Chương 2: Tôn nghiêm của quỷ
editor: Ảnh Nhi
Chương 2:
"Cậu không nói, tôi sẽ mang cậu về phòng của tôi."
------------------------------------------
Năm thành viên chính thức đã có kinh nghiệm với việc hợp tác nấu ăn cùng nhau, một giờ sau, họ đã làm một bữa tiệc nướng BBQ tại lâu đài cổ.
Kinh Tửu Tửu viết xong ghi chú, lúc này cậu tựa vào lan can bên cạnh, khẽ nhúc nhích mũi, hai mắt nheo lại.
Người máy nhỏ hỏi: "Ngửi được gì không?"
Kinh Tửu Tửu: "Không ngửi được gì."
"Vậy sao cậu lại ngửi như thật vậy?"
"Chính vì không ngửi thấy gì nên mới phải cố gắng một chút." Kinh Tửu Tửu nói lẩm bẩm, "Khi nào tôi mới có thể lại ngửi thấy hương vị của thức ăn đây?"
Người máy nhỏ im lặng một lúc, cậu đã chết rồi mà.
"Cậu không thấy họ thiếu tôn trọng cậu à? Ở đây là lâu đài cổ có quỷ mà còn ồn ào, làm BBQ, có lẽ lát nữa còn muốn hát KTV sau khi ăn..."
"Có chút" Kinh Tửu Tửu nói.
Kinh Tửu Tửu chuyển một bộ bàn ghế lên tầng 3, trên bàn bày biện khăn trải bàn, chén đĩa, dao nĩa, thậm chí bên cạnh còn có một giá cắm nến.
Trên chén đĩa bỗng xuất hiện đồ ăn.
Là món bít tết bò M12 của Úc, nướng vừa chín tới, bên cạnh còn có các món ăn kèm trông rất tinh tế.
Dưới lầu mọi người bắt đầu thưởng thức bữa tối của họ.
Còn trên lầu, Kinh Tửu Tửu cũng thong thả cắt thức ăn, cùng với người máy nhỏ ngồi trên đèn treo như ngày hôm trước.
Thiếu niên dường như trước đây đã được giáo dục rất tốt, từng động tác của cậu đều đẹp như tranh vẽ.
Ngay lúc người máy ngẩn người, Kinh Tửu Tửu đã buông dao nĩa.
Người máy nhỏ nhìn miếng bò bít tết đã cắt trên bàn: "Cậu không ăn à?"
"Đều là giả, quỷ không cần ăn uống."
Người máy nhỏ lại ngẩn người.
Nó phát hiện ra mình trước đã không hiểu con người, giờ ngay cả ma quỷ cũng không hiểu nổi.
Rõ ràng là đã ăn không được, vậy tại sao sau khi chết vẫn duy trì nghi thức ăn uống này? Nó có ý nghĩa gì à?
"Chỉ cần cậu có thể rời khỏi nơi này, tương lai sẽ có thể một lần nữa ăn được đồ ăn." Người máy nhỏ nhanh chóng lấy lại lý trí, "Hiện tại cậu chỉ cần có thể dọa sợ họ."
"Ừ, tôi đang đợi."
"Đợi cái gì?"
"Chờ Bạch ca đánh lẻ một mình, lúc đó tôi sẽ dọa anh ấy, nhất định sẽ rất đáng sợ!"
Người máy nhỏ ngẫm nghĩ lại, cảm thấy cũng có lý, vì vậy kiên nhẫn chờ cùng cậu.
Lúc này, đồ ăn dưới lầu đã được mang lên gần hết.
Vân Hinh nói: "Sao tôi lại cảm thấy đồ nướng càng ăn càng nguội?"
Trên lầu, Kinh Tửu Tửu nói: "Đúng vậy, không giúp các người thổi quạt, lát nữa cháy nhà tôi thì sao?"
Người máy nhỏ: "......"
"Hành lý còn chưa mang lên lầu đúng không? Tôi đi lấy áo khoác cho cô." Khổng Tương Kỳ nói rồi đứng dậy.
Mọi người không tự chủ mà rùng mình, sau đó cũng đứng dậy đi lấy áo khoác. Duy chỉ có Bạch Ngộ Hoài, từ lúc xuống xe đến giờ vẫn giữ nguyên bộ dạng ban đầu, ung dung ngồi im không hề nhúc nhích.
Mọi người không khỏi nghĩ đến bộ phim điện ảnh vừa đoạt giải của anh.
Trong phim, Bạch Ngộ Hoài vật lộn với kẻ thù, toàn thân áo trắng ướt đẫm. Khi màn ảnh cận cảnh, những đường cong cơ bắp của anh được phô bày rõ nét, không khoa trương nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh phi thường.
...... Thân hình Bạch ca nhất định rất đẹp.
Mọi người thầm nghĩ.
Lúc này, tổ chương trình đưa ra nhiệm vụ đầu tiên.
Lão Tào chợt nảy ra một ý: "Kể chuyện ma quanh đống lửa?"
"Vậy kể đi, ai trước?" "Tôi đi, hồi nhỏ tôi xem nhiều phim 《Chuyện ma kỳ bí》 lắm!" "Được, Vu Thiệu Quang, cậu lên trước."
Nhưng mà trình độ kể chuyện của nhóm người này thực sự chẳng ra gì, chuyện ma quỷ kể thành chuyện cười, nhất thời trong lâu đài tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Khi gần kết thúc.
"Bạch ca cũng kể một chuyện đi?"
Bạch Ngộ Hoài không hề từ chối, hắn khẽ nhướng mí mắt, giọng điệu lạnh nhạt vang lên trong đại sảnh rộng lớn, có chút trống trải: "Có một câu nói rằng dưới gầm giường không nên chất đống đồ đạc. Khi đồ đạc lộn xộn, dưới giường sẽ sinh ra một loại quỷ. Ban đêm, khi người ta ngủ say, quỷ này sẽ lén lút bò lên mép giường, túm lấy cổ chân người lộ ra ngoài chăn, dùng răng âm thầm gặm cắn, phát ra tiếng kẽo kẹt. Người ta lúc này sẽ cảm thấy cổ chân ngứa ran, lòng bàn chân lạnh toát."
Hắn kể chuyện ma một cách lạnh lùng, không hề có cảm xúc như khi diễn kịch.
Nhưng chính vì vậy, khi kể về chuyện ma, lưng mọi người lại không tự chủ mà lành lạnh.
"Má——"
"Bạch ca ơi, cái này có hơi đáng sợ."
"Quá kinh khủng, tối nay tôi ngủ phải đắp chăn kín mít."
"Sao Bạch ca có thể kể chuyện ma một cách nghiêm túc như vậy?"
Mọi người đều co ro người lại, rúc vào gần lò sưởi.
"Còn muốn nghe nữa không?" Bạch Ngộ Hoài hỏi.
Mọi người nuốt nước miếng: "Cứ, cứ kể tiếp đi."
Trên lầu, Kinh Tửu Tửu "Ấuuuu" một tiếng phi vào phòng ngủ, chui vào gầm giường lăn một vòng.
"Cũng may, gầm giường tôi không có loại quỷ này." Kinh Tửu Tửu may mắn nói.
Người máy nhỏ theo vào: "=.="
"Cậu chạy nhanh quá, làm bay khung ảnh trên tường vỡ tan nát rồi kìa."
Vân Hinh ở dưới lầu giật mình nhảy dựng, vội vàng túm lấy tay áo Quý Mạnh: "Có tiếng gì vậy?"
Bạch Ngộ Hoài ngẩng đầu nhìn lên tầng 3, nhàn nhạt nói: "Có thể là gió thổi bay thứ gì đó." Anh đứng dậy và nói: "Tôi đi xem."
Nghe vậy, những người khác nhẹ nhàng thở phào, không ai dám khuyên anh ở lại.
Chỉ sợ nếu Ảnh đế Bạch tiếp tục kể thêm hai câu chuyện ma nữa, họ sẽ không ngủ được đêm nay mất.
"Có người lên lầu." Nghe tiếng động người máy nhỏ nói.
Kinh Tửu Tửu gật đầu: "Tôi đi xem."
Người máy nhỏ đi theo ra khỏi phòng, sau đó lặng lẽ nhảy xuống tầng một, định giúp Kinh Tửu Tửu nhìn chằm chằm vào những người này, tránh cho họ đi lên phá hủy bầu không khí ma kinh dị.
Người máy nhỏ xuống đến nơi, trốn vào bếp.
Bỗng nhiên, bồn nước trong phòng bếp vang lên tiếng "Beng" nhỏ. Nó nhìn qua, là một bộ chén đĩa đã sử dụng sau bữa ăn.
... Còn rất chú trọng.
Đang đi dọa người còn không quên cất gọn chén đĩa ăn vào bồn nước trước.
Lão Tào lúc này đang nói về phong tục truyền thuyết ở nông thôn, Vân Hinh sợ tới mức làm vỡ cái ly.
"Cô đừng nhúc nhích, tôi đi lấy cái chổi."
Khổng Tương Kỳ thu dọn mảnh vỡ, đi tới phòng bếp.
Cô giơ tay, ném mảnh vỡ vào thùng rác. Khi nghiêng người, cô đột nhiên cứng đờ.
"Tương Kỳ?"
"Cô đứng ngây ra đó làm gì? Mau ra đây nào, đến lượt cô nói rồi."
"Đừng nói cô sợ nên trốn nha?" Những người khác cười nói.
Cổ họng Khổng Tương Kỳ siết chặt, cố gắng nói: "Ở phòng bếp, trong bồn rửa chén có một bộ đồ ăn lạ."
"A? Cô có nhìn nhầm không? Chẳng có gì kỳ quái cả."
Khổng Tương Kỳ không dám nhìn lại, quay đầu chạy về đại sảnh: "Thật mà! Bộ đồ ăn đó không giống chúng ta. Đó là bộ đồ ăn kiểu Âu, được làm rất tinh xảo và đẹp mắt, trên còn in hình hoa hồng. Chúng ta đều tự mang đồ đến, không có bộ nào giống như vậy."
Lời vừa dứt, mọi người đều im lặng trong chớp mắt.
Cuối cùng, Lão Tào cười gượng nói: "À, có thể là do ekip chương trình sắp xếp để dọa chúng ta."
Nhân viên chương trình liếc nhau, nhỏ giọng nói: "Không phải chúng tôi..."
Lão Tào cũng hoảng sợ: "Thật hay giả? Các cậu có phải đang lừa chúng tôi không?"
"Hay là chúng ta cùng đi kiểm tra một chút? Cũng có khả năng là của chương trình sắp đặt. Có thể là manh mối liên quan gì đến nhiệm vụ sau này của chúng ta." Khổng Tương Kỳ tự trấn an mình nói.
"Được, vậy cùng đi. Dù sao theo luật phim kinh dị, chỉ có người đi một mình mới chết. Chúng ta nhiều người như vậy, sợ gì?"
"Không đúng, Bạch ca không phải đang đi một mình sao?"
"Có nhân viên quay phim đi theo mà!"
"Đúng ha!"
Mọi người nhanh chóng tán thành.
Vào bếp, họ quả nhiên thấy bộ đồ ăn tinh xảo mà Khổng Tương Kỳ nhắc đến, đẹp đến mức không thể chê vào đâu được.
So với những bộ đồ ăn họ mang đến, sự khác biệt quá rõ ràng, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận ra ngay.
Cả người nổi lên một lớp da gà mỏng.
Lão Tào đi đến trước, khom người xuống, cẩn thận nhìn kỹ bộ đồ ăn và nói: "Trên mặt hình như có khắc chữ gì đó?"
"Ha, tôi đã nói rồi, đây chắc chắn là manh mối của chương trình! Trên đó khắc gì?"
"......Kinh"
"Cái gì?"
"Kinh, chữ Kinh của Kinh gia, Kinh thiếu gia?"
Cảm giác lạnh gáy của mọi người lên đến đỉnh điểm.
"Ha... ha, đây chẳng phải là cách đe dọa vụng về sao?" Khổng Tương Kỳ cười nói.
Lão Tào lẩm bẩm: "Mọi người nói xem, lúc nãy chúng ta ngồi ăn cơm, bên cạnh có phải có một người vô hình ngồi cùng chúng ta, lặng lẽ thưởng thức đồ ăn không? Khi chúng ta đứng dậy dọn dẹp bộ đồ ăn vào bồn nước, hắn cũng đi theo và bỏ vào bồn nước."
"Cái đệt, Lão Tào đừng dọa tôi!" Vu Thiệu Quang hét lớn.
"Về đại sảnh trước!" Lão Tào nhanh chóng quyết định.
Người máy nhỏ nhìn nhóm người đang dần trở nên hoảng loạn.
...... này đúng là vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
Xem ra nó vẫn không chọn sai quỷ.
Bên kia, Bạch Ngộ Hoài vừa mới lên tầng 3, liền phát hiện tiếng bước chân phía sau biến mất.
Nhân viên quay phim của Bạch Ngộ Hoài chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt một chút, lúc hắn lắc đầu, đưa mắt nhìn lại vào máy quay, đã không còn bóng người. Chạy nhanh như vậy sao?
"Bạch ca?"
"Bạch ca anh ở tầng 3 hay tầng 4 vậy?"
Nhân viên quay phim vừa gọi vừa đi về phía trước.
Dưới lầu mơ hồ nghe thấy tiếng động.
"Sao lại thế này? Nhân viên quay phim đang nói gì thế?"
"Giống như đang kêu Bạch ca."
"Không thấy Bạch ca?"
"Đệt, không phải chứ? Đạo diễn, đạo diễn! Ông nói rõ ràng coi, đây có phải là do kịch bản của các anh ......" Vu Thiệu Quang lời còn chưa dứt, một trận tiếng bước chân rầm rầm vang lên.
"Má ơi!" Nhân viên quay phim chạy như bay xuống dưới, thở hổn hển nói: "Bạch ca đột nhiên, đột nhiên biến mất! Tôi đi về phía trước khá xa, mà chạy hoài không thấy đích, không biết phải làm gì nên tôi chạy xuống dưới." Hắn nói, thở hổn hển, đặt máy quay xuống đất, sắc mặt tái nhợt: "Đây có phải là...... là quỷ đánh tường?"
(Quỷ đánh tường: Là hiện tượng người đi đường bị lạc lối, đi mãi không ra khỏi một khu vực, tưởng chừng như có ma quỷ dẫn dắt.)
"Chúng ta...... đụng phải quỷ?"
Trong đại sảnh không khí lại an tĩnh một lẫn nữa.
"Vậy Bạch ca làm sao bây giờ?" Vân Hinh hoảng sợ nói.
Trên lầu, Bạch Ngộ Hoài quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Đừng nói bóng dáng nhân viên quay phim, ngay cả dưới lầu giống như bị che kín một tầng mây mù, không nhìn thấy gì cả.
Sắc mặt anh không đổi, bước từng vững vàng tiến về phía trước.
Cầu thang trong tòa lâu đài cổ này được bảo dưỡng khá tốt, khi bước lên cũng không phát ra tiếng kẽo kẹt nào. Không hề có bầu không khí rùng rợn như trong phim kinh dị.
Nhưng đây mới chính là điều kỳ quái.
Một tòa lâu đài cổ bị bỏ hoang nhiều năm, lại giống như có người ở đây vậy, vẫn được bảo quản nguyên vẹn.
Đúng như lời Khổng Tương Kỳ đã nói.
Thiếu gia hào hoa phong nhã, khi còn sống chưa đến tuổi trưởng thành đã chết thảm ở đây, oán khí rất nặng nề. Tâm trí của tiểu quỷ này còn chưa hoàn thiện, nếu biến thành lệ quỷ e là loại phiền toái nhất.
"Rẹt ——" Đèn trên hành lang đột nhiên phát ra tiếng chói tai.
Ngay sau đó, gió không biết từ đâu thổi đến.
Bạch Ngộ Hoài nhìn về phía cuối hành lang.
Bóng tối bao trùm nơi đây, đen đặc như mực. Dưới ánh đèn le lói, một bóng hình mảnh khảnh từ từ bước ra.
Bạch Ngộ Hoài khẽ cau mày. Khi Khổng Tương Kỳ và mọi người chuyền tay nhau chiếc điện thoại, anh chẳng hề mảy may quan tâm đến bức ảnh. Dù cho lúc còn sống có đẹp đến đâu, khi đã chết đi, tất cả đều trở nên gớm ghiếc, xấu xí. Huống chi là lệ quỷ, lại càng kinh khủng hơn.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra, con quỷ khi này khi bước ra, khuôn mặt sẽ khiến người ta chán ghét đến mức nào.
Bạch Ngộ Hoài chéo ngón tay, tạo thành thủ quyết.
Những người khác vừa phải làm thủ quyết, vừa niệm chú, hay vẽ bùa chú, nhưng đến chỗ anh, cũng chỉ làm một động tác như vậy.
Con quỷ kia chậm rãi đi về phía hắn, rất nhanh đã đến gần.
Bạch Ngộ Hoài khựng lại.
Lệ... Quỷ?
Đó là một thiếu niên đẹp đến mức kinh ngạc. Sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng, răng trắng đều tăm tắp. Đôi mắt long lanh ngấn nước, đuôi mắt hơi xếch lên, ửng hồng, ánh mắt trong trẻo như viên ngọc quý.
Thiếu niên mặc một bộ lễ phục vừa vặn, mỗi bước đi như đang ở một bữa tiệc khiêu vũ sang trọng.
Cả người toát lên vẻ đẹp tinh tế khiến người khác kinh ngạc.
Bạch Ngộ Hoài chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy.
Giống như một món đồ quý giá được cất giấu trong hộp nhiều năm, giờ đây mới được lấy ra, không nhiễm chút bụi trần.
Kinh Tửu Tửu có chút bực bội.
Sao người này không sợ mình?
Mình chưa đủ đáng sợ sao?
Khóe mắt Kinh Tửu Tửu chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Huyết sắc nhuộm hồng khóe mắt, khuôn mặt của cậu không giống như bộ dáng lệ quỷ chết thảm, ngược lại như là được tỉ mỉ vẽ lại, quỷ dị nhưng xinh đẹp, làm gương mặt trắng nõn của cậu nổi bật hơn.
Bạch Ngộ Hoài khẽ nhúc nhích ánh mắt, nhưng bước chân lại đứng yên.
Kinh Tửu Tửu càng đi càng nhanh, còn thè ra chiếc lưỡi đỏ như máu: "Sợ chưa!"
Sau đó "Rầm".
Cậu ngã cắm mặt xuống đất.
Bạch Ngộ Hoài: "......"
Kinh Tửu Tửu lắc lắc đầu, có chút ngốc nghếch.
Đều tại tấm thảm bị nhăn, nên thay......
"A, sao mình lại quên chứ? mình có thể bay mà, chắc là do cậu đi bộ quá lâu giống người bình thường rồi"
Kinh Tửu Tửu còn chưa kịp bay lên thì Bạch Ngộ Hoài đã chạy đến bên cạnh.
Thiếu niên nằm trên tấm thảm đen tuyền, thân hình nhỏ nhắn.
Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài trầm xuống, anh vươn một tay ra, vòng lấy eo thiếu niên, nửa ôm cậu dậy. Thiếu niên nhẹ quá, có lẽ vốn dĩ khung xương của cậu đã nhỏ, sau khi chết lại càng nhẹ hơn. Nhẹ đến mức khiến người ta có ảo giác yếu ớt mong manh, như thể chỉ cần dùng một chút lực, cậu sẽ vỡ vụn.
Bạch Ngộ Hoài vẫn giữ nguyên tư thế thủ quyết bằng một tay.
Nếu như pháp quyết này đánh đến...
Cậu ấy sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
Ba hồn bảy vía cũng sẽ tan biến theo.
Làm sao anh biết được rằng, lúc này Kinh Tửu Tửu đang vô cùng lo lắng.
Người đàn ông này có chút đáng sợ.
Có lẽ là do nhìn qua quá lạnh, lạnh hơn cả quỷ.
Lần đầu tiên dọa người, ai cũng sẽ chột dạ một chút.
Kinh Tửu Tửu tự an ủi bản thân.
Nếu tên này đã bắt được mình, giờ bò dậy cũng quá mất mặt! Vậy mình giả vờ té ngã, dụ anh ta, sau đó thuận thế bò lên lưng hắn. Khẳng định anh ta nhất định sẽ sợ hãi đến xỉu.
Vì thế, Kinh Tửu Tửu nhanh chóng vươn cánh tay, ôm lấy cổ Bạch Ngộ Hoài.
Thân hình Bạch Ngộ Hoài khựng lại một chút.
Kinh Tửu Tửu nhẹ nhàng thở ra.
Thấy chưa?
Hắn quả nhiên sợ!
"Mình chỉ cần cố gắng nỗ lực... Á?"
Bạch Ngộ Hoài một tay ôm lấy cậu.
"Cậu ở phòng nào?" Bạch Ngộ Hoài giọng lãnh đạm hỏi.
Kinh Tửu Tửu: "Hả?"
"Tôi đưa cậu về."
Kinh Tửu Tửu: ?
Bạch Ngộ Hoài buông lỏng tay đang thủ quyết, hai tay nâng eo Kinh Tửu Tửu, sau đó bế cậu lên cao.
Kinh Tửu Tửu: !!!
Gò má cậu cậu ửng hồng tới hai bên tai.
Tức giận, uy nghiêm của quỷ cũng là tôn nhiêm mà!
Bạch Ngộ Hoài rũ mắt, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo: "Cậu không nói, tôi sẽ mang cậu về phòng của tôi."
Kinh Tửu Tửu: ???
Đừng! Anh hãy nhìn cho rõ ràng, Tôi là quỷ đó nha!
-----------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro