Chương 40: Không tên
Chương 39
Editor: Huyền Dani
(Lưu ý: Chương này mình sẽ đặt lại số theo số chương của tác giả. Chứ ko phải có nhầm lẫn gì. Sau chương này mình cũng sẽ sửa lại số chương từ đầu.)
"Anh, vì cô ấy, mà thả ngũ đệ anh ra sao?" Sắc mặt Đàm Trình phức tạp khi nhìn Túc Cảnh Mặc nói ra câu này.
Túc Cảnh Mặc nheo mắt lại, nhíu mày liếc nhìn Đàm Trình, "Phải, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy..." Thần sắc Túc Cảnh Mặc bình thản, "Lâm gia là một đại gia tộc ở Đại Tự, tổ tiên cùng với tiên đế thời khai quốc đã cùng nhau mở rộng non sông, mà Lâm Thanh là con trưởng vợ cả, là một cô gái tài năng của Đại Tự, bất kể là diện mạo hay thế gia, nàng đều là lựa chọn tốt nhất để làm thê tử của ta, cưới nàng ấy càng tiện cho việc đem Lâm gia nắm trong lòng bàn tay."
Lời của Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình dễ dàng nhìn ra được kẽ hở, Lâm Thanh vì Túc Cảnh Nghiễn mà gả cho Túc Cảnh Mặc, tất nhiên là có tình cảm đối với Túc Cảnh Nghiễn, nếu như lúc đầu Túc Cảnh Mặc giết chết Túc Cảnh Nghiễn, không còn Túc Cảnh Nghiễn, chẳng phải Lâm Thanh sẽ chết tâm sao? Dựa vào thân phận Túc Cảnh Mặc lúc đó, y muốn lấy người con gái này, có cái gì có thể ngăn cản được?
Nói cho cùng, Túc Cảnh Mặc chỉ là không muốn thương tổn tới Lâm Thanh mà thôi.
"Anh yêu cô ấy."
Không phải là câu hỏi, mà chỉ như kể lại một sự thật, Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, không bỏ qua chút hoảng hốt nào trong nháy mắt của y, mà một đêm này đã chứng minh lại lời Đàm Trình.
Túc Cảnh Mặc xuất thần một phút, lại lắc đầu, "Lâm Thanh là một cô gái đặc biệt, trẫm cũng từng hãm sâu trong những đối xử dịu dàng của nàng ấy, thậm chí, nàng ấy...từng là nhược điểm của trẫm, chỉ là, có lúc ta lại không cách nào phân rõ, yêu thích là bản thân nàng ấy hay là gia tộc phía sau nàng."
Y lần đầu chính diện đối đầu với Túc Cảnh Nghiễn, vốn dĩ nói Túc Cảnh Nghiễn thất bại là vì hắn đã vứt bỏ tất cả, ngay cả tâm của chính mình Túc Cảnh Nghiễn cũng từ bỏ...
Mà thời gian trôi đi, lúc lần thứ hai giáp mặt với Túc Cảnh Nghiễn, Túc Cảnh Nghiễn để lại cho Túc Cảnh Mặc một lời giống như này
"Hoàng huynh thắng là vì giữ được những tình cảm mềm mại cuối cùng, nhưng bại cũng là vì vậy... chỉ là, ngũ đệ lại có chút lo lắng cho hoàng huynh, đệ đã nhìn rõ trong lòng mới có thể vứt bỏ nó, hoàng huynh rắc tình khắp nơi, chỉ sợ đến bây giờ cũng không thể nhìn rõ chính mình..."
Đàm Trình nhìn chăm chú Túc Cảnh Mặc, không nói gì, chỉ có thể giấu đi tình cảm nơi đáy mắt, nhắc nhở bản thân, chuyện này không liên quan tới Đàm Trình hắn, Túc Cảnh Mặc từng yêu ai cũng không liên quan đến hắn, kia đều là chuyện của hơn một nghìn năm trước rồi, Lâm Thanh đã chết từ lâu, Đại Tự cũng không còn tồn tại, Đàm Trình chỉ cần làm rõ trước khi Túc Cảnh Mặc luân hồi chuyển thế... là đoạn...lịch sử kia...
Chỉ là nghĩ tới đây, nghĩ tới Túc Cảnh Mặc sẽ đi vào luân hồi chuyển thế, trong cổ họng Đàm Trình như bị mắc nghẹn.
Không muốn nhắc lại chuyện đó, Túc Cảnh Mặc đổi chủ đề, "Trẫm nhớ là trước kia ngươi có nói, đại mộ của trẫm bốn phía bên ngoài hố bồi táng còn có một lăng hoàng hậu, không còn lăng mộ khác đúng không?"
"Đúng." Gạt tình cảm qua một bên, Đàm Trình trả lời: "Theo lý thuyết, phải còn có những lăng hoàng vương khác mới đúng."
"Nói như vậy, vị trí an táng không phải hoàn toàn nằm ở bên ngoài thành Trung Đô?"
"Trung Đô?" nhớ lại tên thành cổ các triều đại trong nước, Bình Dao của Sơn Tây tại thời Hán có dựng lên huyện Trung Đô, lẽ nào kinh thành của Đại Tự là ở Bình Dao?
Bình Dao là một huyện trong tỉnh Sơn Tây, bắt đầu xây dựng vào thời kỳ Tây Châu xưng vương...
Sơn Tây...
Đàm Trình cau mày suy tư chợt nhớ đến mấy tháng trước, sau sự kiện Giang Ba chết không lâu lắm, hắn ở trên một xe taxi thì gặp được một ông tài xế, ông ta cho hắn xem tấm ảnh một chung rượu, người không nắm rõ sẽ cho rằng chung rượu kia đến từ thời kỳ Hán Đường, người hiểu rõ liếc một cái sẽ biết ngay là đồ giả, kĩ thuật chế tác của chung rượu kia, thủ pháp họa tiết đều không giống với bất kỳ triều đại nào hắn biết, mà người đã từng nhìn thấy vật bồi táng ở dưới đại mộ thôn Ninh Hóa, nhất định sẽ phát hiện họa tiết kia giống hệt đại mộ thôn Ninh Hóa.
Ông tài xế kia nói là con rể ông ta từ Sơn Tây mua được, lúc đó hắn không có để ý, nhưng hiện tại thì đã hiểu, hình như ở Sơn Tây thật sự có ẩn giấu vật chứng có thể chứng minh lăng mộ Đại Tự tồn tại!
Nghĩ tới đây, Đàm Trình đột nhiên trở nên kích động, lấy ra bản đồ lần trước vẽ ra,
"Túc Cảnh Mặc, anh nhìn xem, anh xem thành Trung Đô mà anh nói có phải nằm ở đây không?"
Lúc nói, Đàm Trình không để ý tới tay phải vừa được nối khớp xương liền dấy lên từng trận đau đớn, lấy bút đánh dấu vị trí Bình Dao trên bản đồ, "Trung Đô có phải là kinh thành của Đại Tự? Nếu nói, kinh thành Đại Tự nằm ở Sơn Tây, mà hiện tại,"
Vừa nói, Đàm Trình vừa vẽ ra vị trí hiện tại của Tây An, "Mà lăng mộ của anh lại ở Tây An, hay, thời đó các anh gọi là Trường An?"
Lời của Đàm Trình khiến cho Túc Cảnh Mặc không còn giữ được sắc mặt thản nhiên, "Vị trí này đúng thật là vị trí của thành Trung Đô, cũng là vị trí của hoàng thành Đại Tự, mà vị trí hoàng lăng Đại Tự nằm ngoài sơn lăng phía bắc thành Trung Đô, Đại Tự lấy phía bắc vì cao, nơi hoàng tộc an táng là ở phía Bắc, từ chỗ cao quan sát toàn bộ hoàng thành, bảo vệ Đại Tự."
"Vậy vì sao...Cảnh Mặc, anh lại ở bên ngoài thành Trường An hơn một ngàn dặm?"
Túc Cảnh Mặc nghe tin này mắt liền híp lại, nhìn Đàm Trình bỏ luôn qua họ y gọi thẳng tên, chỉ là không thèm để ý cười nói: "Cái này phải hỏi ngũ đệ kế thừa hoàng vị của ta rồi."
"Xem ra, chắc tôi phải đi một chuyến đến Bình Dao Sơn Tây rồi..."
"Đi thành Trung Đô của hiện tại sao?" Túc Cảnh Mặc nghĩ vậy thì gật đầu, "Chỗ đó chắc cất giữ không ít thứ...Chỉ là đã trôi qua hơn một nghìn năm, thành Trung Đô đã không còn là hình dáng trước kia rồi, ngươi vốn dĩ cũng không biết Đại Tự có tồn tại, trẫm nghĩ thành Trung Đô đã biến mất từ lâu. Ngươi làm sao có thể đi tìm dấu vết tồn tại của Đại Tự?"
Nghe Túc Cảnh Mặc nói như vậy, Đàm Trình nghĩ một lát, nói: "Lần trước tôi gặp một bác tài xế...ừm...là xa phu, con rể ông ta ở Sơn Tây tìm được một chung rượu, tôi thấy họa tiết kia khá giống với họa tiết trong lăng mộ của anh, đoán là... nói không chừng tôi có thể thuận theo con đường của người con rể ông ta tìm được... May là lần trước vẫn lưu lại số điện thoại ông ta."
Đàm Trình tự hỏi rồi tự giải thích, lại đâu biết biểu tình của Túc Cảnh Mặc lần lượt thay đổi, đợi một lát mới nói: "Số...thủ cấp?"
*Điện thoại với thủ cấp phát âm giống nhau.
Nghe vậy, Đàm Trình trong nhát mắt ngẩn ra, sau đó bật cười lên một tiếng: "Không, không phải thủ cấp..." Nói rồi từ balo sau lưng lấy ra điện thoại, nhấn mở màn hình, "Là cái này. Chỉ cần biết số máy của đối phương là nó có thể liên hệ với người đó, cho dù là xa bao nhiêu đều có thể."
Túc Cảnh Mặc nhìn ngón tay Đàm Trình trượt lên trượt xuống trên một thứ bằng phẳng, thứ dưới tay hắn theo hướng tay của hắn xảy ra phản ứng, "Cho dù là bao xa đều có thể? Là cứ như thế liên hệ?"
"Ừm, đúng vậy." Biết đến đồ vật của thời đại này đối với Túc Cảnh Mặc mà nói chắc chắn là bước nhảy quá lớn, khó mà giải thích, Đàm Trình chỉ đơn giản nói: "Cái này có thể phát một loại tin nhắn, kết nối thông qua một phương tiện truyền thông nào đó giải thích, đối phương ở bên kia có thể nghe được giọng của anh."
"Như vậy chẳng phải sẽ rất chậm sao? Không chỉ phải để nó chạy đến, còn cần phải đi giải thích."
"Không, không phải như thế, tốc độ truyền đi có thể nhanh bằng tốc độ ánh sáng."
"Ánh sáng?" Ý cười nơi đuôi mắt của Túc Cảnh Mặc có chút phức tạp giống như bối rối, "Ánh sáng cũng có nhanh hay chậm sao?"
"Đúng vậy..." Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc không biết vì sao trong lòng chậm rãi xuất hiện cảm xúc đau lòng, người này không hề biết đến thế giới của hắn, càng hơn là không cách nào giải thích, y và Đàm Trình hắn quả thật cách biệt hơn ngàn năm...
Đàm Trình sẽ không tự làm khó chính mình, có thứ nếu nhất thời hãm sâu sẽ khó thể thoát ra, sau khi biết là không thể, hắn sẽ vội vàng buông tay, từ trước kia đã như vậy, mà hiện tại cũng phải như vậy...
Trong lòng Đàm Trình nghĩ như thế, chỉ là có thứ trước kia chưa từng gặp nên có thể tùy tâm, sau này gặp rồi, tư duy đã không còn giữ được tỉnh táo, cho dù trong lòng có nhắc nhở ngàn lần vạn lần, hành động sớm đã theo khát vọng của bản thân ngược lối mà đi rồi.
Túc Cảnh Mặc nhìn tay phải Đàm Trình cầm bút khẽ run, cũng biết là khớp tay này vừa mới được nối, là do đau đớn mà nên.
"Không còn sớm nữa, ngươi trở về đi, sau khi trở về phải đến y quán để đại phu khám cho."
Nói xong Túc Cảnh Mặc vung tay, đại môn mộ thất từ từ mở ra, "Giấy bút này lưu lại trong mộ trước, sáng mai ngươi đến đây, ta sẽ đưa cho ngươi vị trí hoàng lăng Đại Tự hiện tại trên bản đồ giấy, dù cho thời đại có thay đổi bao nhiêu thì sông núi cũng không có thay đổi gì quá nhiều, ngươi cứ theo bản đồ ta vẽ, có thể sẽ tìm thấy."
Đàm Trình nghĩ còn muốn nói gì đó, chỉ là nhìn Túc Cảnh Mặc mang theo ý cười tiễn khách, hắn lại phải nhịn xuống.
"Vậy...Ngày mai gặp."
Hít sâu một hơi, Đàm Trình cầm balo dưới đất lên, bật đèn pin rời khỏi mộ thất, giống như mọi khi, khi vừa rời khỏi mộ thất, cánh cửa được làm từ đá cẩm thạch trắng từ từ đóng lại, thân ảnh cô độc của Túc Cảnh Mặc chậm rãi khuất sau đại môn,
Thân ảnh của Túc Cảnh Mặc cách một cách cửa chậm rãi biến mất, chỉ là lần này Đàm Trình nhịn không quay lại nhìn người đang từ từ biến mất ở trước mắt kia, mà rời đi thẳng.
Hai tay bị trật khớp cũng đã được nối lại tạm thời, nhưng Đàm Trình vẫn có cảm giác hai cánh tay vô lực như muốn tháo rời khỏi người, về tới nhà chắc cũng đã 7 giờ sáng rồi, trật khớp nếu không được định hình sau khi lành lại sẽ không vững chắc, sau này còn có thể bị biến chứng. Hắn dứt khoát phải đi bệnh viện khám lại.
Đàm Trình ra khỏi thông đạo, có chút tự thầm giễu cợt bản thân, "Số lần đến bệnh viện mấy tháng này bằng cả mấy năm cộng lại."
Đàm Trình không quay lại cổ mộ tất nhiên sẽ không biết, ngay sau khi đại môn bằng đá cẩm thách trắng lạnh lẽo ở dưới địa cung đóng lại, Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên ngã xuống nền đất trắng toát trong mộ thất, hình bóng kia, thoắt ẩn thoắt hiện,...
Lời tác giả: Thật ra, rất nhiều rất nhiều thứ, Đàm Trình không hề biết, Túc Cảnh Mặc cũng không thể hiểu...
Đường còn dài...
Bản edit truyện chỉ đăng trên địa chỉ duy nhất: http://wattpad.com/user/HuyenDani
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro