
Chương 21: Tiếc hận
Người ông nội tìm làm việc hiệu suất rất cao, hai ngày sau Lăng Hi đã nhận được thư trả lời.
Mấy ngày nay không phải Đặng Văn Hoằng trực, Lăng Hi cẩn thận bước vào, cố nhịn đến rạng sáng mới bò lên mở máy tính, lúc trước hắn đã nói sơ qua về thời gian hoạt động, bởi vậy vừa online không lâu đã thấy đối phương gửi một tin nhắn tới.
"Online?"
Lăng Hi gõ chữ: "Tra được rồi?"
Thẩm Huyền cười: "Ồ?"
"Đoán." Lăng Hi nói ngắn gọn. Gần đây giờ này mỗi tối hắn đều lên mạng, nhưng đối phương vẫn không có động tĩnh, mà hôm nay lại có, hắn đương nhiên có thể biết được nguyên nhân.
Thẩm Huyền uống một ngụm cà phê, có chút nghiền ngẫm nhìn chằm chằm màn hình, nhanh chóng trả lời: "Vậy cậu thử đoán kết quả xem."
"Có lẽ là không có quan hệ trực tiếp quan hệ tới tai nạn giao thông."
Lăng Hi ấn nút gửi đi, đôi mắt ôn hòa trong bóng đêm phản chiếu ánh sáng máy tính, vừa khôn khéo vừa xinh đẹp.
Hắn lúc trước muốn tìm hiểu vài thứ thú vị một chút, cũng không vội vã điều tra mục đích của Thúc Thành, nhưng có thể cảm giác ra Thúc Thành không có ác ý với mình, huống chi Lăng gia với Thúc gia là đối tượng hơp tác trên phương diện làm ăn, Lăng gia gặp chuyện không may đối với Thúc gia không cũng không có điểm gì tốt.
Hắn sẽ để người điều tra, là vì bỗng nhiên nhớ lại một chi tiết này, không muốn bỏ qua bất cứ điểm đáng ngờ nào mà thôi.
Thẩm Huyền tán thưởng nói : "Ừ, hắn là gay, nhưng hắn cha mẹ vẫn khá bảo thủ, đối với chuyện này phản ứng rất kịch liệt, cho nên hắn bắt đầu theo đuổi Lăng thiếu"
"......Hai chuyện này có liên hệ với nhau như thế nào?"
Cậu chưa từng để ý đến danh tiếng bên ngoài của mình như thế nào ư? Nụ cười của Thẩm Huyền cũng dần chân thực hơn, kiên nhẫn giải thích, "Người bên ngoài đều nói Lăng thiếu rất khủng bố, người bị hắn hành hạ đến trọng thương vô số kể, Thúc Thành theo đuổi Lăng thiếu, cha mẹ của hắn khẳng định sẽ bị hù chết, ngược lại, sau này hắn lại tìm nam nhân khác thì bọn họ cũng sẽ không khó tiếp nhận như vậy"
Lăng Hi: "......"
Thẩm Huyền vô cùng muốn nhìn thấy biểu cảm lúc này của cậu, nhưng ngẫm lại cũng không phải khuôn mặt ban đầu kia, không khỏi có chút tiếc hận, cười hỏi: "Hiện tại đã hiểu?"
Lăng Hi nói: "Ừ, ý tưởng này là của hắn hay là do người khác nghĩ ra cho hắn?"
Đúng là bình tĩnh, cứ như không hề bị đả kích chút nào...... Ánh mắt Thẩm Huyền mang theo chút nhu hòa ngay cả chính anh cũng chưa nhận ra, trả lời có lẽ đó là ý tưởng của bản thân Thúc Thành.
Lăng Hi hiểu, biết rõ tin tức này tám phần là từ trong miệng Thúc Thành mà ra, còn có thêm một câu "có lẽ", là vì Thúc Thành lén gặp riêng người nào đó, đối phương có dẫn dắt tư duy của hắn đi theo hướng này hay không, đều là ẩn số.
Có lẽ chuyện này không có tí liên quan gì tới Thúc Thành, cũng có lẽ hung thủ phía sau màn căn cứ những sự kiện trước đó phỏng đoán ra nhược điểm của hắn, dẫn dắt Thúc Thành theo đuổi hắn, để kiểm tra suy đoán này, kết quả lại bỗng nhiên bắt gặp cảnh tượng tra nam với tiểu tam cẩu huyết, dứt khoát trực tiếp thử nghiệm.
Nhưng không cần biết là trường hợp nào, Thúc Thành chắc cũng là là vô tội. Hắn gõ xuống một hàng chữ: "Dừng ở đây đi, những chuyện khác có tiến triển gì không?"
"Tạm thời không có"
"Ừ"
Thẩm Huyền biết cuộc đối thoại này sắp kết thúc, theo bản năng hỏi: "Ngươi có thân với Lăng thiếu không?"
Lăng Hi hơi giật mình: "Cũng tạm, có chuyện gì?"
"Có chút tò mò, cậu ấy là một người như thế nào? Có thật sự khủng bố như trong lời đồn?"
"Không phải, hắn chỉ là không thích có những hành động quá thân mật với người khác thôi" Lăng Hi tương đối xem trọng những người có tài, cậu ấy coi trọng năng lực của đối phương, nếu có thể thu nhận thì sẽ thu, cậu nói: "Lăng thiếu đối xử ôn hòa với mọi người, vô cùng nhẫn nại, chỉ cần không được quá phận, hắn đều sẽ không so đo."
Thẩm Huyền cười đến nghiêng ngả: "Quá phận là chỉ...?"
Lăng Hi nói một cách súc tích: "Ở trước mặt hắn quá tùy tiện hoặc là quá nhiệt tình"
Thẩm Huyền lập tức bật cười ra tiếng, không khỏi hỏi: "Cậu ấy như vậy với tất cả mọi người? Vậy sau này làm sao có thể yêu đương?"
"Theo ta được biết hắn là một người theo chủ nghĩa độc thân, cả đời này không có ý định kết hôn."
Đúng thật a, Thẩm Huyền nhìn thời gian, không quấy rầy cậu nữa, nói chúc ngủ ngon, nhanh chóng tắt máy tính.
Công việc của hắn đã xong, thu dọn qua loa một chút rồi chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lúc bước ra thư phòng hắn nhìn lướt qua hướng phòng Lăng Hi, khựng lại một giây, đi qua xem thử.
Người trên giường vẫn đang yên lặng say giấc, ngũ quan tinh xảo, đẹp như tranh vẽ.
Thẩm Huyền rủ mắt nhìn, quét qua cậu trong chốc lát, tuy lúc trước đã từng nói cảm thấy người này sợ là sẽ độc thân cả đời, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Hắn nghĩ, nếu không có tật xấu thì càng tốt.
Lăng Hi ngủ một giấc yên bình, ngày hôm sau theo thường lệ bị tiếng ồn đánh thức, trại an dưỡng này giống như vĩnh viễn luôn tràn ngập sức sống vậy.
Cậu bất đắc dĩ ngồi dậy, kéo bức màn ra khiến ánh nắng sáng sớm xuyên vào phòng, híp mắt lại hưởng thụ.
Sinh hoạt sớm trở nên đơn điệu mà lại có quy luật, cậu ăn sáng xong, thấy Đặng Văn Hoằng cười tủm tỉm tiến vào cửa, đang chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống giống như mọi khi, ngay sau đó phải nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Husky bị tiễn đi mới ba ngày thì đã bị Thạch tổng gấp gáp ném trả về. Trợ lý của Thạch An Yến sáng sớm chạy tới, sau khi trao đổi thành công với viện trưởng đi vào trong sân, trịnh trọng đem Husky giao cho Đặng Văn Hoằng.
"Nó đã gặp được Cố tổng rồi, ông chủ kêu ta mang nó trả về cho cậu, để cậu đỡ phải lo lắng"
Đặng Văn Hoằng thấy con chó có chút ủ rũ, thò tay sờ sờ đầu nó, cười đến hai mắt cong cong: "Thực ra tôi rất mong nó có thể ở cạnh Cố tổng nhiều hơn"
"Không được" Trợ lý thành khẩn nói, "Cố tổng cần nghỉ ngơi, không thích hợp để nuôi động vật."
Đặng Văn Hoằng tỏ vẻ tôi đã hiểu rồi: "Nó từng được Cố tổng cố ý huấn luyện, nó không thân thiện lắm với Thạch tổng nhỉ?"
Trợ lý cố nuốt cục tức xuống, nhưng không nhịn được nói: "Đúng thế, ta còn chưa từng gặp qua con Husky nào muốn tìm chết như vậy."
Hắn là tâm phúc của Thạch An Yến, đương nhiên cũng biết tâm tư nho nhỏ không thể nói kia của ông chủ dành cho Cố tổng.
Nhưng mà con Husky này có lẽ là cắn thuốc hơi nhiều, đặc biệt bảo vệ chủ, chỉ cần ông chủ muốn tới gần Cố tổng, nó lại bắt đầu gầm gừ, thuận tiện xông qua cắn hai cái. Nhốt nó ở ngoài cửa cũng vô dụng, bởi vì nó thế mà biết mở cửa, cứ thế xông vào đi tiếp tục cắn người.
Thật ra khóa trái cũng được, nhưng Husky sẽ không ngừng cào cửa bên ngoài phòng tru đến thê lương, cho đến khi ông chủ chịu đi ra mới thôi, sau đó...... Nó không cào ông chủ một đường thì cũng là cắn một cái.
Như vậy năm lần bảy lượt bị một con chó quấy rầy thế giới của hai người, ông chủ tất nhiên không thể nhẫn nhịn nữa, vì thế đã trói Husky lại.
Họ đều có cảm giác chuyện này đến đây là đã ngừng rồi, nhưng Husky lại phát điên, bám riết không tha dùng răng ma sát suốt đêm, cố chấp làm đứt dây thừng, đến sáng sớm nhìn thấy ông chủ xuống lầu, vẫn như trước lại xông lên cắn hắn.
Trợ lý dứt khoát lòng còn sợ hãi: "Tính cách của ông chủ hơi xấu, nói thật, nếu đây không phải là chó của Cố tổng, có lẽ ông chủ đã đem nó đi hầm từ lâu."
Husky nằm ở bên cạnh nghe, hiếm khi không có biểu cảm khó chịu, trầm mặc đi đến trước cửa sổ nằm sấp, lười để ý tới hắn.
Lăng Hi cũng đi qua đó, thấy thế véo lỗ tai nó.
Husky không nhúc nhích mặc cho cậu nhào nặn, bày ra bộ dạng nhân sinh không còn gì lưu luyến.
Lăng Hi: "......"
Đặng Văn Hoằng nói thêm vài câu với trợ lý, lễ phép tiễn người ra cửa, trở về nhấc mấy quyển truyện tranh lên đuổi đám tùy tùng đi, lúc này mới dời máy tính đến trước cửa sổ, nhìn bạn tốt: "Không phải đã ám chỉ anh qua đó chung sống hòa thuận với hắn sao?"
Ai thèm thung sống với hắn! Husky tiếp tục nằm sấp, cũng không có chút phản ứng nào
Lăng Hi nhận máy tính, nhấn mở hồ sơ đẩy đến trước mặt Husky: "Xảy ra chuyện gì?"
Husky trầm mặc.
Có thể nói gì đây?
Cái người vừa nhìn thấy anh thì sắc mặt không tốt kia thực ra là vì áp chế tình cảm đối với mình? Mà tất cả chuyện mà hắn làm cũng khiến cho mình xem không vừa mắt, là vì không muốn tạo rắc rối cho hắn, dứt khoát dùng cách này kéo dài khoảng cách lẫn nhau?
Về nhà một chuyến thế giới quan đều đổi mới đó biết không!
Quan trọng nhất là tên tên khốn này luôn hành động rất thất thường, chỉ cần quyết định xong thì sẽ lập tức thực hiện, ví dụ như bản mặt lúc trước đối diện với mình mười năm như một.
Nhưng nay tên mờ lờ này nghĩ thông suốt, không chuẩn muốn kiềm chế nữa, muốn bắt đầu lại từ đầu với anh, nếu như linh hồn của anh thật sự có thể trở lại bên trong nguyên thân, thì chờ đợi mình không biết sẽ là cái gì, nghĩ là đã thấy đau mông.
Đúng, tối hôm qua hình như nghe tiếng nước, hình như tên khốn này đang tắm rửa cho anh, moẹ nó sẽ không làm gì kỳ quái đi?!
Husky cắn răng nghẹn nửa ngày, thò móng vuốt gian nan gõ chữ: "Các ngươi không hiểu được đâu."
Đặng Văn Hoằng bật cười: "Nhìn bộ dạng này của anh, xem ra đã phát hiện hắn thực ra vẫn luôn thầm mến anh ?"
Lăng Hi: "......"
Husky: "......"
Husky lập tức nhịn không nổi nữa: "Gâu gâu gâu gâu gâu - !"
Đậu móa hóa ra cậu đã biết từ lâu rồi, có còn là huynh đệ hay không, vậy mà không nói cho tôi biết !
Đặng Văn Hoằng vội vàng làm động tác im lặng, trấn an sờ hai tai, chỉ vào máy tính. Husky tức giận đến móng vuốt thẳng run, chậm chạp gõ chữ. Đặng Văn Hoằng nhìn qua, cười gật đầu: "Tôi có thể nhìn ra, nhưng nếu tôi nói cho cậu biết, cậu sẽ tin ư?"
Husky im lặng, tất nhiên là không tin rồi!
"Thấy không" Đặng Văn Hoằng vô tội xòe tay. Husky thò móng vuốt bụm mặt, một lần nữa trở về chỗ nằm.
Sinh hoạt như thường, phim của Lăng đại thiếu bước vào giai đoạn tuyển người, nhân vật của Đặng Văn Hoằng sớm đã định, vẫn mỗi ngày đến trại an dưỡng đi làm, tán gẫu với Lăng Hi và Husky, bồi tráng hán diễn diễn trò, vô cùng chuyên nghiệp.
Thẩm Huyền gần đây bề bộn nhiều việc, hiếm khi đến trại an dưỡng. Lăng Hi vui vẻ sống thanh tịnh, thỉnh thoảng sẽ giúp ông nội xử lý tài liệu trong hòm thư, trải qua rất an ổn và nhàn nhã.
Cậu cũng không buông tha việc điều tra, cơ bản mỗi đêm đều sẽ cùng người mà ông nội tìm trò chuyện vài câu, nhưng mà hung thủ làm việc rất sạch sẽ, đến nay còn chưa manh mối.
Sẽ là ai đây?
Cậu nhìn ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư.
Thẩm Huyền giờ phút này cũng đang nghĩ về chuyện này, Đào Thiên Thụy thì đứng ở một bên nhìn trái nhìn phải.
Làm khách quen của biệt thự, hắn có thể tinh tường phát hiện sự thay đổi của Thẩm Huyền -- chỉ cần những lúc rãnh rỗi ở nhà, thì sẽ thường xuyên đến phòng Lăng Hi ngồi, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.
Hắn biết Lăng Hi là loại hình mà Thẩm Huyền thích, cho nên đây là vừa ý người ta rồi? Trong trạng thái người thực vật? Kể chuyện cười đó hả?
Tuy rằng rất khó tin, Đào Thiên Thụy vẫn rất phấn khích. Gien của nhà họ Thẩm có chút thần kỳ, người trong ba đời dù cho có khôn khéo cỡ nào, chỉ cần yêu đương, thì chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, thỉnh thoảng còn trở nên ngu ngốc, có thuộc tính chắc chắn ngốc nghếch với bạn đời.
Mà bởi Thẩm đại thiếu lợi hại nhã nhặn kia thật sự rất biến thái, mọi người chỉ cần tưởng tượng một chút hình ảnh kia thì sẽ không nhịn được mà sợ hãi, bởi vậy đem ánh mắt đều tập trung lên người Thẩm nhị thiếu.
Có thể nói, Thẩm nhị thiếu có trách nhiệm lý giải mong đợi và tò mò của mọi người đối với gien của nhà họ Thẩm.
Thẩm Huyền rất nhanh nhận thấy được tầm mắt quỷ dị của hắn, nhìn hắn một cái: "Có chuyện gì?"
"Không, hôm nay tôi đến để xem cậu có ngu đi chưa."
Thẩm Huyền: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro