Chương 7: Có ý gì với cậu ta à?
Hứa Nhạc cũng liếc nhìn về phía Lan Thanh, tim cậu đập ngày càng nhanh.
Lan Thanh mặc bộ vest màu xám nhạt, tôn lên dáng người cao ráo, vai rộng, eo thon, chân dài, hoàn mỹ như một bức tượng.
Nhưng khí chất của Lan Thanh quá lạnh lùng, chỉ đứng im lặng ở cửa thang máy cũng đủ gây áp lực tâm lý cho những người xung quanh, bao gồm cả Hứa Nhạc.
Nhớ lại cuộc trò chuyện trưa nay với Lucy tỷ, Hứa Nhạc nghĩ về Lan tổng, người không chỉ có gia thế quyền lực và ngoại hình xuất sắc, mà còn thể hiện khả năng thương nghiệp kinh ngạc từ đại học.
Hứa Nhạc thậm chí cảm thấy Lan Thanh như một nhân vật trong phim, bởi vì khi cậu học đại học, dù có thêm thu nhập từ việc làm video và nhiếp ảnh, cậu vẫn không thể so sánh với Lan tổng, người đã bắt đầu tiếp quản công ty gia đình từ khi mới hai mươi tuổi.
Cậu thầm cảm thán, phim ảnh vẫn quá bảo thủ khi xây dựng hình tượng tổng tài bá đạo. Chỉ xét về ngoại hình, Lan tổng đủ sức đánh bại những diễn viên đóng vai tổng tài "ảo ma" kia, huống hồ đây còn là một tổng tài real.
Lan Thanh liếc qua Hứa Nhạc bằng khóe mắt, thấy cậu thỉnh thoảng liếc nhìn mình rồi vội vàng dời ánh mắt đi như không có chuyện gì.
Biểu cảm của cậu rất phức tạp, vừa nhăn mày vừa cười, không biết trong đầu nghĩ gì?
Khi thang máy đến, Lan Thanh bước vào, anh liếc nhìn Hứa Nhạc lần nữa trước khi cửa thang máy đóng lại.
Hứa Nhạc ngây người một chút, nhanh chóng tránh ánh mắt của Lan Thanh, như học sinh tiểu học bị thầy giáo bắt lúc làm việc riêng.
Thú vị thật.
Lan Thanh nhếch nhẹ khóe môi, bước vào thang máy.
Khi cửa thang máy đóng lại, Hứa Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi có phải ảo giác không, Lan tổng nhìn mình à?
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu cảm thấy không thể nào.
Mình chỉ là nhân viên nhỏ bé, thậm chí chỉ là thực tập sinh chưa chính thức. Với Lan tổng, mình chỉ là một người không đáng để tâm.
Lan tổng bận như thế, sao có thể để ý đến mình?
Nghĩ vậy, Hứa Nhạc cảm thấy yên tâm, điều cần làm bây giờ là hoàn thành tốt công việc để sớm được chuyển chính thức.
Trên đường về nhà, Hứa Nhạc ghé qua siêu thị mua xúc xích, xem thử có thể gặp lại nhóc mèo hoang không.
Quả nhiên, con mèo vẫn nằm lười biếng trong bụi, thấy Hứa Nhạc đến, nó liền ngẩng đầu kêu "meo meo" vài tiếng.
Mấy ngày nay Hứa Nhạc ngày nào cũng cho nó ăn, nó đã quen và thân thiện hơn, thậm chí thỉnh thoảng còn chủ động đến gần cậu.
Hứa Nhạc vuốt ve đầu nó, mở gói xúc xích và cho mèo gặm.
"Ta cũng muốn mang ngươi về nhà, nhưng chung cư lại không cho. Nếu sau này ta chuyển đi, nhất định sẽ mang ngươi theo."
"Meo ~" Con mèo đáp lại dễ thương.
Hứa Nhạc cười, vuốt đầu mèo rồi yên tâm rời đi.
Buổi tối, Hứa Nhạc rửa mặt xong, ngồi trước máy tính chỉnh sửa video.
Cậu tải lên toàn bộ video quay được gần đây, vừa xem lại vừa chỉnh.
Hứa Nhạc dự định làm một vlog về trải nghiệm xin việc, có tư liệu nhưng cần lọc kỹ.
Có một đoạn quay cảnh tòa nhà công ty hôm phỏng vấn.
Nghĩ đến việc tòa nhà xa hoa đó chỉ là một phần tài sản của Lan tổng, Hứa Nhạc cảm thán không thôi.
Đối với mình, có lẽ phải làm việc 10-20 năm mới đủ mua một văn phòng nhỏ ở đó.
Hứa Nhạc thở dài rồi tiếp tục sửa video.
Dù ngưỡng mộ Lan tổng, nhưng Hứa Nhạc không cảm thấy ghen tị hay oán trách bản thân. Cậu luôn tự hào về thành tựu của mình, xuất thân từ một gia đình khá giả, có ngoại hình ưa nhìn và tính cách thân thiện, ở đâu cũng được yêu mến.
Vì vậy, khi mới vào làm ở MissOK, cậu nhanh chóng chiếm được cảm tình của các đồng nghiệp nữ.
Nhưng... nghĩ, không biết Lan tổng có ấn tượng gì về mình, chắc cũng không tệ lắm?
Kết thúc một ngày làm việc bận rộn, Lan Thanh trở về biệt thự, thấy phòng khách bừa bộn.
Không khí tràn ngập mùi rượu, trên sàn và bàn trà đầy chai rượu trống hoặc chưa uống hết, đủ loại rượu vang đỏ, rượu trắng, bia, thậm chí một số rượu còn đổ lên tấm thảm lông dê đắt tiền.
Tấm thảm đẹp đẽ bị phá hỏng như vậy.
Thủ phạm, Tần Nhã Quan, đang nằm sấp trên sofa, tóc rối bù, không biết đã ngủ hay say rượu.
Lan Thanh cố nén cơn giận, tiến lại gần kéo chị dậy, thấy gương mặt say khướt của chị.
Họ cùng mẹ khác cha, khuôn mặt có vài nét giống nhau, nhưng Lan Thanh có gương mặt góc cạnh, lạnh lùng, môi mỏng, giống cha mình, còn Tần Nhã Quan lại như bông hoa hồng đỏ rực, rực rỡ và quyến rũ.
"Đi tắm rửa đi, toàn mùi rượu."
Lan Thanh nhìn thấy mấy chai rượu quý bị Tần Nhã Quan uống hết, còn đổ lên thảm, càng khiến cậu nổi giận.
"Không cần, để chị ngủ!" Tần Nhã Quan không muốn động đậy.
Lan Thanh hít một hơi sâu, "Không tắm thì em ném chị ra ngoài với thảm giờ."
Tần Nhã Quan lẩm bẩm vài câu, nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ sốc trước hình ảnh này.
Là con gái trưởng của tập đoàn Tinh Mang, Tần Nhã Quan luôn thể hiện hình ảnh mạnh mẽ, hoàn hảo, nhưng trước mặt em trai, chị không giấu diếm mặt yếu đuối.
Không chỉ tóc tai bù xù, quần áo cũng dính đầy rượu, phòng khách vốn sạch sẽ giờ thành đống bừa bộn.
"Lan Thanh, em không biết hôm nay chị trải qua những gì!" Tần Nhã Quan kêu lên.
"Chị làm loạn nhà em, uống sạch rượu, và..." Lan Thanh nhìn tấm thảm mới mua, "Thảm của em, chị nhớ mà bồi thường."
"Em sao có thể lạnh lùng vô tình như vậy, Lan Thanh. Chị nói cho em biết, hôm nay chị thất tình! Clarence nói chia tay, còn chúc chị vui vẻ!"
Lan Thanh: "..."
"Vậy sao? Đây là lý do chị làm loạn?" Anh lạnh lùng nói.
Tần Nhã Quan trợn mắt, "Chị thất tình, em không an ủi chị mà còn chỉ trích chị?"
Lan Thanh không muốn đôi co với người say, nhanh chóng mở điện thoại xem chuyến bay tối nay, bình tĩnh nói, "Chúc mừng chị thoát khỏi Clarence, muốn em đặt vé máy bay không? Đêm nay 12 giờ có chuyến bay thẳng sang Mỹ."
Tần Nhã Quan: "..."
Đúng là thằng em trời cho.
"Hơn nữa, thay vì tin chị thất tình, em tin chị tiếc nuối cơ bắp của anh ta."
"Với chị, mất một Clarence, rồi sẽ có Clarence tiếp theo." Lan Thanh ngữ khí bình thản, nhưng lời nói thẳng thừng, khiến Tần Nhã Quan nghẹn lời.
Tần Nhã Quan ngây người, lúng túng hồi lâu, rồi nói, "Chị chỉ muốn tìm chút cảm giác thất tình thôi, không phải ai chia tay cũng đều bi thương sao?"
Ngay lập tức, chị thu lại mọi biểu cảm bi thương, đúng như lời Lan Thanh nói.
"Chị tìm cảm giác cho mình nhưng lại gây phiền toái cho người khác."
Lan Thanh nhìn quanh phòng khách bừa bộn, không thể không tức giận.
Anh vốn dĩ có tính ưa sạch sẽ, trước khi Tần Nhã Quan đến, nhà anh luôn gọn gàng, nhưng giờ thì...
Lan Thanh cảm thấy phòng khách hiện tại chẳng khác gì bãi rác.
Tần Nhã Quan nằm dài trên sofa, nhìn Lan Thanh thu dọn chai rượu với vẻ mặt lạnh lùng, cả người tỏa ra khí chất khiến người ta muốn tránh xa.
Chị không áy náy mà còn trêu chọc, "Lan Thanh, em nên bớt lạnh lùng đi, gặp người yêu em cũng sẽ đối xử như thế sao?"
Anh liếc nhìn, "Chị không có tư cách dạy em mặt này."
Tần Nhã Quan ngừng lại, sau đó bướng bỉnh nói, "Clarence quá dính người, làm bạn giường thì được, nhưng không đủ để chị động lòng. Lan Thanh, em biết cảm giác rung động là gì không?"
Nghe vậy, Lan Thanh dừng tay, nhìn chị, nhíu mày, "Chị nên đi tắm rửa và ngủ đi. Hy vọng ngày mai tỉnh dậy, chị có thể bình tĩnh bay sang Mỹ."
Tốt nhất là ngày mai chị ấy rời đi để mình có chút yên tĩnh.
Tần Nhã Quan bắt được một tia cảm xúc trong mắt anh, "Em vừa nghĩ đến ai à?" Chị cười khẩy.
"Nhàm chán."
Lan Thanh đứng dậy, dọn dẹp, gọi người đến xử lý tấm thảm này, và khử trùng lại phòng khách.
Anh rất bận rộn, đặc biệt là MissOK mới thành lập chưa lâu, còn nhiều việc cần xử lý, không có thời gian đôi co với Tần Nhã Quan.
Vừa đi được vài bước, phía sau Tần Nhã Quan lười nhác nói, "Này, em có tuyển em trai trong video A trạm kia không?"
Lan Thanh dừng bước, quay lại, giọng lạnh lùng, "Cậu ấy là nhân viên của em, không phải đồ chơi của chị."
Tần Nhã Quan giơ tay lên làm dấu hiệu đồng ý, "OK, hỏi thôi. Nhưng Lan Thanh, em thật sự không có ý gì với cậu nhóc đó à?"
Ý gì?
Nghĩ đến khuôn mặt tươi trẻ của Hứa Nhạc, mặc dù cậu ấy thường cười ngốc nghếch, nhưng lại có nét đáng yêu...
Nhớ lại hình ảnh trong văn phòng, khi cậu trai cúi xuống nhặt tai nghe, dáng người mềm mại, lộ ra phần eo thon gọn với hõm eo đẹp đẽ...
Lan Thanh đã gặp nhiều người đẹp, nhưng chỉ có nhóc thực tập mới làm anh có chút kinh diễm.
Lấy lại bình tĩnh, cậu nói, "Chị nghĩ nhiều rồi, em về phòng làm việc đây."
Tần Nhã Quan nhướng mày, nhìn theo bóng lưng của Lan Thanh, cười thầm.
Thằng nhóc này, từ nhỏ đến lớn luôn ra vẻ lạnh lùng, nhưng chị là chị của mày, làm sao không hiểu được chút tâm tư đó?
Lời của tác giả:
Hứa Nhạc đáng yêu, đẹp trai nhưng dáng người siêu sec xi!
Lan tổng tuy ít nói, nhưng lại thẳng thắn, với dòng máu lai Anh, anh ta ghét vòng vo!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro