chương 6: chẳng lẽ chủ nhân giấu nó trộm biến thành giàu
Editor: Ngàn Sao.
___
Mộc Thần An đi theo Lương Ngôn vào phòng nghị sự.
Y tùy tiện ngồi trên ghế, trực tiếp vào thẳng vấn đề nói: "Chưởng môn Lương, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, Xích Viêm thảo chưởng môn Lương có phải rất cần không?"
Y ngước mắt nhìn Lương Ngôn.
Quan sát phản ứng của Lương Ngôn.
Sau khi Lương Ngôn nghe được lời Mộc Thần An nói, vẻ mặt lộ ra nét vui vẻ.
Giọng điệu cùng thái độ cũng không tản mạn như vừa rồi, ngữ khí còn mang theo phần nhiệt tình nói: "Đạo hữu Mộc ngươi có Xích Viêm thảo này?"
Mấy hôm trước Xích Viêm thảo xuất thế, thế lực khắp nơi đều tranh đoạt Xích Viêm thảo này, nhưng không biết vì sao Xích Viêm thảo lại tiêu thất vào hư không.
Ban đầu ông muốn dùng Xích Viêm thảo để đột phá, còn cho rằng lần này đã thất bại, không ngờ hiện tại lại thấy cơ hội xoay chuyển.
Mộc Thần An cầm lấy một miếng bánh hoa quế cắn một cái: "Chưởng môn Lương, món điểm tâm này của quý tông không tồi."
Tuy rằng trong lòng Lương Ngôn có chút chướng mắt Mộc Thần An, nhưng vẫn vẫy vẫy tay để đệ tử tạp dịch đi lấy mấy chục hộp điểm tâm đem tới.
Mộc Thần An uống một ngụm trà: "Trà mới năm nay cũng không tồi."
Lương Ngôn: "Ngươi đế nhà kho của ta, lấy mấy hộp lá trà đến."
Chỉ cần có thể lấy được Xích Viêm thảo, mấy tục vật này căn bản chẳng là gì, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Mộc Thần An nhìn đệ tử tạp dịch lấy đồ đến, liền vui rạo rực bỏ vào trong Trữ Vật Nang của mình.
Y sờ sờ Trừ Vật Nang đã cũ nát của mình: "Chưởng môn Lương, Trữ Vật Nang này của ta có hơi cũ, nhưng mà giặt lại vẫn có thể dùng."
Gân xanh trên trán Lương Ngôn nhảy thỉnh thịch, sự kiên nhẫn của ông ta sắp mất hết rồi.
Nhưng vẫn bảo người cầm hai cái Trữ Vật Nang cao cấp đến.
Lúc này Mộc Thần An mới vừa lòng một chút.
Mộc Thần An lấy Xích Viêm thảo từ trong Trữ Vật Nang của mình ra.
Lương Ngôn lập tức không bình tĩnh nổi nữa: là Xích Viêm thảo thật.
Ông muốn nhận lấy nhìn một cái.
Nhưng Mộc Thần An đã trực tiếp cất vào trong Trữ Vật Nang.
Mộc Thần An nhìn Lương Ngôn: "Chưởng môn Lương nói giá đi, Xích Viêm thảo này có rất nhiều người nhớ thương, ngày hôm qua có người ra giá mười vạn linh thạch cực phẩm để mua, ta cũng không đồng ý. "
"Ta niệm tình đồng môn lúc trước, nghĩ hiện tại chưởng môn Lương cũng sắp đột phá, nhất định rất cần Xích Viêm thảo này, cho nên liền từ chối người ra giá kia, thành ý chưởng môn Lương đưa ra nhiều hay ít."
Kỳ thật hôm qua căn bản không có ai tới tìm y mua Xích Viêm thảo, là y bịa ra.
Chính là vì có thể để Lương Ngôn khai giá cao.
Trong lòng y thầm đánh giá, mười vạn linh thchaj cực phẩm có phải cao quá không, nếu Lương Ngôn không ra nổi cái giá bày thì làm sao bây giờ.
Nếu không giảm một ít?
Đương lúc y suy tư muốn mở miệng giảm giá, Lương Ngôn trực tiếp mở miệng: "Mười vạn linh thạch cực phẩm, giá này là cho ăn mày à, ta định ra giá 30 vạn linh thạch cực phẩm, đạo hữu Mộc thấy thế nào?"
Trong lòng Mộc Thần An gợn lên chút kinh ngạc.
Ta ơi, giá này cũng cao quá đi.
Xem ra chung quy lại là do kiến thức y nông cạn.
Lấy thêm chút chỗ tốt cho mình chắc cũng được ha.
Mộc Thần An vỗ lên bàn: “A, bàn ghế này chưởng môn Lương làm ở đâu thế, nhìn khá xinh đẹp.”
Lương Ngôn: “Nếu Mộc đạo hữu muốn, ta có thể trực tiếp đưa ngươi hai bộ.”
Mộc Thần An xoa eo của mình: “Giường trong nhà quá cứng, ngủ không thoải mái lắm.”
Hiện tại trong mắt Lương Ngôn chỉ có Xích Viêm thảo bèn nói thẳng: “Chờ lúc về ta đưa cho Mộc đạo hữu một chiếc giường tơ vàng gỗ nam, còn có mấy tấm băng tơ tằm ngàn năm làm chăn đệm.”
Mộc Thần An vừa lòng: “Vậy 30 vạn thành giao.”
Lương Ngôn sợ Mộc Thần An đổi ý, lập rức lấy Trữ Vật Nang đưa Mộc Thần An: “Chỗ này có 30 vạn linh thạch cực phẩm, còn có mấy món đồ hứa sẽ đưa cho Mộc đạo hữu, Mộc đạo hữu xem thử một chút đi.”
Nếu là những người khác thấy bảo vật ở trước mặt mình, nhất định muốn động thủ cướp đoạt.
Nhưng Lương Ngôn biết tính nết Mộc Thần An, không dám cướp.
Rốt cuộc đây chính là tên liều mạng.
Lúc ấy sư huynh ông còn mạnh hơn Mộc Thần An hai cảnh giới, Mộc Thần An này lại liều mạng mặc nguy hiểm tính mạng, giết chết sư huynh ông ta, còn tẩu thoát dưới sự vây bắt của tông môn đệ tử.
Lương Ngôn không muốn gây chuyện.
Mộc Thần An kiểm kê một chút đồ vật, xác nhận không có vấn đề gì mới đưa Xích Viêm thảo cho Lương Ngôn.
“Chưởng môn Lương hợp tác vui vẻ nha, thế ta không quấy rầy nữa đi về trước đây.”
Trước khi đi còn đem theo đĩa điểm tâm trên bàn.
Lương Ngôn: Thật sự là thổ phỉ vào thôn.
- (Chỉ đăng tại Wattpad ngansao63)
Mộc Thần An ngâm nga hát, triệu hồi bội kiếm của mình, ngự kiếm phi hành suốt đêm về nhà.
Muốn trở về trước sáng sớm.
Cũng không biết mình đi một ngày, đứa nhỏ với con chim trong nhà còn ổn không.
Cũng không biết đồ đệ nhỏ của y có ăn cơm không.
Hiện tại có lẽ đã ngủ rồi đi.
Nhất định ngủ rồi.
Lúc này trong phòng ngủ Bích Vân Trại.
Ngân Hà nằm bên cạnh Diệp Hàn Xuyên
Ngân hà oa ở Diệp Hàn Xuyên bên cạnh bồi Diệp Hàn Xuyên.
Đầu Ngân Hà gật gà gật gù, nó sắp buồn ngủ muốn chết rồi.
Nhưng mà đứa bé này lại không có chút dấu hiệu buồn ngủ nào.
Ghé vào cửa sổ, nhìn bên ngoài.
Ngân Hà: “Tổ tông ơi đừng đợi nữa, nhanh ngủ đi.” Thật sự không biết cái tên nhóc quậy này lấy đâu ra tinh thần lớn như vậy, vậy mà không chút mệt mỏi nào.
Kỳ thật Diệp Hàn Xuyên lúc này đã rất mệt rồi, nhưng vẫn quật cường chờ người.
Cậu nhìn bên ngoài tối đen, có chút lo lắng cho Mộc Thần An.
Đã lúc này rồi, vì sao sư tôn không đáng tin kia của cậu còn chưa trở về.
Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ.
Hẳn là không, sư tôn cậu là một tu sĩ, hẳn sẽ không xảy ra chuyện.
Theo thời gian trôi, mí mắt Diệp Hàn Xuyên càng ngày càng nặng, cuối cùng ghé vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Ngân Hà thấy Diệp Hàn Xuyên rốt cuộc cũng ngủ.
Lập tức tình móng vuốt giữ lấy Diệp Hàn Xuyên, đưa người để lên giường, đắp chăn lên cho Diệp Hàn Xuyên, sau đó nằm bịch bên đầu Diệp Hàn Xuyên, bắt đầu ngủ.
Sắp mệt chết nó rồi, tổ tông này rốt cuộc cũng ngủ.
Cũng không biết chủ nhân nó đi làm gì, hiện giờ còn chưa trở về.
Nó không lo lắng chủ nhân nó lễ xảy ra chuyện chút nào đâu, rốt cuộc bản lĩnh của chủ nhân nó cũng lớn mà.
-
Mộc Thần An về đến nhà thì đã gần bình minh.
Y đi vào phòng, liền thấy một người một chim đang ngủ ngon lành trên giường.
Mộc Thần An ngáp một cái, đi lên trước.
Sau khi đổi tả cho Diệp Hàn Xuyên, Mộc Thần An dọn giường mới từ trong Trữ Vật Nang ra, trải đệm chăn mềm mại lên.
Dời trận địa Diệp Hàn Xuyên với Ngân Hà đi, đặt trên giường mới.
Y ngáp một cái, lên giường ôm đồ đệ nhỏ nhà mình ngủ.
Đi đường cả đêm, mệt chết người.
Ngân Hà ngủ một giấc, đến lúc tỉnh lại khiếp sợ không nói nên lời.
Giường này, chăn này, bàn ghế này, chủ nhân nhà nó đi cướp hả?
Sao trong nhà đột nhiên giàu có dữ vậy.
Nó phành phạch cái cánh bay nhanh, đi tìm chủ nhân nó.
“Chủ nhân, chủ nhân, có phải ngươi đi cướp hay không?”
Mộc Thần An đặt Diệp Hàn Xuyên lên chiếc võng y mới làm xong: “Ta là hạng người như vậy sao? Ngươi không thể tin tưởng ta chút à.”
Ngân Hà: “Thế gia cụ trong nhà, sao đột nhiên trở nên tốt hơn nhanh chóng như vậy.”
Chủ nhân nó nghèo bao nhiêu, nó biết rõ.
Chẳng lẽ chủ nhân nó giấu nó trộm biến giàu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro