Chương 8
Chương 8
“Cậu không sao chứ?” Phong Minh Tuấn cũng lúng túng không kém, liên tục xin lỗi. “Tôi vội quá nên quên gõ cửa, xin lỗi nhé.”
Quần ngủ của Dư Thu bị mắc vào dép, khiến cậu rơi vào tư thế khó xử, không thể đứng dậy, chỉ có thể bám vào vai Phong Minh Tuấn. Dù tình thế ngượng ngùng, cậu vẫn có sức để trách móc: “Dù vội thế nào cũng không được xông bừa vào! Nhỡ mà là dì hay Hạ Hạ thì sao?”
Phong Minh Tuấn có vẻ hơi mâu thuẫn: “Tôi thấy cậu không nằm trên sofa, nên chắc chỉ có thể là cậu thôi.”
Dư Thu không suy nghĩ nhiều, một tay kéo vạt áo che kín phần dưới, tay kia chống vào ngực Phong Minh Tuấn, vùng vẫy. “Anh thả tôi ra, đi ra ngoài đi. Tôi sẽ xong ngay và gọi anh.”
Nhưng Phong Minh Tuấn lại không buông, nét mặt đầy lo lắng: “Cậu đang bôi thuốc? Chẳng lẽ bị thương ở đùi sao? Để tôi xem giúp.”
Nói xong, anh đưa tay lần xuống mông, ngón tay chạm vào khe đùi, trượt dần xuống phía dưới.
Dư Thu giật mình kêu lên một tiếng, vì quá hoảng sợ, cậu đẩy mạnh Phong Minh Tuấn ngã xuống đất, hai chân kẹp chặt lại, cựa quậy trên người anh.
“Đừng! Đừng chạm vào tôi, anh đừng động đậy, tôi không cần anh giúp.”
Dư Thu vùi mặt vào ngực Phong Minh Tuấn, như muốn giấu mình đi, vừa hét lên vừa cố sức giữ chặt cánh tay anh.
Phong Minh Tuấn thả lỏng, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, tôi không động đậy nữa. Cậu đừng lo, giờ chúng ta từ từ ngồi dậy nhé.”
Anh kiên nhẫn an ủi, thể hiện đủ thành ý và sự thân thiện, nắm lấy vai Dư Thu, giúp cậu từ từ ngồi dậy, đồng thời nhặt quần ngủ hỗn độn dưới chân cậu lên và giúp cậu mặc lại.
Dư Thu khựng lại một lúc, sau đó luống cuống bò dậy, vừa run vừa nắm chặt lấy vạt áo, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Phong Minh Tuấn nở nụ cười ái ngại, rất chân thành: “Tôi chỉ nhìn thấy mông cậu thôi, đều là đàn ông cả, không sao đâu. Tôi xin lỗi nhé.”
Sự hoảng sợ, xấu hổ và cả chút nhẹ nhõm cứ đan xen trên mặt Dư Thu. Cậu âm thầm thở phào, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, không sao đâu. Tôi ra ngoài trước.”
May mà Trương Phương Vân và Dư Hạ ngủ rất say, không bị đánh thức bởi những âm thanh hỗn loạn.
Khi cậu cuộn mình trong chăn trên sofa, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng vì bối rối. Nhưng vừa mới định thần lại thì một bóng đen cao lớn bước ra từ nhà vệ sinh, tiến thẳng đến bên cạnh cậu.
Phong Minh Tuấn cúi xuống bên sofa, gọi nhỏ: “Dư Thu, cậu vào phòng mà ngủ. Thân thể khó chịu thì nằm đây càng mệt thêm.”
Dư Thu chỉ để lộ nửa khuôn mặt trong chăn, chỉ có đôi mắt nhìn ra ngoài. “Không, không sao đâu, tôi sắp ngủ rồi.”
Phong Minh Tuấn không chịu đi, tựa cằm nhìn cậu: “Vậy chúng ta đổi chỗ đi, tôi nằm sofa.”
Dư Thu lập tức từ chối, không thể để anh phải nằm tạm ở sofa được. Một phần vì cậu xót xa, phần khác vì sáng mai cậu sẽ bị Trương Phương Vân và Dư Hạ cằn nhằn.
Cả hai tranh cãi một lúc lâu, cuối cùng Dư Thu đành thỏa hiệp. Tuy ngoài mặt tỏ ra miễn cưỡng, nhưng trong lòng lại có chút mong đợi thúc giục cậu hành động. Khi nằm ở bên kia giường, cậu căng thẳng đến đỏ bừng mặt.
“Dư Thu.”
Bất chợt bị gọi tên, Dư Thu giật thót. “Hả? Chuyện gì vậy?”
Phong Minh Tuấn dường như cười nhẹ. “Cảm ơn vì đã cho tôi ở lại, nếu không tôi không biết phải làm sao giữa chốn xa lạ này.”
Dư Thu nhìn chằm chằm vào hoa văn trên rèm cửa, trong lòng muốn nhân cơ hội này trò chuyện nhiều hơn, nhưng lời nói ra lại đầy gai góc: “Anh là người lớn chứ đâu phải trẻ con, ra ngoài tự lo cho bản thân là chuyện bình thường.”
Nói một câu cắt ngang câu chuyện, Phong Minh Tuấn bật cười khó hiểu: “Tôi thấy cậu cũng khéo nói đấy chứ, hơn hẳn lúc ở công ty.”
Những lời này, tuy là khen mà như châm chọc, nhưng khi được nghe từ người mình thầm mến, tâm trạng Dư Thu dao động mạnh mẽ hơn bình thường. Cậu lớn lên ở quê, được dạy dỗ theo kiểu thẳng thắn, thành thật. Khi vào thành phố, cậu nhận ra lối giao tiếp ở nhà không phù hợp với môi trường công sở, những lễ nghi và mánh khóe trong giao tiếp khiến người mới như cậu lúng túng.
Cậu từng cố gắng hòa nhập, học cách nói chuyện nhẹ nhàng hơn, nhưng thay vì khéo léo, cậu lại khiến người khác mất hứng.
Dần dần, Dư Thu cũng không cố nữa, vì cậu nghĩ kiếm tiền quan trọng hơn.
Những trải nghiệm này chưa từng được cậu chia sẻ với ai. Lúc này, với chút ý nghĩ ích kỷ, cậu muốn người mình yêu mến là Phong Minh Tuấn có ấn tượng tốt về con người thật của mình nên mới thổ lộ.
Phong Minh Tuấn lắng nghe một cách bình thản, giọng nói dịu dàng: “Tôi thực sự nghĩ rằng cậu rất khéo ăn nói, như vậy rất tốt, tôi rất thích.”
Dù có thể chỉ là lời an ủi, nhưng với Dư Thu thế là đủ, cậu vui thầm vì câu “tôi rất thích” của anh.
Chăn phía sau khẽ động, Phong Minh Tuấn đột nhiên nói: “Buổi tối ở đây lạnh quá, tôi có thể nằm gần cậu không?”
Giọng anh vang lên bên tai, đã đến sát bên rồi.
Dư Thu gần như vùi đầu vào trong chăn, lắp bắp đáp: “Để, để tôi lấy thêm chăn cho anh.”
Chưa kịp ngồi dậy, Phong Minh Tuấn đã phủ tấm chăn của mình lên người cậu, nhanh chóng chui vào. “Không cần phiền thế đâu, chúng ta đắp chung cũng được rồi. Nhỡ mà cậu dậy khiến dì tỉnh giấc thì tôi áy náy lắm.”
Lồng ngực ấm áp của Phong Minh Tuấn áp sát vào lưng, khiến Dư Thu suýt bị ép sát vào tường. Hai tay cậu co lại trước ngực, tim đập thình thịch như muốn ngừng.
“Phù… thế này ấm hẳn rồi. Cậu cũng là đàn ông, chắc cũng từng ngủ chung với bạn chứ?”
Giọng anh thật êm tai, trong không gian tĩnh lặng càng thêm dịu dàng, nghe giống như những lời thầm thì bên gối, không chút ác ý.
Dư Thu biết mình không thể từ chối thêm nữa, nếu không sẽ càng kỳ quặc hơn. Cậu cố gắng thả lỏng, đáp thành thật: “Chưa đâu, tôi không quen ngủ chung với ai cả.”
Phong Minh Tuấn bật cười khẽ: “Vậy thì tôi là người đầu tiên, thật tốt.”
Đêm yên tĩnh, hơi thở bên tai, sự ấm áp bên cạnh khiến Dư Thu không sao kìm được sự rạo rực trong lòng. Cậu đếm những bông hoa trên rèm cửa, cuối cùng cũng thấy buồn ngủ, khi mà cảm giác xấu hổ dần nhạt đi.
Thật ngượng quá, cậu đã bị Phong Minh Tuấn nhìn thấy mông mình rồi.
Cậu lén cấu vào má mình để xác nhận đây không phải là mơ, rồi mới dần yên tâm nhắm mắt lại.
Trong khi đó, Phong Minh Tuấn nằm ở phía sau, không hề nhắm mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tai Dư Thu đang đỏ ửng trong ánh trăng.
Cứ lo rằng hiện thực chỉ là giấc mơ, nhưng khi giấc mơ đến thật, Dư Thu lại chẳng muốn quay về với thực tại.
Cậu mơ thấy mình cùng Phong Minh Tuấn dạo bước trong khu chợ, không nghe thấy âm thanh ồn ào, cũng không nhìn rõ những người đi đường xung quanh, chỉ thấy hai người sánh vai dưới ánh sáng trắng.
Tốc độ bước đi dần nhanh hơn, họ cùng cưỡi trên chiếc xe điện, lao vun vút, rồi bất ngờ ngã xuống cạnh con mương. Phong Minh Tuấn từ phía sau đè lên người Dư Thu, vừa hôn lên tai cậu vừa mạnh mẽ xoa bóp vùng dưới quần.
Trong mơ, cơ thể cậu chẳng biết từ lúc nào đã trần trụi. Phong Minh Tuấn tách hai chân Dư Thu ra, dùng tay kích thích dương vật cậu, bàn tay to lớn trượt xuống, vuốt ve hai bên môi âm hộ, cọ sát nụ hoa ẩn bên trong và đưa ngón tay vào nơi ẩm ướt của cậu.
Dù Dư Thu đang nằm phía dưới, nhưng cậu lại có cảm giác mình đang cưỡi trên người Phong Minh Tuấn. Cậu không phân biệt được thứ đang xâm nhập vào mình là ngón tay hay thứ gì khác. Âm hộ cậu bị ra vào mạnh mẽ, phát ra những âm thanh nhục cảm, trong cơn kích thích điên cuồng, cậu bỗng phun ra dòng nước.
Cậu vừa hét lên rằng "không cần", vừa vô thức dang rộng hai chân, phối hợp một cách điên cuồng. Cậu cảm nhận đôi môi âm hộ mình bị mở rộng, vùng kín đẫm nước bị đẩy sát vào miệng Phong Minh Tuấn, nước nhờn ào ạt trào ra.
“Đồ dâm đãng, đáng lẽ nên bị thú dữ chịch nát.”
Tiếng hừ hừ của con vật xen lẫn giọng nói trầm đục, rồi cậu lại quay về ký ức đêm hôm trước khi bị trói trong chuồng heo. Nơi nhạy cảm của cậu bị những ngón tay vô hình mở rộng, bàn tay người đàn ông liên tục giáng xuống, tát vào phần da thịt đỏ thẫm một cách tàn bạo.
Nhưng phía sau cậu không phải là thanh chắn lạnh lẽo, mà là vòng tay ấm áp của Phong Minh Tuấn. Dư Thu gào khóc, quay người lại ôm chặt lấy anh như một chú thỏ nhỏ sợ hãi, leo lên người Phong Minh Tuấn cầu cứu.
Cánh tay to khỏe ôm chặt lấy eo thon của cậu, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Phong Minh Tuấn, khiến cậu không còn sợ hãi nữa. Cậu không chút xấu hổ mà cọ xát cơ thể ướt át của mình vào đùi anh.
“Thu... Thu Thu!”
Tiếng gọi chói tai của một cô gái đột ngột khiến Dư Thu tỉnh giấc. Là Dư Hạ đang chống nạnh đứng bên giường, kéo chăn gấp lại gọn gàng. “Anh còn nằm ì ra đấy, anh Minh Tuấn còn dậy sớm hơn anh, người ta còn giúp làm việc rồi kìa!”
Đợi Dư Hạ lầm bầm bước ra, Dư Thu vẫn còn ngồi ngẩn ngơ trên giường. Cậu cảm thấy vùng kín hơi đau, vội kéo quần ngủ ra xem, phát hiện quần lót đã ướt sũng, dịch ẩm còn rỉ ra từ bên trong.
Sân nhỏ đầy ắp rau củ, Phong Minh Tuấn đang giúp nhặt rau, còn mặc chiếc quần hoa cũ mà Trương Phương Vân đưa cho, kiểu dáng quê mùa và khá ngắn, để lộ nửa cẳng chân. Dáng vẻ cao lớn của anh trông có phần gò bó trong bộ quần áo giản dị này.
Nhưng anh vẫn toát lên vẻ rạng rỡ. Dư Thu càng nhìn càng thấy trái tim rung động, không chỉ vì vẻ ngoài điển trai của Phong Minh Tuấn, mà còn vì người mà cậu thầm thương trộm nhớ nay đã bước vào cuộc sống của mình, và đối xử tử tế với cả gia đình cậu.
Phong Minh Tuấn ngước lên, phát hiện Dư Thu đang trốn sau cửa nhìn lén. Anh nhanh chóng đứng dậy bước đến, kéo Dư Thu vào phòng.
“Cậu ổn chứ?”
Dư Thu có chút bối rối, không biết phải đối diện với Phong Minh Tuấn thế nào. Cậu vừa mơ thấy giấc mơ nhục cảm, một lần nữa không kiềm chế được mà để tâm trí lang thang. “Rất... rất ổn, có chuyện gì đâu?”
Phong Minh Tuấn lại tiến sát thêm một chút, hạ giọng thì thầm: “Đêm qua cậu có vẻ không ổn, kiểu như… nửa đêm cậu bất ngờ nhào vào lòng tôi, cứ lấy phần dưới cọ vào đùi tôi. Cậu cương cứng ghê lắm, còn kẹp chặt tay tôi mà ma sát, bên dưới thì ướt át giống như là… tè dầm vậy.”
Khi anh nói những lời này, từng từ thì thầm khàn khàn bên tai làm tim Dư Thu đập thình thịch, cậu sững sờ nghe xong rồi vội đưa tay che mặt, co người vào góc tường run rẩy, kinh hoàng hỏi: “Anh có chạm vào tôi không?”
Giọng điệu có chút gay gắt, như một sự giận dữ xấu hổ, cố gắng ghìm nén cảm xúc cuộn trào.
Phong Minh Tuấn ngừng lại một chút rồi đáp: “Không, tôi không dám động đậy, chỉ có cậu cọ vào tôi thôi. Cậu mơ thấy ác mộng à?”
Không thể nói là hoàn toàn là ác mộng, mà là ký ức đáng sợ pha lẫn với những tưởng tượng nhục dục, tạo thành một giấc mơ hỗn loạn kỳ lạ.
Dư Thu vừa gật đầu vừa lắc đầu, chính cậu cũng không biết phải giải thích sao.
Phong Minh Tuấn nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện này chẳng có gì cả, tôi không có ý cười cậu đâu, chỉ là lúc đó tôi hơi bối rối. Thực ra, cậu không đề phòng tôi, tôi lại thấy vui, đêm qua trông cậu rất đáng yêu.”
Qua khe ngón tay, Dư Thu nhìn thấy vẻ mặt Phong Minh Tuấn đang đỏ bừng ngượng ngùng, cậu sững sờ một lúc, sự hoảng loạn trong lòng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là niềm vui.
Cậu thấy Phong Minh Tuấn thật tốt, là người đàng hoàng, không chỉ không chê trách hành động đáng xấu hổ của mình mà còn không tò mò hỏi thêm.
“Tôi… tôi ngủ không yên, đã bảo là không quen ngủ chung với người khác rồi mà.”
Dư Thu vốn muốn xin lỗi, nhưng vì quá xấu hổ nên không thể diễn đạt rõ, nghe như thể đang cãi ngược lại.
Phong Minh Tuấn chỉ mỉm cười điềm đạm. “Là tôi khiến cậu khó chịu rồi. Nhưng được ngủ cạnh cậu khiến tôi rất thoải mái, tôi còn muốn gần gũi với cậu hơn nữa. Hy vọng cậu sẽ không ghét tôi vì chuyện này.”
Làm sao mà ghét được chứ, Dư Thu còn yêu thương anh ấy đến không kịp nữa là.
Ngoài sân, tiếng gọi của Dư Hạ vang lên, gọi Phong Minh Tuấn đến xem cảnh gà mái đẻ trứng.
Dư Thu ở lại một mình trong phòng, nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh qua cửa sổ, lòng đầy hối hận, cảm giác tội lỗi dâng lên đến tột độ. Cậu không nên vì cuộc đời mình ngắn ngủi mà nảy sinh ý nghĩ tồi tệ, gây ra sự xấu hổ cho cuộc sống hoàn hảo của Phong Minh Tuấn.
Phong Minh Tuấn càng tử tế và dịu dàng, Dư Thu càng cảm thấy xấu hổ và tự ti.
Nhưng sự việc đã xảy ra, chỉ tự trách mình cũng không thay đổi được gì. Dư Thu thầm hứa sẽ đối xử với Phong Minh Tuấn tốt hơn gấp bội, sẵn sàng dâng hiến tất cả cho anh.
Nghĩ lại những lời Phong Minh Tuấn vừa nói, Dư Thu vẫn còn thấy xấu hổ, cậu trách thầm sao anh có thể kể chi tiết những chuyện như vậy chứ.
__________
Họ sẽ dần dần gắn bó, tích lũy thêm kỷ niệm. Hãy trân trọng những khoảnh khắc bình yên này, vì chẳng mấy chương nữa họ sẽ phải đối diện với danh tính thực sự của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro