Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 216

Cuối cùng số bạc ấy cũng chẳng đến lượt Công Tôn Trác Ngọc phải chi. Trong phủ họ Hồng có vài nha hoàn từng rất thân thiết với Tư Vân, để tỏ lòng thành, mỗi người góp chút bạc riêng, mua một mảnh đất ở ngoại ô, chôn cất cô một cách đàng hoàng.

Vụ án này liên quan quá lớn, Công Tôn Trác Ngọc viết xong tấu chương, không thể không trình lên hoàng đế để bẩm báo rõ ràng. Sau khi tuyên án đám đạo sĩ mê hoặc lòng người theo pháp luật, anh chọn ngày vào cung, nào ngờ lại trùng hợp gặp được Đỗ quý phi.

"Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến... quý phi nương nương."

Công Tôn Trác Ngọc nhìn thấy bên cạnh hoàng đế là một mỹ nhân tuyệt sắc, mặc cung trang màu tím, đôi mày mắt ẩn ẩn có vài phần giống Đỗ Lăng Xuân. Anh chần chừ một lát, đoán ra thân phận đối phương.

Hoàng đế nâng tay, ý bảo anh đứng lên: "Ái khanh vào cung bái kiến, có chuyện gì muốn tấu?"

Hoàng đế không hẳn không biết Công Tôn Trác Ngọc vì chuyện gì mà vào cung. Dù sao vụ việc nhà họ Hồng đã náo loạn khắp kinh thành, ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết có người chết trong vụ án ấy, kẻ cầm đầu chính là lão phu nhân nhà họ Hồng. Hoàng đế muốn nghe xem Công Tôn Trác Ngọc giải thích thế nào.

Công Tôn Trác Ngọc không kiêu ngạo, không siểm nịnh, ung dung đáp lời: "Bẩm bệ hạ, vụ án người sáp nay đã sáng tỏ, tất cả những kẻ liên quan đều đã bị bắt, xin bệ hạ xem xét."

Nói xong, anh dâng tấu chương cho thái giám bên cạnh hoàng đế.

Hoàng đế nhận lấy, lật qua vài trang, sau đó tiện tay ném lên bàn. Sắc mặt hơi cau lại, giọng điệu khó đoán: "Công Tôn Trác Ngọc, khanh có biết mình đã gây ra rắc rối lớn không?"

Công Tôn Trác Ngọc đứng thẳng, nghĩ rằng trong mắt người khác, Tư Vân chẳng qua chỉ là một nô tỳ nhỏ bé. Vậy mà vì một nô tỳ, anh lại muốn đối đầu với nhà họ Hồng, khiến sự việc náo loạn đến mức này. Nếu hoàng đế tha cho nhà họ Hồng, sẽ bị cho là thiên vị. Nhưng nếu luận tội theo pháp luật, vì một nô tỳ mà đắc tội đại thần thì đúng là không đáng.

Đúng ra lúc này Công Tôn Trác Ngọc phải quỳ xuống nhận tội, nhưng không hiểu vì sao, anh không nói được một lời.

Nhà họ Hồng thực sự đã sai...

Bọn họ biến một cô gái vô tội thành người sáp sống...

Nếu lúc này Công Tôn Trác Ngọc thừa nhận mình sai, anh sẽ cảm thấy lương tâm bất an, thậm chí đêm ngủ còn mơ thấy Tư Vân chết không nhắm mắt. Nhưng bản tính biết tránh nặng tìm nhẹ lại khiến anh không thể phản bác hoàng đế, đành giữ im lặng.

Hoàng đế nhìn anh, không biết đang nghĩ gì, giọng điệu mang theo sự khó lường của một đế vương:
"Sao không nói? Khanh không thấy mình sai à?"

Đỗ Thu Vãn nãy giờ vẫn chăm chú ngắm nghía bộ móng tay mới nhuộm, lúc này mới chậm rãi ngẩng lên. Cô dùng khăn lụa quấn quanh ngón tay, nhìn thấy người mặc quan bào đỏ thẫm đứng dưới điện, cảm thấy người này quả thực tuấn tú. Một lát sau mới chợt nhớ ra đây là người em trai muốn bảo vệ, cô đưa tay khẽ chạm vai hoàng đế: "Bệ hạ..."

Giọng nói mềm mại quyến rũ.

Đỗ Thu Vãn nói: "Nhà họ Hồng đã giết người, vốn nên chịu tội. Thần thiếp thấy Công Tôn đại nhân xử án như thần, công chính nghiêm minh, bệ hạ có được một thần tử như vậy hẳn nên vui mừng mới phải."

Hoàng đế vốn cưng chiều nàng, nghe vậy liền từ từ dịu đi thần sắc. Ngầm vỗ nhẹ tay nàng: "Ái phi nói rất đúng."

Thực ra hoàng đế vốn không định phạt Công Tôn Trác Ngọc, chỉ muốn hù dọa anh một chút. Dù sao việc nhà họ Hồng cũng gây ra không ít phiền toái. Hồng quý nhân sau khi biết tin tổ mẫu qua đời, thai tượng liền không ổn, ngày ngày rơi lệ, khiến hoàng đế nghe tiếng khóc cũng thấy đau đầu.

Công Tôn Trác Ngọc đứng một bên, chỉ coi mình là khúc gỗ. Nhưng khi nhìn thấy quý phi lại cảm thấy có phần chột dạ, dù sao cũng là anh đã "bắt cóc" em trai người ta.

Hoàng đế nhấp một ngụm trà: "Công Tôn Trác Ngọc, tại sao không trả lời câu hỏi của trẫm?"

Lần này ngay cả "ái khanh" cũng không gọi nữa.

Công Tôn Trác Ngọc chắp tay nói: "Thần chỉ là làm việc theo luật pháp."

Có lẽ vì anh còn trẻ, tràn đầy sức sống, cho dù bướng bỉnh cũng đáng yêu hơn đám lão thần cứng nhắc. Không những không khiến người ta cảm thấy lỗ mãng, ngược lại còn có phần chân thành thẳng thắn.

Hoàng đế nghe vậy liền đặt mạnh chén trà xuống bàn, âm thanh vang dội khiến mọi người giật mình kinh hãi. Đúng lúc đám nô tài trong điện nghĩ rằng ngài tức giận, hoàng đế lại bất ngờ bật cười: "Quả nhiên là một Công Tôn Trác Ngọc!"

Người ở ngôi cao không có ai ngu ngốc. Triều đình thế nào, e rằng hoàng đế còn rõ hơn bất kỳ ai. Nhưng cũng chính vì vậy, ngài mới càng cần những trung thần, hiền thần để cân bằng thế lực đôi bên.

Phe của Nghiêm Phục đã già, tất nhiên cần có người kế thừa. Một người như Công Tôn Trác Ngọc, không sợ quyền quý, chính là lựa chọn lý tưởng, hợp ý hoàng đế vô cùng.

Ngoài Thái Cực điện, phòng vệ nghiêm ngặt, một cơn gió thu thổi qua càng tăng thêm vẻ tiêu điều.

Thái giám trực ban vừa cảm thán thời tiết càng lúc càng lạnh, vừa cảm thán tư thái càng lúc càng kỳ lạ của Đỗ Tư công. Công Tôn Trác Ngọc vừa vào điện, ngay sau đó Đỗ Lăng Xuân cũng đến, nhưng y lại không nói rõ có việc gì, chỉ đứng bên ngoài chờ.

Thái giám không thể cứ để y đứng mãi, lần thứ tư tiến lên hỏi: "Đỗ Tư công, nếu ngài có việc gấp cần bẩm báo, chi bằng để nô tài vào thông truyền giúp ngài?"

Đỗ Lăng Xuân đứng dưới mái cung điện, từ tốn dùng khăn lau đầu ngón tay, nghe vậy ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên, chỉ hỏi đúng một câu: "Bên trong thế nào rồi?"

Thái giám cúi mình đáp: "Vừa rồi nghe thấy hoàng thượng cười, hẳn là long nhan vui vẻ."

Long nhan vui vẻ?

Đỗ Lăng Xuân nghĩ, vậy chắc là không có chuyện gì rồi. Y sợ hoàng đế vì chuyện nhà họ Hồng mà nổi giận, liên lụy đến Công Tôn Trác Ngọc, nên ngay sau khi nghe tin anh vào cung đã vội vàng đi theo, đứng bên ngoài chờ tin tức. Nếu có chuyện xảy ra, cũng tiện xin hoàng đế ân xá.

Thái giám thấy Đỗ Lăng Xuân chậm rãi bước qua bước lại, không nhịn được cất lời: "Hay là để nô tài mang ghế đến cho ngài ngồi?"

Đỗ Lăng Xuân nhíu đôi mày dài, thấy hắn lắm lời, đang định nói gì đó, chợt nghe tiếng cửa điện "kẽo kẹt" mở ra. Công Tôn Trác Ngọc cuối cùng cũng bước ra ngoài.

Công Tôn Trác Ngọc rõ ràng không ngờ rằng Đỗ Lăng Xuân cũng ở đây, vội bước lên trước:
"Tư công, sao ngài lại ở đây?"

Đỗ Lăng Xuân đánh giá anh từ đầu đến chân, thấy không có dấu hiệu nào cho thấy bị trách phạt, mới thản nhiên nói: "Tiện đường đi qua, ghé vào xem."

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng, đường đi qua này cũng quá miễn cưỡng rồi. Anh biết y là vì mình mà tới, nhưng ngại có quá nhiều người nhìn, không tiện nói gì nhiều, đành bảo: "Không sao cả, chúng ta về trước đi."

Xe ngựa đậu ngay trước cổng hoàng cung. Công Tôn Trác Ngọc lên xe trước, sau đó vươn tay kéo Đỗ Lăng Xuân lên, rồi buông rèm xuống. Nhưng anh không buông tay y, ngược lại còn ôm lấy y vào lòng, cười tít cả mắt: "Tư công."

Đỗ Lăng Xuân để mặc anh ôm, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu nhàn nhã: "Sao rồi, hoàng thượng có trách phạt không?"

Công Tôn Trác Ngọc lắc đầu, hơi đắc ý: "Không, không những không trách phạt mà còn khen thưởng nữa."

Đỗ Lăng Xuân không thèm ngẩng đầu, nhẹ giọng dẫn dắt: "Ồ? Thưởng cái gì?"

Công Tôn Trác Ngọc buột miệng: "Bạc..."

Anh nhận ra không ổn, lập tức im miệng, nhưng lại thấy Đỗ Lăng Xuân đang nhìn mình với vẻ nửa cười nửa không.

Đỗ Lăng Xuân hỏi: "Bạc đâu?"

Công Tôn Trác Ngọc ngoan ngoãn lấy từ trong tay áo ra một thỏi vàng đưa cho y: "Đây."

Đỗ Lăng Xuân nhướn mày: "Còn gì nữa?"

Công Tôn Trác Ngọc lắc đầu liên tục: "Không còn, không còn nữa."

Đỗ Lăng Xuân tin anh mới là lạ, liền kéo cổ áo anh ra, nhưng lại bị anh đỏ mặt che lại: "Tư công, đừng ở đây, đợi về rồi hẵng..."

Đỗ Lăng Xuân nghĩ bụng, đầu óc Công Tôn Trác Ngọc toàn những thứ gì đâu không. Ngón tay y linh hoạt, vừa thò vào liền mò được trong ngực anh còn giấu mấy thỏi vàng nhỏ, trên đó có khắc dấu của kho báu hoàng gia, đúng là hoàng thượng ban thưởng.

Chả trách vừa rồi ôm anh lại thấy đau cả lưng.

Đỗ Lăng Xuân ném thỏi vàng trong tay lên xuống, vẻ mặt trêu chọc: "Công Tôn đại nhân làm gì vậy, được thưởng bao nhiêu thì cứ nói thật, chẳng lẽ ta còn cướp của ngươi? Giấu giấu giếm giếm thế này, không phải định làm chuyện gì mờ ám chứ?"

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm, tuyệt đối không có, vuốt mũi nói vẻ chột dạ: "Nếu Tư công thích, thì cứ lấy đi."

Anh không thấy tiếc chút nào, thật đấy.

Đỗ Lăng Xuân thẳng tay ném hết thỏi vàng lại vào ngực anh, bực bội mắng: "Đúng là đồ chẳng có chí khí!"

Công Tôn Trác Ngọc cười, cất vàng trở lại, sau đó áp mặt vào cổ trắng nõn mịn màng của Đỗ Lăng Xuân, khẽ hôn, cười hì hì nói nhỏ: "Dù không có chí khí, cũng là do Tư công nuôi ra."

Đỗ Lăng Xuân nghiêng đầu, tức giận cắn anh một cái. Công Tôn Trác Ngọc không những không né, còn ngoan ngoãn đưa mặt ra cho y tùy ý hành động.

Đỗ Lăng Xuân cười mắng, trán chạm trán anh:
"Tiểu hỗn đản, không biết xấu hổ."

Xe ngựa chậm rãi đi qua phố xá, Công Tôn Trác Ngọc bỗng nghe tiếng rao bán bên ngoài. Anh vén rèm lên nhìn, thấy một quán bánh gạo, liền quay sang bảo Đỗ Lăng Xuân: "Tư công chờ ta một lát."

Nói xong, anh bảo phu xe dừng lại, bước xuống. Đỗ Lăng Xuân theo bản năng nhìn theo, thấy Công Tôn Trác Ngọc đang cúi người đứng ở quầy bánh bên đường.

"Lão bá, bánh gạo này bán thế nào?"

Công Tôn Trác Ngọc chưa ăn trưa, thấy bánh gạo còn nóng hổi, mùi thơm ngọt ngào, bất giác sờ bụng.

Lão già bán bánh gạo thấy anh mặc quan phục đỏ, giơ tay làm dấu: "Đại nhân, hai đồng một miếng."

Công Tôn Trác Ngọc hiện giờ giàu sang, nghĩ bụng cũng chẳng đáng bao nhiêu, liền móc túi tiền, đặt một miếng bạc vụn bên cạnh xửng hấp: "Lấy năm miếng."

Lão bá dùng tạp dề lau tay, gói bánh gạo vào giấy dầu đưa cho anh, sau đó cười ha hả: "Đại nhân, bạc này lớn quá, tiểu nhân không có tiền lẻ thối lại."

Công Tôn Trác Ngọc ngẩn người, lúc này mới nhớ hôm nay mình chỉ mang theo bạc, định quay lại hỏi người đánh xe vay vài đồng, thì nghe lão bá giọng ôn hòa nói: "Đại nhân cứ cầm ăn đi, tiểu nhân không lấy tiền của ngài."

Công Tôn Trác Ngọc ngẩn ra: "A? Sao vậy?"

Lão bá vừa nhanh tay cắt bánh gạo, vừa nói:
"Ai mà không biết đại nhân thanh liêm chính trực, vì đòi lại công đạo cho một cô gái yếu đuối mà không ngại đắc tội với nhà họ Hồng. Tiểu nhân tuy chỉ là dân thường áo vải, nhưng cũng kính phục một vị quan tốt như ngài. Mấy miếng bánh gạo có đáng gì, chỉ mong đại nhân có thể mang lại phúc lợi cho bách tính, đừng để kẻ tiểu nhân lộng hành."

Từ sau vụ việc với nhà họ Hồng, danh tiếng của tân Kinh Triệu Doãn đã lan truyền khắp kinh thành. Ngày hôm đó, số lượng bách tính đứng xem không hề ít, thêm vào đó Công Tôn Trác Ngọc vốn nổi tiếng với tài phá án, những vụ kỳ án do anh phá giải đếm không xuể, càng truyền đi lại càng thần kỳ, dần dần đã trở thành nhân vật tái thế của Bao Công.

Hiện nay trên phố, chỉ cần túm đại một cô nương khuê các mà hỏi rằng người nàng ngưỡng mộ nhất là ai, thì mười người chắc chắn cả mười sẽ trả lời rằng đó là Công Tôn Trác Ngọc. Một thiếu niên thanh nhã tựa ngọc, vừa có tài văn vừa giỏi võ, lại phá được kỳ án. Thậm chí ngay cả Đường Phi Sương, người từng nổi danh khắp kinh thành, cũng phải kém anh ba phần.

Mỗi câu lão bá nói ra, gương mặt Công Tôn Trác Ngọc lại đỏ thêm một chút, đến cuối cùng đã đỏ bừng như mông khỉ. Đỗ Lăng Xuân ngồi trong xe ngựa, càng nghe càng thấy không đúng, nhíu mày, vén rèm nhìn ra, quả nhiên phát hiện Công Tôn Trác Ngọc đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, vẻ mặt ngượng ngùng chẳng biết làm gì.

Đỗ Lăng Xuân: "..."

Y đã biết trước mà.

Công Tôn Trác Ngọc không chịu được khen ngợi, cứ hễ được khen là trong lòng hoa nở, lâng lâng bay bổng không xuống nổi, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn đáp: "Lão nhân gia nói gì vậy, bổn quan thân là Kinh Triệu Doãn, tất nhiên phải che chở cho một phương bách tính, đó là trách nhiệm của ta."

Nói xong liền bước tới bên cạnh Ngô Việt, cố ý "mượn" từ tay hắn mười đồng tiền, đưa cho lão bá:
"Lão nhân gia buôn bán nhỏ lẻ, bổn quan sao có thể làm cái việc ăn không uống không, vô liêm sỉ như thế được. Này, cầm lấy, chúc ngài buôn may bán đắt."

Hoàn toàn quên mất lúc ở Giang Châu mình đã từng ăn không uống không, nợ nần chồng chất bao nhiêu lần.

Lão bá cười hiền hòa: "Vậy... vậy lão phu xin đa tạ đại nhân trước."

Công Tôn Trác Ngọc khoát tay một cách hào phóng, ra hiệu không cần cảm ơn. Được những lời tâng bốc làm cho lâng lâng, anh bước đi loạng choạng quay về phía xe ngựa, nụ cười trên mặt không cách nào che giấu nổi. Nhưng anh còn chưa kịp lên xe, bỗng nhiên có một bóng người từ đâu lao tới, đâm thẳng vào anh.

Công Tôn Trác Ngọc theo bản năng vung một chưởng, túm lấy vai người kia, nhìn kỹ thì thấy đó là một nam tử mặt mày sưng tím bầm dập. Cách đó không xa, có vài tên hộ vệ khí thế hung hăng, tay cầm gậy gộc, không biết là tay chân của nhà ai.

Công Tôn Trác Ngọc đỡ lấy người kia, trong đầu đang suy nghĩ có nên xen vào chuyện này hay không, thì người kia vừa nhìn thấy anh liền như gặp được cha mẹ ruột, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân anh, khóc lóc thảm thiết:
"Công Tôn đại nhân! Ngài phải làm chủ cho tiểu nhân!"

Công Tôn Trác Ngọc nhìn kỹ, phát hiện người này có chút quen mắt. Nhớ lại mới nhận ra đây là tiểu nhị của tiệm lụa, kẻ mà anh từng thưởng một đồng tiền và đã trở thành trò cười ở kinh thành. Anh trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, đứng dậy rồi nói rõ."

Công Tôn Trác Ngọc sợ hắn quệt nước mũi lên quần mình, liền rút chân ra, lùi lại hai bước.

Tiểu nhị ôm chặt chân anh không buông, vừa khóc vừa kể lể: "Đại nhân, tiểu nhân vừa rồi ở trong tiệm bán lụa, khúc vải mềm Yên Hà cuối cùng đã định cho nhà họ Trần. Thế nhưng vị khách này lại ép tiểu nhân bán cho bọn họ. Tiểu nhân nói rằng thất tín không thể làm ăn, thế là bọn họ liền động thủ, đánh tiểu nhân thành ra thế này. Xin đại nhân làm chủ cho tiểu nhân!"

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy nhìn sang phía tiệm lụa, chỉ thấy vải vóc rơi vãi khắp nơi, cảnh tượng hỗn loạn như vừa trải qua một trận ẩu đả. Chủ tiệm ngồi bệt dưới đất, đấm ngực giậm chân đầy xót xa.

Công Tôn Trác Ngọc lập tức nổi giận, chỉ vào đám tay chân hung hăng kia, lớn tiếng quát: "Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng rõ, các ngươi dám tụ tập gây rối, vô cớ làm người khác bị thương. Trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không?"

Tên cầm đầu là một quản gia, rõ ràng nhận ra quan phục trên người Công Tôn Trác Ngọc, nhưng vẫn không hề sợ hãi, giọng điệu mỉa mai nói: "Chủ nhân nhà ta thân phận cao quý, Công Tôn đại nhân tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng."

Đám gia nô này thuộc phủ Nhị hoàng tử. Vì một sủng thiếp của chủ nhân muốn dùng vải Yên La để may y phục, họ đến đây mua vải. Nào ngờ khúc vải cuối cùng đã bị bán đi, không biết làm thế nào để giao phó với chủ tử, đành phải ra tay cướp. Mượn oai hùm mà làm chuyện bậy bạ, nếu để Nhị hoàng tử biết được, chỉ sợ sẽ không tha.

Công Tôn Trác Ngọc vừa thu dọn nhà họ Hồng xong, nào có sợ gì bọn chúng: "Ồ? Lẽ nào chủ nhân nhà ngươi là hoàng thân quốc thích? Cho dù là hoàng thân quốc thích, phạm pháp cũng phải chịu tội!"

Tên quản gia thấy anh không nể mặt, đang định báo ra danh phận thì chợt nhìn thấy cách đó không xa, rèm xe của một cỗ xe ngựa được vén lên, một nam tử dung mạo âm nhu ngồi trong xe, lạnh lùng nhìn hắn. Tên quản gia thoáng giật mình, càng nhìn càng thấy quen. Nhìn kỹ lại, hắn suýt chút nữa ngã quỵ. Người kia chính là Đỗ Lăng Xuân, cả hồn lẫn phách đều muốn bay khỏi xác.

Trời ơi, đúng là sợ gì gặp nấy!

Chuyện bọn chúng mượn danh Nhị hoàng tử làm chuyện xằng bậy đã là quá lắm rồi. Nhưng nếu để chuyện này đến tai chủ tử, chỉ sợ không chết cũng lột da.

Tên quản gia run rẩy, chân mềm nhũn, quỳ "phịch" một tiếng xuống đất, giọng nói đứt quãng: "Đỗ... Đỗ..."

Người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn bị khí thế của Công Tôn Trác Ngọc áp đảo, ngay cả Công Tôn Trác Ngọc cũng nghĩ như vậy. Anh tung một cước đạp hắn ngã ngửa ra đất: "Nói, chủ nhân nhà ngươi là ai!"

Tên quản gia nếu dám báo ra tên chủ tử thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Hắn vội lăn lộn bò dậy: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Tiểu nhân đáng chết, lập tức rời đi!"

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ, đánh người rồi bỏ chạy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Anh xoay người túm lấy hắn: "Chậm đã, ai cho phép ngươi đi? Đánh người không đền bù lấy một lời, ngươi nghĩ mọi chuyện dễ dàng vậy sao?"

Tên quản gia không phải đồ ngốc, nghe vậy liền vội vàng vỗ trán, lục lọi tiền trong túi, lấy ra mấy thỏi bạc lớn cùng ít bạc vụn, nhét cả vào tay tiểu nhị:
"Tiểu huynh đệ, đây là bồi thường cho ngươi. Ngươi cầm lấy đi chữa bệnh, còn thừa thì mua ít gà vịt cá thịt bồi bổ. Ngươi ngàn vạn lần đừng trách, ngàn vạn lần đừng trách!"

Nghĩ đến tiếng ác của Đỗ Lăng Xuân, tay hắn không ngừng run rẩy, toàn thân toát mồ hôi như tắm, giọng run rẩy hỏi Công Tôn Trác Ngọc: "Đại... Đại nhân, tiểu nhân có thể đi được chưa?"

Công Tôn Trác Ngọc hỏi tiểu nhị: "Thế nào, đủ hay không đủ?"

Tiểu nhị nhìn đống bạc nặng trĩu trong tay, gật đầu lia lịa như mổ thóc: "Đủ rồi! Đủ rồi!"

Công Tôn Trác Ngọc lúc này mới vung tay áo: "Cút đi!"

Tên quản gia mang theo đám tay chân, chật vật bỏ chạy.

Bách tính vây quanh thì luôn thích xem náo nhiệt, nhất là những màn trừng trị ác nô như thế này. Thấy vậy liền vỗ tay hò reo, tiếng hoan hô vang trời, đến mức hai tay đều đỏ rát.

Làm ăn buôn bán phải lanh lợi, chưởng quỹ tiệm lụa thấy vậy cũng không khóc nữa, vội vã chạy ra từ trong tiệm, cùng tiểu nhị quỳ xuống đất dập đầu: "Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!"

Công Tôn Trác Ngọc phủi nhẹ ống tay áo, trông vô cùng phong thái: "Đứng dậy đi, thay dân cầu tình là bổn phận của bản quan."

Tiểu nhị với khuôn mặt bầm tím nghẹn ngào nói: "Đại nhân ân đức, tiểu nhân không biết lấy gì báo đáp, kiếp sau làm trâu làm ngựa nhất định sẽ báo đáp."

Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ, kiếp sau thì xa vời quá. Anh nhìn thấy trong tay tiểu nhị đang cầm một đống bạc vụn, bèn lấy một đồng tiền ra, giơ trước mặt: "Bản quan coi như ngươi đã trả ơn rồi."

Tiểu nhị ngớ người, chợt hiểu ý của anh. Khi trước trong đại đường Kinh Triệu Phủ, hắn vì muốn trọng thưởng mà đến báo tin, Công Tôn Trác Ngọc chỉ cho hắn một đồng tiền, nói rằng nếu sau này có oan khuất gì thì cứ đến tìm anh.

Nhưng câu này chẳng ai để tâm. Sau khi tiểu nhị trở về, còn bị chưởng quỹ chọc đầu mắng ngu dốt, một đồng tiền đã bị đuổi đi, đúng là dễ bị qua mặt. Ai ngờ lại thành thật.

Tiểu nhị đang định nói gì, nhưng thấy Công Tôn Trác Ngọc đã quay người lên xe ngựa. Người đánh xe mặc áo đen vung roi một cái, điều khiển xe ngựa đi mất.

Công Tôn Trác Ngọc ngồi trên xe ngựa, thấy Đỗ Lăng Xuân mặt mày không vui, tưởng y giận, vội lấy một gói giấy dầu từ trong lòng ra đưa cho y, bên trong là bánh gạo trắng vẫn còn ấm: "Ta đi lâu như vậy, Tư công đừng giận, mau ăn đi."

Đỗ Lăng Xuân thở ra một hơi dài, hỏi anh: "Ngươi có biết đám nô tài kia là người của ai không?"

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Không biết."

Đỗ Lăng Xuân liếc nhìn anh: "Bọn chúng là gia nô của phủ Nhị Hoàng tử."

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy liền khựng lại. Hửm? Nhị Hoàng tử?

Chẳng phải chính là con ruột của Đỗ Quý phi, cháu ruột của Đỗ Lăng Xuân hay sao?!!

Đến bánh gạo trong tay anh cũng cầm không vững, cố nuốt miếng trong miệng xuống rồi hỏi: "Tư công, Nhị Hoàng tử có giận không?"

Đỗ Lăng Xuân nghĩ bụng cái tên hỗn đản đó lấy tư cách gì mà giận? Dưới tay hắn toàn nuôi một đám nô tài ngạo mạn không coi ai ra gì, nếu chuyện này đến tai Đại Hoàng tử, chẳng phải sẽ thành cớ cho bọn ngôn quan, ngự sử buộc tội hay sao.

Đỗ Lăng Xuân giật lấy miếng bánh trong tay Công Tôn Trác Ngọc, cười lạnh: "Hắn phải cảm tạ ngươi mới đúng!"

Bằng không bọn nô tài kia chẳng phải càng ngày càng lộng hành, cứ tiếp tục như vậy thì còn ra thể thống gì.

Công Tôn Trác Ngọc nhấm nháp hương vị bánh gạo: "Vậy nếu Nhị Hoàng tử thực sự giận thì sao?"

Đỗ Lăng Xuân cắn một miếng bánh, nghĩ bụng Công Tôn Trác Ngọc mà cũng có lúc sợ ư. Y không buồn nhấc mí mắt, cười lạnh: "Vậy ngươi cứ trực tiếp thu dọn hắn đi."

#Tỷ tỷ của ta cũng là tỷ tỷ của ngươi, cháu ngoại của ta cũng là cháu ngoại của ngươi#

#Làm sai thì cứ đánh thẳng tay, đánh không chết là được#

#Hiểu không?#

Công Tôn Trác Ngọc hiểu rồi.

Hai người đi xe ngựa về đến phủ, ai ngờ lại thấy một con ngựa nâu đỗ trước cửa. Thạch Thiên Thu đang nắm dây cương, trên người còn mang một túi hành lý, trông như đang chuẩn bị lên đường.

Công Tôn Trác Ngọc thấy vậy liền nhảy xuống xe, ngơ ngác hỏi: "Đại sư phụ, người định đi đâu?"

Thạch Thiên Thu dường như cố ý chờ anh ở đây. Nghe vậy, hắn đáp: "Đại nhân, ta có việc cũ cần về Giang Châu một chuyến. Ban đầu định đi thẳng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên báo với đại nhân một tiếng."

Công Tôn Trác Ngọc chớp mắt: "Vậy khi nào sư phụ quay lại?"

Thạch Thiên Thu lắc đầu, cảm thấy đồ đệ này lại bắt đầu ngốc rồi: "Thế sự vô thường, sao nói chắc được."

Hắn là người giang hồ, vốn không nên dừng chân ở một nơi quá lâu. Nói là đi Giang Châu, nhưng thực chất là trở về nơi mà người giang hồ thuộc về. Một người một kiếm, tứ hải vi gia, ân oán phân minh.

Công Tôn Trác Ngọc không nỡ để hắn đi, bèn giữ ngựa lại: "Sư phụ đi rồi, sau này nếu ta gặp nguy hiểm thì làm sao? Ai sẽ bảo vệ ta?"

Thạch Thiên Thu không để ý, xoay người lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống Công Tôn Trác Ngọc: "Đại nhân hiện nay đã hiểu đạo làm quan, không cần ta ở bên bảo vệ nữa. Bách tính sẽ căm ghét một tham quan giết người như cỏ rác, nhưng sẽ không căm ghét một thanh quan công chính liêm minh."

Công Tôn Trác Ngọc túm lấy dây cương không chịu buông: "Vậy nhỡ có người muốn giết ta thì sao?"

Thạch Thiên Thu hỏi ngược lại: "Đại nhân không sợ cường quyền, không sợ gian khổ, không sợ quyền quý, làm được những điều này thì đã sớm xem nhẹ chuyện sinh tử, cớ gì phải sợ nữa?"

Nói xong, hắn nhẹ nhàng rút dây cương ra, ánh mắt như bậc trưởng bối nhìn hậu bối: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Trác Ngọc, làm một vị quan tốt, sau này đại sư phụ sẽ quay lại thăm ngươi."

Công Tôn Trác Ngọc không biết nên cản hay không nên cản, bất giác lùi lại, nhưng thấy Thạch Thiên Thu đã giục ngựa phóng đi, bóng dáng thoắt chốc đã biến mất.

Nhân sinh ly hợp vô thường, mỗi người đều có nơi mình phải đến. Thạch Thiên Thu vốn là một hiệp khách giang hồ, vì bảo vệ Công Tôn Trác Ngọc mà dừng chân nơi đây nhiều năm, giờ cuối cùng cũng đến lúc rời đi.

Có lẽ sang năm, khi xuân về trên Giang Châu, họ sẽ tái ngộ trước mộ một người.

Công Tôn Trác Ngọc đứng yên tại chỗ, bất giác chớp mắt, cảm thấy cay cay nơi khóe mắt. Đỗ Lăng Xuân thấy vậy, từ trên xe bước xuống, nắm lấy vai anh, thấp giọng nói: "Ngốc à, sau này chẳng phải vẫn gặp được sao."

Ngữ khí của y chưa bao giờ ôn hòa như thế.

Nhưng Công Tôn Trác Ngọc vẫn thấy buồn, ủ rũ, chẳng nói được lời nào.

Đỗ Lăng Xuân thấy trên phố đông người qua lại, bèn kéo anh vào phủ, phất tay ra hiệu cho bọn hầu lui xuống, tìm một ao sen phong cảnh hữu tình, ngồi xuống bậc thềm, như để dỗ anh vui, nửa thật nửa đùa nói: "Nếu ngươi không nỡ, ta bảo Ngô Việt dẫn người đuổi theo hắn về."

Công Tôn Trác Ngọc lắc đầu: "Thôi đi, các ngươi đánh không lại ông ấy đâu."

Đỗ Lăng Xuân: "..."

Đỗ Lăng Xuân nghĩ bụng, Công Tôn Trác Ngọc lần này buồn thật rồi, cũng chẳng biết dỗ thế nào, chẳng lẽ lại dẫn anh đi dạo kỹ viện? Nghĩ một lúc rồi nói: "Sau này khi ngươi cáo lão từ quan, ta sẽ cùng ngươi về Giang Châu, thế đã được chưa? Chỉ là chia tay một thời gian thôi, rồi cũng sẽ gặp lại."

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy thấy dễ chịu hơn chút, liền ôm chầm lấy Đỗ Lăng Xuân, đáng thương nói: "Tư công, ta chỉ còn có mình ngươi."

Đỗ Lăng Xuân để mặc cho anh ôm, nghe vậy khẽ ừ một tiếng: "Ta cũng chỉ có ngươi."

Mặt trời sắp lặn, trong viện phủ đầy sắc đỏ của ráng chiều. Trong hồ, những con vịt lông xanh bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng một chiếc lá phong đỏ rơi xuống, xoay vài vòng trong nước rồi chẳng mấy chốc biến mất, theo dòng nước trôi đi.

Bóng dáng của hai người họ phản chiếu trên hành lang dài, chồng chất thành một khối, không thể phân tách.

Công Tôn Trác Ngọc đang cố gắng xoa dịu nỗi buồn khi sư phụ rời đi, thì hệ thống đột nhiên xuất hiện, không một tiếng động, bò lên vai anh rồi dùng cánh chọc chọc: 【Ký chut thân yêu~】

Hả?

Công Tôn Trác Ngọc nhíu mày: "Ai?"

Hệ thống bay ra ngoài, vỗ cánh vui vẻ: 【Là ta, 009 đây~】

Công Tôn Trác Ngọc ngẩng đầu một tiếng: "Có chuyện gì?"

Hệ thống bay qua, cọ cọ vào người anh: 【Thân ái, ta cũng phải đi rồi.】

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy khựng lại: "Sao ngươi cũng phải đi?"

Hệ thống nói: 【Không phải là trùng hợp sao?】

Công Tôn Trác Ngọc giật giật mí mắt: "Ngươi có thể nghĩ đến tâm trạng của ta không, đi khác thời điểm với sư phụ được không?"

Thạch Thiên Thu vừa đi, anh còn chưa nguôi ngoai, giờ lại đến lượt nó.

Hệ thống dùng cánh vỗ vỗ đầu anh: 【Ký chủ thân yêu, đau dài không bằng đau ngắn.】

Công Tôn Trác Ngọc bĩu môi: "Thế ngươi định đi đâu?"

Hệ thống nghĩ ngợi rồi nói: 【Có lẽ sẽ tìm ký chủ kế tiếp.】

Nghe vậy, Công Tôn Trác Ngọc lập tức hiểu: "Ồ... thế thì ngươi đi đi."

Hệ thống dùng cánh vỗ vỗ sau đầu anh: 【Trác Ngọc, phải làm một vị quan tốt nhé.】

Cha anh từng nói như vậy, Thạch Thiên Thu cũng từng nói như vậy.

Công Tôn Trác Ngọc có lẽ chưa thể hoàn toàn công bằng vô tư, nhưng so với trước đây, anh đã sẵn lòng làm một vị quan tốt trong khả năng của mình, cũng là một bước tiến lớn.

Công Tôn Trác Ngọc muốn vì mình và Đỗ Lăng Xuân cầu một kết thúc tốt đẹp, hoàn toàn khác với kiếp trước, nên sẽ cố gắng làm một vị quan tốt. Mà Đỗ Lăng Xuân, để Công Tôn Trác Ngọc không bị tổn thương, cũng sẽ luôn bảo vệ anh.

Họ ràng buộc lẫn nhau.

Chỉ cần trong lòng luôn nhớ đến cảm giác yêu thích đó, sẽ không bao giờ trái với bản tâm.

Công Tôn Trác Ngọc ngồi trên bậc thềm, ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn hệ thống: "Ừ, ta biết rồi."

Hệ thống có lẽ còn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, bay qua cọ cọ vào người anh lần nữa: 【Tạm biệt~】

Nói xong, cơ thể trong suốt của nó từ từ bay lên cao, cuối cùng tan biến trong không trung. Công Tôn Trác Ngọc nghe bên tai vang lên tiếng nhắc nhở giải trói, cảm thấy như có thứ gì đó đang dần rời đi, không tự chủ được siết chặt tay Đỗ Lăng Xuân.

【Đinh! Kích hoạt chương trình tháo gỡ, mời ký chủ chuẩn bị.

Khởi động chương trình tự kiểm tra,

Tự kiểm tra hoàn tất.

Đang tiến hành tháo gỡ,

20%

50%

100%

Tháo gỡ thành công.】

Công Tôn Trác Ngọc nhìn sắc trời đỏ rực của hoàng hôn, nghĩ rằng kết cục như thế này đã là rất tốt rồi.

Trên phố người đến người đi tấp nập. Trong nhà hát, có tiểu sinh đang luyện giọng, âm điệu dài và uyển chuyển, hát bài kịch 《Vọng Giang Đình》 hồi thứ tư: "Chỉ trừ phi trời thương xót, mà trời thì xa quá, hôm nay may mắn gặp được thanh quan, gương sáng soi cao..."

Nhận một đời người quỳ bái, chẳng bằng nhận ngàn đời người ngưỡng vọng. Sử sách cuối cùng chỉ là tờ giấy mỏng, chỉ có danh tiếng lưu lại trong lòng người, mài mòn bao lâu vẫn không phai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro