Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG: 3

Hắn nhớ rõ Vân Hoãn qua đời ở thời điểm thiếu niên tràn đầy sức sống

Trong viện của Vân Hoãn có không ít nha hoàn cùng gã sai vặt hầu hạ. Những người này đều là người của Vương phi phái tới hầu hạ cậu, cho nên bọn họ đều nghe theo lời của Vương phi nói.

Vân Hoãn bên này có bất luận gió thổi cỏ lay gì, đều sẽ bị bọn họ bẩm báo đúng sự thật cho Vương phi.

Vì để tránh rắc rối, Vân Hoãn cố ý cảnh cáo Đạm Trúc một tiếng: "Sự tình hôm nay không được nói cho Vương phi biết, nếu để ta biết ngươi dám mật báo --"

Nói thật, Vân Hoãn cũng không am hiểu cách uy hiếp người khác cho lắm.

Cũng may mấy nha hoàn và gã sai vặt đều thích não bổ, tuy rằng Vân Hoãn không biết kế tiếp nên dùng lời nói uy h·iếp nào cho thích hợp thì bọn họ đã sớm đem lời nói của Vân Hoãn não bổ theo nhiều hướng khác nhau, cũng nói lời thề son sắt bảo đảm sự tình hôm nay sẽ không bị truyền tới tai của Vương phi.

Vương phi là nữ tử có thân phận cao quý nhất trong Lẫm vương phủ, nàng vốn xuất thân danh môn quý tộc, là đích nữ trong nhà, trước hay sau xuất giá đều được chúng tinh củng nguyệt.

Đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng .

Bởi vì lí do đó, Vương phi có thói ở sạch nghiêm trọng, nếu biết Vân Hoãn đem một nam nhân mang tội bị thương đưa tới chỗ ở, nàng nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Bọn người Đạm Trúc rất có ánh mắt, chỉ cần không phải vấn đề gì đặc biệt và nếu Vân Hoãn đã cảnh cáo, bọn họ sẽ không cố ý chạy đến trước mặt Vương phi lắm miệng.

Rốt cuộc chủ tử chân chính của bọn họ mới là Vân Hoãn.

Vân Hoãn rất dễ dàng bị thương, trên người thường xuyên sẽ có vết bầm hoặc là v·ết th·ương không hiểu sao lại có, hơi chút đụng phải thứ gì liền có thể dễ dàng lưu lại dấu vết.

Bởi vậy chỗ ở của cậu thường trang bị các loại thuốc trị thương.

Vân Hoãn đem miệng vết thương trên tay Công Nghi Đích rửa sạch, cầm thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên: "Nhị ca ta có phải đánh ngươi rất đau không? Sau khi rời khỏi luyện võ trường, ta đã ra lệnh cho người đi mời đại phu hẳn là lát nữa sẽ đến trị liệu cho các ngươi."

Vừa nãy cậu đã ở luyện võ trường kêu hạ nhân đi mời đại phu đến trị liệu cho những người này.

Tuy rằng địa vị của Vân Hoãn ở trong phủ không quan trọng bằng Lẫm vương thế tử, nhưng cậu dù sao cũng là công tử trong nhà, hạ nhân vẫn sẽ nghe theo lời cậu phân phó.

Bàn tay của Vân Hoãn trắng nõn thon dài, thoạt nhìn tựa như không có xương cốt, khi đụng vào xúc cảm phá lệ tinh tế mềm mại. Cậu nhúng đầu ngón tay lấy một chút thuốc mỡ màu xanh lục, tốt bụng nhắc nhở Công Nghi Đích: "Khả năng sẽ có chút đau đớn, ngươi nhịn một chút."

Trên mặt Công Nghi Đích cũng không có quá nhiều biểu tình, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt của Vân Hoãn.

Hắn nhớ rõ Vân Hoãn qua đời ở thời điểm thanh niên tràn đầy sức sống, rõ ràng thân thể không có hô hấp đã lạnh băng, dung nhan lại vẫn như cũ kinh diễm bắt mắt.

Lúc ấy hắn đã trải qua việc mẫu hậu bị giết, ông ngoại, bà ngoại, cữu cữu thậm chí huynh đệ cùng mẹ, những người này toàn bộ đều bỏ hắn mà đi.

Cho dù trong thâm cung ích lợi nhiều hơn tình cảm, nếu trước đó hắn không trở thành Thái Tử , những người này chưa chắc đã đối hắn thật tốt. Nhưng máu mủ tình thâm, thân tình do ích lợi mang đến cũng là thân tình, mọi người cũng từng có thời gian hoà thuận vui vẻ .

Năm ấy Vân Hoãn qua đời, Công Nghi Đích vốn tưởng rằng cậu cùng những người khác qu·a đ·ời không có gì khác nhau, cái loại cảm giác này khả năng chính là mất đi một người thân thiết không có quan hệ huyết thống, nếu có đau đớn thì khả năng chỉ khoảng độ ba ngày, ba tháng, hay cùng lắm là ba năm.

Nhưng theo thời gian dần trôi đi, hắn mới biết sẽ có miệng vết thương sẽ không lập tức trí mạng, mà là sẽ từ từ mài mòn trái tim mình trong những năm tháng về sau, đem người sống biến thành cái xác giết người không hồn.

Tựa như năm đó hắn cùng Vân Hoãn lần đầu gặp gỡ, nguyên bản tưởng rằng đây chỉ là khung cảnh hết sức bình thường , chỉ là một ngày bình thường khi rơi vào cảnh đường cùng. Nhưng trong những năm sau đó, mỗi đêm khuya đến là hắn lại luôn mơ thấy khung cảnh ngày ấy.

Vân Hoãn cầm băng gạc đem miệng vết thương của Công Nghi Đích băng bó xong, lúc này cậ mới phát giác Công Nghi Đích vẫn luôn nhìn mình.

Vân Hoãn nghi hoặc ngẩng đầu: "Ngươi vì cái gì mà cứ nhìn ta hoài vậy? Ta lớn lên trông giống người quen của ngươi sao? Hay là trên mặt ta có máu hả?"

Lẫm châu là biên cảnh Kỳ triều nhưng vốn nó không thuộc về Kỳ triều, cho nên không khí nơi này cùng Kỳ triều khác nhau rất lớn.

Trong lời nói của những người dân đô thành Kì triều thì họ cảm thấy người Lẫm châu chính là kiểu "Man hóa chưa khai" "Ăn tươi nuốt sống" "Không biết lễ nghĩa" "Không tôn Khổng Mạnh".

Vài chục năm trước, khi Lẫm châu vừa mới quy thuận Kỳ triều thì xác thật đúng là như thế này, nhưng bởi vì triều đình đã bố trí thêm quan phủ cùng học phủ, nên các con em quý tộc Lẫm châu phần lớn đều đã được học các văn tự cùng lễ nghi Kỳ triều, nhưng là, mặc dù đã tiếp nhận tư tưởng của Kỳ triều nhưng đại đa số người vẫn rất tôn sùng vũ lực thích đánh nhau, thường xuyên dùng một ít thủ đoạn máu me đi đối phó địch nhân hoặc là nô lệ.

Hơn nữa, đô thành bên kia khá chuộng nam phong, rất nhiều gia đình nhà giàu đều nuôi nam sủng, thậm chí cho phép kết hôn.

Nhưng Lẫm châu bên đây vẫn chưa tiếp nhận điều này, trước đó hai năm có thương nhân ở đô thành tới Lẫm châu mở một nam phong quán, còn chưa có khách đến thì đã bị bá tánh đánh sập cửa, cuối cùng phải lén lút chạy đến nơi hẻo lánh.

Sự ra đời của tiểu công tử Lẫm vương phủ Vân Hoãn ngây thơ yếu nhược chưa đánh đánh giết giết bao giờ, ở trong mắt đại đa số người là một sự kiện hiếm lạ còn ở trong mắt Lẫm vương thì đây là một điều sỉ nhục.

Nhưng nhi tử là do chính mình sinh ra, không thể ném ra ngoài đường làm ăn xin được, Lẫm Vương phi coi Vân Hoãn như bảo bối, đem Vân Hoãn bao bọc đến mức không biết thế gian hiểm ác đến cỡ nào.

Cha mẹ lúc trước của Vân Hoãn càng là yêu thương che chở cậu, Vân Hoãn muốn đi học liền đi học, không muốn đi học liền có thể nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, mười mấy năm qua cũng chưa bao giờ lỡ đánh cậu một cái, bên ngoài rất nhiều tin tức đều không truyền đến tai Vân Hoãn .

Cho nên Vân Hoãn cũng không quá hiểu biết về đoạn tụ, càng không biết nam nhân đang nhìn chằm chằm cậu nguyên nhân rất có thể là bởi vì cậu lớn lên đẹp.

Vân Hoãn trong lúc nhất thời không tìm thấy gương, cậu liền tìm một cái khăn xoa xoa lên mặt mình.

Trên khăn sạch sẽ, đủ để thấy được trên mặt cậu cũng không có vết bẩn gì.

"Ngươi tên Công Nghi Đích? Đích trong cái gì? Cây sáo hay là ngọn giáo?"[? đoạn này không hiểu lắm, đây là câu gốc trong wiki "Cây sáo sáo vẫn là giáo địch địch"}

"Chiến tranh."

Vân Hoãn cười: "Tên này thật hiếm thấy, ngươi sống ở nơi nào? Sau này ta sẽ đi tìm ngươi."

Đạm Trúc ở bên ngoài gõ gõ cửa: "Công tử, Mộc Nhu tỷ tỷ tới, nàng nói Vương phi muốn ngài qua chỗ nàng."

Vân Hoãn hít sâu một hơi.

Mộc Nhu là nha hoàn bên người Vương phi, mỗi khi nàng đến đây tìm Vân Hoãn, đại biểu cho việc Vương phi có chuyện tìm cậu.

Vân Hoãn rất thích Lẫm Vương phi, tuy rằng tính cách Lẫm Vương phi cùng tính cách mẹ ruột Vân Hoãn không giống nhau, nhưng diện mạo cùng giọng nói hai người lại giống nhau như đúc.

Mấy năm gần đây, Vân Hoãn hoàn toàn coi Lẫm Vương phi trở thành mẹ ruột của chính mình mà đối đãi -- đương nhiên, Lẫm Vương phi xác thật cũng chính là mẹ ruột của thân thể này.

Vân Hoãn sửa sang lại quần áo của mình một chút, sau đó đem bánh hạch nhân trên bàn đặt vào trong khăn, chỉ để lại một khối ở trên bàn. Cậu dùng khăn đem bánh hạnh nhân gói lại nhét vào trong lòng ngực Công Nghi Đích : "Mẫu thân ta nói, sau khi bị thương chỉ cần ăn chút đồ ngọt vào là sẽ làm miệng vết thương lập tức không còn đau đớn nữa, mà bánh hạnh nhân này ngọt lắm."

Vân Hoãn dùng đầu ngón chân cũng biết nam nhân thân mang tội này ở Lẫm vương phủ sẽ có loại đãi ngộ gì.

Có cơm thừa canh cặn để mà ăn còn xem như là tốt, thảm nhất chính là sẽ phát cho bọn hắn một ít đồ ăn thiu thối hoặc là dứt khoát cho nhịn đói.

Tuy rằng Công Nghi Đích nói rất ít còn luôn thích nhìn chằm chằm cậu, nhưng Vân Hoãn đối với Công Nghi Đích có ấn tượng rất tốt, mỗi khi tới gần Công Nghi Đích đều sẽ làm cho Vân Hoãn cảm thấy cực kì an tâm, tựa như gặp được bằng hữu của mình ở một thế giới khác.

Điều kiện ở cổ đại kém hơn hiện đại rất nhiều, nơi này không có đồ ăn vặt đa dạng, kem khoai tây chiên chocolate thì càng là nghĩ cũng đừng nghĩ tới, duy nhất chỉ có chính là một ít bánh ngọt.

Cho dù Vân Hoãn có là công tử trong phủ, thì bánh ngọt cũng không phải muốn ăn là có thể ăn, đống bánh ngọt trên bàn cơ bản đều là Vương phi ban thưởng cho cậu.

Vân Hoãn rất thích ăn bánh ngọt, cả bàn bánh hạnh nhân này cùng bánh đậu đỏ đều là những món cậu thích.

Bất quá, Vân Hoãn mỗi ngày muốn ăn bánh cũng không khó lắm, cậu muốn ăn cái gì chỉ cần chạy tới chỗ Vương phi cọ ăn cọ uống là được.

Công Nghi Đích số thảm như vậy, hắn mới là người đang cần đồ ăn.

Vân Hoãn đem một khối hạnh nhân còn sót lại ngậm vào trong miệng: "Công Nghi, mẫu phi có chuyện kêu ta, ta đi trước. Ngươi về sau cố nhịn một chút nha, đừng nên cùng mấy huynh trưởng của ta đối nghịch."

Lẫm Vương phi là một mỹ nhân điển hình của vùng Giang Nam, nước da trắng mịn thân hình nhỏ xinh, ngữ khí nói chuyện thậm phần mềm mại.

Nàng không phải là người Lẫm châu, phụ thân Lẫm Vương phi làm quan ở Giang Nam, xuất thân trâm anh thế gia.

Thời điểm lão Lẫm vương vẫn còn sống, một lòng muốn củng cố địa vị Lẫm vương phủ, cho nên muốn nhi tử cùng quý tộc nhà cao cửa rộng của Kỳ triều liên hôn, lão đi thỉnh cầu hoàng đế tứ hôn, tiên đế đương nhiên vui mừng vì Lẫm châu đã chậm rãi đồng hóa, trở thành một bộ phận ổn định của Kỳ triều.

Tiên đế nghe được Sở gia ở Giang Nam có một tiểu thư như hoa như ngọc, tương truyền vị Sở tiểu thư này có vẻ đẹp được miêu tả bằng bốn cụm từ bế nguyệt tu hoa trầm ngư lạc nhạn mà Sở gia đối với hoàng thất luôn luôn trung thành tận tâm, nếu đem vị Sở tiểu thư này gả cho Lẫm vương thế tử, nói không chừng còn có thể làm lung lạc được trái tim Lẫm vương thế tử, bảo đảm Lẫm châu sẽ không tạo phản.

Trầm ngư; 沉鱼」: có nghĩa là cá chìm sâu dưới nước;「Lạc nhạn; 落雁」: có nghĩa là chim nhạn sa xuống đất;「Bế nguyệt; 閉月」: có nghĩa là mặt trăng phải giấu mình;「Tu hoa; 羞花」: có nghĩa là khiến hoa phải xấu hổ;

Mối hôn sự này khắp chốn đồng ý, mấy tháng sau Sở tiểu thư liền từ nơi Giang Nam khí hậu ấm áp hợp lòng người gả tới Lẫm châu xa xôi, hiện tại nàng tự nhiên mà trở thành Lẫm Vương phi.

Lẫm Vương phi sinh được hai nhi tử, đại nhi tử cũng chính là đại ca Vân Hoãn, hiện giờ là thế tử Lẫm vương phủ.

Tính tình của thế tử cùng Lẫm vương cực kỳ giống nhau, làm người bảo thủ lại thập phần tự phụ, động một tí là lại đánh đánh giết giết.

Tiểu nhi tử cũng chính là Vân Hoãn, Vân Hoãn không chỉ lớn lên trống giống như một nắm tuyết, mặt mày cực kì tinh xảo mà tính cách cũng nghe lời dễ bảo thích làm nũng, quả thực có thể làm trái tim người khác tan chảy.

Đại nhi tử không hay cùng nàng thân cận, tiểu nhi tử lại là một bé ngoan luôn cùng nàng thân thiết.

Cho nên, nàng đặc biệt thiên vị Vân Hoãn

Vân Hoãn đẩy mành ra bước vào phòng Lẫm Vương phi: "Mẫu thân, người có chuyện tìm con sao?"

Lẫm Vương phi đang nằm nghiêng ở trên giường nghỉ ngơi, nàng nghe được thanh âm của Vân Hoãn, nháy mắt liền có tinh thần hẳn lên: "Nào nào, Hoãn nhi con lại đây? Mau ngồi bên cạnh mẫu thân."

Vân Hoãn ngồi xuống: "Mẫu thân, người đừng gọi con như vậy nữa, các huynh trưởng mà nghe được kiểu gì cũng sẽ chê cười con cho xem."

Lẫm Vương phi là một mỹ nhân chậm chạp, nàng không quen nhìn tính tình sấm rền gió cuốn của Lẫm vương, cho nên nàng mới đặt tên cho tiểu nhi tử là Vân Hoãn.

Nhũ danh Hoãn nhi này, thật ra nghe rất êm tai. Nhưng là, Vân Hoãn cảm thấy tuổi tác mình cũng không còn nhỏ nữa, hẳn là nên gọi cả tên lẫn họ cậu -- Lẫm châu khác với nhiều nơi ở Kỳ triều, ở đa số nơi của Kỳ triều những nam tử thành niên đều sẽ có tên tự, mà Lẫm châu mấy năm nay cũng có một số con em quý tộc sau khi thành niên sẽ lấy tên tự, nhưng lại không phổ biến, trên cơ bản đều là trực tiếp gọi thẳng tên.

Vân Hoãn hôm nay đội kim quan màu bạc, hai sợi dây trắng như tuyết từ kim quan bạc dọc theo mái tóc đi xuống đến chỗ cằm của Vân Hoãn, cằm cậu vốn nhỏ nhắn tinh xảo, mặc trang phục như vậy lại càng tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ.

Lẫm Vương phi cởi bỏ dây lưng cho cậu, đem phát quan cởi xuống: "Ngày thường con chỉ ở trong nhà, mang thứ này làm gì cho nặng đầu."

Vân Hoãn làm nũng nói: "Mẫu phi, nơi này của người có đồ ăn ngon không? Con muốn ăn."

"Con đó, cả ngày chỉ biết ăn. Buổi sáng hôm nay mẫu thân bảo trù nương làm bánh hoa mai hấp, con tới nếm thử xem."

Vân Hoãn không thích ăn bánh hấp lắm, nên chỉ kén chọn mà nếm thử hai miếng.

Lẫm Vương phi hôm nay kêu cậu lại đây là có chuyện: "Ngày hôm qua ông ngoại con nhờ người tặng cho ta một ít đồ vật, phần lớn đều là tơ lụa châu báu dược liệu gì đó do bệ hạ ban thưởng, trên người con dễ dàng bị thương, con cầm lấy bình huyết ngọc cao này đi."

Vân Hoãn cầm lấy tùy tiện nhét vào trong tay áo.

Lẫm Vương phi vỗ vỗ cánh tay cậu: "Bình thuốc mỡ này đặc biệt trân quý, ngàn vàng cũng không đổi được một lọ nên đừng có vứt bừa bãi, đặt ở trong lòng ngực, trở về nhớ bôi lên."

Điều Vân Hoãn cảm thấy may mắn nhất đó chính là mình đi đến địa phương xa lạ này cư nhiên lại có một người mẹ quan tâm mình đến vậy.

Lẫm Vương phi có đôi khi sẽ lải nhải, có đôi khi cũng sẽ tức giận giáo huấn Vân Hoãn, Vân Hoãn ngẫu nhiên cảm thấy chính mình đã trưởng thành Lẫm Vương phi không nên đem cậu trở thành tiểu hài tử mà đối đãi, nhưng càng nhiều lúc trong lòng cậu rất cảm kích Lẫm Vương phi đã đối xử hết lòng với mình.

Vân Hoãn liên tục gật đầu: "Mẫu thân, con nhớ hết rồi ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro