Chương 5 🌧
Editor: Yang Hy.
Vì là thăm hỏi gia đình nên không thể để người ta ngồi trong tiệm được. Thích Thời Vũ lên tiếng chào Hạ Đông rồi đẩy cánh cửa treo hoa ở sân trước, đi vòng qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, dẫn theo Chung Viễn và Thích Lãng vào phòng chính ở phía bắc xa xôi.
Trong phòng chính bày một bộ ghế sofa bằng gỗ gụ được chạm khắc tinh xảo phối với chiếc bàn nhỏ, tiếng TV đang chiếu phim mẹ chồng nàng dâu vang lên từ căn phòng phía đông. Thích Thời Vũ mời Chung Viễn ngồi ở vị trí trung tâm rồi cất giọng gọi: "Dì Lý ơi! Thầy giáo của Tiểu Lãng đến rồi, làm phiền dì pha giúp cháu tách trà."
"Ơi!" Tiếng TV bên kia nhỏ dần, một người phụ nữ búi tóc bước nhanh ra ngoài. Bà ăn mặc gọn gàng, mặc dù đã qua giờ ăn tối nhưng vẫn rất chú trọng đến cách ăn mặc. Bà lấy bộ ấm trà từ trong tủ ra, cũng không quá câu nệ mà nói với Chung Viễn: "Thầy dùng cơm tối chưa?"
Chung Viễn khẽ gật đầu: "Rồi ạ."
"Vậy chúng ta pha trà Phổ Nhĩ đi, sẽ giảm mệt mỏi và không ảnh hưởng đến giấc ngủ." Dì Lý nói: "Thầy giáo, có được không?"
"Được ạ, dì không cần vất vả vậy đâu."
"Không sao." Dì Lý nhanh nhẹn dùng dao pha trà và đun nước trong một chiếc ấm nhỏ, bà rất chú tâm pha trà, không hề nói thêm một câu nào.
"..." Thích Thời Vũ gọi bà ra là để giảm bớt xấu hổ, ai dè dì Lý bình thường có thể làm cái trụ phát thanh lại chẳng nói một câu nào vào lúc này.
Đến giờ anh vẫn chưa lấy lại tinh thần sau sự việc "Mình ngủ với giáo viên chủ nhiệm của Thích Lãng".
Cũng may là anh bối rối nhưng Chung Viễn vẫn còn tỉnh táo. Cậu ta hắng giọng, lấy cuốn sổ từ trong túi ra rồi nói: "Thật ra hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để tìm hiểu sơ lược hoàn cảnh gia đình và quá trình trưởng thành của Thích Lãng. Điều này rất quan trọng trong việc cá tính hóa cách dạy học của chúng tôi sau này. Sẽ không có bất kỳ âm thanh hay video ghi âm nào trong quá trình trò chuyện, tôi sẽ ghi chép đơn giản vào sổ ghi chú thôi. Nội dung sẽ không liên quan đến bất kỳ điều riêng tư nào. Lúc kết thúc tôi có thể đưa cho anh kiểm tra qua, anh thấy có được không?"
Dì Lý đã rót một tách từ bình pha trà và đưa cho Chung Viễn. Thích Thời Vũ gật đầu tỏ ý không có gì phản đối rồi nói với cậu ta: "Thầy giáo, thầy uống trà đi."
Trông anh bình tĩnh vậy thôi chứ thật ra trong lòng đang quay cuồng như cái máy giặt bật chế độ vắt đồ: Nhìn cái vẻ nghiêm túc và đầy trách nhiệm của Chung Viễn đi, còn đâu là người đêm qua, chẳng lẽ cái tên ngủ với ông đây không phải cậu ta mà là người anh em sinh đôi gì đó?!
Thích Lãng là người chăm chú nhất tại hiện trường này ngoài dì Lý, cậu nhóc đang đặt Nấm trên đùi và nhẹ nhàng xoa bụng nó. Chung Viễn đặt chén trà xuống rồi nói với Thích Lãng: "Bạn nhỏ Thích Lãng rất thích động vật nhỏ à?"
Thích Lãng lắc đầu: "Không ạ, em chỉ thích Nấm thôi."
"Thì ra nó tên Nấm à?" Chung Viễn đưa tay sờ cái đầu tròn vo của con chó, "Nó bao nhiêu tuổi rồi?"
Thích Thời Vũ: Cái giọng điệu giao tiếp thành thạo với con nít loài người này là sao đây?
Con nít loài người Thích Lãng vẫn rất thành thật khi đối mặt với thầy của mình: "Sáu tuổi ạ, nó lớn hơn em hai tháng."
Khóe mắt Chung Viễn hơi cong lên, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Thầy vừa mới từ nhà bạn Hà Giai Lạc đến đây, nhà em và bạn ấy gần như vậy, hai em có thường xuyên chơi với nhau không?"
"Không có ạ, Hà Giai Lạc chơi toàn mấy trò trẻ con thôi." Thích Lãng dùng khăn tay thấm nước trà lau chân cho Nấm, "Em thích chơi với Lão Thích, cũng thích chơi với Nấm nữa."
Chung Viễn cũng không biết trong lời nói của cậu nhóc có chỗ nào chọc cười mình: "Thầy có thể nói chuyện riêng với bố của em một chút không?"
Thích Lãng gật đầu rồi ôm Nấm từ trên ghế salon nhảy xuống: "Được ạ, vậy em mang Nấm về phòng trước. Lão Thích, con có thể chơi game một lát không?"
Thích Thời Vũ nói: "Được. Nhiều nhất là một tiếng thôi, con phải ngồi xa TV một chút đấy."
Thích Lãng ôm chó đi vào trong sân, lúc đi tới cửa thì bỗng quay đầu lại nói với Chung Viễn: "Thầy Chung, Lão Thích không phải bố em ạ."
Dù là thầy Nghiêm điềm tĩnh và chuyên nghiệp cũng bị sốc không nói nên lời trước câu nói mang thông tin chấn động này.
Dì Lý đặt tách trà xuống rồi nói với Thích Thời Vũ: "Dì đi xem Tiểu Lãng một cái, hai người nói chuyện đi."
Thích Thời Vũ khẽ gật đầu, dì Lý theo Thích Lãng rời đi, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Tiểu học kéo dài đến sáu năm, có nhiều chuyện nên giải thích trước với giáo viên. Với lại người ở trước mắt đây không chỉ là giáo viên, giữa bọn họ còn phức tạp hơn mối quan hệ của giáo viên và phụ huynh bình thường một chút.
Thích Thời Vũ tựa lưng vào ghế sô pha, đổi sang một tư thế thoải mái hơn: "Tiểu Lãng là con ruột của anh trai tôi. Anh ấy qua đời vì mắc bệnh ung thư, chị dâu tôi khi sinh thằng bé thì bị tắc nước ối không cứu được."
Câu nói này quá ngắn gọn, từ đầu tới cuối cũng chỉ có ba giây. Nhưng dù ngắn đến mấy cũng không giấu được sự nặng nề trong đó.
"Tôi xin lỗi." Chung Viễn nói.
"Không có gì, cũng nhiều năm rồi mà." Thích Thời Vũ nói, "Để thuận tiện thì hộ khẩu của Tiểu Lãng đã đăng ký theo tôi, tôi là người bố trên danh nghĩa của thằng bé, nhưng hàng xóm láng giềng đều biết chuyện của gia đình chúng tôi, cũng không phải là chuyện gì bí mật. Tôi cảm thấy mức độ tiếp nhận của Tiểu Lãng cũng coi như ổn."
Chung Viễn im lặng cả hồi lâu, ngay khi Thích Thời Vũ cho rằng cậu ta sẽ không nói gì thì Chung Viễn lại mở lời: "Lúc nãy tôi đã muốn hỏi rồi, hình xăm của anh đâu?"
"Hả?" Thích Thời Vũ thấy cậu ta nhìn chằm chằm cánh tay của mình thì liền hiểu ra, anh mỉm cười nói, "Rửa sạch rồi, hình xăm dán thôi."
Vết đỏ trên cánh tay khi lau hình xăm đã mờ đi, làn da trắng nõn ấy khiến tinh thần Chung Viễn có hơi nhộn nhạo, nhưng chủ nhân của cái tay đó lại cứ cố ý trêu chọc: "Thầy Chung à, chuyện này cũng phải ghi vào cuốn sổ nhỏ của thầy sao?"
Thích Thời Vũ lúc nói lời này đã giữ cho giọng điệu nghe thật nhẹ nhàng, nhưng trời sinh cái giọng đã hay rồi, nói kiểu nào cũng khiến người ta bị hấp dẫn thôi. Cuối cùng Chung Viễn cũng tháo cái vẻ đứng đắn kia xuống, cậu hơi nghiêng về phía tay vịn ghế sô pha bên cạnh Thích Thời Vũ, giọng nói cũng trầm xuống: "Không cần, chuyện của anh, nhớ ở trong lòng là được rồi."
Theo cái nghiêng người của Chung Viễn, hơi thở ấm nóng từ cậu ta cũng phả đến. Nó mang theo mùi cam quýt dễ chịu với một ít hương bạc hà và gỗ sồi nhàn nhạt. Lúc ăn tối Thích Thời Vũ có uống chút rượu với bố, không biết sao mà lúc này lại thấy hơi high, anh tuôn lời ra mà không kịp nghĩ: "Thật ra tôi không phải kiểu người hay hẹn người ta đâu, hôm qua là lần đầu đấy."
Vừa nói xong đã thấy hối hận ngay, nói linh tinh cái gì vậy?
Ai dè Chung Viễn lại càng không phải là người bình thường: "Tôi biết, tối qua anh... trông rất căng thẳng mà."
...Ơ kìa, làm như cậu không biết tại sao tôi căng thẳng ấy? Có ai lần đầu tiên nằm dưới mà không lo đâu?
...Ủa, không phải chúng ta đang thăm hỏi gia đình hả? Sao mà chủ đề này lạc lối rồi?
"Khụ khụ." Thích Thời Vũ lại ra vẻ ho cái nữa, anh hơi nghiêng người sang một bên, "Ừm, tôi hi vọng nhà trường sẽ không có thành kiến gì với Tiểu Lãng vì xuất thân của thằng bé."
Chung Viễn chuyển đổi sang trạng thái làm việc trong một giây: "Đây là điều đương nhiên, thông tin này sẽ không tiết lộ ra ngoài cho người không liên quan."
...Cái người này có nút gì hả? Sao mà biến đổi linh hoạt vậy?
"Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, tôi dùng cả ngày nay để quan sát bọn trẻ trong lớp." Chung Viễn nói, "Tiểu Lãng rất khác những đứa trẻ cùng tuổi."
"Ừm?"
"Theo lý thuyết, trẻ con mới vừa vào tiểu học rất khó tập trung tinh thần, hầu hết đám nhỏ trong lớp đều như vậy, giáo viên cần tốn nhiều công sức để chỉnh đốn trật tự lớp học, rèn luyện thói quen học tập ở lớp cho trẻ." Chung Viễn cầm bộ trà trước mặt lên, dùng động tác điêu luyện để pha trà rồi rót một tách đưa cho Thích Thời Vũ, "Nhưng Thích Lãng lại giống một đứa trẻ lớn tuổi, chuông vào học vừa reo lên sẽ yên tĩnh ngồi trên ghế, trong lúc học rất tập trung và tiếp thu tốt những kiến thức giáo viên dạy. Điều quan trọng nhất là theo quan sát của tôi, em ấy đã hiểu hết những kiến thức mà thầy dạy nhưng vẫn chăm chú nghe giảng. Sách vở đồ dùng trên bàn đều được sắp xếp gọn gàng, cũng rất lễ phép với giáo viên và bạn bè."
Thích Thời Vũ chợt nhớ tới ánh mắt quan sát thầm lặng của chủ nhiệm qua khung cửa sổ nhỏ ở cửa sau lớp học khi còn là học sinh, anh không khỏi rùng mình một cái: "Chuyện này... nên coi là một dấu hiệu tốt nhỉ?"
"Đương nhiên rồi." Chung Viễn mỉm cười nói, "Nhưng mà cá nhân tôi cảm thấy, trẻ con nghịch ngợm một chút sẽ tốt hơn. Tất nhiên mỗi đứa trẻ đều có cách trưởng thành riêng, dù là cha mẹ hay là thầy cô đều nên tôn trọng trẻ. Nhưng theo quan sát của tôi thì Thích Lãng rất thân thiện với các bạn học khác, chia sẻ đồ chơi và bánh kẹo của mình với bạn, chỉ là thái độ của em ấy với bạn Hà Giai Lạc khá lạnh nhạt. Anh có biết gì về tình huống này không?"
Thích Thời Vũ: "À... Cậu nói bé đen chòn do, à không, Hà Giai Lạc hả?"
"...Phải."
Vậy mà vẫn còn người lớn đặt biệt danh cho đứa nhóc 6 tuổi đấy.
"Đứa nhỏ Thích Lãng này, nói đến cũng hơi kỳ lạ. Thằng bé không sợ người khác cười mình không cha không mẹ, nhưng lại không thích người khác thương hại mình."
Thích Thời Vũ vừa nói vừa lấy gói thuốc lá trong túi ra, nhưng bị Chung Viễn giữ tay lại: "Anh hút nhiều quá, không tốt đâu."
Tay của Chung Viễn rất đẹp, đầu ngón tay có hơi lạnh, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng thấp, đúng là nhiệt độ khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu trong cái tiết trời tháng chín này. Hai bàn tay chạm vào nhau, Thích Thời Vũ không khỏi nhớ đến tối qua đôi tay này đã châm ngòi thổi gió trên người mình thế nào. Chung Viễn rút hộp thuốc lá của anh đi: "Tịch thu."
Thích Thời Vũ bật cười, không còn cách nào khác, anh đành phải kể tiếp cho cậu ta nghe về những ân oán giang hồ giữa Thích Lãng và bé đen chòn do kia: "Bé đen... Đứa bé Hà Giai Lạc này cái gì cũng tốt, chất phác lại lương thiện. Điểm chú ý ở đây là bà nội của thằng bé cũng là người tốt bụng... Chắc là bình thường bà ấy đã không ít lần truyền thụ cho thằng bé ý nghĩ rằng 'Thích Lãng là một đứa trẻ đáng thương'. Trước đó hai đứa nhỏ chơi cũng thân, dù sao thì cùng tuổi lại thêm ở gần nữa, hồi còn trong nôi đã được phụ huynh hai nhà cho nằm chung phơi nắng rồi."
"Nhưng chắc là cách đây khoảng một năm, bọn trẻ ở ngõ bên cạnh đến giật đồ chơi của hai đứa nhỏ, đều là con trai nên tụi nó tụ dô đánh nhau."
"Bọn trẻ ở ngõ bên cạnh lớn hơn một chút nên hai đứa nhỏ này đánh không lại. Hà Giai Lạc thấy bọn trẻ kia đánh Thích Lãng, vừa sốt ruột đã hét toáng lên: 'Thích lãng không có bố mẹ, cậu ấy đáng thương lắm, mấy anh đừng có đánh cậu ấy'. Kết quả là Thích Lãng nghe vậy liền quay đầu sang đánh Hà Giai Lạc."
Chung Viễn: "..."
Thích Thời Vũ nói tiếp: "Đến tối bà nội của Hà Giai Lạc dắt theo thằng bé đến nhà chúng tôi, nếu tới mắng vốn thì đâu có gì, ai ngờ hai bà cháu đến xin lỗi, nói tới nói lui đều có ý là tất cả bọn nhỏ đều nên nhường Thích Lãng. Thằng nhỏ nghe xong lại càng giận hơn."
"Cái cốt lõi trong cây chuyện này là bé chòn do kia chỉ nhớ được ăn chứ không nhớ bị đánh, cũng có thể là sự giáo dục của bà nội với thằng bé đã ăn sâu vào trong lòng người, làm gì thì làm cũng không khiến nó thoát khỏi xu hướng tâm lý 'Thích Lãng là đứa trẻ đáng thương, mình phải nhường cậu ấy, đối xử tốt với cậu ấy'. Con nít mà, trong lòng nghĩ sao thì ngoài miệng nhất định phải nói ra thế ấy." Thích Thời Vũ bất đắc dĩ nhún vai, "Cho nên hai đứa nhỏ bắt đầu đánh nhau, tình bạn xây dựng từ khi còn cởi truồng sụp đổ rồi."
Chung Viễn: "...Lý do này, tôi thật sự là không nghĩ tới đấy."
"Dù Thích Lãng còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất trưởng thành, dù không để lộ ra ngoài nhưng tâm tư cũng rất nhạy cảm." Ánh mắt Thích Thời Vũ trầm xuống, "Nấm là món quà mà trước khi rời đi anh trai tôi đã mua tặng cho đứa con trai còn chưa chào đời của mình, ngoài ra anh ấy cũng để lại rất nhiều lá thư cho đứa nhỏ này. Anh ấy đã lên kế hoạch cho mọi việc, chỉ là anh ấy không ngờ đứa nhỏ này sau khi mất đi bố sẽ còn mất luôn cả mẹ."
Chung Viễn nhịn không được đưa tay lên vuốt tóc anh: "Bình thường chỉ có một mình anh chăm sóc thằng bé à?"
Động tác này rất giống cách cậu ta xoa đầu Nấm vừa rồi.
"Có dì Lý giúp đỡ." Thích Thời Vũ né sang bên cạnh, "Thằng bé về cơ bản đều đi theo tôi, có khi sẽ ở lại chỗ bố mẹ tôi vài ngày."
"Anh đã dạy dỗ thằng bé rất tốt." Chung Viễn đứng dậy, nhét cuốn sổ vào trong túi, "Tôi hiểu tình hình rồi, chuyến thăm hỏi gia đình hôm nay cũng nên kết thúc thôi. Sau này nếu có vấn đề khác chúng ta lại liên hệ sau."
Thích Thời Vũ cũng đứng dậy: "Tôi đưa anh ra ngoài."
Chung Viễn không có từ chối, Thích Thời Vũ theo cậu ta đi xuyên qua sân, trở lại con hẻm tối om kia.
Đã hơn chín giờ, trong ngõ đã không còn ai qua lại, những người hóng mát nói chuyện phiếm cũng đều trở về nhà. Thích Thời Vũ đứng ở vách tường nói với Chung Viễn: "Lúc tối tôi có uống rượu nên không lái xe chở thầy về được. Thầy Chung đi thong thả."
Chung Viễn không rời đi ngay mà ngược lại còn tới gần anh hơn: "Chuyến thăm hỏi gia đình kết thúc rồi, có phải đã đến lúc nói về chuyện của chúng ta không?"
"Hả?"
Chung Viễn tiến lại gần anh hơn, Thích Thời Vũ đành phải đưa lưng về phía tường. Hôm nay Chung Viễn mặc áo sơmi và quần tây, trông dáng người càng thêm cao ráo, cao hơn mình cả nửa cái đầu. Anh có hơi xấu hổ, chỉ cảm thấy mùi nước hoa trên người Chung Viễn quá gần mình, càng lúc càng high hơn.
"Đưa điện thoại cho tôi." Chung Viễn nói.
"Ồ." Thích Thời Vũ đang high liền yên lặng lấy điện thoại ra đưa cho cậu ta.
"Mật khẩu."
"Bốn số một."
Chung Viễn nhếch miệng lên, vừa thao tác trên điện thoại vừa khẽ nhíu mày, nói với vẻ rất hứng thú: "1 à?"
Thích Thời Vũ thầm nghĩ: Mịa kiếp, cậu ý cmn kiến gì?
Chung Viễn quẹt tới quẹt lui trên điện thoại anh vài lần rồi đưa trả lại: "Tôi đã thêm WeChat cá nhân cho anh, cũng lưu số điện thoại của tôi luôn rồi."
Thích Thời Vũ nhận lấy điện thoại nhét vào túi quần rồi đáp lại: "Ờ."
Chung Viễn chống một tay lên tường, trong thoáng chốc đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại, hơi thở của cậu ta phả vào bên tai Thích Thời Vũ khi nói chuyện: "Hôm qua cũng là lần đầu tiên của tôi. Anh Thích à, sau này chúng ta sẽ liên lạc lại."
Vừa nói xong, cậu ta đứng thẳng dậy và quay người rời đi.
Vừa đi còn vừa vẫy tay.
Thích Thời Vũ còn đang ngơ ngác thì cửa sổ bên cạnh đã bị mở ra, Hạ Tây thò đầu ra cười xấu xa nói: "Anh Thích ơi, tới thầy của Tiểu Lãng mà anh cũng không tha nữa, sao anh cầm thú quá dị?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro