Chương 7: Rời khỏi lâu đài cổ
editor: Ảnh Nhi
Chương 7:
"Bạch ca, thực ra anh là yêu tinh biến hình sao? Tai sao lại nhọn thế?"
------------------------------------------
Mọi người xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy yết hầu Bạch Ngộ Hoài khẽ động, mặt không biểu cảm cúi người nhặt mảnh vỡ ly.
Kinh Tửu Tửu tức đến phát điên.
Anh ta nhặt ly vỡ mà không thèm nhìn tôi!
Thật ra nếu Kinh Tửu Tửu lúc này có thể mọc ra đôi mắt sau gáy thì sẽ phát hiện Bạch Ngộ Hoài ngay khi khom lưng xuống tay trái lặng lẽ ôm nhẹ eo cậu. Như là sợ cậu rớt xuống, nhẹ nhàng mà đỡ lấy cậu.
"Sau khi ăn cơm xong chúng ta đi qua bên kia xem thế nào." Bạch Ngộ Hoài nói.
Những người khác gật đầu đáp lại, cũng không quan tâm tại sao vừa nãy anh lại làm rơi ly, dù sao cũng chỉ là cái ly thôi.
Mọi người cùng nhau xuống bếp chuẩn bị nấu cơm, Bạch Ngộ Hoài cũng theo sau phụ giúp. Kinh Tửu Tửu tự mình trượt khỏi người anh.
Cậu không từ bỏ đâu, thua keo này ta bày keo khác thôi. Cậu lẽo đẽo theo sau anh làm vật trang trí đỏ rực.
Bạch Ngộ Hoài vừa quay đầu lại, thoáng thấy cậu nhếch mép, lộ ra nanh nhọn.
Khi quay đầu lại Kinh Tửu Tửu đang liếc mắt nhìn anh.
Lại quay đầu lần nữa, cậu biến cánh tay của mình thành hư vô... chắc cậu hẳn là chưa xem qua Thần điệu đại hiệp rồi. Bạch Ngộ Hoài thầm nghĩ. Dương Quá thiếu một cánh tay, cũng đẹp trai như vậy.
Mất tích nhiều ngày như vậy, vừa xuất hiện lại chỉ để trêu chọc anh? Còn tưởng rằng anh không nhìn thấy?
Bạch Ngộ Hoài thu lại ánh mắt, coi như không nhìn thấy. Thỏa mãn một con quỷ nhỏ thôi mà...
Kinh Tửu Tửu dùng hết mọi thủ đoạn, đến cuối cùng dù là làm quỷ cũng bị mệt đến thở không nổi.
Cậu lười biếng dựa vào cạnh bàn, suy nghĩ miên man, mình như vậy còn chưa đủ đáng sợ à?
Thôi bỏ đi.
Kinh Tửu Tửu giật giật ngón tay, đĩa ăn trên bàn đột nhiên bay lên.
Bạch Ngộ Hoài quay người lại vừa lúc nhìn thấy, sắc mặt không thay đổi, giơ tay đè cái đĩa xuống.
Kinh Tửu Tửu: ???
Bữa trưa đơn giản nhanh chóng được nấu xong, mọi người cùng nhau ngồi xuống, không khí xung quanh vẫn còn cảm giác nóng bức, nóng đến tận xương tủy. Bọn họ không thể không ăn nhanh, đều muốn qua tòa nhà phụ.
Kinh Tửu Tửu lại cử động đầu ngón tay, di chuyển giá cắm nến.
Lúc này, Bạch Ngộ Hoài lại đột nhiên đập tay lên bàn ăn.
Mọi người sửng sốt, lại nhìn về phía Bạch Ngộ Hoài. Giờ khắc này, người đàn ông một tay cầm khăn lau, một tay để trên bàn, giống như nhân vật quyền lực giàu có mà anh từng diễn qua.
Là, là do chúng tôi ăn chậm quá sao?
Mọi người trong lòng run sợ, bản năng sợ hãi khí thế của Bạch Ngộ Hoài, như gió mà càng quét bữa cơm.
Kinh Tửu Tửu: "..."
Cậu nhíu mày, cảm thấy mu bàn tay hơi nóng lên.
Theo lẽ cậu hẳn là không thể cảm nhận được mới đúng.
Nhưng lúc này bàn tay nhìn như đang để trên bàn ăn, giờ đây lại đang nắm chặt mu bàn tay cậu, chút hơi ấm của con người cũng bị truyền sang cho cậu.
Thật kỳ quái. Kinh Tửu Tửu thầm nghĩ, muốn rút tay về, nhưng không cách nào có thể rút ra.
Cậu co tay nhẹ, đành ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
Có lẽ là do vừa nãy mình làm hơi lố!
Kinh Tửu Tửu tự kết luận.
Ăn cơm xong, Bạch Ngộ Hoài cùng với vài người khác, bao gồm cả nhân viên quay phim nhanh chóng đi sang tòa nhà bên cạnh.
Kinh Tửu Tửu cuối cùng cũng được rút tay về, lơ lửng đi theo sau họ.
Khi bước vào cửa tòa nhà mới này, Bạch Ngộ Hoài chú ý tới Kinh Tửu Tửu lại rụt chân lại. Nơi này hơn phân nửa cũng có thứ gì đó. Bạch Ngộ Hoài trên mặt bỗng lạnh lùng.
"Nơi này cũng không có đèn. Thật kỳ quái...... Một lâu đài to như vậy, lẽ nào lại thiếu tiền để lắp đèn?"
"Trước hết bật đèn pin lên đi, nhìn xem xung quanh có đèn dầu hay không?"
Các thành viên khác đi phía trước nói.
Bạch Ngộ Hoài ngẩng đầu nhìn lướt qua: "Ở đây không có."
Mọi người như đã quen với việc anh lãnh đạo, không chút nghi ngờ.
Nơi này bày biện rất nhiều đồ đạc, mọi người đều cẩn thận di chuyển, để không bị va chạm.
Tiếng kẽo kẹt từ sàn nhà vang lên đặc biệt rõ ràng, nghe khiến người ta khó chịu.
Vu Thiệu Quang nhịn không được dậm hai cái xuống sàn, nói: "Sao tôi có cảm giác sàn nhà ở đây giòn thế?"
Hắn vừa dứt lời, "Ầm!" một tiếng vang lớn vang lên.
"Móa! Vu Thiệu Quang, cái miệng quạ đen của cậu!"
"A a a!"
Mọi người phía sau lần lượt hét lên, sau đó đồng loạt rơi xuống, ngay cả Bạch Ngộ Hoài cũng không tránh được. Cũng bởi vì lúc Vu Thiệu Quang dậm chân, anh đang nhìn Kinh Tửu Tửu.
Bụi đất bay mù mịt khắp nơi.
Vài người đều sặc ho khan vài tiếng, sau đó Khổng Tương Kỳ cào loạn xung quanh, không tìm được chổ nào để bám vào, đã vậy còn xung quang đều ướt ướt bùn đất, khiến cho cô ghê tởm không thôi.
"Phi phi......"
"Chết tiệt, đào cái hố lớn như vậy ở dưới đây để làm gì? Bệnh điên à!" Vu Thiệu Quang nhịn không được mắng.
"Không phải đào hố, mà là ở tầng hầm ngầm bị bùn lấp." Bạch Ngộ Hoài bình tĩnh nói, "Mọi người trước tiên kiểm tra xem có ai bị thương hay không?"
Lời nói Bạch Ngộ Hoài như có ma lực, vừa dứt lời mọi người cũng bình tĩnh lại, theo lời anh cầm đèn pin lên, kiểm tra một phen.
"Tôi không sao......"
"Tôi cũng ổn."
"Mọi người không sao hết đúng không, ây ya, nhưng rơi xuống đây đúng là hơi đau. Cao quá trời luôn!"
"Cũng không sao, may mắn là bên dưới toàn là bùn mềm. Nếu mà rơi xuống nền xi măng thì gãy tay gãy chân chắc rồi."
Mọi người may mắn thoát nạn, Bạch Ngộ Hoài không lên tiếng nữa, anh ngẩng đầu nhìn lên trên.
...... Không thấy bóng dáng Kinh Tửu Tửu.
Bị dọa chạy?
Hay là lại đi đến một nơi nào rồi?
Lúc này mọi người sau khi cảm thán xong cũng dần dần nhận thức được một vấn đề nghiêm trọng khác: "Cao như vậy, chúng ta làm thế nào để đi ra ngoài đây?"
"Lấy điện thoại ra gọi cho tổ chương trình!"
"Chết tiệt, lần này chơi quá trớn, quay chương trình thôi mà đủ thứ chuyện xui xẻo, thảm rồi."
Khổng Tương Kỳ há hốc miệng, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu: "...... Như vậy xem ra lượng người xem của kỳ này không thấp đâu, đáng xem lắm."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí mới bớt căng thẳng một chút.
Mấy anh quay phim ngôi dậy kiểm tra lại máy móc, xác nhận không hư hỏng gì, đồ đạc cũng đều còn nguyên vẹn, mới bắt đầu liên lạc với tổ chương trình.
Nhóm thành viên cũng chỉ có thể chờ đợi.
Dù sao bọn họ lúc quay đã phải nộp điện thoại hết cho họ.
Thời gian trôi qua, sự im lặng bao trùm lấy đáy hố.
Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng, giọng khô khốc: "Sẽ không...... không có tín hiệu chứ?"
Khổng Tương Kỳ lẩm bẩm: "Cảnh tượng như trong <Biệt thự Blizzard>."
(暴风雪山庄: Biệt thự Blizzard (Biệt thự bão tuyết) được lấy cảm hứng từ tiểu thuyết "No Survival" của nữ người Anh nhà văn ... Đầu tiên thuộc loại này. Nó dùng để chỉ một số lượng người (thường từ 5 đến 15 người, một số công trình có thể chỉ có hai hoặc ba người) tụ tập trong một không gian tương đối kín, do hoàn cảnh đặc biệt nên không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, và mọi người tạm thời không thể rời khỏi môi trường này. Đồng thời, mấy người này lần lượt bị giết, kẻ sát nhân cũng nằm trong số những người này hoặc ẩn náu trong một góc không gian kín này, nhân vật chính trong hoàn cảnh như vậy tiến hành tìm kiếm và suy luận có giới hạn.)
Nhân viên quay phim xấu hổ ngẩng đầu: "Trên núi tín hiệu đã không tốt, rơi xuống đây thì càng không có tín hiệu......"
Khổng Tương Kỳ: "Sớm biết vậy lắp cục wifi ở đây."
Vân Hinh nhỏ giọng hỏi: "Có thể trèo lên trên không?"
"Đất ở đây rất mềm, không có lực để trèo lên được." Quý Mạnh bất đắc dĩ thở dài, hắn nhìn sang Bạch Ngộ Hoài. Bạch Ngộ Hoài lúc này lại có vẻ hơi thất thần, anh đang ngẩng đầu tìm thứ gì trên đó?
Nơi mà những người khác không nhìn thấy, Bạch Ngộ Hoài thoáng nhìn thấy một đốm lửa nhỏ.
Đốm lửa nhỏ lấp ló nhấp nháy ở miệng hố, bập bùng.
Cuối cùng biến thành một đống lửa lớn.
Là Kinh Tửu Tửu đang nằm sấp xuống.
Bạch Ngộ Hoài bất giác siết chặt ngón tay.
Kinh Tửu Tửu nhìn xuống hố, nghiến răng: "A, cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng!"
Cậu bò dậy, nhẹ nhàng bay xuống.
"Vừa rồi còn thấy mát mẻ, sao đột nhiên lại nóng thế?"
"Chuyện bất thường ắt có yêu quái."
"Lão Tào, mở miệng ra nói tiếng người được không? Đừng như Vu Thiệu Quang, miệng quạ đen!"
Bạch Ngộ Hoài đón nhận ánh mắt của Kinh Tửu Tửu, nhưng Kinh Tửu Tửu lại quay người, bay hai vòng quanh các thành viên khác.
"Nóng quá!" Khổng Tương Kỳ sắp khóc, "Sao tôi lại cảm thấy nơi này chỗ có gì đó không ổn?"
Kinh Tửu Tửu thầm nghĩ, cô cảm nhận đúng lắm, vậy tôi sẽ ở bên cô nhiều chút nha.
Chờ đến Kinh Tửu Tửu đi đến sau Bạch Ngộ Hoài.
Bạch Ngộ Hoài vẫn ngồi im, không né tránh. Lần này thiếu niên này định làm gì? Dọa? Hay là... Bạch Ngộ Hoài còn chưa nghĩ ra thì đã cảm thấy tai mình bị nhéo.
Kinh Tửu Tửu dùng lực nhéo tai Bạch Ngộ Hoài kéo ra.
Vân Hinh ngồi đối diện nhìn cảnh này, đột nhiên trừng mắt: "Bạch ca, tai anh sao thế... Sao đột nhiên, thay đổi hình dạng rồi?"
Khổng Tương Kỳ cũng sợ ngây người: "Bạch ca, thực ra anh là yêu tinh biến hình sao? Tai sao lại nhọn thế?"
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Tên quỷ nhỏ này thật to gan!
Kinh Tửu Tửu: "Ha ha ha!"
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Mấy ngày qua cậu ta có thật sự là sợ hãi và buồn khổ không vậy?
Kinh Tửu Tửu nghịch tai Bạch Ngộ Hoài một lúc, cảm thấy không thỏa mãn, liền giơ tay túm lấy cánh tay anh.
Nhìn người cũng bình thường vậy mà không biết từ đâu có sức mạnh lớn như vậy, Kinh Tửu Tửu kéo mãi không nhúc nhích, thậm chí còn cảm thấy tay mình sắp tê rần, suýt đâm vào ngực anh.
Kinh Tửu Tửu thở hắt ra, buông tay, chuyển mục tiêu sang quần áo của Bạch Ngộ Hoài.
Cúc áo của Bạch Ngộ Hoài cứ thế bung ra, sau đó cổ áo dần mở ra...
Khổng Tương Kỳ trừng mắt: "Bạch ca, sao áo anh đang tự động...?"
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Áo Bạch Ngộ Hoài bị cởi ra một nửa, cúc áo sơ mi của anh cũng bay đi một viên.
Các thành viên thấy cảnh tượng trước mắt vừa đáng sợ, vừa... buồn cười.
"Cái này nếu là ma quỷ làm, thì là thứ gì vậy?" Khổng Tương Kỳ lẩm bẩm.
Bạch Ngộ Hoài cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giơ tay ấn lên vai mình.
Anh mặt không đổi sắc: "Có thể là lúc nãy ngã xuống, va phải chổ nào đó nên giờ bị bung ra." Anh siết chặt giữ tay thiếu niên.
Kinh Tửu Tửu giật tay ra không được, thuận thế vòng tay ôm lấy Bạch Ngộ Hoài từ phía sau.
Bạch Ngộ Hoài cứng đờ người.
Thiếu niên này sao lại... dính người như vậy?
Ngay khi Bạch Ngộ Hoài vừa nghĩ vậy, anh liền thấy mấy người đối diện lại một lần nữa lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Bạch ca, anh..."
Bạch Ngộ Hoài — bay lên không trung.
Kinh Tửu Tửu ôm anh cùng bay khỏi phía miệng hố.
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Lần đầu tiên được quỷ ôm bay đi đó.
"Đm ôi, Má! Bạch ca!"
"Có quỷ thật kìa a a a!"
"Cứu mạng, tôi sắp không chịu được rồi! Mau gọi cho tổ chương trình, nhanh lên!"
"Đọc kinh có tác dụng không? Num Mô A Di Đà Phật..."
"Cậu đọc sai rồi, như vậy không linh đâu. Hai chữ kia đọc là Nam-Mô."
"Bạch —— ca ——"
Bên dưới đáy hố bỗng chốc náo loạn, từng tiếng kêu gào thét vang lên, mọi người dùng hết sức lực để la thét.
Người máy nhỏ nhìn thanh tiến độ đang tăng lên như một cơn bão táp, có chút không vui vẻ gì cho lắm.
Là do hình ảnh thiếu niên bị ngọn lửa bao trùm đáng sợ lắm à, dọa bọn họ sợ đến mức này?
Thiếu niên thấy họ hoảng hốt sợ hãi, liệu có thực sự vui vẻ? Có lẽ sẽ khổ sở, tự hỏi vì sao mình lại biến thành như vậy.
Lần đầu tiên người máy nhỏ suy nghĩ như một con người.
Bên này Kinh Tửu Tửu đang rất vui vẻ.
Cậu rốt cuộc cũng đã dọa được người rồi!
Tuy rằng Bạch Ngộ Hoài nhìn qua có vẻ như... một chút cũng không hề kinh ngạc. Thôi kệ.
Kinh Tửu Tửu ôm anh đến miệng hố, định buông tay.
Nhưng Bạch Ngộ Hoài lại không buông.
Kinh Tửu Tửu kéo kéo, vẫn không thể kéo ra.
Kinh Tửu Tửu nhíu mày, chẳng lẽ anh ấy vẫn còn nhìn thấy mình? Cố ý giả vờ không thấy?
Bạch Ngộ Hoài đang suy nghĩ.
Chuyện này vậy là xong?
Thiếu niên cố ý trêu chọc anh một trận, cuối cùng lại vì muốn cứu anh mà kéo anh ra khỏi hố?
Kinh Tửu Tửu vươn tay còn lại, để trước mặt Bạch Ngộ Hoài quơ qua quơ lại.
Bạch Ngộ Hoài lòng dạ đang phức tạp, không có phản ứng.
Kinh Tửu Tửu: "... A, vẫn là không nhìn thấy à. Vậy sao nắm lấy mình chuẩn vậy?" Kinh Tửu Tửu liếm liếm môi: "Anh ta tưởng mình đang nắm lấy củ cải hay gì?"
Bạch Ngộ Hoài: "..." Cổ tay của cậu còn nhỏ hơn cả củ cải.
Bạch Ngộ Hoài cố ý đợi một lúc mới buông tay.
Kinh Tửu Tửu bay quanh anh vài vòng, không hiểu nổi người trước mặt, không nghi ngờ gì chậm rãi tiếp đất đi ra ngoài.
Vốn dĩ ở đây, cậu cảm thấy không thoải mái.
Còn không bằng về phòng nằm nha.
Cậu phải về hỏi 377 xem thanh tiến độ đã đủ chưa.
Hôm nay mọi người bị dọa sợ đến vậy, chắc là xong rồi nhỉ?
Chờ khi Kinh Tửu Tửu bước đi xa, Bạch Ngộ Hoài mới quay đầu nhìn theo hướng cậu đi.
Ngọn lửa trên người thiếu niên đã tắt bớt, nhưng gương mặt cậu có vẻ không thoải mái lắm, giống như người bình thường, chậm rãi bước đi.
Bạch Ngộ Hoài nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu.
Dưới đáy hố, mọi người đều đang kêu la inh ỏi, nhìn thấy tình hình càng ngày càng hỗn loạn, Bạch Ngộ Hoài đứng đó, kêu mọi người ném chiếc điện thoại của nhân viên quay phim lên.
"...... A? Bạch ca?"
"Là giọng của Bạch ca!"
"Bạch ca, anh không sao chứ?"
Bạch Ngộ Hoài nhàn nhạt đáp lại.
Đám người lúc này như chim sợ cành cong, vẫn còn có nghi ngờ. Bạch ca này có khi là quỷ khoác da người lừa gạt họ chứ?
(Chim sợ cành cong: một lần bị tổn thương ngàn lần e dè, hoảng sợ.)
Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, họ cũng không còn sự lựa chọn.
Vừa rồi còn nóng, giờ lại lạnh, hơn nữa còn là loại lạnh thấu xương.
Đã qua mấy tiếng đồng hồ, họ cũng bị lạnh đến mức tím tái.
Nhân viên quay phim cắn môi, ném lên ba cái di động rốt cuộc ném thành công một cái.
Bạch Ngộ Hoài cũng không chần chừ, lập tức gọi điện thoại cho tổ chương trình.
Bên tổ chương trình nhận được điện thoại của Bạch Ngộ Hoài, đều sợ hãi, lo lắng có chuyện gì xảy ra, vội vàng mang theo đội ngũ y tế và nhân viên cứu viện lên núi.
Chờ tất cả mọi người được cứu lên đã là chuyện của ba tiếng sau.
Tất cả mọi người đều kiệt sức, rã rời lại đói khát.
Sau khi ăn uống và ngủ một giấc, mọi người mới cảm thấy tỉnh táo hơn. Lúc này, đầu óc họ đã minh mẫn và không còn phân biệt được rõ ràng chuyện ma quỷ có thật hay không.
Từ khi bước vào tòa lâu đài cổ này, suy cho cùng họ chưa từng tận mắt nhìn thấy ma quỷ.
Các thành viên liếc nhau, cũng không ai đề cập đến chuyện gặp quỷ hôm nay.
Nghĩ lại cũng thấy thật quá đáng...
Con quỷ nào lại dám làm loạn đến vậy chứ?
Vân Hinh do dự hỏi: "Chỉ còn một chút manh mối cuối cùng, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được chìa khóa qua cửa."
Tổ chương trình do dự một lúc. Làm chương trình nghiêm túc là tôn chỉ của họ, nhưng nếu Bạch Ngộ Hoài có chuyện xảy ra trong chương trình của họ thật, vậy thì có bán hết đống đạo cụ hay đóng gói bán thân cũng không đền nổi... Vào lúc họ định tính mở miệng, Bạch Ngộ Hoài mở tay ra: "Là thứ này à?"
Hóa ra anh đã sớm tìm được chìa khóa.
Tổ chương trình vui mừng reo lên: "Đúng vậy!"
"Bạch ca tìm được chìa khóa từ lúc nào vậy?" Mọi người đều ngạc nhiên.
Bạch Ngộ Hoài trả lời: "Lúc Vu Thiệu Quang dậm chân."
Vu Thiệu Quang cười ngây ngô, gãi đầu không nói gì.
Kinh Tửu Tửu đứng bên cửa sổ tầng ba, nhìn chằm chằm cảnh tượng náo nhiệt bên dưới một hồi lâu. Có rất nhiều người...
Nhưng cậu cũng sắp được ra ngoài, có thể cùng rất nhiều người ở cùng một chổ.
Kinh Tửu Tửu quay đầu nhìn về phía người máy nhỏ và hỏi: "Thanh tiến độ đã đầy chưa?"
Người máy nhỏ trả lời: "Còn thiếu 3%."
Kinh Tửu Tửu nhíu mày: "Sao lại còn thiếu một chút vậy?"
Người máy nhỏ: "Thêm ngày mai có lẽ sẽ ổn."
Kinh Tửu Tửu: "À."
Kinh Tửu Tửu đợi trong phòng ngủ, cảm thấy khó chịu không thoải mái.
Nghĩ rằng dù sao Bạch Ngộ Hoài cũng không thể nhìn thấy cậu, cậu lén lút mò vào phòng Bạch Ngộ Hoài, chui vào chăn của anh và nhắm mắt ngủ.
Dưới đây Bạch Ngộ Hoài vừa quay xong cảnh bổ sung cho chương trình thì trở lại phòng, chỉ thấy trong chăn nhô lên đầy khả nghi.
Ngọn lửa trên người đã tắt.
Bạch Ngộ Hoài liếc mắt một cái, giả vờ không nhìn thấy, xoay người bước vào phòng tắm.
Rất nhanh, anh bước ra người đầy hơi nước, khoác trên mình chiếc áo choàng tắm dài.
Kinh Tửu Tửu chưa bao giờ ngủ chung giường với ai, cậu tưởng tượng Bạch Ngộ Hoài sẽ nằm bên cạnh mình muốn cựa quậy, nhưng lại sợ rằng nếu chăn động sẽ bị phát hiện.
Bình thường, cậu luôn mong được Bạch Ngộ Hoài nhìn thấy.
Nhưng hiện tại... Một người một quỷ ngủ chung trong chăn, cảm giác thật... thật kỳ lạ.
Vì vậy, Kinh Tửu Tửu cố nén xúc động, thả lỏng lực ôm chăn, để Bạch Ngộ Hoài kéo chăn ra.
Cứ như vậy, một người một quỷ nằm trên giường cùng nhau trải qua một đêm.
Sáng hôm sau, Kinh Tửu Tửu còn chưa dậy, Bạch Ngộ Hoài đã dậy thu dọn hành lý. Dưới lầu cũng dần ồn ào, tổ chương trình đang thu dọn đồ đạc.
Kinh Tửu Tửu nghe tiếng động, đột ngột mở mắt, đi đến bên cửa sổ ngó nhìn.
Cậu nhìn đến ngẩn ngơ, theo bản năng quay đầu muốn hỏi Bạch Ngộ Hoài, nhưng lại nhớ rằng mình hiện tại là đang trong suốt anh ta không nhìn thấy được.
Chờ Bạch Ngộ Hoài thu dọn xong hành lý đi xuống lầu, Kinh Tửu Tửu mới vội vàng đi tìm người máy nhỏ.
"Bọn họ... phải đi rồi sao?" Kinh Tửu Tửu biểu tình có chút ngốc nghếch, đuôi mắt hơi rũ xuống, khóe mắt ửng đỏ, như sắp khóc đến nơi.
Người máy nhỏ cũng ngây người.
Sau một lúc lâu, nó lên tiếng: "Thôi xong rồi! Dọa quá mức, dọa người ta chạy luôn rồi!"
Một quỷ một người máy nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Lúc này, dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng động cơ xe khởi động.
Kinh Tửu Tửu giật mình nhảy dựng lên.
Chờ đến khi nào mới gặp người nữa chứ? còn không biết là khi nào...
Kinh Tửu Tửu nhanh chóng bay xuống lầu.
Quả nhiên, mọi người đã bắt đầu dọn đồ đạc ra ngoài. Bạch Ngộ Hoài đứng ở cửa, bên cạnh là cái vali hành lý.
Ngay lúc Kinh Tửu Tửu nhìn thấy Bạch Ngộ Hoài, Bạch Ngộ Hoài cũng liếc mắt nhìn thấy cậu.
Bạch Ngộ Hoài cụp mắt, vuốt ve hộp đá quý trong tay.
Trên hộp có vẽ một bùa chú mới, có thể hút thiếu niên đang ở cách đó không xa đến đây.
Chỉ là Bạch Ngộ Hoài còn chưa kịp hành động, Kinh Tửu Tửu đã có cử động trước.
Phó đạo diễn lên tiếng: "Bạch ca, anh lên xe trước đi. Hôm nay Vũ ca đã gọi điện thoại hỏi thăm mấy lần, anh ấy lo lắng cho anh lắm đó." Vũ ca mà phó đạo diễn nói đến là người đại diện của Bạch Ngộ Hoài, Hứa Tam Vũ.
Bạch Ngộ Hoài nghe vậy, gật đầu.
Kinh Tửu Tửu lo lắng sốt ruột.
Không thể để anh ấy đi!
Cậu lao vút qua, bám chặt vào lưng Bạch Ngộ Hoài.
Bạch Ngộ Hoài khẽ nhướng mày.
Tên quỷ nhỏ này còn muốn leo lên người anh à?
Kinh Tửu Tửu ghé vào vai anh, nhẹ nhàng cọ xát lắc trái lắc phải.
Cổ họng Bạch Ngộ Hoài siết chặt, muốn giơ tay hất thiếu niên xuống...
"Bạch ca?" Phó đạo diễn ở xa nhìn anh nghi hoặc, "Chúng ta đi thôi?"
"Ừ." Bạch Ngộ Hoài siết chặt ngón tay, đáp lời.
Tên quỷ nhỏ này quá dính người.
Anh sớm nên trực tiếp nói với thiếu niên rằng muốn mang thiếu niên đi... Ân?
Thân hình Bạch Ngộ Hoài đột nhiên khựng lại, cả người quỷ dị ngửa ra sau.
"Bạch ca, anh làm sao vậy?" Những người xung quanh đều sợ hãi nhìn hắn.
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Kinh Tửu Tửu túm lấy quần áo anh, suýt nữa kéo anh ngã lăn ra, cuối cùng bò lên trên, cưỡi trên cổ anh.
Bạch Ngộ Hoài cúi đầu nhẹ có thể thoáng nhìn thấy đôi chân thon dài mảnh khảnh của cậu.
------------------------------------------
Tác giả:
Người máy nhỏ vừa quay đầu lại: Ký chủ của tôi đâu rồi???
Bạch ca cho rằng Tửu Tửu đang sờ anh, hóa ra là muốn cưỡi anh. =.=
Editor:
Tuần này ôn thi nên ra truyện hơi trễ nha mọi người 🤗🤗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro