Chương 187
Ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, thoạt nhìn như một tư thế nắm lấy tay nhau. Nhưng Đỗ Lăng Xuân lại cảm thấy lòng bàn tay Công Tôn Trác Ngọc còn nóng hơn cả chén trà, may mắn thay người kia chỉ chạm vào một lát đã lập tức thu tay lại, không để tình cảnh thêm lúng túng.
"..."
Đỗ Lăng Xuân liếc nhìn Công Tôn Trác Ngọc một cái, cố gắng phớt lờ cảm giác khác thường ban nãy, đặt chén trà xuống bàn: "Ngươi cứ ở lại viện phía đông, tối nay ta mở tiệc, giới thiệu ngươi với vài người."
Đỗ Lăng Xuân có thể đi đến địa vị ngày hôm nay, tất nhiên không phải nhờ vào một nhóm người bất tài vô dụng. Dưới trướng y có nhiều mưu sĩ, trong đó nổi bật nhất là Tống Khê Đường và Lãnh Vô Ngôn, đều là những danh sĩ đầy mưu lược.
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy hơi sững sờ, nghĩ rằng Đỗ Lăng Xuân đây là muốn đưa mình vào nhóm thân cận nhất hay sao? Trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc. Tuy đều là môn hạ, nhưng cũng có sự phân biệt về đẳng cấp, thân sơ. Nhất là đối với người ở vị trí cao như Đỗ Lăng Xuân.
Thử phá tan lớp giấy mỏng kia, quan lại ai mà không kết bè kết đảng, ai mà không nhận hối lộ, ai mà không làm chuyện không thể để lộ ra ngoài? Và những chuyện này đều cần giao cho tâm phúc xử lý. Nếu chẳng may gặp kẻ lòng dạ hiểm ác, bị đối thủ chính trị nắm được nhược điểm, chẳng khác nào nguy hiểm đến tính mạng, bởi vậy càng phải thận trọng.
Nhìn phim truyền hình không thấy sao? Nhân vật chính muốn được lòng tin của phản diện, thường phải mất mấy chục năm ẩn nhẫn, liều mạng. Công Tôn Trác Ngọc là người đầu tiên trực tiếp được đưa vào trung tâm thế lực.
Anh nghĩ Đỗ Lăng Xuân liệu có quá mức tin tưởng mình không, không nhịn được hỏi: "Tư công không sợ..."
Đỗ Lăng Xuân hỏi ngược lại: "Sợ gì?"
Công Tôn Trác Ngọc không hiểu sao nuốt lời định nói vào, lắc đầu đáp: "Không có gì."
Buổi tối, tiệc được mở tại gác lầu Phong Lai Thủy Tạ. Tống Khê Đường đi ngang qua hồ Lạc Nguyệt, vừa khéo gặp Lãnh Vô Ngôn, hắn vuốt vuốt bộ râu ngắn chưa tới tấc của mình, mỉm cười tiến lại gần:
"Lãnh tiên sinh, thật là trùng hợp."
Lãnh Vô Ngôn là một người mang bệnh lao, sắc mặt xanh xao, nói hai câu phải ho mười tiếng, nhưng lại đầy bụng kinh luân, mưu lược hơn người, bởi vậy được Đỗ Lăng Xuân thu nhận làm môn hạ. Hắn nhìn thấy Tống Khê Đường, che miệng ho hai tiếng, giọng khàn khàn: "Tống tiên sinh."
Tống Khê Đường đi cùng hắn, vừa tiến về phía Phong Lai Thủy Tạ vừa trò chuyện: "Không biết Công Tôn Trác Ngọc này là người thế nào, có thể khiến Tư công coi trọng đến vậy, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp rồi."
Hắn cả đời không có sở thích nào khác, chỉ thích đồ cổ tranh họa, đối với bức Sơn Xuyên Phong Nguyệt Đồ mà Đỗ Lăng Xuân mang về từ Giang Châu thì trầm trồ kinh ngạc, không thể rời mắt. Chỉ tiếc đã nhiều lần xin mà không được, bởi vậy trong lòng rất có cảm tình với Công Tôn Trác Ngọc.
Lãnh Vô Ngôn lại ho thêm hai tiếng, thản nhiên nói:
"Ta nghe nói người này ở Giang Châu phá được nhiều kỳ án, kêu oan cho dân, thanh danh không tệ."
Ngụ ý là, vốn không cùng đường với bọn họ, đột nhiên đầu nhập vào dưới trướng Đỗ Lăng Xuân, chỉ e tâm tư không thuần.
Tống Khê Đường là người thông minh, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời y, nhưng không để tâm: "Tư công xưa nay thận trọng, đã làm vậy chắc chắn có an bài."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến yến đình. Tống Khê Đường chỉ thấy Đỗ Lăng Xuân ngồi ở vị trí chính, bên dưới là một vị công tử áo gấm, đai ngọc trắng, phong thái thanh chính, đoán rằng chính là Công Tôn Trác Ngọc.
Tống Khê Đường hành lễ với Đỗ Lăng Xuân: "Tư công thứ tội, tại hạ đến muộn."
Hắn đã đến sớm hơn nửa chung trà, nhưng không ngờ Đỗ Lăng Xuân lại phá lệ đến sớm hơn, bởi vậy xin tội.
Lãnh Vô Ngôn cũng chắp tay hành lễ, sau đó không nhịn được mà ho khan hai tiếng.
Công Tôn Trác Ngọc âm thầm quan sát hai vị mưu sĩ thân cận này. Chỉ thấy họ đều khoảng trên dưới ba mươi tuổi, Tống Khê Đường để râu đen, mang khí chất văn nhân, còn Lãnh Vô Ngôn thì thân hình tiều tụy, ba phần giống ma, bảy phần giống người, rõ ràng là mang bệnh lâu ngày.
Đỗ Lăng Xuân phất tay áo: "Không sao, tiên sinh mời ngồi."
Nói xong, y lại giới thiệu với Công Tôn Trác Ngọc:
"Đây là Tống tiên sinh Tống Khê Đường, vị kia là Lãnh tiên sinh Lãnh Vô Ngôn."
Tống Khê Đường là người tinh ý, khi ngồi xuống, liền chắp tay nói với Đỗ Lăng Xuân: "Xin hỏi Tư công, vị này chính là Công Tôn đại nhân?"
Công Tôn Trác Ngọc vội đứng dậy: "Không dám nhận tiếng đại nhân, cứ gọi ta là Trác Ngọc được rồi."
Hai người đều là bậc thông đạt nhân tình, trên môi thoáng ý cười.
Đỗ Lăng Xuân trong lòng nghĩ, cũng không thấy Công Tôn Trác Ngọc đối với mình thân cận đến mức nào, khi gặp mặt vẫn là một câu "hạ quan", một câu "Tư công". Y cúi đầu uống một ngụm trà, giọng điệu không nghe ra cảm xúc: "Công Tôn Trác Ngọc phá án vô song, ta điều hắn vào kinh, có ý định bổ nhiệm chức vị Kinh Triệu Doãn, tiên sinh thấy thế nào?"
Tống Khê Đường nói: "Kinh Triệu Doãn quản lý kinh kỳ, là một chức vị quan trọng. Nếu có thể sắp xếp được, tự nhiên là tốt, chỉ e rằng những người như Nghiêm tướng sẽ gây trở ngại."
Hơn nữa, Công Tôn Trác Ngọc hiện chỉ là tri huyện, nay một bước thăng lên làm Kinh Triệu Doãn, quả thật có phần quá nhanh. Trừ phi lập được đại công, nếu không rất khó dập tắt lời đàm tiếu.
Đỗ Lăng Xuân đáp: "Không sao. Dạo gần đây triều đình xảy ra nhiều vụ quan viên bị giết, Hoàng thượng đã hạ chỉ để Công Tôn Trác Ngọc phối hợp Bộ Hỉnh điều tra vụ án. Đợi khi hắn phá được án, lập được đại công, việc thăng chức tự nhiên cũng thuận lý thành chương."
Kẻ luôn trầm mặc như Lãnh Vô Ngôn bỗng lên tiếng: "Công Tôn đại nhân giỏi phá án sao?"
Công Tôn Trác Ngọc nhìn sang, không rõ tại sao hắn lại hỏi vậy: "Chỉ hiểu sơ qua chút kỹ thuật vụn vặt."
Lãnh Vô Ngôn là một người mưu kế thâm sâu, bất kể việc gì cũng phải tính toán kỹ lưỡng. Hắn trầm ngâm một hồi rồi nói: "Nếu có thể làm giả chút chứng cứ, dẫn họa tới chỗ Nghiêm Phúc, làm gãy vài cánh tay của hắn, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ, quả thật Lãnh Vô Ngôn danh xứng với cái tên "Quỷ Diện Thanh Xà", tâm tư như rắn độc. Nhưng thật đáng tiếc, phá án anh làm được, chứ chuyện giả mạo chứng cứ thì thật sự không biết, vì vậy không nói lời nào.
Lãnh Vô Ngôn ho nhẹ một hồi, ngước mắt nhìn Công Tôn Trác Ngọc, ánh mắt như thể có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh: "Công Tôn đại nhân không muốn?"
Mấy chữ đơn giản rơi vào tai người khác không khỏi khiến họ nghĩ ngợi nhiều hơn. Nhất là Đỗ Lăng Xuân vốn tính đa nghi, không chừng sẽ nghĩ rằng Công Tôn Trác Ngọc có hai lòng. Rõ ràng, đây là Lãnh Vô Ngôn đang khéo léo đào hố.
Tống Khê Đường đứng một bên không khỏi lo lắng.
Công Tôn Trác Ngọc lại thẳng thắn nói: "Quả thực không muốn."
Lãnh Vô Ngôn không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, theo bản năng nhìn về phía Đỗ Lăng Xuân. Thế nhưng y chẳng thấy chút giận dữ nào, chỉ nhàn nhạt đáp: "Hắn đến đây là để phá án, mấy chuyện lộn xộn này không làm được."
Trong lời nói rõ ràng mang theo sự thiên vị, ai nghe cũng hiểu được.
Lãnh Vô Ngôn lần đầu tiên trong đời đoán sai phản ứng của Đỗ Lăng Xuân. Hắn vốn nghĩ đối phương sẽ giận dữ hoặc âm thầm nghi ngờ khi nghe câu trả lời của Công Tôn Trác Ngọc. Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại, nhẹ nhàng cho qua chuyện như thế.
"Tư công nói phải."
Lãnh Vô Ngôn đành lên tiếng, nhưng lòng vẫn không giảm nghi ngờ. Hắn nghĩ, hành xử của Công Tôn Trác Ngọc rõ ràng không cùng một đường với bọn họ. Nếu anh là mật thám do Nghiêm Phục cài vào thì sao?
Công Tôn Trác Ngọc thực ra sau khi nói câu đó liền có chút hối hận, nếu lỡ làm Đỗ Lăng Xuân không vui thì sao. Anh nhấp một ngụm rượu, lén liếc nhìn lên ghế trên, lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt Đỗ Lăng Xuân cũng đang nhìn mình, lập tức cúi đầu, sau đó không dám ngẩng lên nữa.
Rượu qua ba tuần, yến tiệc cũng tan.
Tống Khê Đường lại bất ngờ phát hiện ra hắn và Công Tôn Trác Ngọc rất hợp ý, chẳng hạn như cả hai đều yêu thích cổ vật, thư họa, kỳ trân dị bảo, nên trò chuyện rất hợp nhau.
Tống Khê Đường khi chia tay còn tỏ vẻ tiếc nuối:
"Công Tôn đại nhân, ngày khác nhất định tại hạ sẽ thỉnh giáo ngươi về thư họa, mong ngươi không tiếc lòng chỉ giáo."
Công Tôn Trác Ngọc: "Đâu dám, chỉ là cùng nhau trao đổi mà thôi."
Lãnh Vô Ngôn đi ngang qua anh, ho khan vài tiếng, giọng nói lịch sự mà không lộ chút sơ hở: "Công Tôn đại nhân, tại hạ không chịu được gió, xin cáo từ trước."
Công Tôn Trác Ngọc tươi cười đáp: "Lãnh tiên sinh bảo trọng."
Quay đầu lại, anh phát hiện Đỗ Lăng Xuân đã rời đi. Y đi qua nửa hành lang quanh co, phía trước có nha hoàn cầm đèn dẫn đường. Anh vội vã chạy theo: "Tư công, tư công!"
Đỗ Lăng Xuân dừng chân một chút nhưng không dừng hẳn. Chờ Công Tôn Trác Ngọc đuổi kịp, y mới cất giọng lãnh đạm: "Có việc?"
Công Tôn Trác Ngọc nhạy bén nhận ra y có gì đó không vui, anh nhận lấy chiếc đèn lồng từ tay nha hoàn bên cạnh, cười nói: "Ta sẽ cầm đèn soi đường cho tư công."
Hành lang quanh co nằm ngay cạnh hồ sen. Dưới ánh trăng, bóng hoa sen thấp thoáng. Trong tay Công Tôn Trác Ngọc cầm một chiếc đèn lồng lưu ly chế tác tinh xảo, ánh sáng vàng nhạt khiến con đường phía trước thêm phần mờ ảo, bóng sáng đổ dài trên mặt đất.
Anh lên tiếng hỏi: "Tư công có phải đang giận?"
Đỗ Lăng Xuân nghĩ, chẳng phải Công Tôn Trác Ngọc vừa trò chuyện vui vẻ với Tống Khê Đường sao, giờ lại chạy đến tìm mình làm gì. Y khẽ vung tay áo, đôi mày nhíu lại, khóe môi hơi nhếch, đáp ngược: "Ta giận gì?"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ, rõ ràng y đang giận, bèn thấp giọng đáp: "Nếu tư công muốn hạ bệ Nghiêm Phục, tại hạ nhất định sẽ tận tâm tận lực. Chỉ là ta vụng về, biết phá án, nhưng không giỏi chuyện giả mạo chứng cứ, sợ làm hỏng việc lớn của tư công."
Anh nghĩ Đỗ Lăng Xuân vì chuyện này mà giận.
Đỗ Lăng Xuân híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn anh:
"Vậy ngươi đúng là vụng về."
Công Tôn Trác Ngọc: "..."
QAQ, anh rõ ràng rất thông minh mà!
Đỗ Lăng Xuân nhìn không nổi dáng vẻ vô tội của anh, phất tay áo ra hiệu cho nha hoàn lui ra xa, sau đó mới nói: "Ngươi chỉ cần lo phá án, tra ra chân tướng, những chuyện khác không cần ngươi bận tâm, đã có ta lo."
Ở kinh thành, muốn đứng vững không chỉ cần có tiền bạc và quyền thế, mà còn cần có chỗ dựa. Công Tôn Trác Ngọc chỉ là một tri huyện nhỏ, nếu không có Đỗ Lăng Xuân che chở, chỉ e rằng đã bị người ta xé sạch không còn mảnh vụn.
Anh tự biết điều này, trong lòng không rõ cảm xúc ra sao, chỉ đơn thuần cảm thấy... có người bảo vệ... thật tốt.
Công Tôn Trác Ngọc nhìn bóng dáng Đỗ Lăng Xuân dưới ánh trăng, gầy gò và đơn bạc, không nhịn được mà lại gần hơn một chút, thấp giọng nói:
"Đa tạ tư công."
Trong tay Công Tôn Trác Ngọc cầm chiếc đèn lồng, đột nhiên tiến lại gần, như một đốm sáng mờ nhạt, khiến người ở trong bóng tối khó thích ứng. Đỗ Lăng Xuân theo bản năng lùi lại, nhưng không ngờ dưới chân là ba bậc đá xanh, liền bước hụt —
"Tư công cẩn thận!"
Công Tôn Trác Ngọc nhanh tay giữ lấy cổ tay y, giúp y đứng vững, Đỗ Lăng Xuân lúng túng đáp: "Không sao."
Hành lang này y đã đi qua không dưới nghìn lần, vậy mà hôm nay lại bị trượt chân, quả thực mất mặt.
Công Tôn Trác Ngọc vốn định buông tay y ra, nhưng do dự trong chốc lát, cuối cùng lại siết chặt cổ tay của y thêm lần nữa: "Trời tối đường trơn, để ta đỡ tư công vậy."
Đỗ Lăng Xuân không biết vì sao lại không từ chối. Qua lớp áo, y mơ hồ cảm nhận được đầu ngón tay mạnh mẽ của Công Tôn Trác Ngọc, thậm chí cả lòng bàn tay ấm áp. Như muốn xua tan không khí ngượng ngùng, y hỏi bâng quơ: "Ngươi tên là Trác Ngọc?"
Công Tôn Trác Ngọc gật đầu như gà mổ thóc: "Ừm ừm, phụ thân nói rằng, quân tử như ngọc, trước phải mài giũa, sau mới thành khí, vì thế đặt tên là Trác Ngọc."
Đỗ Lăng Xuân ừ một tiếng, không nói gì thêm. Một lát sau, y lại bất ngờ mở miệng: "Bức tranh ngươi tặng ta..."
Công Tôn Trác Ngọc theo bản năng ngẩng đầu: "Tranh? Làm sao vậy?"
Đỗ Lăng Xuân mím môi: "Tại sao không sáng nữa?"
Bức tranh đó ban ngày là cảnh mặt trời chiếu sáng núi non, ban đêm lại là trăng rằm soi bóng giang hà, nhưng theo thời gian, những phần phát sáng dần mờ nhạt.
Công Tôn Trác Ngọc bừng tỉnh: "Tư công hãy mang tranh ra phơi nắng thường xuyên, nó sẽ sáng trở lại."
Loại khoáng thạch đó vốn không tự phát sáng, chỉ mang đặc tính huỳnh quang, phải được ánh mặt trời kích thích mới có thể phát sáng trong một khoảng thời gian.
Đỗ Lăng Xuân nghe vậy, hơi thở phào nhẹ nhõm. Y còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đã đến trước cửa phòng ngủ, bất giác dừng bước.
Công Tôn Trác Ngọc không kiềm được, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ cổ tay của Đỗ Lăng Xuân, chỉ cảm thấy vô cùng mảnh mai, tựa như chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể làm gãy. Anh khẽ nói: "Tư công, nghỉ ngơi sớm đi."
Không hiểu sao, anh lại không nỡ buông tay y ra.
Mà Đỗ Lăng Xuân dường như cảm giác được điều gì, trái tim bỗng nhiên lỡ nhịp, sau đó đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong bóng tối, y nhìn về phía Công Tôn Trác Ngọc, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu mới đáp với giọng điệu cứng ngắc: "Biết rồi."
Rồi từ từ rút tay về.
Ống tay áo lạnh lẽo tựa nước trôi qua đầu ngón tay, chỉ để lại chút dư âm ấm áp. Công Tôn Trác Ngọc chậm rãi thu tay lại, nhìn Đỗ Lăng Xuân một cái, khẽ nói: "Vậy... hạ quan xin về phòng trước."
Đỗ Lăng Xuân đáp: "Về đi, ngày mai ta đưa ngươi đến Hình Bộ."
Trăng đã lên đỉnh trời, sáng trong như ngọc.
Do vụ án mạng liên hoàn này liên quan đến nhiều người, thi thể các quan viên bị hại đều đang được bảo quản trong phòng lạnh, chưa được an táng. Theo lý, nếu không có đặc cách thì không ai được phép vào, nhưng nếu là Đỗ Lăng Xuân muốn xem, tự nhiên chẳng ai dám cản.
Người trông coi phòng lạnh là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, ông dùng chìa khóa mở cửa, chỉ vào ba thi thể được phủ vải trắng bên trong, nói:
"Đều ở đây, đại nhân chớ ở lâu, dễ nhiễm phong hàn."
Công Tôn Trác Ngọc bước vào trước, lập tức bị khí lạnh bao trùm. Nhưng nhờ từng tập võ, anh vẫn chịu được. Anh vén tấm vải trắng lên, nhìn vào thi thể đầu tiên. Đập vào mắt là khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của Đổng Thiên Lý, Thích Sử Lương Châu. Anh không khỏi hỏi: "Da mặt của ông ấy đâu?"
Tác giả có lời muốn nói: Đổng Thiên Lý: Ta không cần nữa được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro