Chương 87: Tan biến
ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ
Tác giả: Quái Đản Giang Dương
Editor: Huyền Dani
Năm nay thôn Ninh Hóa xảy ra vài án mạng nên công tác khảo cổ vẫn chưa thể bắt đầu, hiện giờ căn bản sẽ không có ai đi vào thôn Ninh Hóa làm gì. Không có ai dòm ngó, Đàm Trình vui vẻ cả ngày lẫn đêm đều chạy đến chỗ Túc Cảnh Mặc.
Lúc này hai người vừa thân mật một hồi, Đàm Trình có chút không nỡ rời đi, nghĩ một lúc rồi đưa ra một đề nghị với Túc Cảnh Mặc,
"Hay là...hay là hôm nay tôi cứ ở chỗ anh luôn, ngủ ở đâu cũng là ngủ mà?"
Bộ dáng này như chuyện đương nhiên của Đàm Trình giống như là ở trong ngôi nhà ấm áp của người yêu khiến Túc Cảnh Mặc ngạc nhiên, tuy ở đây quả thực là 'nhà' của Túc Cảnh Mặc, nhưng 'nhà' này được chôn dưới đất mà.
"Làm gì có người sống nào cứ ba ngày lại chạy đến mộ, lại còn định ngủ luôn trong mộ thất? Dù sao âm dương cách biệt, ở đây âm khí quá nặng, ở lại lâu đối với ngươi trăm hại không có lợi."
"Tôi cứ thấy anh liền..."
Túc Cảnh Mặc nhìn thấu suy nghĩ của hắn, trừng mắt một cái liền khiến Đàm Trình phải nuốt lại nửa câu sau, Túc Cảnh Mặc trời sinh mắt đào hoa, cho dù không cười, đuôi mắt cũng mang theo một chút độ cong, cộng thêm khuôn mặt không tầm thường của y, giờ trừng mắt nhìn Đàm Trình, có khi chính y đều không biết, một ánh mắt này còn mang theo một chút phong tình, rơi vào trong mắt người u mê không lối như Đàm Trình càng quyến rũ... Hai mắt cứ thế mở to nhìn...
Có điều Đàm Trình còn chưa kịp nghĩ gì, mới chỉ ngốc ra trong chốc lát đã bị Túc Cảnh Mặc quăng ra khỏi mộ...
Đàm Trình ngồi trên giữa sườn dốc bị gió lạnh thổi, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, phút chốc hoảng hốt, quãng thời gian này ở bên cạnh Túc Cảnh Mặc không khác gì với khi ở cùng người thường, Đàm Trình suýt quên luôn Túc Cảnh Mặc còn có sức mạnh này, chỉ trong chớp mắt hắn đã bị ném ra ngoài, lại nhớ đến dường như kiếp trước Túc Cảnh Mặc chiến công lừng lẫy, võ nghệ xuất chúng...
Đàm Trình không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, xem ra Túc Cảnh Mặc vẫn nhường nhịn hắn rồi, nếu không được Túc Cảnh cho phép, đừng nói đến ôm rồi hôn, chỉ sợ ánh mắt hắn càn rợ một chút thôi thì liền chết như thế nào đều không biết, giống như lần đó suýt nữa chết trên tay Túc Cảnh Mặc vậy...Nghĩ như thế, Đàm Trình liền có chút phiền muộn, trông Túc Cảnh Mặc như vậy liền biết đời trước y khẳng định chưa từng ở bên dưới, ngay cả làm tình cũng giống vậy đi... Nếu Túc Cảnh Mặc không muốn, vậy Đàm Trình hắn e là không có cách nào khiến y tuân theo...
Con đường phía trước đầy trông gai mà...
"Aiz..."
Ngẩng đầu ngắm trăng, Đàm Trình thở nhẹ một tiếng, nhưng tiếng thở này lại phảng phất vị ngọt ngào...
Giữa tháng mười, thời tiết Tây An cũng bắt đầu chuyển lạnh, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày đến đây Đàm Trình mặc rất ít, giờ nửa đêm là lúc thời tiết lạnh nhất, không khí trong mộ lưu thông chậm lại không thấy lạnh, nhưng đỉnh núi bên ngoài mộ lại mang theo chút khí lạnh.
Gió lạnh vừa thổi qua, Đàm Trình nhịn không được hơi run rẩy. Nhưng không biết làm sao, Đàm Trình lại không muốn rời đi, ngồi trên bùn đất ngây người.
Trong thành phố Tây Anh ánh sáng bị ô nhiễm rất nặng, những năm gần đây buổi đêm không dễ thấy được ngôi sao, mà thôn Ninh Hóa cách thành phố Tây An một đoạn rất xa, thời tiết quang đãng không bị dải mây che chắn, đêm nay thôn Ninh Hóa có thể trông thấy rất nhiều ngôi sao.
"Lạnh rồi sao còn không đi nhanh? Ngồi trên đất làm gì?"
Vứt Đàm Trình ra ngoài nhưng Túc Cảnh Mặc cũng chưa quay về, đứng góc tối cửa địa đạo mà những người công nhân đào ra, chỉ trông thấy Đàm Trình ngồi trên mặt đất không biết nghĩ cái gì, rõ là lạnh đến run người, nhưng không chịu rời đi, chỉ nhìn bầu trời, bầu trời có cái gì hay mà nhìn?
Túc Cảnh Mặc di chuyển thêm hai bước về phía trước, đi vào phạm vi ánh trăng chiếu rọi tới, ánh trăng xuyên qua linh hồn của y, không để lại bóng râm nào trên mặt đất.
Có điều Túc Cảnh Mặc cũng không để bụng, chỉ thấy Đàm Trình nhìn về phía bầu trời bỗng chốc bật cười, một chốc thì cười chốc sau lại thở dài...
Không cần suy nghĩ Túc Cảnh Mặc cũng đoán được Đàm Trình chắc chắn là đang nghĩ tới chuyện kia khi ở trong mộ vẫn chưa làm tới cuối , điều này cũng không khỏi khiến y hồi tưởng lại cảm xúc đôi tay Đàm Trình vuốt ve trên vòng eo y, bỗng nhiên, trong ngực có chút kỳ lạ nói không rõ là gì, khiến Túc Cảnh Mặc vốn định im lặng lại mở miệng.
Đàm Trình nghe thấy âm thanh của Túc Cảnh Mặc ngay lập tức đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất dưới mông, ngó quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng, trông thấy người mà bản thân đang mong nhớ đang đứng dưới cửa địa đạo, dưới ánh trăng, mái tóc dài đen nhiễm một tầng ánh xám trong veo của ánh trăng, trên người mặc bộ cẩm y hoa phục phiền phức kia lại càng tôn lên vẻ đẹp phi thường của Túc Cảnh Mặc.
Nếu là người khác gặp phải Túc Cảnh Mặc như vậy, có lẽ sẽ muốn phủ phục quỳ xuống, quanh người y là quỷ khí đáng sợ hòa cùng với khí thế và dung mạo như thần thánh, vừa đáng sợ cũng vừa sùng kính.
Nhưng Túc Cảnh Mặc như thế này trong mắt Đàm Trình lại đẹp đến kinh người, không phải kiểu đẹp mềm mại của phái nữ, mà là mang theo khí chất đặc biệt trên người Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình không biết hình dung ra sao, chính là cảm thấy người trước mặt đẹp đến nỗi làm cho tim hắn đập nhanh gấp đôi.
"Không ngắm sao trăng nữa, giờ quay qua ngắm ta à?"
"Ừ... Anh rất đẹp."
Đàm Trình bước dài mấy bước về phía trước, đợi đến khi đi tới trước mặt y, trong chớp mắt Túc Cảnh Mặc lại đột nhiên biến mất ngay trước mắt, khiến Đàm Trình đơ ra một giây.
Có chút do dự đi vài bước vào trong động tối om, "Anh quay về rồi à?"
Cũng không biết Túc Cảnh Mặc cố ý né tránh hay là làm sao, Đàm Trình không thể nhìn thấy chủ nhân giọng nói đâu.
"Anh còn chưa đợi tôi nói xong, đã thẳng tay ném tôi ra ngoài rồi..." Nói đoạn Đàm Trình từ trong túi móc ra đèn pin nhỏ, nhưng vẫn không nhìn thấy Túc Cảnh Mặc.
"Cảnh Mặc, anh trốn chỗ nào vậy?" Vừa nói Đàm Trình lại đi vài bước về phía trước.
Chỉ là, Đàm Trình không hề biết hắn rõ ràng đứng ngay phía trước Túc Cảnh Mặc lại không nhìn thấy, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, lại không dừng lại trên người Túc Cảnh Mặc đứng cách hắn không quá nửa mét, hắn vừa tiến lên vài bước cứ thế xuyên qua linh hồn Túc Cảnh Mặc...
Cảm giác người sống đi xuyên qua không hề tốt chút nào, giống như đánh tan cái gì đó vậy, giây phút đó Túc Cảnh Mặc mất đi ý thức, đợi cảm nhận được thì Đàm Trình đã đứng phía sau y rồi...
Hai tay bỗng siết chặt, Túc Cảnh Mặc sừng sững đứng nguyên tại chỗ, không quay đầu, càng không nói gì, người ngày thường tùy ý không ai bằng, đôi mắt ung dung tùy hứng lúc này lại tràn đầy kinh hãi.
Đã xảy ra chuyện gì... Đây là chuyện gì?!
Đàm Trình...không nhìn thấy y nữa?
Trong lòng vừa ý thức được điều này, Túc Cảnh Mặc trong chốc lát có chút bối rối, y vốn chưa từng nghĩ Đàm Trình đột nhiên sẽ không nhìn thấy y nữa, thậm chí không chạm được vào y...
Y sợ...
"Ta ở ngay sau ngươi."
Túc Cảnh Mặc nhẹ giọng nói một câu, nhưng vẫn chỉ nghe thấy Đàm Trình hỏi y ở đâu như cũ...
"Anh ở đâu?"
"Ta ở đây."
"Cảnh Mặc?"
"Đàm Trình, ta ở ngay đây."
"Trốn đâu mất rồi?"
"Ta... ở phía sau ngươi."
Đàm Trình luôn gọi vào phía trong chỗ sâu ở địa đạo, cũng không có hồi âm, Đàm Trình mới đầu còn ung dung nhưng giờ đây trong lòng đã bắt đầu có chút hoảng loạn lên,
"Cảnh Mặc, anh trả lời một tiếng đi."
Có thể đây là tác dụng khi dần lo lắng, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình vội vàng đáp:
"Phía sau?" Đàm Trình quay người, vốn đang không tìm thấy Túc Cảnh Mặc đột nhiên thấy y đứng ở sau lưng hắn, Đàm Trình mới thở nhẹ ra cười nói: "Sao đột nhiên chạy ra sau lưng tôi, tôi còn đang nghĩ có phải anh quay lại mộ thất rồi không, định đi vào trong xem sao."
Lưng Túc Cảnh Mặc đối lập với ánh trắng, Đàm Trình nhìn không quá rõ, nhưng người mình thích đã đứng ở trước mắt, trong lòng hắn giống như là được rót mật, làm sao cũng thấy rất vui vẻ, nghĩ rồi đùa nói: "Võ công của anh thật sự giỏi đấy, dịch chuyển trong chớp mắt, nếu anh thực trốn đi tôi có lẽ không tìm được anh mất."
Có điều, lời vừa nói xong, Túc Cảnh Mặc ở trước mặt bước nhanh đến trước mặt hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ Đàm Trình.
"Đàm Trình, ngươi không thể không tìm thấy ta."
Túc Cảnh Mặc dứt lời cằm liền đặt trên vai Đàm Trình, Đàm Trình không thấy được biểu cảm của y, chỉ nghe thấy giọng nói Túc Cảnh Mặc tuy trầm thấp hơn chút nhưng cũng giống như bình thường, không có biến đổi gì quá nhiều, người yêu vùi vào lòng tặng cái ôm, Đàm Trình cực kỳ vui vẻ, ôm thật chặt người trong lòng, Đàm Trình nói:
"Sẽ tìm được, dù tìm cả một đời tôi đều sẽ tìm được!"
"Ngươi vừa rồi không phải tìm không thấy sao?"
Ngữ điệu của Túc Cảnh Mặc mang theo ý cười như trước kia, Đàm Trình cho rằng Túc Cảnh Mặc đang trêu đùa bèn nói: "Đó không phải là do anh luôn trốn đi sao? Ở đây tối quá, tôi không nhìn rõ."
Túc Cảnh Mặc không trả lời, chỉ ôm Đàm Trình, xuyên qua Đàm Trình nhìn vào địa đạo tối om ở đằng trước.
"Cảnh Mặc?"
"Đàm trình, ngươi không được rời xa ta."
"Sẽ không đâu, cả đời này sẽ không bao giờ." Ôm chặt Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình hôn lên mái tóc người trong lòng, cảm xúc man mát khiến hắn tỉnh táo hơn chút, "Tại sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Không có gì." Túc Cảnh Mặc nhìn bàn tay có chút trong suốt của mình, vậy mà chỉ cười, "Một ngàn sáu trăm năm...thực sự quá dài."
"Phải, nhưng tôi vẫn gặp được anh, còn yêu anh nữa, càng muốn cùng anh suốt đời suốt kiếp."
"....Ừm."
HẾT CHƯƠNG 87
Truyện được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro