Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 113: Linh cẩu (15)

Ban đêm, tại chung cư của căn cứ Thiên Ninh.

Lê Thượng khẽ trở mình, cố gắng với tay tìm điện thoại. Trước mắt cậu mờ đi, phải mất một lúc mới nhìn rõ thời gian, đã là hai giờ sáng.

Cậu biết nếu cứ gắng gượng như vậy thì không ổn, bèn cố đứng dậy tìm nước uống thuốc.

Lúc bước xuống giường, Lê Thượng tối sầm mặt mày, tay chân nhũn ra ngã khụy xuống đất. Cậu vội vàng vịn vào tủ đầu giường. Nếu không kịp thời, cậu đã thực sự ngã sấp mặt xuống. Mất một lúc lâu cậu mới miễn cưỡng đứng thẳng lại được.

Lê Thượng bật đèn, trước mắt toàn là những vệt lốm đốm. Vừa ra khỏi chăn, cơ thể cậu đã lạnh đến run rẩy, toàn thân khớp xương đều ê ẩm và đau nhức.

Khoảng cách chỉ vài bước chân giữa phòng khách và nhà bếp ngày thường, lúc này lại như cách biệt trời vực. Lê Thượng không còn sức lực, cũng không muốn đi nấu nước nóng.

Nhìn thấy một chai nước ngọt trong phòng khách, Lê Thượng do bị sốt quá lâu nên có chút lú lẫn. Giống như bộ xử lý quá tải, khi quá nóng cũng sẽ bị khựng lại, cậu nhất thời không nhớ ra chai nước này từ đâu mà có, chỉ nhớ là nó ở gần đây, chắc chắn là chưa hết hạn.

Xuất phát từ bản năng, Lê Thượng vặn nắp chai nước, tạm bợ uống thuốc hạ sốt.

Cậu biết nước lạnh như vậy là không tốt, nhưng cơn khát dữ dội khiến cậu không kìm được, uống thêm vài ngụm. Họng khô rát khiến cậu thấy đau, thân thể như đang đòi bổ sung chút đường.

Uống xong, Lê Thượng mới thấy như mình đang uống rượu độc giải khát. Vốn dĩ cậu đã không ăn tối, dạ dày trống rỗng, giờ bị nước lạnh kích thích, cậu thấy trong ngực như ôm một tảng băng, vừa lạnh vừa tê, khiến ngực đau.

Mặc dù vị giác của cậu bị giảm đi do sốt cao, nhưng cái vị nước đường ngọt lịm vẫn làm dạ dày cậu có chút khó chịu.

Đầu óc quay cuồng, hai chân như đổ chì, mỗi bước đi đều phải dừng lại nghỉ. Lê Thượng vịn tường quay về phòng, nằm vật lên giường, không dám động đậy thêm.

Cậu sợ vết thương cũ tái phát, nhưng cái gì sợ thì cái đó đến.

Không đến ba giờ, cậu bị đau đến tỉnh dậy. Cái đầu tiên bắt đầu kêu gào chính là dạ dày của cậu.

Dạ dày lên cơn đau khiến Lê Thượng cắn răng chịu đựng, điều duy nhất cậu có thể làm là cuộn tròn cơ thể trong chăn. Cậu mơ mơ màng màng, đầu óc không hoàn toàn tỉnh táo, vẫn còn chút sức, dựa vào bản năng thay đổi tư thế để cố gắng giảm đau.

Nhưng dù cậu làm cách nào cũng không có tác dụng.

Cơn đau khiến cậu nín thở, cơ thể căng cứng. Đến khi nó tạm dịu, cậu mới dám thở gấp, mồ hôi vã ra ướt cả người. Thế nhưng càng toát mồ hôi, lại càng lạnh. Cái lạnh ngấm vào xương, khiến cậu run không ngừng.

Thời gian trôi qua, Lê Thượng chẳng còn bận tâm đến sự khó chịu của cái lạnh nữa.

Cơn co thắt lan dần lên trên và xuống dưới, ngực khó chịu, vết thương cũ ở bụng cũng tham gia cuộc vui, tái phát đau như xoắn, giống như nội tạng bên trong đồng thời co thắt, thắt chặt, co rút lại với nhau, đau như đứt đoạn.

Trong căn phòng tối đen, cậu một mình nằm trên giường, nhắm mắt chịu đựng sự thống khổ.

Cơn đau ấy không vì sự cô đơn lẻ bóng của Lê Thượng mà buông tha cậu, ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng. Lê Thượng dùng một tay ấn chặt bụng, đầu ngón tay thậm chí hằn sâu vào da thịt, cố gắng ép vào bên trong, ép vào khối nội tạng mềm mại đó. Cậu muốn chúng đừng co thắt nữa. Nhưng cố gắng thế nào cũng không ngăn được sự co rút bên trong.

Vòng eo vốn mảnh khảnh bị ép đến mức mỏng dính.

Tay kia của Lê Thượng nắm chặt ga trải giường, đầu ngón tay siết mạnh, như muốn đâm thủng ga.

Ngay cả như vậy cũng không thể nào lam dịu được cơn đau.

Mắt không mở nổi, cậu liền nhắm mắt lại giãy giụa đau đớn trên giường. Mồ hôi trên trán theo thái dương chảy dọc xuống, hoàn toàn thấm vào gối, không còn thấy được nữa. Cũng như sự giãy giụa thống khổ lúc này của cậu, không ai hay biết, không người thân thích ở bên.

Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, không có âm thanh cũng không có ánh sáng.

Nằm trên giường giãy giụa trong đau đớn như vậy, Lê Thượng đã mất đi khái niệm thời gian, chỉ có thể cảm nhận cơn đau, cách một lát lại có một cơn đau khác tới.

Cơn đau do vết thương cũ tái phát khiến cơ thể cậu run rẩy. Cảm giác đau từ bên trong nội tạng còn khó chịu hơn cả lúc bị thương.

Trái tim trong lồng ngực thình thịch đập, thỉnh thoảng mất tốc độ, có lúc lại hụt đi một nhịp đột ngột, cứ như thể có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.

Cuối cùng cậu không nhịn được mà rên lên, chỉ là những tiếng kêu nhỏ vô định, những tiếng thở than vô ý thức trào ra từ đôi môi khô nứt.

Xuất phát từ bản năng cầu sinh, có một khoảnh khắc, Lê Thượng tha thiết hy vọng có người có thể đến giúp cậu, tiếng cầu cứu chực trào ra khỏi miệng.

“Hạ Lâm...”

Giọng cậu khàn đặc vang lên trong căn phòng tối đen trống rỗng, sau đó truyền vào tai chính mình, không người đáp lại.

Bệnh tật kinh niên, Lê Thượng tự nhận đã quen chịu đựng. Cậu biết mình bị thương vì điều gì, cậu hiểu rõ mình chiến đấu vì lẽ gì. Niềm tin kiên định có thể cổ vũ cậu dũng cảm tiến lên, nhưng lại không thể giúp cậu thoát khỏi thống khổ của bệnh tật.

Trong lúc ý thức mơ hồ, Lê Thượng thậm chí cảm thấy sự kiên định bao năm của mình có chút buồn cười. Mất đi một điều mà lại được nhiều hơn, vậy sự kiên định đó rốt cuộc còn có ý nghĩa gì nữa?

Cho đến khi cậu lầm bầm tên Hạ Lâm.

Điều đó làm ý thức mơ hồ của cậu có chút tỉnh táo lại.

Lê Thượng nằm trên giường mở hai mắt, đồng tử không có tiêu cự, cậu cố gắng nhìn về phía màn đêm đen kịt đó, cố mô tả hình dáng của người kia trong đầu.

Nhớ đến sự nhẹ nhàng ân cần mà Hạ Lâm luôn dành cho cậu, nỗi lòng của Lê Thượng dần dần bình tĩnh lại.

Trên đời này luôn có người đáng để mình hy sinh hàng ngàn hàng vạn lần.

Lê Thượng nghĩ thầm, ít nhất cậu vẫn may mắn, có thể gặp được Hạ Lâm. Cho dù đã từng đánh mất, nhưng hiện tại đã tìm lại được.

Lê Thượng cố sức trở mình, vươn tay tới tủ đầu giường. Ở ngăn dưới cùng, một chiếc áo thun trắng được xếp ngăn nắp, đó là lần cuối cùng cậu qua đêm ở nhà Hạ Lâm, cậu đã lén mang về.

Lần này tới căn cứ, cậu như ma xui quỷ khiến thế nào lại bỏ chiếc áo này vào hành lý mang theo. Ban đầu cậu chỉ muốn giảm bớt nỗi nhung nhớ khó nói thành lời, lại không ngờ lúc này, chiếc áo đó lại trở thành niềm an ủi duy nhất của cậu tối nay.

Ít nhất, mối quan hệ giữa cậu và Hạ Lâm đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Bình tĩnh trở lại, Lê Thượng cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, và đạt được sự giảng hòa tạm thời với cơ thể mình. Cậu điều chỉnh hơi thở, nhớ rằng Hạ Lâm còn đang nằm viện, không muốn làm hắn lo lắng.

Cậu cũng không muốn gọi người khác đến xem bộ dạng thảm hại hiện tại của mình, cố gắng duy trì chút lòng tự trọng ít ỏi còn sót lại.

Lê Thượng nghĩ, ngay cả khi gọi xe cứu thương, cậu cũng không đủ sức ra mở cửa. Có lẽ cuối cùng sẽ chỉ gây thu hút sự hiếu kỳ của mấy tòa nhà chung cư căn cứ, vậy thì thà chết vì đau còn hơn.

Ôm chiếc áo của Hạ Lâm, Lê Thượng thậm chí còn tự đùa cợt với chính mình trong lòng.

Có lẽ vì quá suy nhược, cũng có thể thuốc hạ sốt kia có cả tác dụng giảm đau, sau đó cậu lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, dạ dày chỉ còn đau âm ỉ khó chịu một chút, cơn sốt cũng đã giảm đi đáng kể, ý thức cuối cùng cũng giành lại quyền kiểm soát cơ thể.

Cậu kéo lê cơ thể mệt mỏi vào nhà vệ sinh. Trong gương, sắc mặt cậu trắng bệch, lộ ra những đường gân máu mờ nhạt màu xanh, khóe mắt ửng đỏ, môi khô nứt. Chỉ có mày thanh tú vẫn giữ vẻ đạm nhiên, mặc cho ai nhìn cũng không thể nhận ra sự cô độc, bất lực và thống khổ tột cùng của cậu đêm qua.

Trong đêm khuya không người hay biết, cậu lại một mình chiến thắng một trận chiến.

Nhiệt độ cơ thể khoảng 37°C, không còn sốt cao.

Lê Thượng rửa mặt, đánh răng xong dùng nước ấm lau người. Cậu thay quần áo sạch, nấu một chút cháo và uống nước ấm.

Sau khi uống thuốc, cơ thể cuối cùng cũng dần dần hồi phục.

Trong nhóm chat, bên Lâm Hội đã bắt đầu làm việc: “Vấn đề hơi khó giải quyết, tôi sẽ cố gắng khôi phục trước. Nếu các cậu có thời gian, tốt nhất nên đến cùng nhau bàn bạc một chút.”

Hạ Lâm trả lời: “Được, tôi truyền dịch xong sẽ qua ngay.”

Lê Thượng nằm bò ra bàn một lúc, ổn định tinh thần, rồi gõ chữ trả lời: “Tôi sẽ qua trễ một chút.”

.......

Trong phòng họp của Cục Cảnh sát thành phố Ninh Thành, Lâm Hội và Trình Tiếu Y đối diện với hai chiếc máy tính. Phương Giác và Kim Đình Thụy ngồi ở một bên.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lách cách gõ bàn phím.

Trên màn hình hiển thị đủ loại mã số phức tạp, chương trình đang chạy, màn hình đầy chữ cái liên tục chạy.

Trình Tiếu Y hôm qua đã ngủ chợp chờn mấy giấc trên ghế sau, dựa vào server, nhưng Kim Đình Thụy thì hoàn toàn không ngủ, thức trắng cả đêm.

Hiện tại, hắn ta chớp mắt liên hồi vì buồn ngủ, thân thể đang ngồi trên ghế bỗng nhiên trượt dần xuống.

Đội trưởng đội Kim cao 1m9, cơ bắp cuồn cuộn, chiếc ghế nhỏ dưới hắn ta hoàn toàn không chịu nổi trọng lượng, phát ra tiếng kẽo kẹt than vãn, sắp sửa vỡ đến nơi. Đội trưởng Kim bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mở to mắt ngồi thẳng dậy, ngáp dài một cái.

Nhưng chưa đầy năm phút, hắn ta lại trượt dần xuống lần nữa.

Bên cạnh phòng họp có một chiếc sofa dài, nhưng đội trưởng Kim nhất quyết không chịu nằm, cứ ngồi trên chiếc ghế nhỏ đó. Trình Tiếu Y nhìn hắn ta mà đổ mồ hôi thay, sợ hắn ta mà trượt thêm phát nữa là rơi thẳng xuống đất hoặc làm gãy ghế thật.

Dù sao đây cũng không phải sân nhà của họ, làm hư hỏng đồ đạc, quay đầu lại không biết có phải bồi thường cho Cục Cảnh sát Ninh Thành hay không.

Cô định khuyên Kim Đình Thụy đi ngủ, nhưng lại thấy mình không quá quen thân với hắn ta.

Nhân lúc đội trưởng Kim lại giật mình tỉnh dậy, cố gắng mở to mắt, Lâm Hội lạnh lùng mở lời: “Người không liên quan không giúp được gì, có thể ra ngoài trước không?”

Phương Giác ở bên cạnh chột dạ, rụt cổ: “À...”

Trình Tiếu Y vội vàng gõ bàn phím vài cái, thể hiện rằng mình không phải là người vô tích sự.

Thấy chính chủ hoàn toàn không hay biết, mắt cáo của Lâm Hội liếc qua, trực tiếp kéo dài giọng gọi tên: “Đội trưởng Kim.”

Lúc này Kim Đình Thụy mới bừng tỉnh: “Hả?”

Hóa ra vị này vừa rồi như người trên mây, căn bản không nghe thấy gì.

Lâm Hội vẻ mặt nghiêm túc: “Anh quấy rầy đến chúng tôi.”

Kim Đình Thụy: “?”

Lâm Hội: “Anh ngủ ngáy.”

Đối mặt với lời chỉ trích như vậy, Kim Đình Thụy có chút chột dạ gãi gãi đầu hỏi: “... Có sao?”

Lâm Hội nói: “Không tin anh hỏi bọn họ.”

Kim Đình Thụy nhìn về phía Trình Tiếu Y.

Trình Tiếu Y thân thể căng thẳng, sau đó chột dạ cúi đầu ừ một tiếng.

Phương Giác cũng hiểu ý: “À, đúng vậy... Vừa rồi ngáy to lắm, làm tôi giật cả mình...”

Lập tức có hai nhân chứng, lúc này không thể không tin, Kim Đình Thụy đứng dậy: “Vậy tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Ngón tay Lâm Hội vẫn liên tục gõ trên bàn phím: “Phương Giác, cậu đưa đội trưởng Kim đi nghỉ ngơi đi. Khách sạn chẳng phải có giường sao? Cậu cũng không giúp được gì, không cần thiết phải ngồi lỳ ở đây.”

Phương Giác tự giác đứng dậy: “Đội trưởng Kim, khách sạn tôi đặt rất gần.”

Kim Đình Thụy dường như vẫn còn chút không yên tâm, vẻ mặt lưu luyến không rời, cứ ngoái đầu lại nhìn.

Khoảng hơn 10 giờ sáng, Hạ Lâm cuối cùng cũng chạy tới. Hắn đẩy cửa phòng làm việc và chào hỏi Lâm Hội cùng Trình Tiếu Y.

Trình Tiếu Y vừa thấy hắn liền hỏi: “Đội trưởng Hạ, sức khỏe anh sao rồi?”

“Hôm nay truyền dịch xong rồi, đã ký giấy tự xử lý xuất viện.” Tối qua không có Lê Thượng ngủ cùng, Hạ Lâm tâm thần bất an, không ngủ ngon.

Sáng sớm hôm nay hắn liền đi tìm bác sĩ, kiên quyết đòi xuất viện. Cũng may kết quả kiểm tra khả quan, nên hắn mới không bị bác sĩ giữ lại.

Ánh mắt Hạ Lâm dừng lại trên màn hình, hắn kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Các cậu tiến triển thế nào rồi?”

Lâm Hội đã tiến hành sắp xếp dữ liệu trong server. Những ký tự làm người ta khó hiểu của chương trình, cuối cùng dưới thao tác của anh, đã biến thành chữ bình thường.

Chỉ là những văn bản đó chi chít chữ, Hạ Lâm nhìn có chút nhức mắt.

Lâm Hội nói: “Tin tốt là cuối cùng đã chuyển đổi hoàn tất. Bản ghi cũng không bị thiếu hụt, nhưng cũng có mấy tin xấu.”

Hạ Lâm đã chuẩn bị tâm lý: “Là gì?”

Lâm Hội đẩy gọng kính, anh sắp xếp lại câu chữ, cố gắng giải thích rõ ràng cho Hạ Lâm.

“Bởi vì dung lượng server đối phương có hạn, những bản ghi nhóm chat này chỉ tồn tại một tháng, sẽ không được lưu trữ dài hạn. Nhưng số lượng thông tin bên trong vẫn khổng lồ đến kinh ngạc.”

Anh liệt kê những con số cụ thể cho Hạ Lâm.

“Hiện tại, số lượng người dùng đăng ký trên phần mềm này là 42 vạn người, người dùng từng lên tiếng là 23 vạn người, người dùng hoạt động trò chuyện hằng ngày gần đây cũng có hơn 5 ngàn 7 trăm người. Lịch sử trò chuyện thì lên tới mấy triệu tin.”

“Vấn đề then chốt hiện tại là bảng liên kết đã bị đối phương xóa, thứ này cực kỳ quan trọng. Xóa bỏ nó sẽ dẫn đến thông tin bị sai lệch.”

“Ví dụ, có một trăm người đồng thời trò chuyện trên cùng một app, đối thoại của họ đồng thời đi vào app này. Nếu có bảng liên kết, nó sẽ phân biệt và trưng bày những đối thoại này trong các nhóm khác nhau, xếp theo trình tự thời gian. Nhưng hiện tại bảng liên kết đã mất, bản ghi hoàn toàn bị loạn.”

Nói đến đây, Lâm Hội di chuyển chuột, cho Hạ Lâm xem lịch sử trò chuyện lộn xộn trên màn hình.

Hạ Lâm dùng ngón tay day day thái dương, chỉ nghe mô tả thôi hắn đã thấy đau đầu.

“Tin xấu thứ hai là thông thường hệ thống quản lý (hậu trường) đều có chức năng kiểm tra, ví dụ quản trị viên có thể tìm kiếm theo ID người dùng hay thông tin đăng ký. Nhưng hiện tại, kho thông tin liên hệ người dùng cũng đã bị xóa, tất cả tên đăng ký người dùng đều biến thành một chuỗi ký tự. Hướng dẫn tra cứu bị hỗn loạn, đồng hồ dữ liệu bất thường, dẫn đến việc không thể định vị và tuần tra nhanh chóng, không thể từ đó sàng lọc ra Hồng Tâm Hoàng Hậu và Quý Ông Hình Vuông.”

Hạ Lâm nhìn bản ghi lỗi bật lên bên cạnh, nghĩ cách: “Vậy tìm kiếm nội dung trò chuyện thì sao? Thử kiểm tra một số từ khóa quan trọng, ví dụ như ‘tự sát’.”

Lâm Hội lắc đầu thở dài, nhưng anh vẫn gõ vào một chút, đưa kết quả cho Hạ Lâm xem. Trên màn hình nhảy ra 714 tin nhắn.

Lâm Hội mở lời nói: “Đây chỉ là trong một ngày.”

Nhìn thấy kết quả này, Hạ Lâm nhíu mày không nói.

Lâm Hội nói: “Đây là một app không giới hạn, có rất nhiều bệnh nhân trầm cảm sử dụng. Cho nên cậu biết, người trong công ty kia tại sao lại luôn từ chối cung cấp quyền hạn và bản ghi hậu trường cho các cậu không? Vấn đề này nếu tra xét kỹ, e rằng sẽ lớn chuyện. Hiện tại nếu có thời gian, chúng ta còn có thể từ từ rà soát, nhưng e là thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm.”

Họ đang thảo luận đến đây, cánh cửa truyền đến một giọng nói khàn khàn, suy yếu: “Nếu dùng phương thức sàng lọc khác, có khả năng sẽ bỏ sót thông tin. Tình huống này, từ từ rà soát có khi lại là cách nhanh nhất.”

Mọi người nhìn về phía cửa. Lê Thượng không biết đã đến từ lúc nào, cơ thể cậu dựa vào khung cửa, không biết đã nghe bao lâu.

Hạ Lâm quay đầu, ánh mắt lóe lên niềm vui. Nhưng khi hắn nhìn rõ sắc mặt trắng bệch của Lê Thượng, tim hắn khựng lại một nhịp.

~~~~~~~~
Nhznghg: ⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro