Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Không tên

Chương 44

Editor: Huyền Dani

Túc Cảnh Mặc nói câu này rất mập mờ, Đàm Trình nhìn không thấy biểu cảm của Túc Cảnh Mặc khi nói câu này, hắn đi đến phía trước rồi nhìn chằm chằm người trước mặt.

Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, muốn hỏi Túc Cảnh Mặc buồn phiền điều gì, có phải vì cái giao dịch kia mà lo lắng hắn sẽ chết, hay là lo lắng cho bản thân Đàm Trình.

Chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt ý cười lễ phép khách khí của Túc Cảnh Mặc, tuy tưởng thân thuộc nhưng lại đầy xa cách , Đàm Trình biết, vấn đề này hắn phải hỏi ra, cho dù trong lòng Túc Cảnh Mặc nghĩ như thế nào, Túc Cảnh Mặc chỉ cần nói cho hắn một đáp án.

Tính ra từ lần đầu gặp Túc Cảnh Mặc đến hiện tại đã 3 tháng rồi, một tháng này Đàm Trình hắn hình như mỗi đêm đều đến đại mộ, tính tình của Túc Cảnh Mặc hắn cũng coi như thấu hiểu một chút.

Túc Cảnh Mặc nhìn như tùy tâm, nhưng xử lý mọi chuyện lại logic rành mạch rõ ràng, nói một không nói hai. Đôi mắt đào hoa trời sinh mang theo ý cười của Túc Cảnh Mặc thường che giấu sự tàn bạo dưới đáy mắt, người không quen thuộc với y sẽ dễ dàng bị mê hoặc, sẽ chìm vào những ứng xử dịu dàng ôn hòa của người này mà xem nhẹ y kỳ thực là một hoàng đế tàn bạo đứng trên vạn người. Cũng may Túc Cảnh Mặc không có ở trước mặt Đàm Trình che giấu quá nhiều, lần đầu gặp mặt chính là khung cảnh bị người này đạp ở dưới chân thời khắc đó đã nhắc nhở Đàm Trình, người này không hề đơn giản như mặt ngoài biểu hiện ra, có thể sát hại mấy vị huynh đệ để ngồi lên ngọc tọa của đế vương thì làm sao có thể là người đơn giản?

Túc Cảnh Mặc ngoan độc nhưng sẽ không một chút vô duyên vô cớ lấy đi tính mạng con người, tính cách Túc Cảnh Mặc làm việc độc lập thẳng thắng, tự nhiên sẽ không phải người thích do dự thiếu quyết đoán. Chỉ là tình cảm của người này giấu thật sâu dưới tâm tư phức tạp, rất khó để đoán được y đang nghĩ cái gì, nhưng chỉ cần y nói ra khỏi miệng, vậy nhất định là đã suy tính cẩn thận và cũng sẽ làm theo từ đầu đến cuối.

Đàm trình đoán được đáp án cũng không hỏi nhiều nữa, giơ tay lên muốn xoa nhẹ vào má Túc Cảnh Mặc, nhưng Túc Cảnh Mặc lại nghiêng đầu tránh khỏi, tay chạm hụt có chút gượng ép thu hồi lại, Đàm Trình cười khổ nói: "Tôi cũng biết... Tôi và anh không thể có kết quả, nếu tôi lý trí một chút thì tôi phải đè xuống phần tình cảm này, nhưng mà, Túc Cảnh Mặc, sau khi tôi phát hiện mình thích anh, tình cảm mãnh liệt này sớm đã áp chế không nổi nữa rồi..." Nói tới đây Đàm Trình ngừng lại, hai mắt nhắm lại hít sâu một hơi, thốt ra một câu trái với đáy lòng: "Vậy chờ đi... Chờ nhiều năm sau, nếu tôi giống như những gì anh nói có thể từ bỏ..."

Mở mắt ra, Đàm Trình mỉm cười nhìn Túc Cảnh Mặc, "Nhưng hiện tại, tôi làm không được, mà anh nói không muốn tôi chết, tôi cũng nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu."

Lời Đàm Trình khiến ánh mắt Túc Cảnh Mặc khẽ chuyển, mí mắt hơi run rẩy. Kiếp trước ở trên vị trí kia, Túc Cảnh Mặc y nào có nghe qua lời nào như thế? Toàn lời hay ý đẹp khéo léo, toàn lời ca tụng công đức y đều từng nghe, càng huống chi là những lời bộc bạch đơn giản trực tiếp của Đàm Trình? Bằng hữu thân thiết với y cũng từng nói y nhìn qua tựa đa tình, lại không hề thật tâm với ai cả, lời này Túc Cảnh Mặc không phủ nhận, trong lúc đó không biết người nào là bạn người nào là địch, lúc nào sẽ có ám tiễn tập kích bất ngờ làm cho bản thân không ngăn nổi bị cuốn vào tranh đấu, tin tưởng là biểu thị đem tính mạng bản thân giao ra trước mặt, cành huống chi là thật tâm?

Nhưng lời của Đàm Trình lại khiến y như mắc trong họng, khó mà nghi ngờ.

Túc Cảnh Mặc y từ lâu đã có thói quen đa nghi, sớm đã nhìn thấu lòng người, đối với người khác chỉ thể hiện ra một phần lưu lại chín phần. Nhưng Đàm Trình lại không giống như vậy, người này tiếp cận y có mục đích, mà mục đích đầu tiên chính là Túc Cảnh Mặc...Y đọc được ý nghĩa mỗi một ánh mắt của người này, cũng nhìn ra...

Nhưng những thứ này thì có tác dụng gì, bọn họ một người một quỷ, một âm một dương, người quỷ cách biệt không duyên càng không phận, tốt nhất khiến Đàm Trình cắt đứt tình cảm này, coi như hắn giờ phút này có bệnh, năm tháng có thể san phẳng Đại Tự, huống chi là phần tình cảm nhỏ bé này? Đây cũng là tốt nhất cho Đàm Trình phải không?

"Chỉ cần cẩn thận là được..." Cũng không biết nói cái gì, Túc Cảnh Mặc hỏi: "Khi nào ngươi một mình đi Trung Đô?"

Trước đó khoảng cách của hai người đã được kéo gần, sau lời nói của Túc Cảnh Mặc Đàm Trình lại bị đẩy một bước ra xa.

Ánh mắt Đàm Trình ảm đạm, chỉ nhẹ giọng nói: "Không, bạn tôi sẽ đi cùng, tôi còn liên hệ cho một người buôn bán văn vật, lần trước người đó cho tôi xem chung rượu, đáng ra phải là ở Đại Tự các anh, nếu lúc đó tìm không ra...Lăng tẩm ngũ đệ anh, coi chừng phải dựa theo đầu mối này rồi."

Đàm Trình nhắc tới bạn bè, lại khiến Túc Cảnh Mặc nghĩ tới một sự kiện, khóe mắt khẽ híp lại, Túc Cảnh Mặc thận trọng hỏi: "Trong đám bạn ngươi có người nào biết thuật Kỳ Hoàng không?"

Đàm Trình cho rằng Túc Cảnh Mặc biến Khúc Chí Văn thành bạn mình, Đàm Trình phủ nhận nói: "Không có, tên kia không phải bạn tôi, tôi cũng trong một đêm vô ý đụng phải cậu ta."

Túc Cảnh Mặc lắc đầu: "Không, ta không phải nói người đó."

Lời Túc Cảnh Mặc làm Đàm Trình rối như tơ vò, "Nhưng... Trong đám bạn tôi cũng không có ai hiểu thuật Kỳ Hoàng mà."

Thấy Đàm Trình tỏ vẻ cái gì cũng không biết, ngón tay Túc Cảnh Mặc vô thức xoa bàn tay phải, "Ngươi có biết vì sao đám đạo tặc kia với người hôm đó giúp ta và ngươi không có cách nào bước vào mộ thất không?"

"Vì sao?" Đàm Trình ngơ ngác tiếp ý hỏi lại.

"Trừ ta ra, còn có Thượng cổ thần thú bảo vệ lăng mộ này, muốn bước vào một thất này ngay cả thần núi cũng khó mà làm được, ma quỷ cũng phải mạo hiểm bị hồn phi phách tán, nói chi tới người."

"Vậy tại sao tôi có thể vào trong đại mộ?"

"Đương nhiên người thường muốn bước vào, tất nhiên phải cần chủ nhân mộ cũng chính là ta cho phép, ngươi đương nhiên là do ta đồng ý rồi, chỉ là, ngươi lần đầu mở cửa mộ tiến vào đại mộ này lại không phải do ta cho phép,..." Nhớ tới tình huống lúc đó, ánh mắt Túc Cảnh Mặc chợt trở nên ác liệt, "Ta thậm chí còn không biết đại môn bị mở ra, mãi cho tới lúc ngươi mở nắp quan tài, ta mới cảm nhận được có người đến gần."

Suy xét tới hoàn cảnh lúc đó, Đàm Trình cũng thấy có chút kỳ lạ, "Quả vậy, lúc đó tôi phá tường kim cương bởi vì sợ trong mộ có bẫy rập ám tiễn, trên người có quấn dây thừng, nhưng, tôi lúc đó vậy mà không thể phát hiện dây thừng bị đứt từ lúc nào, đại môn mộ thất càng là tự nó mở ra."

*Chú thích: Tường kim cương (tường dưới ảnh này là bị phá ra rồi.)

Kỳ thực lúc đó Túc Cảnh Mặc cũng có chút hoài nghi, suy nghĩ đầu tiên là chuột tiên vô dụng kia, nhưng sau đó nghĩ lại thì không phải, nếu là chuột tiên làm việc này, việc gì phải khổ công đợi bao nhiêu năm như thế? Hoặc là dựa vào người phàm mà đột nhập vào.

Vậy người làm việc này chắc chắn rất hiểu đại mộ, nhưng lại không dám dựa vào chút hiểu biết kia để vội vã đột nhập, do đó để Đàm Trình mò vào.

"Ngươi có nhớ không? Đại mộ này trừ ngươi, còn có 3 người nữa đi vào."

Túc Cảnh Mặc nói tới đây, Đàm Trình cũng có thể đoán ra được Túc Cảnh Mặc là đang hoài nghi 3 người kia, nhíu chặt mày, Đàm Trình lắc đầu* (Trong raw ghi là Túc Cảnh Mặc) , "Theo như tôi biết 3 người kia không hiểu được những cái này."

Nếu hiểu được Ngô Hải sẽ không bị hồn quỷ Trương Hiểu Mai khống chế, bộ mặt sợ hãi của Trương Tuấn cũng không phải giả tạo, còn Đường Gia Minh, Đường Gia Minh đối xử với Ngô Hải tốt nhất, đêm mà Trương Hiểu Mai xuất hiện, Đường Gia Minh đã ngồi bên cạnh hắn, nếu có thể nhìn thấy, anh làm sao có thể không giúp Ngô Hải, nhìn Ngô Hải bị Trương Hiểu Mai sát hại?

Nhưng câu tiếp theo của Túc Cảnh Mặc lại khiến trong đầu Đàm Trình nổ ầm một tiếng.

"Ba người kia không có sự cho phép của ta mà lại có thể bước vào mộ thất này, còn có một điểm" nói tới đây khóe miệng Túc Cảnh Mặc khẽ nhếch lên, "Ngươi có thể biết đấy, ngày đó ngươi cùng một người nữa có thể nhìn thấy ta..."

Ánh mắt vô tình quét qua, nhưng ngay giây phút đó dừng lại thì rõ ràng không thể thoát được.

"Là ai?! Ai nhìn thấy được anh?" Đàm Trình đột nhiên giật mình ,gấp gáp truy vấn: "Anh tại sao không nói cho tôi sớm hơn?" 

Đàm Trình vung tay, Túc Cảnh Mặc nói: "Người đó chỉ nhìn thấy ta xong lại không thấy có hành động khác, vốn cho rằng ngươi biết hết, xem ra người kia đã giấu các ngươi rồi, hơn nữa trên thân người kia ta hoàn toàn không thấy được vị đạo nhân, khí tức người tu tiên, cho nên không cần gấp, chỉ qua muốn nói cho ngươi để đề phòng một chút."

"Hắn trông như thế nào?"

"Mày kiếm mắt sáng, là một người tuấn tú." Túc Cảnh Mặc nói ngón tay khẽ gảy mắt kính đeo trên sống mũi Đàm Trình, mang theo trêu đùa: "Thật đáng tiếc ngươi và tên kia đều đeo theo thứ sáo rỗng này."

Đàm Trình sao lại không đoán ra được là ai, trong ba người chỉ có hắn và Đường Gia Minh cùng đeo kính, chỉ là lời nói trêu chọc của Túc Cảnh Mặc làm Đàm Trình cảm thấy lúng túng, Đàm Trình một phát bắt được bàn tay Túc Cảnh Mặc đang chơi đùa mắt kính của mình.

"Vật này nếu rớt rồi, tôi sẽ không thể thấy rõ anh nữa." Nói xong Đàm Trình tháo xuống mắt kính, đột nhiên hình ảnh trở nên mơ hồ khiến Đàm Trình chậm rãi dựa gần Túc Cảnh Mặc, mãi đến khi hắn cảm nhận được cơ thể hồn quỷ lạnh lẽo của Túc Cảnh Mặc "...Phải để khoảng cách như vậy tôi mới có thể nhìn thấy rõ..."

Khí tức ấm áp thuộc về người sống tràn lan trước mặt, đối mắt với Đàm Trình ở cự ly chỉ cách một nắm tay, đuôi mắt Túc Cảnh Mặc cong lên, "Ngươi, có phải nên đi rồi không?"!!!

*****************Hết Chương**************

Bản edit chỉ được đăng duy nhất tại wattpad tài khoản: Huyền Dani

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro