Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tử Địch

Úc Nam Minh và Mạc Du Phàm gặp nhau vào năm lớp mười, cậu thích Mặc Du Phàm hơn một năm, nhưng Tống Vũ Húc luôn trở thành trở ngại của bọn họ.

Không phải mình đơn độc hẹn Mạc Du Phàm đi ăn cơm, thì là cùng Mặc Du Phàm trở về, Úc Nam Minh cũng không dễ dàng gì, bởi vì Tống Vũ Húc và Mạc Du Phàm là hàng xóm, mà mình và Mạc Du Phàm căn bản cũng không tiện đường.

Úc Nam Minh chán ghét Tống Vũ Húc rất chán ghét rất chán ghét, vô luận là tướng mạo hay hành vi cử chỉ Úc Nam Minh đều rất không thích.

Cậu một mực không thể thổ lộ với Mạc Du Phàm cùng Tống Vũ Húc cũng khá liên quan, Tống Vũ Húc là Alpha dáng vẻ cũng rất đẹp trai, mày kiếm tinh mâu mũi cao thẳng, cặp mắt đào hoa giống như muốn đem người hút đi vào, phía dưới còn có một nốt ruồi nước mắt làm tô điểm, thân cao hơn 1m85, Tống Vũ Húc còn được bình chọn là giáo thảo số một trong post bar của trường.

Úc Nam Minh mặc dù cũng rất đẹp trai, cùng với một người khác đứng thứ hai trên bảng giáo thảo của trường, nhưng cậu thủy chung vẫn là Beta, Omega tự nhiên sẽ thích Alpha hơn, mà thanh danh của Úc Nam Minh ở trường học cũng không tốt bằng Tống Vũ Húc.

Tống Vũ Húc trong miệng bọn họ là học trưởng ôn nhu quý tiên sinh, mà thành tích của hắn chưa bao giờ rơi khỏi top ba, người thích hắn đương nhiên sẽ nhiều hơn cậu.

Úc Nam Minh thường ra ngoài lướt Internet với bạn bè trong giờ nghỉ trưa, có đôi khi cũng sẽ ra ngoài trường đánh nhau, nhưng Úc Nam Minh không phải là tiểu lưu manh không học thức, cậu xưa nay không cúp học để lên mạng, trên lớp học cũng rất chân thành, không hiểu sẽ hỏi anh trai, ngoài ta cậu cũng rất thông minh, thành tích ở trường học luôn nằm trong top mười.

Mặc dù tính cách ác liệt hơn Tống Vũ Húc một chút, nhưng chỉ giới hạn với Alpha mà thôi, đối với những người khác còn tốt, chỉ là không có như vậy thích xen vào chuyện của người khác.

Cậu không dám tỏ tình với Mạc Du Phàm, cậu biết Mạc Du Phàm thích Tống Vũ Húc hơn, Mạc Du Phàm không dưới một lần trước mặt Úc Nam Minh thảo luận về việc Tống Vũ Húc thích thể loại người nào.

Úc Nam Minh mỗi lần chỉ thảo luận vài câu sau đó nói sang chuyện khác, không phải cậu không biết Tống Vũ Húc thích ai, mà là không muốn nói cho Mạc Du Phàm biết, dựa vào cái gì Tống Vũ Húc không tự mình nói mà phải từ miệng của cậu nói ra? Huống chi bọn họ còn là lưỡng tình tương duyệt, cậu cũng không muốn trở thành bàn đạp cho hai người bọn họ......

"Xin chào."

Giọng nói của Tống Vũ Húc kéo Úc Nam Minh ra khỏi dòng suy nghĩ, có lẽ cậu đã nghĩ đến nhập thần, Tống Vũ Húc đẩy cửa tiến vào cũng không biết.

Úc Nam Minh từ trên giường đứng dậy, ném gối đầu vào người hắn: "Cút ra ngoài, cậu còn chưa đi?"

"Cậu sao lại khóc? Bởi vì lần thứ hai phân hoá?"

Úc Nam Minh chau mày: "Liên quan gì đến cậu, tôi nói cút! Cút ra ngoài."

Tống Vũ Húc hừ lạnh một tiếng: "Cậu cho rằng tôi muốn quản sao?"

"Không muốn quản tôi, thì cút nhanh lên! Nhìn thấy cậu tôi liền đau đầu."

Tống Vũ Húc ngồi bên cạnh cậu, đưa viên thuốc màu trắng trong tay cho cậu: "Uống cái này sẽ giúp cậu ổn định tin tức tố, một hồi uống xong liền đi ngủ."

Úc Nam Minh nhìn về phía hắn quát: "Tôi nói cậu ra ngoài không nghe thấy có phải không? Tống Vũ Húc tôi thật sự vô cùng vô cùng chán ghét cậu, cậu có biết hay không, có thể đừng lúc nào cũng lảng vảng trước mắt tôi được không."

"Tôi biết."

Úc Nam Minh dáng vẻ không quan trọng của hắn càng muốn đánh hắn hơn: "Tôi thật sự rất chán ghét cậu ngụy quân tử như vậy."

Tống Vũ Húc biết Úc Nam Minh hiện tại cảm xúc không phải rất ổn định, hắn đành phải phóng ra tin tức tố của mình để Úc Nam Minh trấn định lại, tin tức tố của Tống Vũ Húc là hương Lavender dễ chịu, cảm xúc của Úc Nam Minh quả thực đã ổn định.

"Tống Vũ Húc cậu đi đi, hãy để cho tôi yên tĩnh một lúc."

Tống Vũ Húc húc nhẹ gật đầu: "Có vấn đề gì thì nhắn tin cho tôi hay, Lam Phong ca bảo ta nhất định phải nhìn cậu thật kỹ."

"Đi nhanh lên."

Tống Vũ Húc cũng không rời đi, ngủ một đêm ở phòng khách để trông coi Úc Nam Minh, đây là việc mà Úc Lam Phong giao cho hắn, hắn không thể làm loạn được.

Úc Nam Minh uống thuốc xong lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, ngủ rất say, không hề gặp ác mộng.

Tống Vũ Húc thì nằm ở phòng khách đến nửa đêm cũng ngủ không được, hắn cũng chán ghét Úc Nam Minh minh, hắn chán ghét Úc Nam Minh không thua gì Úc Nam Minh chán ghét hắn, chỉ là Úc Nam Minh thích biểu đạt ra ngoài, mà Tống Vũ Húc thì sẽ giấu đi.

Từ nhỏ Úc Nam Minh đã thích cùng hắn tranh đoạt, mặc dù làm sao cậu cũng không sánh bằng mình, nhưng làm thế nào cũng không vung được.

Hắn cũng không thích tính cách Úc Nam Minh lúc nào cũng khiến người ta rời đi, phải để Tống Vũ Húc nói đều là bá phụ bá mẫu và Úc Lam Phong chiều hư, nếu em trai của hắn như vậy nhất định sẽ bị mình hảo hảo giáo dục một phen.

Tống Vũ Húc nhìn ra được Úc Nam Minh thích Mạc Du Phàm, Tống Vũ Húc cũng biết Úc Nam Minh xem mình là tình địch, hắn cũng cho Úc Nam Minh tự mình giả tượng, kỳ thật hắn thích một người khác hoàn toàn.

Lúc này điện thoại Tống Vũ Húc vang lên, giọng nói bên kia rất thấp: "Nó ngủ rồi sao?" Tống Vũ Húc nhẹ gật đầu: "Vâng, ngủ rồi."

"Thật sự là làm phiền em, tiểu tử này không có giày vò em chứ."

"Không có yên tâm đi Lam Phong ca."

"Được rồi, thật sự cám ơn em, giúp ca đại hôm nào anh mời em ăn cơm."

"Anh không cần khách khí, em và anh còn có Úc Nam Minh đều là bạn bè, tiện tay mà thôi."

"Không còn sớm nữa, ngày mai em còn phải đến lớp phải không? Hôm nay em đã vất vả rồi, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được, tạm biệt Lam Phong."

"Được, tạm biệt."

Buổi sáng, Úc Nam Minh nhìn thấy Tống Vũ Húc còn nằm ngủ trên ghế sa lon, liền dùng chân đạp đạp vào mông Tống Vũ Húc: "Sao cậu còn chưa đi."

Tống Vũ Húc tát một cái vào chân Úc Nam Minh: "Hôm qua quá muộn, Lam Phong ca để cho tôi ở lại nghỉ ngơi một đêm."

"Vậy sao, vậy bây giờ cậu có thể đi được chưa?"

Tống Vũ Húc cùng cậu bốn mắt nhìn nhau: "Đây lần thứ tư cậu đuổi tôi đi."

Úc Nam Minh không vui trả lời: "Đâu chỉ bốn lần, nếu cậu còn không đi tôi có thể tiếp tục đuổi cho đến khi cậu rời đi."

Úc Nam Minh nhìn thoáng qua đồng hồ: "Vậy cậu cứ đợi ở đây đi, tôi đi học, nếu còn không đi đến muộn sẽ bị khiển trách."

Nói xong Úc Lam Phong đeo cặp sách rời đi, Tống Vũ Húc thì theo ở phía sau.

Tống Vũ Húc đi tới đi tới liền đến trước mặt, Úc Nam Minh không chịu thua phải đi phía sau hắn, hai người cứ như vậy ngươi truy ta đuổi đến phòng học.

Bọn họ đang là học kỳ cuối cùng của lớp mười hai, học tập tương đối khẩn trương, rất nhiều người sáng sớm đã đến phòng học vùi đầu khổ đọc, Úc Nam Minh tự nhiên cũng bắt đầu, cậu phát hiện dường như không có ai phát hiện cậu đã phân hoá thành Omega.

Không ai phát hiện là tốt nhất, Úc Nam Minh tuyệt không muốn để người khác biết mình bây giờ đã là Omega, đặc biệt là mấy người không hợp nhau với cậu, khẳng định sẽ lấy chuyện cậu phân hoá thành Omega tìm đến cậu không ít phiền phức.

Úc Nam Minh cảm thấy chỉ cần không phải mấy ngày thời kì đặc biệt, sự phân hóa của cậu bây giờ cũng giống như không phân hóa không có gì khác biệt, cho nên chuyện này cũng không trở nên tồi tệ như vậy, Úc Nam Minh cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng sau khi phân hóa cũng không có gì khác biệt.

Tống Vũ Húc nhẹ nhàng vỗ vai Úc Nam Minh: "Cậu đang làm gì vậy? Giáo viên gọi cậu kìa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro