Chương 1 : Anh ấy đã trở lại
"Giàu có, tuổi thọ, quyền lực... chỉ cần tham gia trò chơi này và giành chiến thắng, bạn có thể tự do chọn một trong những điều đó."
Trong ba tháng qua, đây là lần thứ 14 âm thanh này vang lên.
Trong thời gian đó, Kỳ Thiên Hà đã đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, báo cáo sức khỏe bình thường, rồi cũng làm kiểm tra tâm lý và không có vấn đề gì. Cuối cùng, cậu buộc phải hỏi cha mẹ.
"Thật lòng mà nói, nhà mình có hệ thống truyền đời không?"
"Hệ thống? Cái gì vậy?"
"Đó là một thứ khiến người ta tiến bộ thông qua áp lực, nhưng chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời thì có thể đạt đến đỉnh cao của cuộc sống."
"Ôi, chẳng phải là cái chày cán bột sao."
"..."
Xác định không phải vấn đề của bản thân, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Kỳ Thiên Hà lần đầu tiên đáp lại âm thanh này.
"Thắng thì được lợi lớn, nhưng thua thì sao?"
"Xui xẻo."
Kỳ Thiên Hà im lặng một chút: "Ngoài tôi ra còn ai khác tham gia không?"
"Số lượng người chơi đang tăng lên từng giây từng phút."
"Tức là trong tương lai, trạng thái tinh thần của con người sẽ trở thành vấn đề lớn." Kỳ Thiên Hà suy nghĩ một chút rồi lật xem hướng dẫn đăng ký nguyện vọng: "Ngành tâm lý học sẽ trở thành ngành hot."
"..."
"Tôi thấy trường đại học này rất tốt, với thành tích của tôi thì vào đó không thành vấn đề."
Một tháng sau, Khí Thiên Hà với thành tích xuất sắc đã thuận lợi vào được Đại học Thiên Hải hàng đầu. Cậu mỉm cười hài lòng.
Bốn năm thời gian thoáng qua.
Gần đến hoàng hôn, ánh sáng còn lại rực rỡ nhưng dịu dàng.
Cây cỏ xanh tươi từ bậu cửa* sổ thả xuống, kéo dài đến tận sàn nhà, cả căn phòng tràn ngập sức sống.
*bậu cửa : thành dưới của khung cửa
Đây là một phòng khám tư nhân cao cấp, sở hữu những bác sĩ tâm lý hàng đầu, chủ yếu phục vụ cho các tài phiệt và một số người nổi tiếng.
Khách hàng đặt lịch hôm nay là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, phong nhã và dễ gần, nhưng ánh mắt lại toát lên sự sắc bén, có lẽ vì phải lo nghĩ quá nhiều việc nên trên đầu đã sớm xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Người đàn ông tên là Liễu Thiên Minh, lúc này hai tay anh ta khoanh lại tùy ý đặt trên người, khi mở miệng thì như đang bàn chuyện công việc: "Tôi nghe nói cậu có một phương pháp độc đáo, có thể giúp người mất ngủ đi vào giấc ngủ."
Kỳ Thiên Hà mỉm cười ôn hòa: "Chỉ có thể cải thiện thôi, lời đồn bên ngoài đã phóng đại."
Ánh mắt của Liễu Thiên Minh dừng lại ở bức tranh treo trên tường với dòng chữ: "Trò chơi không có hồi kết, thế gian phồn hoa vừa đủ." Không khỏi ánh mắt hơi thay đổi, hỏi: "Bác sĩ Kỳ cũng thích chơi game sao?"
Kỳ Thiên Hà: "Thời trẻ tôi đã từng mê mẩn một thời gian."
Thực ra trong những năm trung học đó, vì đi quán net mà không ít lần bị cha mẹ đánh đòn.
Liễu Thiên Minh đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ: "Bác sĩ Kỳ có hiệu quả điều trị tốt như vậy, có muốn cứu giúp nhiều người hơn không?"
Kỳ Thiên Hà bị hỏi mà cảm thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp trả lời: "Tôi đã qua cái tuổi mê mẩn siêu anh hùng."
Kịp thời kết thúc chủ đề này, cậu chuyển trọng tâm vào vấn đề mất ngủ.
Kỳ Thiên Hà đã bỏ công sức rất nhiều trong chuyên ngành tâm lý học và bản thân cũng có đủ tài năng, là một trong số ít những nhà trị liệu thực sự sở hữu khả năng thôi miên.
Hai giờ sau, khi Liễu Thiên Minh rời khỏi phòng khám, sự mệt mỏi trên người anh ta giảm đi một nửa.
Nhìn Kỳ Thiên Hà một cái thật sâu sắc, anh ta cầm ô rời đi.
Kỳ Thiên Hà tiễn khách xuống lầu, nụ cười nghề nghiệp phai nhạt dần, duỗi người và thở phào nhẹ nhõm: "Hôm nay công việc đã kết thúc."
Buổi tối có thể đi ăn thịt nướng để thư giãn một chút.
Quay lưng lại, màn hình máy tính sáng lên mờ ảo, trước bàn phím không biết từ lúc nào xuất hiện một con vẹt với móng vuốt sắc bén vô cùng giống như ánh mắt sắc lạnh của nó lúc này.
"Rất vui sao?"
Âm thanh quen thuộc khiến dây thần kinh căng thẳng của Kỳ Thiên Hà hơi lỏng ra một chút. Chính âm thanh này đã liên tục cám dỗ anh vào trò chơi.
Vẹt: "Tôi thấy trên mạng nói rằng, nếu một người đàn ông yêu đương nhiều năm mà không kết hôn, thì cơ bản là anh ta sẽ không kết hôn... Tương tự, thái độ này có thể áp dụng cho bất kỳ việc gì, ví dụ như mỗi lần cậu đều nói 'đợi thêm chút nữa', mà tôi đã chờ đợi bốn năm rồi."
Kỳ Thiên Hà bình tĩnh đáp: "Trong bốn năm qua, tôi luôn nghiêm túc cân nhắc xem có nên vào trò chơi hay không, nếu không thì tại sao tôi lại không từ chối cậu rõ ràng?"
Vẹt thẳng thắn nói: "Danh phận, cậu cần danh phận của một người chơi chuẩn."
Nghe vậy, sắc mặt Kỳ Thiên Hà hơi thay đổi. Đúng vậy, cậu chính là dựa vào điểm này để thu hút người khác đến phòng khám của mình thông qua những từ ngữ gợi ý. Nếu không thì một phòng khám tâm lý mới mở, dù chất lượng dịch vụ có cao đến đâu, những nhân vật lớn cũng sẽ không nhìn thêm một cái.
Chỉ có giữa các người chơi mới có thể giao tiếp về trò chơi, và cậu miễn cưỡng được coi là người chơi chuẩn, thành công mượn được sức gió từ trò chơi để thu hút nhiều khách quý.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Kỳ Thiên Hà mỉm cười: "Lý do thực sự là tao đã quen với sự tồn tại của mày, đối với tao, mày là một người bạn có thể giao tiếp."
Vẹt khẽ động móng vuốt sắc bén, dưới ánh sáng mờ ảo tỏa ra vẻ lạnh lẽo: "Không, trong những năm qua cậu chưa bao giờ ngừng lấy thông tin về trò chơi từ tôi... giống như việc ăn chực."
Không khí trở nên im lặng trong giây lát.
Một lúc sau, Kỳ Thiên Hà ngồi trên ghế xoay, nhìn vào đôi mắt đen của con vẹt như đang thực hiện một cuộc giao tiếp bình đẳng giữa con người với nhau: "Như mày đã nói, tao lấy thông tin về trò chơi chứ không phải của mày"
Con vẹt co tròng mắt lại.
Kỳ Thiên Hà: "Chắc chắn có những người chơi đã từ chối lời mời gọi từ trò chơi nhưng tôi tin rằng trò chơi rất quyền năng và sẽ có nhiều biện pháp tương ứng. Như mày đây chỉ vì bị từ chối mà ở bên cạnh tao thì chắc chắn là còn lý do khác."
Con vẹt không nói gì nữa.
Trong sự im lặng đó, Kỳ Thiên Hà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chủ động kết thúc cuộc thảo luận khó chịu và chuyển đề tài: "Khách hàng vừa rồi có chút kỳ lạ."
Kể từ khi phòng khám mở cửa đến nay, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai người chơi muốn trò chuyện với anh về các chủ đề liên quan đến trò chơi nhưng mỗi lần đều bị Kỳ Thiên Hà nhẹ nhàng chuyển hướng chú ý. Hôm nay người này rõ ràng cũng là một người chơi nhưng chủ đề trò chuyện lại thật khó hiểu.
Mưa lớn như trút nước.
Bên cạnh chiếc xe hơi màu đen, một người đàn ông cao gầy cầm ô đứng chờ, khi thấy Liễu Thiên Minh đi tới liền vội vàng ra mở cửa xe cho anh.
Người đàn ông cao gầy phụ trách lái xe, trên đường hỏi: "Cậu ấy đã đồng ý chưa?"
Liễu Thiên Minh mím môi, tạo cảm giác không tức giận nhưng vẫn có uy nghiêm, một lúc sau mới nói: "Có dễ dàng như vậy đâu."
Tất cả phải bắt đầu từ một năm trước.
Lúc đó có một kẻ điên vào trò chơi, khéo léo lợi dụng quy tắc của trò chơi để gây ra những cơn sóng dữ. Một người mới mạnh mẽ như vậy xông vào trò chơi, mang theo những trang bị hàng đầu, rõ ràng là không hợp lý, sau này sự thật được phơi bày, đối phương là người đã hoàn thành trò chơi và quay trở lại.
Người đàn ông cao gầy cũng từng trải qua một lần với người này, nghiến răng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi căm ghét việc trò chơi cấm người chơi tự sát hại lẫn nhau."
Một kẻ điên dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là một người, nhưng không lâu sau hắn đã thu hút được một nhóm người sẵn sàng làm mọi thứ để lập thành liên minh, trong trò chơi thì lấy việc hãm hại người khác làm niềm vui.
Liễu Thiên Minh bình thản nói: "Biết cách lợi dụng quy tắc cũng là một tài năng."
Dù bị khinh thường nhưng cũng không thể phủ nhận sự lợi hại của đối phương.
Hơn nữa, thế giới này dường như luôn đề cao sự cân bằng.
Khi vô số người chơi đau đầu không biết phải đối phó với các tổ chức ác độc đang tăng trưởng như nấm sau mưa thì vài tháng trước, Kỳ Thiên Hà vì phòng khám mới mở mà lọt vào tầm mắt của công chúng.
Gia đình Kỳ từ nhiều năm trước đã vượt qua khủng hoảng phá sản và thuận buồm xuôi gió, nhìn lại quá trình của Kỳ Thiên Hà cùng với những từ ngữ gợi ý của phòng khám tâm lý đều cho thấy cậu ta cũng là một người chơi.
Tuy nhiên nhìn vào ngày hoạt động của phòng khám sau khi khai trương, chủ sở hữu có lịch trình rất đều đặn, không có tình trạng nghỉ vô cớ nào xảy ra, hoàn toàn không giống như những người chơi thông thường sẽ biến mất vài ngày mà không lý do.
Kỳ Thiên Hà dường như cũng có khả năng đặc biệt giúp mọi người nhanh chóng vào trạng thái thư giãn, ngay cả những bệnh tâm lý nghiêm trọng nhất cũng có thể được cải thiện tại đây.
Vì vậy có rất nhiều người đoán rằng Kỳ Thiên Hà cũng là người đã rút lui thành công khỏi trò chơi, Liễu Thiên Minh vì thế mà nảy sinh ý định muốn thuyết phục cậu ta quay lại trò chơi để trở thành sức mạnh chống lại kẻ điên đó.
Người đàn ông cao gầy thở dài: "Ngoài ác quỷ ra thì ai muốn quay trở lại địa ngục?"
Liễu Thiên Minh sắc mặt lạnh lùng: "Trò chơi mặc dù hiện tại hạn chế việc tự sát hại lẫn nhau giữa các game thủ nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ như vậy. Tôi nhận được tin tức rằng mục đích thực sự của kẻ điên đó là muốn kiểm soát trò chơi và viết lại quy tắc."
Người đàn ông cao gầy trong lòng chấn động nhẹ, tay nắm chặt vô lăng hơi siết lại.
Kiểm soát... trò chơi sao?
Người bình thường ai dám nghĩ đến điều này?
Mưa rơi lộp độp trên kính xe, giọng nói của Liễu Thiên Minh rất bình tĩnh nhưng sự thật mà anh nói ra lại rất tàn nhẫn: "Kỳ Thiên Hà sớm đã bị theo dõi rồi, dù có miễn cưỡng thế nào thì cuối cùng cậu ta cũng phải chọn bên."
Kỳ Thiên Hà tâm lý học năng lực rất xuất sắc, nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng có người lại tự mình thực hiện những suy diễn không thực tế như vậy.
Thực tế là, việc vượt qua khủng hoảng phá sản một cách an toàn hoàn toàn nhờ vào một người cha có năng lực xuất sắc, cái gọi là thuận buồm xuôi gió chỉ có thể nói là nhờ vào sự lựa chọn tốt trong trò chơi. Còn việc người khác ra khỏi phòng khám của anh ta cảm thấy thoải mái thì càng bình thường hơn, bao nhiêu năm chuyên môn không phải là học vô ích!
Kỳ Thiên Hà kiên nhẫn làm công việc tư vấn tâm lý, sống một cuộc đời chân thực, trong trạng thái này, ngày tháng cứ thế trôi qua.
"Giàu có, tuổi thọ, quyền lực... chỉ cần tham gia trò chơi này và giành chiến thắng, bạn có thể tự do chọn một trong số đó."
Giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng lần này, âm điệu lạnh lẽo và đáng sợ.
Kỳ Thiên Hà phản xạ muốn từ chối, nhưng lời vừa đến miệng thì đột nhiên dừng lại.
Mỗi lần bị cám dỗ trở thành người chơi đều ở thời điểm bước ngoặt của số phận. Lần trước là khủng hoảng phá sản của gia đình Kỳ, lần này lại là gì?
Báo cáo kiểm tra sức khỏe mới nhất rất bình thường, sự nghiệp cũng đang trên đà phát triển.
... Tuổi thọ.
Nhìn lại một vòng Kỳ Thiên Hà cảm thấy lo lắng, chỉ thấy rằng chỉ có điều này mới có thể khai thác sâu.
Sức khỏe tốt không đồng nghĩa với tuổi thọ dài, trên đời này tồn tại vô số tai nạn và nguy hiểm; gần đây cậu luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình từ xa.
Nghĩ đến đây, Kỳ Thiên Hà đột nhiên thay đổi quyết định: "Tôi tham gia."
Nghe vậy, cái lạnh trên người con vẹt giảm bớt một chút.
Kỳ Thiên Hà nghiêm túc hỏi: "Có phải ai đó muốn hại tôi không?"
Con vẹt không đáp lại.
Kỳ Thiên Hà tiến lại gần hơn: "Thực ra bạn vẫn khá quan tâm đến tôi; nếu không thì đã chẳng cần để tôi chọn mà sớm đi tìm người khác rồi."
Con vẹt thậm chí còn không nhìn cậu lấy một cái, hóa thành ánh sáng biến mất.
Nửa tháng sau, sau khi hoàn thành buổi tư vấn tâm lý cho Liễu Thiên Minh, Kỳ Thiên Hà xin lỗi vì tuần sau sẽ nghỉ vài ngày.
Liễu Thiên Minh ngạc nhiên rồi bỗng cười lớn.
Bị vị quý ông thanh lịch thường xuyên giữ chức vụ cao nhìn với vẻ mặt như mẹ hiền bất ngờ lộ ra nụ cười dịu dàng ấy khiến Kỳ Thiên Hà cảm thấy cả người mình đều không ổn chút nào.
Cuối cùng cũng tiễn được khách quý đi rồi, đặc biệt treo một thông báo trước cửa phòng khám ghi rõ tuần sau sẽ nghỉ ngơi.
Hình ảnh đã bị che giấu trong bóng tối được chụp lại chỉ trong vài giây và tin tức nhanh chóng được truyền đi.
Phòng vẽ tranh
Bởi vì không được chăm sóc tốt, mọi thứ ở đây đều có vẻ ẩm ướt và lạnh lẽo.
"Không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về Kỳ Thiên Hà trong trò chơi."
"Có lẽ cũng giống như ngài, những trải nghiệm vượt qua phụ bản đã bị trò chơi xóa bỏ."
Người đàn ông đang nghe báo cáo có vẻ mệt mỏi, nửa nhắm mắt không biết có nghe vào hay không.
Người trợ lý cẩn thận thử nghiệm: "Thực ra nếu ngài đưa ra điều kiện, có thể sẽ khiến đối phương thay đổi ý định."
Người đàn ông nhìn bức ảnh của Kỳ Thiên Hà treo thông báo, ánh mắt sâu thẳm: "Một núi không thể chứa hai hổ."
Hắn luôn cho rằng chỉ có hắn mới có khả năng thoát khỏi trò chơi, không ngờ lại xuất hiện thêm một người nữa, và những người có khả năng sẽ không mãi mãi chịu đựng sống dưới tay người khác.
Hắn tùy tiện ném điện thoại sang một bên, nụ cười bên môi lạnh lùng: "Tôi muốn xem người này có khả năng gì."
Tự phụ không đồng nghĩa với kiêu ngạo, người đàn ông nhanh chóng đưa ra quyết định: "Đi thông báo cho cấp dưới, bằng mọi giá thu mua đồ vật, đồng thời tăng thưởng để thu hút nhiều người chơi tham gia cùng chúng ta."
Cuộc khủng hoảng liên tiếp ập đến, trong nội bộ trò chơi tạm thời nổi lên dòng chảy ngầm, nhiều người chơi đã cảm nhận được hơi thở của cơn bão sắp đến. Sau khi điều tra mới biết rằng những động thái quy mô lớn gần đây đều là vì một người... một tồn tại được cho là có thể chống lại điên cuồng, anh ta sắp trở lại!
Liễu Thiên Minh ba lần ghé thăm nơi ở của bậc thầy cấp cao để thành công kéo gọi họ ra trận nhằm chống lại tổ chức ác độc khiến mọi người phải khiếp sợ trong trò chơi.
Cùng lúc đó.
Trong tình huống hoàn toàn không hay biết, một người chơi tiêu chuẩn bốn năm được phong danh hiệu "Ánh sáng chính nghĩa" đang như miếng bọt biển liên tục tiếp nhận sự dạy dỗ từ con vẹt, thức khuya ôn tập làm hướng dẫn cho người mới.
"Tôi nói những gì cậu đã nhớ rõ chưa?" Vẹt rất nghiêm túc.
Kỳ Thiên Hà gật đầu: "Mẹo sống sót là trước tiên không được để lộ sự tồn tại của cậu."
Cậu không biết nguồn gốc của con vẹt này, nhưng sinh vật trí tuệ như vậy rõ ràng không thể là trang bị tiêu chuẩn của người chơi.
Vẹt không xác nhận hay phủ nhận: "Còn một điều quan trọng nhất..."
Kỳ Thiên Hà: "Tôi biết rồi. Học cách sống sót, với tư cách là người , nhất định không được khoe khoang tài năng, khoe khoang chính là hy sinh!"
Chỉ có việc giảm thiểu tối đa sự hiện diện và phát triển âm thầm mới có thể sống sót tốt hơn.
𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃𝄃𝄃𝄂𝄂𝄀𝄁𝄃𝄂𝄂𝄃
Có thể trong vài chap đầu việc xưng hộ sẽ hơi loạn , nếu có vấn đề hãy nói tui bít ( •̯́ ₃ •̯̀)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro