Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Nhớ lại

Lúc này Thạch An Yến đang nói chuyện phiếm với người khác, thấy thế nheo mắt lại, chào hỏi qua loa với người bên cạnh rồi đi thẳng về phía Thẩm Huyền, cản đường đi của hắn: "Cậu tới hơi muộn, đã cúng thần xong rồi."

Thẩm Huyền cười: "Tôi không cần tham dự."

"Dù sao cũng là bộ phim đầu tiên của công ty cậu", Thạch An Yến cười nói, "Người kia nhắc tới cả buổi, tốt nhất cậu nên thắp một nén nhang, nghe nói đều sẽ có ích với sự nghiệp của cậu và hắn."

Thẩm Huyền biết người kia đã tới chắc chắn là Lăng đại thiếu, hiểu rõ hỏi: "Có phải anh ấy mang mấy vật phẩm kỳ quái của mình tới đây làm trò?"

Thạch An Yến nói: "Không làm gì mới là lạ."

Lăng đại thiếu luôn rất tin quỷ thần, vì vậy cúng thần rất thỏa đáng, còn cho mỗi đạo diễn mặc mấy bộ đồ đạo giáo, tập thể mặc đồng phục thống nhất dâng hương. Cái này còn chưa hết, Lăng đại thiếu còn vừa nắm kiếm gỗ đào đọc lẩm nhẩm, vừa đi dạo xung quanh cả buổi trời, đám diễn viên quần chúng không biết chuyện lập tức bị dọa choáng váng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, một lúc lâu cũng không dám mở miệng.

Thẩm Huyền có thể tưởng tượng được hình ảnh kia: "Bây giờ bọn họ đang làm gì?"

"Đang nói chuyện, lát nữa phải trả lời câu hỏi của truyền thông" Thạch An Yến nhìn về phía đứa nhỏ, "Đây là em trai của Lăng Hi?"

"Ừ."

"Có vẻ rất đáng yêu" Thạch An Yến tùy tiện đánh giá một câu, nói: "Anh của cậu đang ở đây, cậu không tới đó xem một chút? Tôi tạm thời trông chừng đứa nhỏ này giúp cậu, thuận tiện trò chuyện với nó một chút."

Lập tức Thẩm Huyền hiểu ra mục đích ban đầu của người này là đứa nhỏ, không rõ tại sao bọn họ có dính dáng gì với nhau, không khỏi rủ mắt nhìn Lăng Hi, thấy cậu không phản đối nên tôn trọng nguyện vọng của cậu, nhanh chóng rời đi.

Thành Ảnh Thị này cách trại an dưỡng không xa, trước mắt vẫn còn trong giai đoạn xây dựng, chỉ hoàn thành trước hai khu vực, chỗ của bọn họ là một trong số đó, chỉ thấy đình đài lầu các*, cầu nhỏ có dòng nước chảy qua, cảnh đài nước Giang Nam này là lần đầu tiên mở cửa cho người ngoài.

*dùng để chỉ những công trình kiến ​​trúc đa dạng để tham quan và nghỉ ngơi

Thạch An Yến đẩy cậu qua xuyên hành lang, vào một cái đình nhỏ xây bên hồ, vòng qua xe lăn tìm chỗ ngồi xuống, cố gắng nói chậm: "Nhóc và Tiểu Huyên quen biết nhau khi nào?"

Thật ra ngay cả câu quen biết nhau không cũng lười hỏi a... Lăng Hi liếc anh một cái, thành thật nói: "Trước kia."

Thạch An Yến rất hài lòng với sự biết điều của cậu: "Vậy tại sao em ấy lại nói cho nhóc biết số QQ?"

Lăng Hi hơi kinh ngạc: "Đây là ý gì?"

"Chính nhóc dùng thứ đó để gửi tin tức cho tôi", Thạch An Yến nhắc nhở cậu, "Nhóc còn muốn tôi trả lời ám hiệu, không nhớ sao?"

"Ồ, anh nói anh kia, anh cho rằng do tôi gửi?"

Thạch An Yến khen ngợi nói: "Nhóc rất thông minh."

Mặt Lăng Hi không chút thay đổi: "Anh có bằng chứng không?"

Thạch An Yến đã lâu không ứng phó với trẻ con, vì vậy đặc biệt kiên nhẫn: "Ngày đó tôi nhờ hacker định vị, vị trí vừa vặn là căn phòng Lục tiểu thư dẫn nhóc vào, trong lúc đó Lục tiểu thư có hoạt động khác không ở trong phòng, trong phòng cũng chỉ còn lại mỗi mình nhóc, không phải nhóc thì là ai?"

Anh tạm thời dừng lại, dụ dỗ nói, "Tôi không so đo chuyện ám hiệu với nhóc, chỉ cần nhóc nói cho tôi biết "sự kiện kia" có thật hay không, nếu như không có thật thì nhóc nói cho tôi nghe một chút về Tiểu Huyên, thế nào?"

"Anh là người lớn, tại sao không thể nói lý lẽ như vậy?" Lăng Hi lắc đầu, "Trừ khi anh có bằng chứng, nếu không đừng buộc tội tôi, ngoài ra tôi cho anh một lời khuyên, có khi những điều trong lòng chưa chắc gì đã đúng."

Thạch An Yến cảm thấy đứa nhỏ này thật là không đáng yêu tí nào: "Nhóc muốn bằng chứng gì?"

"Ví dụ như anh tận mắt nhìn thấy hoặc chụp lại toàn bộ quá trình."

"Đến lúc đó có phải nhóc lại nói chưa chắc đã đúng không?"

"Tùy theo tình huống."

Thạch An Yến nhìn chằm chằm cậu: "Vậy chúng ta tán gẫu một chút về Tiểu Huyên?"

"Cũng được", Lăng Hi suy nghĩ, "Hắn hơi ngốc."

Có lẽ là đứa nhỏ quá nghiêm túc, cũng có lẽ là hình ảnh về thuộc tính của người nào đó đến ngay cả đứa trẻ cũng nhìn ra rất buồn cười, Thạch An Yến lập tức mỉm cười: "Đúng là hơi ngốc."

Anh đánh giá đứa nhỏ mang theo chút cảnh giác với mình, vừa liên một chút với đối thoại mấy lần trước đó, cảm giác tính cách của đứa nhỏ này rất giống với người nào đó, lại muốn tán gẫu chuyện khác dời đi sự chú ý, đợi đối phương thả lỏng rồi anh từ từ hỏi ra đáp án mà bản thân muốn.

Lăng Hi có thể nhìn ra tính toán của anh, khóe miệng chợt lóe lên nụ cười rồi biến mất, kiên nhẫn đối phó với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro