Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Không có cồn

Tại góc đường Ngải Hao Tây trong khu phố cổ, những chiếc đèn chùm màu cam vàng lấp lánh như những ngôi sao khoác lên mình ánh hoàng hôn, phản chiếu ánh sáng đỏ lên những ô cửa kính trong suốt.

Tòa nhà mang phong cách cổ điển châu âu, biển hiệu “MOONLIGHT COCKTAIL BAR” được treo phía trước, hai bên là những dây leo xanh rủ và những bông hồng phấn dịu dàng buông xuống.

Trình Thước vốn không giỏi tiếng Anh, nhất là khi gặp những từ viết hoa toàn bộ. Anh luôn phải tự chuyển chúng thành chữ thường trong đầu trước khi có thể hiểu được. Lúc này, sau vài giây im lặng, anh mới nắm bắt được ý nghĩa của biển hiệu: Quán cocktail Mạc Lam.

Khi đẩy cửa bước vào, anh nghe thấy ca sĩ quen mặt¹ đang hát một bài tiếng Anh mà anh chưa từng nghe qua. Trước mặt anh là quầy bar, nơi bartender đang nhẹ nhàng tung một chai rượu màu hổ phách qua vai bằng tay phải...

Ánh mắt Trình Thước chợt dừng lại trong khoảnh khắc.

Nhưng chỉ vài giây sau, không có tiếng chai rơi, bàn tay trái của bartender trong chiếc áo sơ mi trắng và áo ghi lê đen nhanh chóng đưa ra sau lưng, hứng lấy chai rượu vừa được ném.

Không ngờ hắn lại bắt được mà không cần nhìn.

Trình Thước hơi ngạc nhiên, và ngay lúc đó, bartender bỗng ngẩng đầu, ánh mắt của họ giao nhau trong bầu không khí ấm áp.

Bị bắt gặp đang nhìn trộm, nhưng Trình Thước không hề lúng túng hay ngượng ngùng. Thay vì quay đi, anh tiếp tục đánh giá bartender thêm vài giây nữa, đôi mày ẩn dưới vành mũ lưỡi trai hơi nhướng lên.

Đáp lại, bartender mỉm cười. Có lẽ để chào đón khách mới, Trình Thước nghĩ vậy.

Thu hồi ánh mắt, anh nhìn quanh. Phía bên phải là khu vực bàn ngồi riêng, nơi hầu hết khách đều đang thưởng thức đồ uống và món ăn. Bên trái là khu vực dành cho ca sĩ quen mặt và giao lưu xã hội, nơi đông người hơn, ba bốn nhóm nhỏ tụ tập trò chuyện làm quen.

Với tính cách hướng nội (?) và ít giao tiếp của mình, thường thì Trình Thước sẽ không do dự mà chọn bên phải. Nhưng tối nay, anh đến để tình cờ gặp Tống Vấn Uyên, nên rõ ràng bên trái thuận tiện hơn để dễ di chuyển.

Trình Thước chọn một góc khuất, không quá nổi bật để tránh bị ai đó bắt chuyện, mong rằng tối nay anh có thể yên tĩnh như không khí.

Vừa ngồi xuống ghế, anh kéo vành mũ lưỡi trai thấp hơn, để bóng tối từ đèn trên đầu che khuất hơn nửa khuôn mặt. Trình Thước bắt đầu cố kiềm chế, không đưa mắt nhìn xung quanh.

Nhưng không thấy Tống Vấn Uyên ở khu vực bàn ngồi lẫn khu vực giao lưu.

Vẫn chưa tới sao?

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 23 phút.

“Thưa quý khách...”

Trình Thước nhíu mày tiếp tục suy nghĩ. Đến giờ này lẽ ra y phải đến rồi chứ, nếu… Nếu Tống Vấn Uyên thực sự hẹn ba người 419.

“Thưa quý khách, xin chào...”

Anh xoa cằm. Chẳng lẽ mình bị lừa? Vậy những tin nhắn nặc danh đó chỉ là trò đùa thôi sao?

Không nhận ra, anh bắt đầu xem xét lại các khả năng khác, có lẽ trước giờ vẫn bỏ qua vì đã suy nghĩ theo tư duy.

“Chào quý khách.” Lục Hoài Khiên mang thực đơn đồ uống đến bên cạnh Trình Thước. Tuy nhiên, anh dường như vẫn đang mải mê trong thế giới của mình, khiến Lục Hoài Khiên phải nâng giọng nhắc lại lần nữa với sự kiên nhẫn.

Trình Thước giật mình khi nghe nửa câu, thầm nghĩ: Sao lại có người đến bắt chuyện nhanh vậy?

Anh đang định tìm lý do để chuồn đi, thì chợt thấy một thực đơn đồ uống mở ra ngay trước mặt. Trình Thước quay đầu nhìn, hóa ra là bartender ở quầy bar lúc nãy.

“Xin hỏi quý khách muốn dùng gì?”

À đúng rồi, mặc dù anh không có ý định đến đây để uống rượu, nhưng đã đến rồi thì không thể không gọi một ly.

Trình Thước thầm nghĩ, thật sự không muốn gọi chút nào.

Thực đơn in trên giấy da màu nâu, liệt kê các loại cocktail bằng song ngữ Trung - Anh. Dù là quán cocktail, nhưng cũng có cà phê, bia và rượu vang. Cocktail được chia thành hai loại: cổ điển và sáng tạo.

Những cái tên cocktail cổ điển như Mojito, Manhattan, Marguerite, anh đã từng thấy qua trên mạng, còn nhớ mang máng. Nhưng những loại cocktail sáng tạo thì thật quá hoa mỹ, thậm chí còn có chủ đề ma thuật như Thuốc Hồi Sinh và Cam Thảo Thông Linh. Vừa nhìn thấy, anh đã cảm giác như linh hồn tuổi trẻ trâu của mình bị khơi dậy. Thế nhưng, khi nhìn đến giá tiền, hứng thú đó lập tức tắt ngúm.

Đặt cho cái tên sang chảnh, rồi bán giấc mơ hão huyền. Trình Thước nhếch môi, Đúng là cái bẫy của chủ nghĩa tiêu dùng.

Anh lật đi lật lại thực đơn, lề mề mãi vẫn chưa quyết định được. Ngoài giá cả, anh còn cân nhắc đến nồng độ cồn. Dù sao, anh cũng chưa từng uống rượu, nếu thật sự say sau một ly, cô độc không ai giúp đỡ, ngày mai tỉnh dậy ở đâu cũng không rõ.

“Nếu quý khách chưa thấy loại cocktail nào hợp ý, có thể lật đến trang cuối cùng. Ở đó toàn là Cocktail.” Lục Hoài Khiên thấy Trình Thước do dự nên lên tiếng gợi ý.

Không gian đột nhiên im lặng kỳ lạ, không có tiếng trả lời.

“Ừm.” vài giây sau, Trình Thước với vẻ mặt phức tạp nói: “Vì chúng ta đều là người Trung Quốc, anh có thể đừng chen từ tiếng Anh vào được không? Tiếng Anh của tôi không tốt lắm.”

Anh nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại nghĩ còn khó chịu hơn nhiều… Phiền nhất là những người thích xen tiếng Anh vào tiếng Trung.

“Xin lỗi.” Lục Hoài Khiên cười đáp: “Trang cuối là cocktail không cồn, quý khách có thể cân nhắc."

Trình Thước lần đầu nghe đến thuật ngữ này, ngạc nhiên lật đến trang cuối cùng, như mở ra cánh cửa của một thế giới mới: “Không có cồn thì còn gọi là cocktail được sao?”

Lục Hoài Khiên tránh trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Cocktail không cồn vẫn có thể tạo được màu sắc bắt mắt. Chúng tôi dùng nước trái cây, siro, hoặc nước có ga thay cho rượu nền. Nếu quý khách thích, có thể thử một ly.”

“Không, tôi muốn uống có cồn.” Đã là người trưởng thành rồi, Trình Thước không muốn uống nước giải khát trong quán cocktail. Anh lật lại những trang trước: “Vậy chọn cái này đi… Đèn thần Aladdin.”

“Ok.” Lục Hoài Khiên thu hồi thực đơn, đùa: “Nhớ ước một điều trước khi uống nhé, thần đèn sẽ giúp điều ước của quý khách thành hiện thực.”

“Ừm.” Trình Thước gật đầu, nhưng trong lòng chỉ nghĩ: Hừm, nói như thật vậy.

Anh tưởng Lục Hoài Khiên sẽ rời đi, nhưng hắn vẫn đứng đó. Thắc mắc, Trình Thước nhìn về phía hắn và hỏi: “Anh nói chuyện với tôi lâu vậy, không phải còn phải pha chế đồ uống cho khách khác sao?”

“Đừng cử động.”

Lục Hoài Khiên bất ngờ cắt ngang lời anh với giọng trầm. Hắn bước lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Bóng hắn nghiêng phủ lên người Trình Thước. Dùng mu bàn tay phải, hắn nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh dưới cổ áo của anh.

Trong khoảnh khắc, cảm giác tê dại lan tỏa khắp vùng cổ, khiến Trình Thước cứng đờ người.

Tuy nhiên, trước khi anh kịp phản ứng, đối phương đã rút tay lại và lùi ra một khoảng cách vừa đủ.

Lục Hoài Khiên mở lòng bàn tay, trong đó là chiếc khuyên tai hình con nhện màu bạc: “Tôi thấy khuyên tai của quý khách rơi trên vai, nên bảo quý khách đừng cử động. Nếu nó rơi xuống đất thì khó tìm lắm.”

“Nếu có chỗ nào không phải, mong quý khách bỏ qua.”

Trình Thước tưởng rằng người đứng trước mặt định tán tỉnh mình, một câu châm chọc đã sắp tuôn ra khỏi miệng, nhưng rồi bị nghẹn lại trong cổ họng.

Anh lặng lẽ nhìn Lục Hoài Khiên một cái, rồi đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhón lấy chiếc khuyên tai hình con nhện trong lòng bàn tay Lục Hoài Khiên, không tránh khỏi việc chạm vào nhau một lần nữa: “Cảm ơn.”

Sắc mặt Lục Hoài Khiên vẫn bình thường, chỉ mỉm cười: “Không có gì.”

Cho tay vào túi, chiếc khuyên tai trượt qua kẽ ngón tay vào túi quần, Trình Thước ngước mắt lên, đối phương vẫn đang nhìn anh.

“Lục Hoài Khiên, đó là tên tiếng Trung của tôi. Mọi người đều gọi tôi là ông chủ Lục, vì đây là quán bar cocktail của tôi. Tên tiếng Anh của tôi là…”

Lục Hoài Khiên chợt nhớ ra điều gì đó: “Ồ, xin lỗi, tôi suýt quên mất, quý khách có lẽ không quan tâm.”

Trình Thước: “...”

“Tôi muốn kết bạn với cậu.”

Trình Thước im lặng nhìn Lục Hoài Khiên vài giây: “Tôi tên Trình Thước.”

Lục Hoài Khiên cười nói: “Hy vọng sau này còn có thể gặp cậu ở quán bar.”

Trình Thước gật đầu với vẻ mặt vô cảm, “Được.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Lục Hoài Khiên không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Cuối cùng cũng tiễn được ông chủ Lục này đi, Trình Thước thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không biết tại sao việc cầm chiếc khuyên tai rơi trên vai lại chạm vào xương quai xanh của anh, nhưng nếu Lục Hoài Khiên thực sự không muốn đường đột, sau khi nói câu “Đừng cử động” đó, trước tiên nên báo cho anh biết có chiếc khuyên tai rơi trên vai trái, rồi để anh tự lấy, hoặc sau khi được anh đồng ý mới ra tay, như vậy sẽ thích hợp hơn chứ?

Nhớ lại tin đồn về việc ông chủ Lục của quán bar Mạc Lam chuốt khách hàng, tuy chưa rõ thực hư, nhưng Trình Thước không hiểu sao cảm nhận được mùi nguy hiểm. Dù có đánh giá sai hay không, tóm lại, trong tình huống anh không có chút cảm tình nào với Lục Hoài Khiên, quán bar cocktail này, sau này anh vẫn nên không đến nữa… Nếu tối nay có thể gặp được Tống Vấn Uyên.

Đang suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên sau cánh cửa kính có động tĩnh. Trình Thước chỉ liếc nhìn một cái, vẻ mặt không chút sơ hở lập tức biến mất, đáy mắt ẩn hiện sự kinh ngạc.

Tống Vấn Uyên đã đến!

━━━━━━━━━━━━━
Chú thích:

( 1 ): Gốc là 驻唱; QT là trù xướng nghĩa là ca sĩ chuyên hát ở đó.

Mojito ( / moʊ ˈ h iː t oʊ / ; Tiếng Tây Ban Nha: [moˈxito] ) là một loại rượu đấm truyền thống của Cuba. Loại cocktail này thường bao gồm năm thành phần: rượu rum trắng , đường (theo truyền thống là nước mía ), nước cốt chanh , nước soda và bạc hà.

Margarita lần đầu được tạo ra bao gồm rượu Tequila, rượu Triple Sec và nước cốt chanh theo tỷ lệ 3:2:1 bởi ông Bartender Don Carlos Orozco trong một lần cố gắng tạo ra loại Cocktail mới để phục vụ cô khách hàng xinh đẹp không thích uống Cocktail nhưng bị dị ứng với hầu hết các loại rượu, trừ Tequila.

Được dịch từ tiếng Anh-Manhattan là một loại cocktail được làm từ rượu whisky, rượu vermouth ngọt và rượu đắng. Trong khi lúa mạch đen là loại rượu whisky truyền thống được lựa chọn, các loại rượu whisky thường được sử dụng khác bao gồm rượu whisky Canada, rượu bourbon, rượu whisky pha trộn và rượu whisky Tennessee.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro