Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106: Linh cẩu (8)

Tại Bệnh viện Nhân dân số 1 Ninh Thành, phòng bệnh đặc biệt.

Hạ Lâm đang ở trong mơ, đó là một giấc mơ hỗn loạn. Hắn nhìn người trước mặt, cuối cùng cũng nhận ra người đó.

Là Dung Khuynh, là Dung đội của hắn.

Hắn cảm nhận được Dung Khuynh đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình, mỉm cười dịu dàng.

Giọng nói quen thuộc vang lên, Dung Khuynh nói: “Hạ Lâm, chúng ta bắt đầu huấn luyện đi.”

Đối mặt với lời mở đầu như vậy, Hạ Lâm không cảm thấy có gì sai, rất phối hợp hỏi: “Huấn luyện gì cơ?”

Nghe qua, đây như một giao ước giữa những người yêu nhau, làm hắn nhớ đến một bộ phim cũ hắn từng xem — 《Cuộc Sống Tươi Đẹp》 

Dung Khuynh nói: “Kiểm tra xem ý chí của cậu có đủ kiên định không. Nếu cậu có thể chịu đựng được những hình phạt này, tôi sẽ đưa cậu về nhà.”

Hắn hỏi: “Thế nếu tôi thất bại thì sao?”

Ánh mắt Dung Khuynh nghiêm túc, anh nói: “Vậy cậu sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại tôi nữa.”

Nếu đã nói như vậy, thì hắn nhất định phải chịu đựng được.

Chẳng qua chỉ là một buổi huấn luyện thôi mà.

Hắn nhất định có thể hoàn thành.

Ngay lập tức, giấc mơ lại trở nên hỗn loạn.

Hạ Lâm cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi, như vừa băng qua ngàn núi vạn sông, như vừa trải qua mấy đêm liền không ngủ.

Cảm giác ấy giống hệt như sau một chuyến bay đường dài từ nước ngoài trở về, bị lệch múi giờ đến mức đầu óc quay cuồng.

Đầu óc choáng váng, trong cơn mơ màng, hắn mở hai mắt, phát hiện mình quả nhiên đang ngồi trên một chiếc máy bay.

Khoảnh khắc máy bay bắt đầu hạ cánh, tim hắn cuối cùng cũng hạ xuống.

Vừa bước ra khỏi sân bay, hắn đã ngó nghiêng khắp nơi, vừa mong chờ lại vừa hồi hộp.

Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại một chỗ.

Bên kia đường, một chiếc xe đã đợi từ lâu. Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt mà hắn ngày đêm mong nhớ.

Sự mệt mỏi của chuyến đi dài tan biến ngay trong khoảnh khắc đó.

Mắt Hạ Lâm sáng lên tức thì, hớn hở gọi một tiếng Dung đội, vội vã chạy như bay qua, kéo cửa ghế phụ ra và ngồi xuống.

Dung Khuynh với vẻ mặt quan tâm hỏi: “Nhiệm vụ hoàn thành thế nào rồi?”

Hạ Lâm không trả lời, vừa ngồi xuống liền nghiêng người định tiến tới gần anh.

Chưa kịp chạm vào, đã bị Dung Khuynh đẩy ra một cái nhẹ, khuôn mặt lộ vẻ bực bội: “Giữa đường mà cậu phát điên gì đấy?”

Nhưng Hạ Lâm chẳng buồn để tâm, hắn mặt dày, trực tiếp đưa tay ôm chặt lấy Dung Khuynh.

Lần này, Dung Khuynh không khách khí nữa anh nhấc khuỷu tay lên, lạnh giọng đẩy hắn ra, ánh mắt sắc lạnh như băng.

Cứ ngỡ người kia sẽ lại nhào lên, nhưng Hạ Lâm không động đậy, chỉ hơi cau mày, khẽ kêu: “Đau… nhẹ chút… đau thật đấy…”

Thấy vậy Dung Khuynh hoảng hốt: “Cậu bị thương? Vết thương ở đâu?” Giọng anh căng thẳng, bắt đầu cẩn thận kiểm tra trên người Hạ Lâm.

Hạ Lâm dựa vào ghế ngồi, thích thú cảm nhận bàn tay hơi lạnh của Dung Khuynh đang lướt qua người hắn.

Dung Khuynh kiểm tra trên dưới, ngực không bị thương, vai cũng không sao, cơ bụng sáu múi lành lặn, đùi cứng cáp rất khỏe mạnh...

Hạ Lâm lại thừa cơ hội này cọ xát đủ kiểu trên người Dung Khuynh, sau đó mới chậm rãi đưa tay ra, chỉ vào một vết cắt rất nhỏ trên ngón tay: “Ở đây này.”

Dung Khuynh nâng tay Hạ Lâm lên nhìn nửa ngày, nếu không phải hắn chỉ vào, Dung Khuynh thật sự không tìm thấy vết thương nhỏ bé đó. Anh im lặng nửa ngày, cuối cùng đành chịu thua trước ánh mắt lấp lánh của Hạ Lâm.

Mặc dù cảm thấy hắn có chút làm quá, Dung Khuynh vẫn lấy hộp cứu thương trong xe ra, dùng cồn sát trùng bôi lên cho Hạ Lâm.

Dung Khuynh cúi đầu, hàng mi dài cũng rũ xuống, anh nhẹ nhàng thổi thổi, đợi cồn khô. Hạ Lâm cảm thấy từ ngón tay đến đáy tim đều ngứa ngáy.

Sau đó Dung Khuynh dùng cuộn băng gạc mỏng quấn hai vòng, còn buộc cho ngón tay hắn một cái nơ bướm to đùng.

Làm xong, anh mím môi quay đi, vẻ mặt bất đắc dĩ khởi động xe.

Hạ Lâm tinh ranh dùng ngón tay bị thương chọc chọc eo Dung Khuynh. Tay hắn vừa động, cái nơ bướm liền bay phấp phới trên đầu ngón tay: “Đội trưởng, anh không hỏi xem tôi bị thương như thế nào sao?”

Dung Khuynh qua loa hỏi một câu: “Bị thương thế nào?”

Hạ Lâm nghiêm trang nói: “Vì quá nhớ anh, không cẩn thận bị cọ vào, tay đứt ruột xót, đau lắm. Nhưng cái đau này không bằng nỗi đau xót vì nhớ anh.”

Dung Khuynh không nói một lời, mạnh mẽ đánh lái lao thẳng về phía bồn hoa. Hạ Lâm nhanh chóng im miệng ngồi thẳng, không dám hó hé thêm tiếng nào.

Dù đã ngoan hơn nhiều, nhưng hắn vẫn lén nhìn trộm sườn mặt của Dung Khuynh.

Mãi đến khi thấy vành tai người kia dần ửng đỏ, Hạ Lâm mới mạnh dạn đặt nhẹ tay lên đùi anh.

Dung Khuynh vẫn không có phản ứng gì với bàn tay “hư hỏng” của Hạ Lâm, chỉ lẳng lặng lái xe, cho đến khi đi qua một ngã tư, dừng lại chờ đèn đỏ.

Cuối cùng, không chịu được nữa, Dung Khuynh giận dữ nói: “Mở cửa xe, lăn xuống!”

Hạ Lâm cười hì hì nhắc nhở anh: “Dung đội đậu xe ở đây là vi phạm luật giao thông.” Nói rồi hắn chỉ về phía trước, “Đèn xanh rồi, đi thôi.”

Phỏng chừng nếu Hạ Lâm sờ nữa thì Dung Khuynh sẽ thực sự nổi khùng, Hạ Lâm cuối cùng cũng buông tha anh.

Hắn lấy trong balo ra một miếng dán tủ lạnh hình thù sặc sỡ, hớn hở nói: “Cái này, tôi muốn dán ở giữa tủ lạnh.”

Dung Khuynh liếc nhìn cái miếng dán tủ lạnh sặc sỡ trong tay Hạ Lâm, đáp lại hắn: “Ấu trĩ.”

“Ấu trĩ sao? Tôi rất thích.”

Dung Khuynh chỉ nghe Hạ Lâm nói như vậy một câu, anh không nhìn Hạ Lâm, vẫn luôn nhìn thẳng phía trước lái xe, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt đối phương luôn chăm chú vào mình một cách rõ ràng.

Ánh mắt Hạ Lâm tràn đầy tình yêu, gần như tham lam nhìn kỹ người trước mặt, như muốn khắc sâu Dung Khuynh vào trong trí nhớ.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Dung Khuynh cũng không biết mình đã nghĩ kỹ chưa, rốt cuộc Hạ Lâm nói rất thích là miếng dán tủ lạnh, hay là cái gì khác.

Xe chạy rất lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Hạ Lâm nhìn quanh, nơi này không phải căn cứ Thiên Ninh mà hắn quen thuộc, mà là gara ngầm của một khu dân cư.

Hắn không nhịn được hỏi: “Dung đội, đây là đâu vậy?”

Dung Khuynh nói: “Là nhà của cậu.”

“Nhà của tôi?” Hạ Lâm lập tức nghe ra điểm lạ trong câu nói, vội mở cửa bước xuống, nhưng vừa đặt chân xuống đất đã cảm thấy một sự xa lạ bao trùm.

Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Dung Khuynh vẫn ngồi trong xe, không có ý định xuống.

Anh chỉ hơi cong khóe môi, ánh mắt lại mang theo chút cô đơn nhìn về phía hắn.

Lòng Hạ Lâm rung lên vô cớ: “Vậy còn anh? Anh không đi cùng tôi sao? Đây không phải là nhà của chúng ta sao?”

Đối mặt với ba câu hỏi của Hạ Lâm, Dung Khuynh chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không có lời giải thích nào khác. Hạ Lâm thậm chí không biết cái tiếng “ừ” này, rốt cuộc là trả lời câu hỏi nào của hắn.

Hạ Lâm đầy khó hiểu: “Anh muốn bỏ rơi tôi sao?”

Dung Khuynh ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có một loại cảm xúc mà hắn không hiểu. Rõ ràng Dung Khuynh đang cười với hắn, nhưng lại làm Hạ Lâm cảm nhận được một nỗi đau thương nồng đậm.

Dung Khuynh lắc đầu, trả lời hắn: “Tôi không bỏ rơi cậu, là cậu đã bỏ rơi tôi. Hạ Lâm, cậu biết cậu đã đi bao lâu rồi không?”

Hạ Lâm không hề lường trước được tình huống này, hắn có chút ngơ ngác nhìn về phía Dung Khuynh, tính toán thời gian trong đầu.

Nhưng hắn lại không thể nhớ được rốt cuộc là rời đi khi nào.

Hạ Lâm liều mạng hồi tưởng, hắn phát hiện mình hoàn toàn rơi vào một khoảng trống ký ức. Hắn không nhớ ra mình cụ thể vì lý do gì mà rời đi, là nhiệm vụ sao, nhưng là nhiệm vụ gì? Thời gian là khi nào? Tại sao Dung Khuynh không đi cùng hắn?

Rốt cuộc họ đã xa cách bao lâu? Trong khoảng thời gian xa cách này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới có thể khiến Dung Khuynh dùng ánh mắt u oán đau thương như vậy nhìn hắn.

Nhiều nghi vấn như vậy Hạ Lâm không nghĩ ra, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào người yêu trước mắt, hắn hy vọng có thể tìm kiếm câu trả lời ở Dung Khuynh.

Ngẩng đầu lên, hắn thấy trong mắt Dung Khuynh lấp lánh như có ánh nước. Trước khi hắn kịp hỏi, Dung Khuynh đã mở miệng, giọng khàn khàn: “Hai năm rồi, Hạ Lâm. Cậu đã rời bỏ tôi suốt hai năm…”

Nghe rõ con số ấy, Hạ Lâm khẽ run, ngón tay cũng run theo. Ngực hắn đau nhói, đầu óc choáng váng, như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.

Hắn muốn vươn tay ôm lấy Dung Khuynh, muốn giải thích với anh. Hai người chỉ cách nhau một cánh cửa xe, nhưng đột nhiên lại làm Hạ Lâm cảm thấy họ xa cách đến vậy, như thể không bao giờ có thể gặp lại, cảm giác này làm Hạ Lâm vô vọng, thậm chí có chút sốt ruột.

Dung Khuynh tiếp tục mỉm cười nhìn về phía hắn: “Đi đi, Hạ Lâm. Có người đang chờ cậu ở nhà.”

Hạ Lâm cắn môi, rồi bất ngờ vòng ra phía bên kia xe, mở cửa, kéo mạnh Dung Khuynh xuống.

Chưa kịp để anh phản ứng, Hạ Lâm đã ôm chặt lấy, ép anh vào ngực mình và hôn lên môi.

Hắn siết thật chặt, dường như muốn hòa tan người kia vào thân thể mình, muốn giữ lấy bằng cả sinh mạng.

Dung Khuynh cố đẩy ra nhưng không nổi, sức Hạ Lâm quá mạnh, đến mức anh gần như nghẹt thở.

Hắn vẫn chưa nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo hắn, nếu hôm nay hắn buông tay, thì hắn sẽ mất Dung Khuynh mãi mãi.

Kết cục như vậy, chỉ nghĩ đến điều đó thôi, tim hắn đã đau đến muốn nứt ra.

Mắt hắn đỏ hoe, ngực đau quặn từng cơn.

Hạ Lâm cúi đầu, nhẹ nhàng cắn mút môi đối phương, không mạnh cũng chẳng yếu. Dung Khuynh ban đầu còn giãy giụa, dần dần bắt đầu đáp lại, cuối cùng hai người ôm nhau, hôn nhau quên cả trời đất.

Có lẽ vì răng khẽ cắn làm môi trầy nhẹ, giữa môi răng lẫn mùi máu tươi thoang thoảng, nhưng chẳng ai chịu dừng lại.

Đến khi hơi thở cả hai đều trở nên dồn dập, Hạ Lâm mới buông Dung Khuynh ra. Hai người tựa trán vào nhau, cùng thở hổn hển. Hạ Lâm vẫn vòng tay ôm chặt eo Dung Khuynh, như thể chỉ cần buông ra một chút thôi, người kia sẽ rời xa mãi mãi.

Cảm nhận hơi ấm trên trán Dung Khuynh, trong đầu Hạ Lâm dần dần có gì đó trở nên rõ ràng hơn. Lớp sương mù mơ hồ trong tâm trí hắn đang từ từ tan đi. Hắn muốn nhìn xem sau lớp sương ấy là gì, nhưng lại chẳng nỡ phân tâm, điều hắn muốn hơn hết là làm rõ chuyện giữa hai người ngay lúc này.

Trước hơi thở ngày càng nặng nề của Hạ Lâm, Dung Khuynh chỉ nhẹ nhàng xoa lưng hắn, trấn an từng chút một.

Hạ Lâm nghiến răng nói: “Tôi không bỏ rơi anh, anh cũng không được bỏ rơi tôi.” Hắn cảm thấy tim mình như đang chìm xuống, đau đến mức gần như không thở nổi.

Dung Khuynh trong lòng dường như thở dài nhẹ một tiếng, sau đó môi dán vào tai hắn nói: “Được, tôi hứa với cậu, cậu không bỏ rơi tôi, tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu. Tôi sẽ ở đó chờ cậu, cho đến khi cậu đến tìm tôi.”

Trái tim nặng trĩu của Hạ Lâm nhảy dựng lên, như thể sống lại nhờ lời hứa này, nhưng hắn lại sợ Dung Khuynh lừa mình. Hắn vừa định hỏi có phải thật không.

Bỗng nhiên một trận gió thổi quét đến, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tất cả mọi thứ trước mắt liền vỡ vụn từng mảnh, cảnh trong mơ sụp đổ, lòng hắn trống rỗng.

Trái tim Hạ Lâm như bị người ta sống sờ sờ đào đi một khối.

Hắn cảm thấy chóng mặt, tay hắn ngứa ngáy, dường như có gì đó ấm áp đang chạm vào.

Hạ Lâm chậm rãi mở hai mắt...

.....

Đêm khuya, khu nội trú của bệnh viện yên tĩnh.

Lê Thượng tranh thủ lúc trong phòng bệnh có người, trốn ra nhà vệ sinh để nôn. Sau đó, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cậu bảo Phương Giác về khách sạn nghỉ, dặn sáng mai quay lại thay ca. Đêm nay, cậu sẽ ở lại canh chừng Hạ Lâm.

Phương Giác trước khi về đã mua một ít đồ dùng cần thiết mang đến. Lê Thượng thận trọng dùng khăn ấm lau mặt, lau tay cho Hạ Lâm.

Người vẫn chưa tỉnh, nhưng dường như có chút ý thức. Khi khăn chạm đến cằm, cậu thấy khóe miệng Hạ Lâm khẽ cong lên, không biết là mơ thấy điều gì vui. Thấy vậy, Lê Thượng cũng mỉm cười theo, nhưng chẳng bao lâu, mày cậu lại nhíu lại vì thấy Hạ Lâm chau mày. Cậu liền xoa nhẹ lên trán người kia, đến khi nét mặt Hạ Lâm dịu lại mới yên tâm.

Trên tay hắn còn dính không ít vết máu, Lê Thượng liền cúi đầu từ từ lau khô cho hắn.

Khăn ấm lướt qua đầu ngón tay, mỗi ngón tay của Hạ Lâm đều có vết thương cũ. Trên đầu ngón tay có vết sẹo đã liền, dấu vân tay ấn ra cũng không hoàn chỉnh.

Đây cũng là một loại cực hình ở Khu Viên, dùng đinh mũ nhỏ từng bước từng bước ấn từ đầu ngón tay vào, ấn xuyên ngón tay, đôi khi còn sẽ đẩy bật móng tay lên. Những kẻ đó cố ý không nhổ đinh ra, cứ thế trực tiếp tra tấn bằng điện, khi đau ngón tay sẽ không tự chủ mà cuộn tròn lại, nhưng khi cuộn lại chạm vào đinh lại càng đau hơn.

Người tra tấn chỉ đứng đó, nhìn con mồi giãy giụa trên ghế điện, để lại từng vệt máu trên tay vịn, cười khoái trá.

Lúc Lê Thượng tìm thấy Hạ Lâm, mỗi ngón tay hắn đều bị ghim một chiếc đinh như thế.

Vết thương có thể lành, nhưng dây thần kinh thì không.

Vì vậy, mỗi lần trời trở lạnh hay phải đánh máy, Hạ Lâm lại kêu rằng ngón tay đau nhói như kim đâm.

Nghĩ đến đây, tim Lê Thượng lại thắt lại.

Cậu nhẹ nhàng cắn môi, rồi tiếp tục lau sạch cho hắn.

Làm xong, cậu đổ nước đi, rồi ngồi xuống bên giường.

Đồng hồ đã qua nửa đêm, người trước mắt vẫn chưa tỉnh lại.

Nhìn bàn tay thương tích, lòng cậu nhói buốt. Cậu khẽ nắm lấy, rồi bất giác cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ.

Bỗng nhiên, cậu phát hiện một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt Hạ Lâm. Lê Thượng vươn tay ra, lau đi giọt nước mắt đó.

Đúng lúc này, đôi mắt Hạ Lâm chậm rãi mở ra, nhìn về phía cậu...

Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, đôi mắt đen láy, hơi thở nhẹ nhàng, nhưng xác thật đã tỉnh.

Lê Thượng như bị điện giật, vèo một cái buông tay Hạ Lâm ra.

Trong lòng cậu nghĩ, người này bị cậu hôn tỉnh sao? Nhưng công chúa trong truyện cổ tích được hôn tỉnh cơ mà, nhà cậu đây là công chúa 1 mét 87 à?

Chưa kịp định thần để hỏi thăm, Hạ Lâm đã bất ngờ ngồi dậy, dang tay ôm chầm lấy cậu, siết thật chặt.

Lê Thượng theo bản năng né tránh một chút, nhưng hoàn toàn không thoát ra được. Mỹ nhân ngủ say này sức lực còn khá lớn.

Lê Thượng chỉ cảm thấy cánh tay Hạ Lâm siết chặt lấy mình, hơi thở nóng hổi của hắn phả quanh người. Cả người cậu bị bao phủ trong hơi thở ấy, tim Hạ Lâm đập thình thịch, nhanh đến mức khiến Lê Thượng cũng phải hoang mang.

Lê Thượng cố gắng đánh thức hắn: “Hạ Lâm, Hạ Lâm...”

Hạ Lâm không trả lời, nhưng lại siết chặt vòng tay ôm cậu.

Lê Thượng lo lắng cho bệnh tình của Hạ Lâm, không dám dùng sức để thoát ra, đành phải mở lời nói: “Nhẹ một chút, anh làm đau tôi.”

Lúc này Hạ Lâm mới như thể hoàn toàn tỉnh táo lại, từ từ buông cậu ra, nằm lại trên giường, xin lỗi cậu: “Xin lỗi...”

Lê Thượng nhìn chằm chằm Hạ Lâm một lúc, không phát hiện hắn có bất kỳ điều gì bất ổn nữa, chỉ cảm thấy ánh mắt Hạ Lâm nhìn cậu vừa rồi có chút khác biệt so với trước đây.

Lê Thượng lập tức cảnh giác.

“Hạ Lâm, tôi là ai?”

Ngay cả Lê Thượng cũng không nhận ra, chỉ một câu đơn giản đó, khi thốt ra từ miệng cậu lại có chút run rẩy.

“Lê Thượng, tôi không sao.”

Nghe được câu trả lời của Hạ Lâm, trái tim đang treo lơ lửng của Lê Thượng cuối cùng cũng hạ xuống, sau đó lại dâng lên một tia thất vọng nhàn nhạt.

Không sao, ít nhất hắn còn nhớ Lê Thượng.

Hoàn toàn yên tâm, Lê Thượng mới phản ứng lại chuyện vừa xảy ra.

Sau cơn căng thẳng, cái ôm đột ngột của Hạ Lâm mới khiến Lê Thượng hậu tri giác có chút lúng túng. Cậu cúi đầu, nhất thời không nhìn hắn.

Hạ Lâm trước đó đã bị xuất huyết nội, hiện tại không thể ăn uống bất cứ thứ gì.

Lê Thượng lấy nước ấm cho Hạ Lâm súc miệng, làm ẩm đôi môi khô khốc của hắn. Cậu dò hỏi: “Vừa rồi... Anh nhớ lại được gì sao?”

Sắc mặt Hạ Lâm vẫn tái nhợt, giữa hai lông mày vẫn còn mang vẻ mệt mỏi. Nghe Lê Thượng hỏi, Hạ Lâm nhìn cậu, giọng nói bình tĩnh: “Tôi mơ thấy đội trưởng của tôi...”

Câu trả lời này không khác gì ném một quả bom vào lòng Lê Thượng vừa mới bình tĩnh lại, khiến Lê Thượng gần như đứng không vững, lùi lại một bước mới khó khăn ổn định thân hình.

Cậu nóng lòng muốn hỏi nội dung giấc mơ của Hạ Lâm, cậu muốn biết rốt cuộc là cảnh trong mơ như thế nào, mới khiến Hạ Lâm vừa tỉnh dậy đã vội vàng ôm lấy cậu như vậy.

Lời nói của Lê Thượng mấy lần muốn thốt ra, nhưng lại bị nuốt trở vào khi chạm vào khuôn mặt Hạ Lâm đang nhíu mày vì đầu đau.

Bác sĩ đã nhấn mạnh, không được can thiệp mạnh mẽ vào ký ức của Hạ Lâm. Hôm nay vì sự lỗ mãng của Chúc Tiểu Niên, Hạ Lâm đã tái phát bệnh dẫn đến hộc máu, hiện tại mới vừa có chuyển biến tốt, tuyệt đối không thể kích thích hắn nữa.

Suy nghĩ xong, Lê Thượng cuối cùng cũng nén xuống sự bất ổn trong lòng. Cậu không hỏi Hạ Lâm bất kỳ câu hỏi nào, chỉ ngồi lặng lẽ bên mép giường bầu bạn với hắn.

Không nhớ lại cũng tốt, Lê Thượng tự an ủi mình. Gần đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu cũng tự suy xét mối quan hệ hiện tại của cậu và Hạ Lâm ngày càng hòa hợp, có thể ở bên hắn với thân phận Lê Thượng cũng là chuyện tốt.

Nếu lúc này Dung Khuynh mạnh mẽ chen vào, ngược lại cậu còn không biết nên làm sao bây giờ.

Hạ Lâm nằm thẳng trên giường, nhịn qua một trận choáng váng đầu cùng với cơn đau như kim châm, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hắn hoãn một lúc rồi hỏi Lê Thượng: “Cậu không phải bị Thiên Ninh triệu về sao? Sao lại đến đây? Chuyện đã xử lý xong rồi à?”

“Ừm, tạm thời có thể xin nghỉ được.” Lê Thượng nhìn ánh mắt thanh triệt của Hạ Lâm, cuối cùng cũng dập tắt tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng.

Cả ngày nay cậu đã quá mệt mỏi, thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Chỉ cần Hạ Lâm tỉnh lại, thế là quá may mắn rồi. Những chuyện khác, không cần nghĩ thêm.

Cậu “Ừm” một tiếng, vươn tay bấm chuông gọi hộ lý.

Hộ lý gọi bác sĩ trực ban đến, cùng nhau hỏi qua tình trạng.

Hạ Lâm không đau đầu, chỉ hơi choáng váng, dạ dày cũng không khó chịu.

Sau đó bác sĩ hỏi thêm mấy câu, dặn dò Lê Thượng có vấn đề gì thì gọi ngay, nói xong rồi rời đi.

Lê Thượng thả lỏng, lại quay về mép giường bệnh ngồi xuống.

Hạ Lâm hỏi: “Trước khi tôi tỉnh lại... Có phải cậu đã...”

Dù không nhìn rõ, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy ngón tay mình tê dại.

Lê Thượng ho khan một tiếng, thề thốt phủ nhận: “Tôi thấy ngón tay anh dính đồ gì đó, giúp anh lau.”

Hạ Lâm: “...”

Lê Thượng ngược lại hỏi Hạ Lâm: “Vừa rồi anh ôm tôi là vì...”

Hạ Lâm cười nhẹ: “Tôi đã xin lỗi cậu rồi mà, đừng nhỏ mọn như vậy chứ.”

Lê Thượng nhất thời bị nghẹn lại, có chút không biết nói sao, nhưng hiện tại cậu thực sự quá mệt, cũng không đi phân tích kỹ tính hợp lý của những lời này, đôi mắt mệt mỏi khép lại: “Anh tỉnh là tốt, tôi hơi mệt...”

Hạ Lâm hiện tại hoàn toàn không thấy sự suy yếu sau khi hộc máu, ngoài việc hơi choáng váng đầu, môi hơi khô, không có bất kỳ khó chịu nào.

Kim truyền dịch vẫn đang truyền bổ sung dịch, hắn hiện tại cũng không đói bụng.

Vừa nghe Lê Thượng nói vậy, Hạ Lâm giả vờ muốn ngồi dậy từ giường bệnh: “Vậy cậu ngủ ở đâu?”

Lê Thượng nâng mí mắt khó hiểu nhìn hắn, từ lúc tỉnh lại đến giờ, người này đã không được bình thường, mắt cứ dán vào người cậu không rời, hoàn toàn lờ đi mọi thứ xung quanh.

Cậu chỉ vào bên cạnh Hạ Lâm: “Tôi ngủ giường kia.”

Lúc này Hạ Lâm mới quay đầu nhìn căn phòng bệnh này.

Trong phòng bệnh đặc biệt có một chiếc giường chuyên dụng cho người nhà chăm sóc, ngay sát bên giường bệnh. Có lẽ để tiện chăm sóc, hai chiếc giường ngang bằng chiều cao, thậm chí có thể ghép sát vào nhau.

Hiện tại hai chiếc giường đang được tách ra đặt cách nhau khoảng 40 cm, ở giữa có treo một tấm rèm che, chắn tầm nhìn, nên hắn vừa rồi không thấy.

Hạ Lâm lúc này mới yên tâm nói: “Tôi không sao rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Lê Thượng đi qua, chỉnh gối và chăn rồi trèo lên giường. Đôi mắt cậu mệt đến mức không mở ra nổi, nói với Hạ Lâm: “Nếu thấy khó chịu, hoặc muốn làm gì thì gọi tôi.”

Hạ Lâm rất ngoan gật đầu: “Được.”

Chờ Lê Thượng nhắm mắt lại, Hạ Lâm vươn tay đẩy tấm rèm chắn giữa hai giường ra. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lê Thượng, tràn đầy tình yêu. Người thương nhớ ngày đêm lâu như vậy cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt hắn. Mặc dù cảnh tượng gặp lại đã lâu này có chút tréo ngoe, nhưng Hạ Lâm vẫn cảm thấy mãn nguyện.

Lê Thượng nằm trên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu. Giường đơn bệnh viện vẫn hơi hẹp, cậu trở mình, tay liền tự nhiên rũ xuống.

Nhìn đoạn cổ tay trắng nõn lộ ra, Hạ Lâm cũng nghiêng người theo, dùng ngón tay nhẹ nhàng vươn tới.

Đầu ngón tay hai người khẽ chạm nhau. Một dòng điện tê dại như chạy qua tim, khiến Hạ Lâm thấy lòng mình mềm lại, yên bình đến lạ.

Hắn nhìn Lê Thượng thêm vài lần, lúc này mới lưu luyến nhắm mắt lại.

Bên tai có thể nghe thấy hơi thở đều đặn từ chiếc giường bên cạnh. Trái tim đã trống vắng vài ngày, cuối cùng lại lấp đầy thêm lần nữa.

Người trong mộng là người trước mắt, người trước mắt là người trong lòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:

[Xấu hổ] kẹo ngọt có ngọt không ~~ Cầu bình luận ~

~~~~~~~~
Nhznghg: đúng là đường trộn thủy tinh, có xíu ngọt thì chắc sẽ có xíu ngược 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro