Chương 12 : Họp phụ huynh (4)
Lục Nam không thể hiểu nổi khiếu hài hước của Kỳ Thiên Hà, nên từ bỏ ý định tìm hiểu.
Khuôn viên trường không lớn, không gian có hạn, chỉ có hai tòa nhà. Văn phòng của một số giáo viên được bố trí tập trung ở tầng hai, chia thành văn phòng lớn và văn phòng nhỏ. Văn phòng lớn có thể phục vụ đồng thời cho sáu giáo viên.
Lục Nam có kỹ năng phá khóa thượng thừa, biết dùng lực khéo léo. Khi khóa dần có dấu hiệu lỏng ra, bất chợt có tiếng nước xả vang lên.
Lục Nam lập tức giấu tay ra sau lưng, nghiêng người sang một bên, cùng Kỳ Thiên Hà hướng mắt về một chỗ. Cách đó vài mét, một người phụ nữ trung niên đẩy cửa bước ra, vẩy vẩy nước trên tay.
Người phụ nữ không ngờ lại có hai đứa trẻ đứng đó, giật mình, sau khi bình tĩnh lại thì cau mày khó chịu:
"Cố Tiểu Hà, hai đứa làm gì ở đây?"
Kỳ Thiên Hà dựa vào trang phục và giọng điệu để phán đoán, đối phương có thể là một giáo viên đang dạy mình. Một số giáo viên chính môn thường phát biểu vài câu trong họp phụ huynh rồi rời đi, thời gian còn lại giao cho giáo viên chủ nhiệm.
"Chơi trốn tìm" cậu trả lời với vẻ rụt rè.
"Hồ đồ." Người phụ nữ trung niên quở trách: "Muốn chơi thì ra ngoài mà chơi."
Kỳ Thiên Hà gật đầu: "Chúng em đi vệ sinh xong sẽ rời đi ngay."
Người phụ nữ trung niên không truy cứu thêm, nhưng khi sắp đi xuống cầu thang thì chợt nhớ ra điều gì, quay lại dặn:
"Đừng chạy quá xa, và nhớ là đừng vào khu rừng nhỏ phía sau."
Vừa nói, bà vừa bước xuống cầu thang, vừa lẩm bẩm trách cứ rằng năm nào cũng có vài học sinh không chịu nghe lời.
"Tại sao vậy?" Lục Nam bất ngờ đuổi theo hỏi: "Em thấy khu đó đẹp mà, còn có thể xây được một khu nghỉ dưỡng nữa."
Người phụ nữ trung niên mất kiên nhẫn đáp: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì an toàn cho các em."
Nói xong, bà giậm giày cao gót cộp cộp cộp rời đi.
Lục Nam trầm ngâm: "Không đi vào khu rừng nhỏ dường như đã trở thành tiềm thức của những người này, nhưng họ cũng chẳng nói rõ được lý do thật sự."
"Nghe nói từng có án mạng, hình như có trẻ em bị xe đâm chết, cũng có lời đồn là từng có tội phạm truy nã trốn ở đó..." Kỳ Thiên Hà lặp lại những lời đồn mà các người chơi trước từng nghe: "Những cách diễn đạt đó đều ám chỉ rằng thông tin này chỉ được nghe từ người khác."
Lục Nam nhận ra chút manh mối: "Ý cậu là... có người cố ý lan truyền tin đồn?"
Kỳ Thiên Hà gật đầu.
Trong khi suy nghĩ về chuyện này, Lục Nam tiếp tục công việc phá khóa còn dang dở: "Tôi luôn nghĩ rằng nguy hiểm ở khu rừng nhỏ có thể là do ma quỷ, nhưng nếu theo hướng suy luận của cậu, thì dường như có yếu tố con người đứng sau thúc đẩy."
Cửa mở ra.
Lo sợ thu hút sự chú ý của người khác, cả hai không bật đèn. Những nơi có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều đã được lục soát, Lục Nam đành tiếp tục phá khóa ngăn kéo, mất hơn mười phút mới khó khăn lắm tìm được ba cây kéo.
Tất cả đều màu bạc, sắc bén, dài hơn cả bàn tay của người trưởng thành.
Kỳ Thiên Hà: "Là đồ phát đồng bộ của trường."
Lục Nam: "Chọn cái nào?"
Kỳ Thiên Hà: "Cái nào cũng giống nhau."
Cậu tiện tay lấy cây ở giữa: "Mang về báo cáo nhiệm vụ thôi."
Trên đường quay về, Lục Nam vừa đi vừa nói: "Cậu có thấy nhiệm vụ lần này hơi kỳ lạ không?"
Kỳ Thiên Hà liếc nhìn Lục Nam, không nói gì.
"Tìm kiếm sự thật về những đứa trẻ mất tích..." Lục Nam nói, "Trước khi đến đây, tôi cứ nghĩ nhiệm vụ sẽ kiểu như vậy."
Tương tự, Tần Dương cũng từng nêu ra nghi vấn này. Theo cốt truyện đã được điều tra, lẽ ra vụ mất tích của những đứa trẻ phải là điểm nhấn quan trọng trong bản sao này.
Tuy nhiên, việc làm thủ công... thật sự có chút kỳ lạ.
Ngoài dự đoán, Kỳ Thiên Hà trả lời: "Không có gì lạ."
Lục Nam sững lại, đoán rằng Kỳ Thiên Hà đã phát hiện ra manh mối gì đó. Chưa kịp hỏi thêm, hai đứa trẻ bất ngờ từ tòa nhà dạy học phía sau chạy ra. Sắc mặt Kỳ Thiên Hà khẽ thay đổi: "Chạy mau."
Lục Nam ngoảnh đầu nhìn: "Là hai đứa vừa nãy đứng ngoài cửa nghe lén."
Kỳ Thiên Hà gật đầu, vừa chạy vừa nói: "Chúng ra ngoài, chứng tỏ cuộc họp phụ huynh bên trong sắp kết thúc."
Học sinh bắt đầu tụ tập về phía cửa lớp học, chỉ còn lại hai người họ cắm đầu chạy hết tốc lực về phía tòa nhà dạy học dành cho khối tiểu học gần cổng trường. Khi vào đến cửa, vong linh của Cát Tiệp không xuất hiện ở tầng một. Kỳ Thiên Hà ho sặc sụa vài tiếng, cố nhịn cảm giác khó chịu ở cổ họng, khàn giọng hét lên: "Kéo mà cô đặt đã đến rồi!"
Cát Tiệp xuất hiện bất ngờ. Khi lại gần, gương mặt sưng phù của cô ta càng trở nên nổi bật.
Không kịp sợ hãi, Kỳ Thiên Hà tranh thủ đưa cây kéo qua.
Cát Tiệp vui mừng vuốt ve cây kéo, không nỡ rời tay. Nhưng vì đường nét trên mặt quá cứng nhắc, cố gượng nhếch miệng cười lại trông cực kỳ đáng sợ. Một lát sau, cô ta kìm nén niềm vui, nói: "Tôi có thể làm bản đồ kho báu rồi... nhưng vẫn thiếu một thứ."
Kỳ Thiên Hà phối hợp hỏi: "Thiếu thứ gì?"
Cát Tiệp đáp: "Tiền. Nó được giấu trong hộp giày dưới gầm giường của tôi. Các cậu lấy về giúp tôi."
[Bạn có đồng ý giúp Cát Tiệp lấy lại số tiền riêng mà cô ấy đã giấu không?]
Âm thanh thông báo của trò chơi vang lên bất ngờ.
Còn có thể lựa chọn sao?
Kỳ Thiên Hà cảm thấy kỳ quặc, còn Lục Nam thì nhìn Cát Tiệp: "Nhà cô ở tầng mấy?"
Cát Tiệp: "Tầng sáu."
Lục Nam lý trí chọn cách từ chối. Leo lên tầng sáu để trộm đồ, thể lực của một đứa trẻ không chịu nổi. Cậu lại không giỏi giao tiếp, việc đến nhà Cát Tiệp lấy tiền riêng trước mặt cha mẹ cô ta là không thực tế.
Niềm vui trên gương mặt Cát Tiệp lập tức phai nhạt đi nhiều, nhưng cô ta không làm khó Lục Nam mà quay sang nhìn Kỳ Thiên Hà.
"Tôi đồng ý." Kỳ Thiên Hà tỏ ra rất chân thành.
Cát Tiệp vui vẻ hẳn lên, hứa hẹn: "Đến lúc đó, tôi sẽ chia cho cậu một đồng làm phí chạy việc."
Từ tòa nhà dạy học đi ra, cuộc họp phụ huynh đã kết thúc, qua sân bóng rổ có thể thấy phụ huynh lục tục đi xuống cầu thang, trong màn đêm trông như những bóng đen đang tụ họp lại.
Khuôn viên trường lập tức trở nên ồn ào hơn hẳn.
Lục Nam nói: "Cô ta hứa cho cậu một đồng, mười phần chắc đến tám chín là đạo cụ."
Nhiệm vụ liên quan đến đạo cụ thường sẽ không hề đơn giản.
Kỳ Thiên Hà tỏ vẻ đã hiểu: "Hai nhóm kia chắc đã tìm được đồ trước chúng ta."
Cát Tiệp nói rằng có thể làm bản đồ kho báu, chứng tỏ những công cụ yêu cầu trước đó đã được thu thập đầy đủ.
Nhìn quanh bốn phía, cả hai bắt đầu tìm bóng dáng của Khương Nhiên và những người khác.
Thực tế thì khắc nghiệt. Kỳ Thiên Hà bị ai đó gõ một cái vào đầu từ phía sau: "Lại chạy lung tung, hại tôi tìm cậu lâu vậy."
Phụ huynh danh nghĩa đã đến, Kỳ Thiên Hà đành về nhà, rửa mặt xong leo lên giường ngủ, tai vẫn nghe thấy tiếng càu nhàu của người phụ nữ.
Chợp mắt một cái trời vẫn còn tối.
Kỳ Thiên Hà nhìn đồng hồ, sáu giờ mười phút, nhưng lại là sáu giờ mười phút buổi chiều.
Trong hai giây, đầu óc cậu trống rỗng, cầm đồng hồ xem đi xem lại để chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Chẳng lẽ mình ngủ thẳng một mạch đến chiều hôm sau?
"Cố Tiểu Hà, mau mặc quần áo vào, đừng lề mề nữa, sắp muộn rồi."
Những lời thoại quen thuộc, những tình tiết quen thuộc, Kỳ Thiên Hà mặc quần áo, lặp lại những việc đã xảy ra ngày hôm qua.
Lại một lần nữa đứng ở cửa lớp, người phụ nữ dặn dò cậu đừng chạy lung tung rồi vào lớp họp phụ huynh.
Kỳ Thiên Hà đi tới cửa tòa nhà dạy học, rất nhanh đã chờ được một vài người chơi khác.
Khác biệt duy nhất so với hôm qua là Tần Niệm Niệm không có mặt.
Tần Dương thở dài: "Có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi."
Anh ta đã cố ý đi tìm nhân vật Lâm Oánh Oánh do Tần Niệm Niệm đóng vai, giờ đây cô ta đã hoàn toàn trở thành một đứa trẻ bình thường.
Văn Tĩnh nhìn thấy Kỳ Thiên Hà thì nở nụ cười thân thiện, hôm qua nhờ có cậu nhắc nhở: "Cảm ơn..."
"Cố Tiểu Hà!"
Tiếng hét lớn của cậu bé mập làm gián đoạn lời của Văn Tĩnh, nó chạy từ xa tới, ánh mắt lần lượt nhìn Kỳ Thiên Hà, Khương Nhiên, rồi Tần Dương.
"Cố Tiểu Hà, chẳng phải các cậu nói sẽ nhân lúc họp phụ huynh để đi thăm bố mẹ của Cát Tiệp sao?"
Lời thoại thay đổi rồi.
Ba người liếc nhìn nhau, đoán rằng cả ba đều đã nhận nhiệm vụ của Cát Tiệp.
Cậu bé mập lại quay sang nhìn Lục Nam và những người khác: "Ai muốn đi chơi ở khu rừng nhỏ?" Không chờ người chơi trả lời, nó tự quyết: "Không quan tâm, trong số các cậu nhất định phải có một người đi với tôi, trước đó đã nói rồi!"
Ai nói với cậu vậy?
Sắc mặt Văn Tĩnh trở nên khó coi.
Kỳ Thiên Hà nhìn cậu bé mập với ánh mắt đầy ẩn ý, đây là kiểu mỗi ngày đưa đi một đứa trẻ sao?
Cậu cũng không rảnh lo chuyện của người khác, bèn tùy tiện bịa một lý do để hỏi được địa chỉ nhà của Cát Tiệp từ cậu bé mập.
Thời tiết trở lạnh, người đi đường không còn nhiều, nhà của Cát Tiệp cách trường học không xa, rất nhanh bọn họ đã đứng trước một tòa chung cư cũ kỹ.
Tần Dương giúp mở cửa chính của tòa nhà, Khương Nhiên là người đầu tiên bước vào. Khi đến lượt Kỳ Thiên Hà định bước vào, chân cậu không cách nào nhấc lên được, như thể bị một lớp màng trong suốt ngăn lại.
Không cố thêm, cậu lùi lại và nói: "Mỗi lần chỉ được vào một người."
Tần Dương thử một lần, cũng không vào được.
Khoảng mười phút sau, bóng dáng của Khương Nhiên lại xuất hiện, cậu lắc đầu, ra hiệu là đã thất bại.
"Tôi định tìm cách để bố mẹ cô ta rời đi, nhưng dù dùng lý do gì họ cũng không mắc bẫy."
Nghe vậy, Tần Dương và Kỳ Thiên Hà nhìn nhau, cân nhắc thứ tự vào trong. Về lý thuyết, người vào càng sớm thì càng có lợi, nếu không, một khi người trước gặp vấn đề sẽ dễ khiến bố mẹ Cát Tiệp cảnh giác.
Tình hình của Tần Dương khá đặc biệt. Trong lần chơi này, anh ta không thể thất bại, thà không nhận phần thưởng này, chỉ cần an toàn hoàn thành nhiệm vụ của Cát Tiệp.
Theo quan điểm của anh ta, với tư cách là người chơi trở lại, tỷ lệ thành công của Kỳ Thiên Hà rất cao.
Khi Kỳ Thiên Hà còn đang nghĩ cách để giành được quyền vào trước, Tần Dương đã chủ động nói:
"Cậu vào đi."
Kỳ Thiên Hà ngẩn người.
Tần Dương rất tự tin vào cậu: "Đối với cậu thì đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi vào có thể sẽ khó khăn hơn."
"......"
Kỳ Thiên Hà ngơ ngác, người chơi trong nhiệm vụ này đều nhường nhịn thế sao?
Hay bây giờ thịnh hành kiểu gián tiếp dồn người khác vào chỗ chết.
Cảm thấy hơi mông lung, cậu bước lên tầng, gõ cửa.
Rất nhanh đã có người ra mở cửa, mẹ của Cát Tiệp nhìn cậu với vẻ mặt kỳ lạ: "Cố Tiểu Hà?"
Là phụ huynh của bạn cùng lớp con gái, đương nhiên bà nhận ra.
"Cháu chào dì ạ."
Bố của Cát Tiệp cầm một tách trà bước ra từ bếp, cũng tỏ vẻ khó hiểu. Vừa mới đây có người tự nhận là bạn thân của con gái đến thăm, sao giờ lại có thêm một người nữa?
Trên tường treo một bức di ảnh, cô gái trong ảnh cười rạng rỡ, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh của người đã khuất.
Kỳ Thiên Hà thu ánh mắt lại, làm ra vẻ hơi khó xử: "Trước đây Cát Tiệp có mua của cháu một con vẹt, nhưng tiền vẫn chưa trả."
"Vẹt?"
Kỳ Thiên Hà gật đầu.
Mẹ của Cát Tiệp vừa ngạc nhiên vừa hơi bực bội, bà chưa từng nghe con gái nói về chuyện này.
Kỳ Thiên Hà nói: "Cháu nhớ là Cát Tiệp bảo giấu nó dưới gầm giường."
Mẹ Cát lập tức đi tới phòng của con gái khi còn sống để kiểm tra.
Giường của Cát Tiệp là loại giường sắt, phía dưới chất đầy những món đồ linh tinh không thường dùng. Lúc này, giữa các khe hở của những chiếc hộp chồng lên nhau, quả thật có một con vẹt đang trốn ở đó. Có vẻ như bị động tĩnh làm giật mình, con vẹt bay ra và đậu lên bàn.
Sững người mất một lúc, mẹ của Cát Tiệp mới phản ứng lại, không ngờ quả thật có một con vẹt.
Kỳ Thiên Hà ra hiệu cho con vẹt bằng ánh mắt.
Con vẹt cất giọng lạnh lùng, ngắt quãng: "Bạn thật đẹp."
Mẹ Cát bước tới gần: "Nó biết nói sao?"
Kỳ Thiên Hà gật đầu: "Con vẹt này đã được huấn luyện đặc biệt."
Vừa nói cậu vừa đi tới chỗ con vẹt: "Bắt tay nào."
Đôi mắt đen nhỏ của con vẹt lóe lên ánh sáng lạnh, miễn cưỡng giơ chân lên đặt vào tay cậu.
"Nằm xuống."
Con vẹt nằm nghiêng người xuống một cách ngoan ngoãn.
Người bố vừa bước vào cũng bị cảnh tượng này thu hút, khen ngợi vài câu về con thú cưng thông minh mà con gái mua.
Lúc này mẹ của Cát mới giật mình và hỏi: "Bao nhiêu tiền, dì trả cho cháu."
Con vẹt này miễn cưỡng được xem như kỷ vật mà con gái để lại, thêm vào đó lại thông minh và đáng yêu, phần nào làm dịu đi nỗi đau trong lòng họ, nên bây giờ bà rất dễ nói chuyện.
"Một trăm đồng." Kỳ Thiên Hà mím môi: "Nhưng Cát Tiệp từng nói là cô ấy đã dành dụm đủ tiền rồi, hình như để trong hộp đựng giày."
Mẹ của Cát cúi người lấy tất cả các hộp ra, mở từng cái một, quả nhiên thấy tiền nhăn nhúm nhét bên trong. Trong khoảnh khắc, đôi mắt bà bất giác đỏ hoe.
"Tiền lẻ quá, để dì đổi cho cháu tờ nguyên."
Kỳ Thiên Hà nói: "Không sao đâu ạ, đây là thỏa thuận giữa cháu và Cát Tiệp, cháu muốn làm đúng như những gì đã nói với cô ấy."
Mẹ của Cát im lặng một lúc, lau nước mắt: "Đúng rồi, phải làm theo ý con bé."
Nói xong, bà cúi xuống xếp lại tiền đưa cho cậu.
"Dì giữ gìn sức khỏe ạ." Kỳ Thiên Hà nhận tiền, thở dài một tiếng rồi chuẩn bị quay lưng rời đi.
Con vẹt tạm thời cậu chưa mang đi, chỉ căn dặn: "Mày ở lại với họ một lúc, trước khi họp phụ huynh kết thúc thì đến tìm tao."
Nhiệm vụ lần này giống như một vòng lặp thời gian, sau buổi họp phụ huynh mọi thứ sẽ được thiết lập lại.
Giọng lạnh lùng của con vẹt vang lên trong đầu cậu: "Hồi đó bố cậu nói sẽ cho tôi một tỷ, giờ quay lưng lại, một trăm đồng đã bán tôi đi rồi."
Nghe vậy, bước chân của Kỳ Thiên Hà hơi chững lại. Cậu quay đầu muốn an ủi nó vài câu, bày tỏ rằng tất cả chỉ vì nhiệm vụ.
Con vẹt hoàn toàn không cho cậu cơ hội để nói, nó giơ một cánh lên, đầu cánh chỉ về hướng cửa... "Cậu đi đi."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro