Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chuơng 13: Bị Bắt

Edit: Khấu
Chương 13. Bị bắt

Vào ngày đại hôn, những dải lụa màu bay phấp phới, cổ sắt thổi sênh, bên trong Lăng phủ rất náo nhiệt. Lăng Lang mặc một thân hồng y ngồi ở trên giường, sắc mặt u ám, mím chặt môi, vẻ mặt không vui.

Hắn còn nhớ tới hôm qua Duy Nhi ôm hắn khóc thảm thiết, hôm qua Duy Nhi tới tìm hắn, đỏ mắt hỏi: "Huynh thật sự sắp kết hôn sao?"

Lăng Lang gật đầu, ai biết Duy Nhi đột nhiên thất thanh khóc lớn lên, vừa khóc vừa cắn tay mình kìm chế không cho mình bật khóc.

Lăng Lang hỏi nàng: "Muội làm sao vậy?"

Duy Nhi nước mắt như mưa nói: "Lang ca ca, ngươi không thành hôn với y có được hay không?"

"Ta cũng không muốn, nhưng Nhị thúc ta và tất cả người An Thành đều muốn ta gả cho y. Có lẽ, làm như vậy mới có thể thoát khỏi cái danh sao chổi".

"Không, huynh không phải sao chổi" Duy Nhi nhìn rất đau lòng, nàng khóc sướt mướt muốn nói lại thôi, do dự một lúc cuối cùng lấy dũng khí nói: "Lang ca ca, muội thật sự thích huynh, không phải là tình cảm giữa người thân, mà là tình cảm nam nữ".

Lăng Lang nhíu mày, hắn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Duy Nhi, cũng hiểu được nỗi bi thương hiện tại của nàng, hắn đỡ vai Duy Nhi nặng nề nói: "Duy Nhi, muội đừng thích ta, ta không đáng, ta cũng không xứng với muội. Muội còn trẻ, muội hoàn không hiểu yêu là cái gì, chẳng qua muội cảm thấy ta tốt với muội, liền nghĩ đó là yêu, nhưng không phải, một ngày nào đó muội sẽ thực sự tìm được người mình thích".

Duy Nhi nhìn thấy Lăng Lang quyết tuyệt xoay người rời đi, một tia hy vọng cuối cùng chống đỡ nàng cũng tan tành, nàng vô lực ngã xuống đất lệ rơi đầy mặt.

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng Lăng Lang cũng rất loạn, không biết làm sao mà Duy Nhi sẽ có tình cảm như vậy với mình. Hắn vẫn luôn coi nàng là muội muội, chưa từng nghĩ tới mọi chuyện sẽ như thế này.

Trong khi hắn đang suy nghĩ về những mớ hỗn độn này thì cánh cửa bị người đẩy ra, Phi Trắc giống như trộm từ bên ngoài bước vào.

Gã vội vàng đi đến bên cạnh Lăng Lang nói: "Ngươi có muốn rời đi nơi này hay không? Ta có thể mang ngươi đi, cũng có thể trị hết điềm gở trên người ngươi".

Lăng Lang nói: "Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."

Phi Trắc nhìn bên ngoài có chút lo lắng nói: "Ngươi đi theo ta là được rồi, thời gian không còn nhiều, nhân lúc Mạc Nhậm đang ở bên ngoài tiếp khách, chúng ta trước tiên chạy đi, trên đường từ từ nói cho ngươi."

Lăng Lang quỷ xui thần khiến đứng lên hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

"Trước tiên đi ra ngoài thành gặp một vị cao nhân, hắn nói hắn có cách giải quyết vấn đề của ngươi."

Lăng Lang đồng ý, có lẽ trong lòng hắn cũng mong muốn điều này, căn bản hắn không muốn có thể chất này chút nào: "Được, chúng ta đi".

Lăng Lang thay bộ y phục khác, Phi Trắc dẫn Lăng Lang chạy ra từ sân sau nơi có ít người. Bây giờ tất cả mọi người đang ở sân trước tổ chức lễ cưới, sân sau hầu như không có người nào.

Hai người dễ dàng rời khỏi Lăng phủ rất nhanh, Phi Trắc sử dụng pháp lực, chỉ mất một lúc đã dẫn Lăng Lang đến trong đình kia ở ngoài thành.

Trong đình có một người đứng đưa lưng về phía bọn họ, khi hai người đến gần, Phi Trắc nói: "Chúng ta đến rồi".

Người kia vừa quay đầu lại, đã khiến Lăng Lang kinh sợ. Hắn chỉ vào hắc y nhân mang mặt nạ nói: "Ngươi, có chút quen mắt".

Hắc y nhân cười: "Không ngờ trí nhớ của ngươi còn rất tốt, nhiều ngày không gặp ngươi vẫn có thể nhận ra ta".

Cái gì? Phi Trắc kinh hãi: "Không phải ngươi nói có cách chữa khỏi điềm gở cho Lăng Lang sao?"

Hắc y nhân từng bước tới gần, trong giọng nói không che giấu nổi đắc ý vì thực hiện được âm mưu: "Đương nhiên là ta có thể, chỉ cần luyện hắn thành đan dược, hắn sẽ vĩnh viễn không thể gây họa cho người khác, như vậy không phải tốt rồi sao."

Phi Trắc bán tín bán nghi: "Ngươi, ngươi đang gạt ta? Ngươi chính là hắc y nhân ở thành Nhạc Sơn kia?"
"Phản ứng của ngươi cũng quá chậm rồi".

Hắc y nhân một chưởng đánh bay Phi Trắc ra xa mấy chục mét, Lăng Lang nhìn thấy tình huống này cũng rút kiếm ra, chuẩn bị khai chiến với hắc y nhân.

Hắn vẫn luôn có chút khó hiểu, từ khi hắn trở về từ thành Nhạc Sơn, tất cả kinh mạch đứt gãy trong cơ thể đều đã lành lại, tu vi cũng tăng nhanh như gió, ngay cả lúc ngủ tu vi cũng tăng trưởng.

Hắc y nhân nhìn Lăng Lang, giống như đại bàng nhìn gà con, gã vươn tay ra, một vòng sáng vàng từ trong lòng bàn tay phóng ra, bao lấy kiếm của Lăng Lang.

Kiếm giống như bị cố định lại, cho dù Lăng Lang kéo thế nào cũng không động đậy một chút nào.

Lăng Lang ném kiếm, bổ một chưởng về phía hắc y nhân, nhưng đã bị gã một tay tiếp được.

"Xem ra đạo linh quang kia đã trợ giúp cho ngươi khá nhiều, chữa trị kinh mạch của ngươi, cho ngươi tu luyện trở lại. Nhưng ngươi vẫn còn quá non, ngoan ngoãn trở về với ta luyện thành đan dược đi".

Hắc y nhân nói xong, bèn điều động pháp lực, liền thấy vô số khí tức cuồng bạo từ lòng bàn tay bộc phát ra, chấn động khiến ngũ tạng của Lăng Lang run lên.

Lăng Lang phun ra một ngụm máu, dùng hết sức lực toàn thân tránh thoát khỏi hắc y nhân, xoay người bỏ chạy.

Hắc y nhân bình tĩnh thổi một tiếng huýt sáo, chỉ thấy trên mặt đất mọc ra một tấm lưới, trùm kín Lăng Lang.

Lăng Lang không ngừng giãy dụa ở trong lưới, nhưng đều vô ích. Càng vùng vẫy lưới càng siết chặt, mãi đến khi ghìm vào da thịt của hắn.

Hắc y nhân duỗi đôi bàn tay thô ráp của mình ra nhấc Lăng Lang lên, Phi Trắc nhìn Lăng Lang bị bắt, gã giống như chịu đả kích nói: "Không thể, gã không thể gạt ta, đây không phải là sự thật, không phải sự thật."
Vừa nói, gã vừa liên tục lăn lộn chạy về phía trong thành, vừa chạy vừa nói: "Đây là giả, không phải sự thật. Đây chỉ là giấc mộng, đúng, là mộng" Gã tự thuyết phục chính mình bằng cách này.

Hắc y nhân đạt được mục đích chuẩn bị trở về, nhưng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đang nhàn nhã ngồi ở trong trường đình.

Gã cả kinh, thầm nghĩ: Người này xuất hiện lúc nào, tại sao ta không cảm nhận được.

Người ngồi ở trong trường đình vóc dáng rất xinh đẹp, có ba ngàn cánh hoa bay vòng quanh hắn, có một trăm con bướm đậu ở trên người hắn. Hắn đưa tay ra, thì có một mùi thơm ngào ngạt phân tán. Khóe mắt hắn mang theo mị sắc câu nhân, khóe miệng hắn cong lên như nước nhu.

Hắn vừa mở miệng, giọng nói to rõ như chim hót: "Các ngươi đây là muốn đi đâu?"

Hắc y nhân như gặp đại địch, gã cảm giác người này là địch nhân, đến cản trở gã bắt Lăng Lang.

Hơn năm mươi tấm bùa chú đã được gắn ở trên người mình, đề phòng khi bắt Lăng Lang mà gặp xui xẻo. Nhưng bầu trời ở đây rộng lớn, Lăng Lang có phúc vận, nhất định sẽ thu hút những người khác đến cứu hắn khỏi nguy hiểm.

Vì vậy hắc y nhân hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Người kia đáp: "Ta vốn ở bờ sông ngắm cảnh, nhưng lại bị ngươi đến quấy rầy, tâm tình bổn công tử có chút không tốt".

Hắc y nhân hừ một tiếng nói: "Ta nghĩ ngươi đến đây để gây sự".

"Gây sự thì lại làm sao?" Người kia nở nụ cười tà mị, bay về phía hắc y nhân, ngạo nghễ nói: "Núi cao còn có núi cao hơn, ta nghĩ ngươi vẫn nên điệu thấp một chút."

"Xem ra, ngươi thật sự muốn cứu hắn."

Hai người liền lao vào đánh nhau, lần này, hắc y nhân tài nghệ không bằng người, lại bị người này đánh bại. Gã nôn một ngụm máu không cam lòng nói: "Ngươi chờ, có một ngày ta sẽ đến báo thù".

Người kia cười nói: "Ta gọi Nhược Dạ, khi nào ngươi cảm thấy thân thể khôi phục tốt, thì đến Tuyết Dạ Sơn tìm ta, ta luôn sẵn sàng tiếp đón".

Hắc y nhân để lại một câu ngươi chờ, rồi chạy đi.

Nhược Dạ nhìn Lăng Lang bị lưới chùm lại, hắn dơ tay ra, một cỗ hắc khí bao quanh Lăng Lang, Lăng Lang cũng hôn mê bất tỉnh trong hắc khí.

Lúc Lăng Lang tỉnh lại thì trời đã tối, hắn khẽ đảo mắt, liền phát hiện mình nằm trong một gian phòng sạch sẽ, lưới trên người cũng không còn.

Hắn ngồi dậy, nhìn màu con phượng hoàng được thêu bằng những sợi vàng trên nền chăn xanh đậm, không khỏi nghi ngờ nói: "Đây là nơi nào? Là ai mang ta đến nơi này sao? Tại sao hắn phải làm vậy?"

Trong phòng có một viên dạ minh châu chiếu gian phòng sáng như ban ngày, Lăng Lang xuống giường, nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng.

Hắn bước tới cửa mở cửa ra, chỉ thấy bên ngoài đen thùi rất là yên tĩnh, chỉ có bóng cây đung đưa trong gió.

Lăng Lang đang định rời đi nơi này, lại nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói.

"Ngươi đây là muốn đi đâu vậy? Chắc là ghét bỏ chỗ này của ta không tốt, nên vội vàng rời đi sao?"

Lăng Lang vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy trong phòng có một người nghiêm túc ngồi trên ghế, đây chính là người đã đuổi hắc y nhân kia đi. Mặc dù trên mặt của hắn không có biểu tình gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một trận uy thế.

Lăng Lang nghĩ người này chắc là sẽ không gây bất lợi cho mình, nếu không hắn đã không cứu mình, giải trừ tấm lưới trói buộc mình, để cho mình nằm trên chiếc giường lớn mềm mại. Vì thế hắn kiên trì nói: "Ngươi ngồi ở đây từ lúc nào vậy? Vừa nãy rõ ràng ta thấy không có ai mà?"

Nhược Dạ đảo mắt, liếc nhìn Lăng Lang nói: "Muốn thăm dò hành tung của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách. Dù ngươi có tu luyện thêm một trăm năm nữa cũng không mạnh bằng một ngón tay của ta."

Người này khẩu khí thật lớn, hắn thật sự lợi hại như vậy sao?

Lăng Lang đã tận mắt chứng kiến hắn đánh bại hắc y nhân, nhưng điều này cũng nói rõ hắc y nhân kia còn không phải là người lợi hại nhất.

Lăng Lang không khỏi nghĩ: Nếu để cho Mạc Nhậm đánh với hắn, không biết ai là người mạnh hơn nhỉ?
"Hử, phát ngốc cái gì đấy? Ta bắt ngươi đến đây không phải là cho ngươi ngẩn người, ta bắt ngươi tới là muốn ngươi làm việc cho ta. Nếu làm mà không hợp ý ta, ta sẽ xé xác ngươi cho chó ăn."

Lăng Lang cười khẩy một tiếng, hắn nhìn người trước mắt lớn lên nhu nhu nhược nhược, không giống loại người huyết tinh tàn bạo, nhưng sao hắn lại có thể ăn nói bạo lực như vậy.

"Ngươi muốn ta làm chuyện gì?"

"Ta kêu ngươi làm chuyện lớn lắm chắc? Trước tiên cũng phải xem ngươi có cái gan này hay không đã?"

Lăng Lang vỗ ngực khoe khoang: "Lăng Lang ta không sợ trời không sợ đất, có chuyện gì ta không dám làm chứ."

"Được, được. Thứ ta muốn thấy chính là thái độ này của ngươi" Nhược Dạ nở nụ cười giống như là mỹ nhân trong tranh, mắt phượng tràn đầy linh khí, ngũ quan xinh xắn, còn có mị lực mê hoặc lòng người tỏa ra từ gương mặt hắn, thật sự là một đại mỹ nam.

Lăng Lang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của hắn và nghĩ: E rằng đệ nhất mỹ nam của Tử quốc sắp đổi người rồi.

Lăng Lang thu liễm ánh mắt nói: "Ta giúp ngươi làm những việc ngươi yêu cầu thì ngươi sẽ thả ta đi?"

"Hợp ý ta thì đương nhiên ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi".

"Vậy thì ta cũng phải đưa ra một điều kiện với ngươi."

Nhược Dạ có vẻ hơi ngạc nhiên, hắn nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ đồng ý với ngươi?"

Lăng Lang đã biết tạm thời hắn sẽ không gặp nguy hiểm, nên cũng cảm thấy tự tin: "Nếu ngươi đã tìm đến ta, vậy có nghĩa việc này chỉ ta mới có thể làm, bởi vì trên đời này Lăng Lang ta là người độc nhất vô nhị."

Tay Nhược Dạ đặt ở trên đùi chợt nắm lại, rồi lập tức cười nói: "Ngươi là người đầu tiên dám ra điều kiện với ta, không sai, chuyện này xác thực chỉ có ngươi mới có thể làm, ai bảo ngươi hữu dụng với ta, tất nhiên là ta phải đồng ý với ngươi rồi".

"Sau khi ta giúp ngươi xong, ngươi phải đồng ý cho ta ở đây."
Nhược Dạ càng cảm thấy bất ngờ sâu sắc, hắn không nghĩ đến điều kiện của Lăng Lang lại đơn giản như vậy. Hắn nghiêng người về phía trước hỏi: "Ngươi biết đây là nơi nào không? Ngươi biết ta là người như thế nào sao? Khi ngươi biết rõ, một khắc ngươi cũng không muốn ở lại chỗ này."

Lăng Lang hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Nơi này là Tuyết Dạ Sơn, quê nhà của yêu ma quỷ quái."

Trong núi Tuyết Dạ Sơn tụ tập rất nhiều yêu ma, cũng là nơi ở của Yêu tộc và Ma tộc.

Lăng Lang ngồi đối diện Nhược Dạ, vươn đầu đối với Nhược Dạ nói: "Thì ra là nơi ở của nhón tiểu yêu, thứ ta không sợ nhất chính là những vật nhỏ này. Ngươi biết tại sao không? Bởi vì nếu bọn họ có một chút ý đồ xấu với ta, ông trời sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

Nhược Dạ trầm ngâm nhìn Lăng Lang, trong lòng không ngừng suy nghĩ xem người này có thật sự kỳ quái đúng như trong truyền thuyết đã nói hay không. Nếu như là sự thật thì giữ hắn ở lại, nếu như không phải thì giết.

Nếu không phải những người kia làm những chuyện đó với hắn, thì sao bây giờ hắn có thể sa sút đến mức độ này, ngày ngày đều phải chịu đựng những nguyền rủa thống khổ kia.

===
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d. @ngotquankhau, những nơi khác đều là reup. Mong các bạn vào trang chính chủ đọc để mình có động lực edit.

Thân ái!

Link nhà chính chủ của Khấu

https(:)//www(.)wattpad(.)com/user/ngotquankhau , bỏ ngoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro