Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Tòa nhà của Lan Tổng

Phải nói rằng, nhà ăn nhân viên của MissOK thật sự rất tốt, giá cả hợp lý, giống như nhà ăn đại học, và còn rất đa dạng với đủ loại món ăn từ khắp nơi trên thế giới. Thậm chí còn có các món ăn đặc sản của nhiều quốc gia.

Hứa Nhạc nhìn đến hoa mắt, cuối cùng chọn một phần cơm thịt xối mỡ và canh củ mài sườn, sau đó tìm chỗ ngồi.

Nhà ăn của nhân viên rộng rãi, có nhiều bàn dài cho nhóm đông và ghế đơn cho từng người, không khí rất vui vẻ.

Lucy và Tào Tâm Di vẫy tay với Hứa Nhạc từ xa, thấy Tưởng Uyển cũng ở đó, cậu liền bưng khay đồ ăn qua ngồi cùng.

"Waa, thức ăn ở MissOK ngon quá, chắc ăn cả năm cũng không hết!" Hứa Nhạc nói, mắt sáng lên vì thèm ăn.

Tào Tâm Di cười, "Đúng vậy, nhà ăn của chúng ta toàn đầu bếp nổi tiếng, còn thường xuyên đổi món."

Tưởng Uyển cũng gật đầu, "Thức ăn ở công ty rất ngon, từ khi mang thai, chị kén ăn hẳn, nhưng mỗi ngày đều tìm được món hợp khẩu vị."

Hứa Nhạc mải mê ăn uống, liên tục gật đầu, không ngừng cảm thán về thức ăn ngon.

"Đúng rồi, Hứa Nhạc, thật bất ngờ khi Lan tổng chọn cậu." Lucy nói.

Hứa Nhạc đang ăn thì ngẩng đầu lên, tò mò hỏi, "Sao lại bất ngờ, Lucy tỷ?"

Chẳng lẽ Lan tổng không định tuyển mình sao? Hứa Nhạc căng thẳng nghĩ.

"Trước khi cậu đến, vị trí này đã có hơn hai mươi người đến phỏng vấn, nhưng Lan tổng không hài lòng với ai cả. Có người còn là sinh viên tốt nghiệp từ các trường danh tiếng như Ivy League, có kinh nghiệm làm việc xuất sắc, nhưng Lan tổng vẫn không chọn. Thế mà lại chọn cậu." Lucy giải thích.

Hứa Nhạc kinh ngạc tròn mắt, chỉ vào mình, "Em đánh bại sinh viên tốt nghiệp Ivy League sao?"

Cậu cảm thấy không thể tin nổi, vì bản thân không quá xuất sắc, chỉ là sinh viên không có kinh nghiệm làm việc.

Lan tổng rốt cuộc chọn mình vì lý do gì?

Lucy nghĩ một chút, "Thật ra, công ty chúng ta không chỉ dựa vào bằng cấp, không phân biệt nam nữ hay bằng cấp cao thấp, chỉ cần có năng lực hoặc tiềm năng phù hợp là đủ."

Hứa Nhạc gật gù.

Xem ra Lan tổng đánh giá cao tiềm năng của mình.

Nhớ lại ánh mắt đặc biệt và khuôn mặt đẹp trai của Lan tổng, cậu tò mò hỏi, "Đúng rồi, Lan tổng có phải người lai không? Em thấy anh ấy không giống người Hoa Quốc lắm."

Tào Tâm Di đáp, "Đúng vậy, Lan tổng là con lai, một nửa dòng máu của anh ấy là từ Anh Quốc."

Hứa Nhạc cảm thán, "Wow, vậy nên anh ấy mới có nét đẹp lai Tây như vậy, ban đầu em còn tưởng anh ấy đeo kính áp tròng nữa. Hồi đại học em cũng gặp nhiều du học sinh từ Anh, họ đều cao ráo, tóc vàng mắt xanh, rất là nổi bật!"

"Cậu cũng rất đẹp trai mà, mọi người đều thích cậu." Tào Tâm Di cười.

Hứa Nhạc cười hì hì, "'Không phải tự nhiên mà em được gọi là trai đẹp đâu!"

Cậu trông thoải mái và dễ mến, ngay cả khi tự trêu chọc bản thân, cũng không làm người khác thấy phiền, ngược lại, khiến mấy chị cười khúc khích.

"Ấy, em còn có một câu hỏi..." Hứa Nhạc hơi nhíu mày.

Tưởng Uyển thấy vẻ mặt cậu có chút khó xử, nhẹ nhàng hỏi, "Sao vậy?"

"À... Em muốn hỏi, thang máy riêng của tổng tài, chỉ có Lan tổng mới được sử dụng thôi ạ?"

Hứa Nhạc nghĩ, một tòa nhà lớn như thế này, chắc chắn không chỉ có mỗi công ty MissOK, cũng không chỉ có Lan tổng là ông chủ, nếu một mình Lan tổng dùng cả thang máy riêng thì hơi xa xỉ.

Tào Tâm Di nghi ngờ hỏi, "Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?"

"À... chỉ là tò mò thôi! Vì sáng nay khi em đi làm, tất cả thang máy đều đang hoạt động, chỉ có thang máy đó là không ai dùng." Hứa Nhạc nói.

"Đúng rồi, thang máy đó chỉ có Lan tổng mới được sử dụng, những người khác không được phép. Ngay cả khi chờ lâu, không ai dám dùng thang máy đó." Tào Tâm Di giải thích.

Hứa Nhạc: "..."

Cậu có nên nói rằng mình đã dùng thang máy đó hai lần không, và lần nào cũng là Lan tổng ấn nút giúp.

"Nếu có người vội đi làm, gặp đúng lúc tổng tài vào thang máy, liệu có thể đi nhờ không?" Hứa Nhạc hỏi tiếp, có chút chột dạ.

Tào Tâm Di rùng mình, lắc đầu, "Không, tuyệt đối không. Mặc dù lý thuyết là có thể, nhưng không ai dám tới gần Lan tổng trong phạm vi một mét, chứ đừng nói là đi chung thang máy!"

Hứa Nhạc: "..."

Hóa ra Lan tổng trong mắt mọi người đáng sợ như vậy!

"Nhưng một thang máy lớn như vậy, chỉ mình Lan tổng dùng, có phải hơi lãng phí không ạ?" Hứa Nhạc vẫn không tin.

"Cả tòa nhà này đều thuộc về Lan tổng, có một thang máy riêng cho anh ấy cũng bình thường thôi." Lucy nói thêm.

"Hả?" Hứa Nhạc kinh ngạc đến mức suýt nghẹn.

Một tòa nhà lớn như thế này, cũng thuộc về Lan tổng sao?!

Đây là khu CBD của Hải Thị, giá cả nhà đất rất đắt đỏ, có thể sở hữu cả một tòa nhà hơn mười tầng, Lan tổng phải giàu có cỡ nào...

"Ngạc nhiên à? Trên đời này luôn có những người như vậy ——"

Lucy giơ ngón cái và ngón trỏ ra làm dấu nhỏ, rồi tiếp tục, "Họ là những người con cưng của trời, Lan tổng chính là một trong số đó. Anh ấy không chỉ là người thừa kế của tập đoàn Tinh Mang, mà còn rất có năng lực. Dung mạo với anh ấy chỉ là ưu điểm nhỏ nhất."

Hứa Nhạc nghe mà mắt sáng rỡ, ngưỡng mộ nói: "Có người sinh ra đã ở vạch đích, nếu em mà có tài sản như Lan tổng, chắc đã sớm nghỉ hưu."

Trời biết cậu muốn lười biếng thế nào, nếu sớm đạt được tự do tài chính, cậu sẽ đi du lịch khắp thế giới, ngắm cảnh và thưởng thức mọi món ngon.

Tưởng Uyển thấy cậu bộc lộ ước mơ, không khỏi vui vẻ, "Đừng nghĩ Lan tổng là người thắng cuộc trong đời, anh ấy cũng phải chịu áp lực rất lớn, nhất là trong những năm gần đây, ngành trang sức bị ảnh hưởng nhiều."

"Nhiều công ty trong ngành đã cắt giảm biên chế và phúc lợi, nhưng tập đoàn Tinh Mang và các nhãn hiệu con gần như không bị ảnh hưởng nhiều, tất cả đều nhờ vào kế hoạch và chính sách của Lan tổng."

Hứa Nhạc thở dài, gật đầu, "Xem ra làm người thừa kế gia tộc lớn cũng không dễ dàng."

Cậu không còn ngưỡng mộ địa vị và tài sản của Lan tổng nữa, áp lực lớn như vậy, mà vẫn có thể điều hành công ty phát triển không ngừng, Lan tổng thật đỉnh.

Sau bữa trưa là giờ nghỉ ngắn, Hứa Nhạc ngày đầu đi làm không buồn ngủ, dứt khoát ngồi xem tư liệu mà Tưởng Uyển đưa.

Vì mới vào làm, cậu gần như không phải làm gì, chỉ cần đi theo Tưởng Uyển để làm quen công việc, còn lại thời gian là để hiểu văn hóa doanh nghiệp và các sản phẩm của MissOK.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm lúc 5 giờ, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hứa Nhạc cũng vậy.

"Hoo..." Hứa Nhạc duỗi người, lấy đồ chuẩn bị về.

Cậu nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi Tưởng Uyển, "Uyển tỷ, mọi người thường không tăng ca sao?"

"Công ty chúng ta không khuyến khích tăng ca, Lan tổng cũng không thích làm việc không hiệu quả, trừ khi có tình huống đặc biệt, nếu không mọi người đều tan làm đúng giờ." Tưởng Uyển giải thích.

"Lan tổng thật anh minh! Em thích kiểu sếp như ảnh!" Hứa Nhạc cười, như vậy cậu có thể về nhà sớm để lo cho tài khoản A Trạm của mình.

"Đi thôi, kẻo lát đông người, phải chờ thang máy." Tưởng Uyển nói.

"Vâng!" Hứa Nhạc gật đầu.

Ở khu chờ thang máy, trước sáu thang máy công cộng đã đông người xếp hàng.

Chỉ có thang máy riêng của tổng tài là không ai dám lại gần, giống như một vùng cấm.

Hứa Nhạc nhìn về phía đó, trong lòng chột dạ.

Xem ra mọi người đều rất kính sợ Lan tổng, không ai dám lại gần thang máy riêng của anh ấy.

Trời ơi, chắc mình là người duy nhất cùng tổng tài đi thang máy rồi.

Hứa Nhạc run rẩy, nhanh chóng dời mắt đi.

Mọi người xung quanh đều bàn tán về công việc, ăn uống, hoặc chuyện gia đình.

"Nhạc Nhạc, nhà cậu xa công ty lắm không?" Tào Tâm Di hỏi.

"Cũng hơi xa, đi mất hơn bốn mươi phút, nhưng vẫn được ạ." Hứa Nhạc trả lời.

"Vậy cũng xa thật, có muốn chị giới thiệu cho chỗ gần hơn không?" Tào Tâm Di quan tâm hỏi.

Hứa Nhạc nghĩ một chút, lắc đầu, "Cảm ơn chị, tạm thời không cần ạ. Nhà hiện tại em mới thuê, thấy ở cũng ổn. Nếu sau này đổi chỗ, em sẽ nhờ chị."

"Được rồi." Tào Tâm Di cười.

"Suỵt! Lan tổng tới!"

Khi Hứa Nhạc định nói thêm, xung quanh đột nhiên im lặng, mọi người đều ngừng nói chuyện, khiến cậu cũng căng thẳng theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro