lại.

Sư tử đực và báo tuyết nằm bên trái và bên phải dưới chân Mộ Lâm Tuân, với dáng vẻ lười biếng và biểu cảm thoải mái.

Mộ Lâm Tuân quay lại ghế sofa để tra cứu tài liệu, cậu nhìn thấy bốn chữ "nhẫn không gian", sau khi đọc xong hướng dẫn sử dụng, ánh mắt cậu khẽ động, trong đầu hiện lên hình ảnh Tịch Diễn lấy mũ giáp ra từ không khí.

Cáo trắng xuất hiện, quay đầu thấy trong nhà có thêm hai tinh thần thể lạ, nó kêu lên một tiếng hung dữ nhưng không lao vào tấn công.

Mộ Lâm Tuân đi ngủ muộn, đến rạng sáng, bên cạnh cậu có hai tinh thần thể mềm mại, sư tử đực và báo tuyết mỗi con chiếm một chân, con cáo trắng đơn độc nhảy lên ghế sofa, chui vào lòng Mộ Lâm Tuân.

Khi trời vừa hửng sáng, Mộ Lâm Tuân về phòng ngủ.

Trước đây, cậu sống trong một căn nhà thô sơ, không có phòng ngủ riêng, khi vào nhà chỉ đóng cánh cửa lớn bên ngoài, điều này khiến cậu không có thói quen đóng cửa phòng ngủ.

Trên giường không chỉ có một mình cậu, ba tinh thần thể mềm mại ngủ cùng trên một chiếc giường, tinh thần của báo tuyết rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới vào nhà.

Tinh thần thể không thể rời chủ nhân quá lâu, sau một thời gian nhất định, chúng sẽ tự động quay về bên chủ nhân.

Mộ Lâm Tuân ngủ không sâu giấc, khi trở mình cảm thấy chăn nhẹ đi, hàng mi khẽ động, biết rằng sư tử đực và báo tuyết đã không còn ở đó.

Sáng sớm, tại một căn biệt thự biệt lập.

Vẻ mệt mỏi trên nét mặt Lăng Sâm đã biến mất, tinh thần anh ta bất ngờ rất tốt.

Lăng Dịch đi đến trước mặt anh ta, con rắn đen quấn quanh cổ tay, "Thế nào rồi?"

Giọng Lăng Sâm hơi lạnh: "Rất tốt."

Tần Tự nằm trên ghế sofa, tay đặt lên trán, có chút bực bội: "Rốt cuộc tại sao cậu ấy không chịu dọn đến ở?"

Không ai trả lời cậu ta.

Vài phút sau.

Tần Tự ngồi dậy, gọi vọng vào bếp: "Đội trưởng, thanh lọc thế giới tinh thần có sướng không?"

Lăng Dịch ngồi xuống, vuốt ve đầu con rắn đen, giọng hơi khàn: "Sướng."

Tần Tự: "Hai anh em các người, một người còn nói ít hơn người kia."

Tịch Diễn bưng đồ ăn từ bếp ra, nét mặt ôn hòa, không hề lộ ra vẻ mặt hung dữ.

Khi anh mỉm cười, một tia sáng tối sượt qua đáy mắt, "Sẽ dọn đến thôi."

Ban quản lý đã tìm hiểu được tình hình của Mộ Lâm Tuân từ khu phế tích.

Dẫn đường Lâm thở dài: "Một đứa trẻ đáng thương."

Nhân viên: "Hôm tôi đưa cậu ấy ra ngoài, có một người đàn ông trung niên mắng cậu ấy là đồ bạc bẽo. Lần này tôi quay lại, đã cố ý tìm hiểu mối quan hệ của họ, đó là chú ruột của Mộ Lâm Tuân."

Dãn đường Lâm: "Rồi sao nữa?"

Nhân viên: "Những người thân khác đúng là đã chết đói, nhưng ông nội và em trai thì bị chú cậu ấy hại chết. Mộ Lâm Tuân vì muốn trả thù, đã lấy gậy chọc thủng tai chú mình, còn đánh gãy một chân, có người phát hiện kịp thời nên đã ngăn cản cậu ta."

Dẫn đường Lâm không khỏi thở dài

Nhân viên: "Đáng thương thì đáng thương, nhưng theo những gì tôi tìm hiểu, Mộ Lâm Tuân không phải người dễ đối phó. Có cần báo những chuyện này cho bốn người của đội 07 không?"

Dẫn đường Lâm xua tay: "Không cần, đừng nói với ai hết."

Sau khi nhân viên rời đi.

Dẫn đường Lâm nhìn bức ảnh của Mộ Lâm Tuân trên quang não, gật đầu, mỉm cười: "Tính cách không tệ."

Có phong thái của một người bạn cũ.

Trong tòa nhà cao tầng.

Mộ Lâm Tuân không biết mình đã bị điều tra rõ mồn một. Hai ngày nay cậu không gặp người ngoài, chỉ ở nhà xem các loại tài liệu.

Cáo trắng cuộn tròn trên ghế sofa, híp mắt ngủ.

Đing đoong——

Tiếng chuông cửa vang lên.

Mộ Lâm Tuân đặt đồ ăn xuống, đứng dậy mở cửa.

Cáo trắng mở mắt, chạy theo sau.

"Có vài chuyện cần nói với cậu." Dẫn đường Lâm vào nhà, ánh mắt chạm đến đồ ăn trên bàn, cười nói: "Sao cậu vẫn ăn đồ sống vậy?"

Mộ Lâm Tuân: "Ngọt."

Dẫn đường Lâm: "Đúng là ngọt thật, nhưng cậu không thể cứ ăn như vậy, sẽ thiếu chất đấy."

Mộ Lâm Tuân nhặt miếng đồ ăn đang cắn dở trên bàn lên ăn tiếp.

Dẫn dường Lâm ngồi xuống, "Chuyện là thế này, cậu và đội 07 ở quá xa. Ban đầu đón cậu về là để cậu ở lại ban quản lý giúp mọi người xoa dịu, nhưng sau đó vì nhiều lý do, cậu được phân vào đội 07."

Ánh mắt Mộ Lâm Tuân bình tĩnh.

Dẫn đường Lâm: "Đội 07 là đội mạnh nhất toàn khu vực, nhiệm vụ của họ rất nặng nề. Tịch Diễn nói với tôi rằng sau lần nhiệm vụ gần đây, cậu ta suýt ngất trên đường đến tìm cậu."

Mộ Lâm Tuân ăn hết phần đồ ăn còn lại trong tay, rồi cầm những món khác trên bàn lên gặm sống, không biết có nghe lọt tai không.

Dẫn đường Lâm: "Dẫn đường Mộ, để đội 07 có thể được xoa dịu kịp thời, ban quản lý hy vọng cậu có thể dọn đến ở cùng họ, và cùng họ thực hiện nhiệm vụ. Họ sẽ bảo vệ cậu mọi lúc, không để cậu bị tổn thương."

Mộ Lâm Tuân lắc đầu.

Dẫn đường Lâm thở dài: "Đây là quyết định của ban quản lý, cậu không có quyền từ chối."

Mộ Lâm Tuân dừng lại, nghiêng đầu nhìn dẫn đường Lâm, trong đôi mắt trống rỗng và lạnh lẽo ẩn chứa sát ý.

May mà dẫn đường Lâm đã điều tra cậu trước, nếu không sẽ thực sự bị giật mình, "Đừng nhìn tôi như vậy, ban quản lý cũng là vì sức khỏe của cậu. Lối sống của cậu không điều độ, còn bốn người đội 07, ai cũng có tay nghề nấu nướng tốt, ở bên cạnh họ, cậu sẽ được ăn những món ngon."

Mộ Lâm Tuân vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm dẫn đường Lâm.

Một người bình thường bị đôi mắt đó nhìn lâu như vậy chắc chắn sẽ dựng tóc gáy, nhưng dẫn đường Lâm không phải người bình thường, ông sống đến tuổi này đã thấy qua đủ loại người.

Dẫn đường Lâm cười xoa đầu Mộ Lâm Tuân, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Con trai, con và họ là một thể, là gia đình. Con phải tin rằng họ sẽ không làm hại con."

Mộ Lâm Tuân: "Không phải gia đình."

Dẫn đường Lâm: "Tình hình hiện tại không dễ thay đổi đâu. Nếu không có gì bất ngờ, các con sẽ ở bên nhau lâu dài."

Buổi chiều.

Mộ Lâm Tuân dọn đến biệt thự riêng của đội 07, chỉ mang theo vài bộ quần áo tạm ổn.

Biệt thự rất lớn, bốn người ở trong đó đã đặc biệt ra đón cậu.

Tịch Diễn đi đến trước mặt cậu, nhận lấy hành lý, giọng nói dịu dàng: "Dẫn đường Mộ, chào mừng cậu gia nhập đội 07."

Lần gặp trước, Mộ Lâm Tuân đã gia nhập đội 07 rồi.

Nhưng hôm nay Tịch Diễn mới nói lời chào mừng này.

Nhân viên đưa Mộ Lâm Tuân đến nói vài lời đơn giản rồi lái phi thuyền đi mất.

Ánh mắt Mộ Lâm Tuân dừng lại trên người đàn ông có làn da trắng hơn, nhận ra đó là người cậu đã xoa dịu đầu tiên. Dừng lại một lúc, ánh mắt cậu chuyển sang chủ nhân của báo tuyết.

Giọng của dẫn đường Lâm vang lên bên tai:

"Lăng Dịch và Lăng Sâm là anh em ruột, Lăng Sâm là anh, hai anh em họ ít nói và có tính cách lạnh lùng. Cậu có chuyện gì không cần nghĩ đến việc tìm họ."

Anh em ruột.

Quả thật rất giống.

Mộ Lâm Tuân cúi đầu, không nói chuyện với họ.

"Vào nhà đi, trước hết hãy đi tham quan phòng mới của cậu." Tịch Diễn dẫn đường.

Mộ Lâm Tuân đi theo sau, tay phải bị một bàn tay khô ấm nắm lấy. Hàng mi cậu khẽ động, rút tay ra, không nhìn người đã nắm tay mình.

Bàn tay Tần Tự hụt hẫng, nhưng cậu ta không thất vọng, cười hềnh hệch đến gần Mộ Lâm Tuân, vừa đi lùi vừa hỏi: "Tôi là Tần Tự, cậu còn nhớ tôi không?"

Mặt Mộ Lâm Tuân lạnh nhạt, vẫn giữ nguyên bước chân tiến về phía trước.

Tần Tự nhìn về phía hai anh em ít nói ở phía sau, thầm thở dài.

Mộ Lâm Tuân vào biệt thự, không nhìn quanh, đi theo Tịch Diễn lên lầu, không quan tâm ngôi nhà mình sắp ở trông như thế nào.

Tịch Diễn đưa cậu đến trước một căn phòng, đẩy cửa ra: "Đây là phòng của cậu, đối diện là Tần Tự, hai bên là Lăng Dịch và Lăng Sâm."

Mộ Lâm Tuân gật đầu, nhận lại hành lý từ tay anh.

Tịch Diễn: "Tôi ở cạnh phòng cậu. Ở đây cách âm rất tốt, có chuyện gì cậu không cần phải đề phòng chúng tôi."

Mộ Lâm Tuân vào phòng.

Tịch Diễn đi theo vào: "Đồ dùng sinh hoạt trong phòng tắm là đồ mới, cậu không cần thay. Dẫn đường Lâm nói quần áo cũ của cậu không vừa, trong tủ có quần áo mới chúng tôi chuẩn bị cho cậu, đúng cỡ của cậu."

Mộ Lâm Tuân dừng bước, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

Tịch Diễn: "Dẫn đường Lâm nói quần áo hiện tại của cậu hơi rộng, chúng tôi đã mua nhỏ hơn một cỡ."

Mộ Lâm Tuân đặt hành lý xuống: "Ra ngoài."

Tịch Diễn quay người đi ra, và đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, Tần Tự liền hỏi: "Đội trưởng, dẫn đường Lâm nói chuyện quần áo của cậu ấy từ khi nào vậy, sao tôi lại nhớ là anh tự ước lượng cỡ?"

Tịch Diễn mỉm cười: "Cậu nhớ nhầm rồi."

Lăng Sâm liếc nhìn họ, im lặng quay về phòng.

Lăng Dịch đã biến mất từ lúc nào.

Tần Tự lắc đầu: "Haiz, muốn tìm người nói chuyện cũng không thấy."

Tịch Diễn: "Nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa chúng ta sẽ làm nhiệm vụ."

Trong phòng.

Mộ Lâm Tuân đi vào phòng tắm tắm rửa.

Cậu đứng dưới vòi sen, mái tóc ướt sũng rủ xuống che mắt, cảm thấy rất khó chịu. Cậu đưa tay vuốt tóc lên, ánh mắt lạnh lẽo đến lạ thường.

Mười phút sau.

Mộ Lâm Tuân thay bộ đồ ngủ mỏng, hai cúc áo trên cùng mở, chiếc quần lửng chỉ đến đầu gối. Cậu rời phòng ngủ, đi xuống bếp tìm đồ ăn.

Ánh đèn tầng dưới sáng trưng, trong bếp vang lên tiếng dao cắt rau củ.

Tịch Diễn liếc thấy thiếu niên đứng ở cửa, dịu dàng cười nói: "Tôi đang nấu ăn, cậu muốn ăn gì?"

Mộ Lâm Tuân nhìn miếng thịt sống đã được thái trên thớt.

Tịch Diễn: "Cần phải xào lên, sẽ xong nhanh thôi. Cậu có thể đợi ở bàn ăn một lát."

Mộ Lâm Tuân gật đầu, đi đến bàn ăn, ngồi xuống chờ đợi.

Cáo trắng xuất hiện, đi vòng quanh bàn một vòng rồi chạy đến ghế sofa gần đó nằm xuống.

Một lúc sau, một người đi xuống cầu thang.

Tần Tự kéo chiếc ghế đối diện Mộ Lâm Tuân ra.

Chân cậu ta dài, sau khi ngồi xuống, chân vô tình chạm vào bắp chân Mộ Lâm Tuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro