Chương 185
"Năm xưa Hoàng thượng đăng cơ xưng đế, ban chiếu khắp thiên hạ, chiêu mộ hiền tài làm quan, không bỏ sót người nào. Vậy mà nay quyền gian nắm quyền, triều đình loạn lạc, khiến chúng ta chỉ đành u uất mà thôi, thật khiến người ta đau lòng!"
Một thư sinh say rượu tức giận vỗ lan can: "Đỗ Lăng Xuân chỉ vì chút lỗi nhỏ mà trừng phạt không ngừng, bao nhiêu năng thần vô tội bị liên lụy, kẻ thì thắt cổ, người thì bị chém, thậm chí cả lão thần như Bùi công cũng bị giáng chức đi Mặc Châu. Loại tai họa này, để thêm một ngày là thêm một ngày hại nước!"
Bùi công vốn là lão thần triều đình, phụng mệnh đi phương Nam trị thủy, không đành lòng nhìn dân đói khổ, bèn mở cửa thành cho dân chạy lánh nạn. Vì việc này, ông bị phe Đỗ Lăng Xuân buộc tội, giáng chức đi Mặc Châu.
Khi còn trẻ, Bùi công từng chủ trì khoa cử, bồi dưỡng không ít nhân tài, sĩ tử cả thiên hạ đều kính trọng ông như thầy. Có thể tưởng tượng được, chuyện này chẳng khác nào đụng vào tổ ong vò vẽ.
Vụ việc từng gây ra làn sóng tranh cãi không nhỏ, ngay cả Công Tôn Trác Ngọc kiếp trước cũng có nghe phong thanh. Nhưng đứng giữa thanh thiên bạch nhật, ở Tụ Hiền Các công khai phản đối, đúng là quá mức lỗ mãng, cũng chẳng sợ chết chút nào.
Hơn nữa, nghe một tiếng "hoạn quan" lại một tiếng "hoạn quan", Công Tôn Trác Ngọc cảm thấy không thoải mái.
"Các hạ nói vậy sai rồi. Bùi công bị giáng chức là vì thả dân lánh nạn, chuyện này thì có liên quan gì đến Đỗ đại nhân?"
Mọi người chỉ nghe một giọng nam trong trẻo từ phía dưới vọng lên, bất giác nhìn theo. Chỉ thấy một công tử áo trắng đang ngồi bên dưới, tay phe phẩy chiếc quạt giấy. Phong thái chính trực là thế, nhưng lời vừa nói lại không dễ chịu chút nào.
Có người lạnh lùng chất vấn: "Ngươi chẳng phải là chó săn dưới trướng của Đỗ Lăng Xuân sao?"
Công Tôn Trác Ngọc nhấp một ngụm trà, đáp lời: "Không phải, tại hạ chẳng qua chỉ nói đúng sự thật."
Vị thư sinh vừa giận dữ lên tiếng lập tức bước đến cạnh lan can, lớn tiếng: "Bùi công cho dân chạy nạn vào thành, là vì nghĩ cho bách tính, vì nghĩ cho thiên hạ! Nếu không phải đám người trong phe cánh của Đỗ đại nhân dâng lời gièm pha lên Hoàng thượng, ông ấy làm sao bị giáng chức đến nơi xa xôi ngàn dặm?"
Lời này vừa dứt, cả tửu lâu rúng động, ngay cả những thực khách đang ăn uống cũng đồng loạt ngoảnh đầu nhìn. Rốt cuộc, dân chúng thường có xu hướng đồng cảm với kẻ yếu thế.
Công Tôn Trác Ngọc không chút hoang mang, từ tốn đáp: "Hoàng thượng vốn không ban chỉ dụ cho phép dân chạy nạn vào thành. Bùi công tuy có ý tốt, nhưng lại tự ý làm chủ. Quốc gia không thể thiếu phép tắc, cho nên bị giáng chức ba ngàn dặm cũng là đúng luật định."
Vị thư sinh nhìn Công Tôn Trác Ngọc với ánh mắt chẳng khác gì nhìn phân chó: "Chẳng lẽ ngươi đành mắt thấy dân chạy nạn đói khát mà khoanh tay đứng nhìn hay sao?"
Công Tôn Trác Ngọc dứt khoát đứng dậy, phẩy nhẹ tay áo, nói: "Huynh đài nói sai rồi. Ngươi chỉ biết dân chạy nạn đói rét, nhưng đã nghĩ đến hậu quả nếu để họ vào thành chưa?"
Nói xong không đợi đối phương trả lời, anh tiếp lời: "Những dân chạy nạn đó không có lộ dẫn, nếu để họ vào thành, rất dễ lẫn lộn với kẻ có mưu đồ bất chính. Hơn nữa, bọn họ đều là những người già yếu, phụ nữ và trẻ em, nếu chẳng may mang theo dịch bệnh, thì chẳng phải sẽ gây họa cho cả một huyện hay sao? Ngươi nếu chịu hỏi Bùi công, sẽ biết sau khi ông ấy cho dân chạy nạn vào thành, toàn bộ mười sáu tiệm lương thực trong huyện đều bị họ cướp sạch, loạn lạc đến nhường nào."
Khi đám dân chạy nạn mất kiểm soát mà tràn vào thành phố, tỷ lệ tội phạm chắc chắn sẽ gia tăng chóng mặt. Lương thực của một huyện không thể nào nuôi đủ hai huyện, khi vượt quá giới hạn, hệ thống sẽ ngay lập tức sụp đổ.
Góc nhìn của Công Tôn Trác Ngọc rất sắc bén. Lời anh vừa nói ra khiến đối phương nghẹn họng, mặt đối mặt nhìn nhau mà không ai dám lên tiếng.
Công Tôn Trác Ngọc từ dưới lầu ung dung nói tiếp: "Việc làm của Bùi công đã là sai, nếu sai thì nên chịu phạt. Việc bị giáng chức đến Mặc Châu cũng là điều ông ấy đáng nhận. Ta nghe các vị ở đây xôn xao phẫn nộ, không hỏi nguyên do mà đổ lỗi cho người khác, thật không nhịn được mới lên tiếng nói vài lời công đạo. Mong các vị đừng trách."
Vị thư sinh kia bị mất mặt một cách ê chề, đứng bên lan can ngắm nhìn Công Tôn Trác Ngọc, phát hiện chưa từng gặp anh ở kinh thành bao giờ, chắc chắn không phải hạng quyền quý gì, liền lạnh lùng nói: "Bùi công dù có sai lầm, nhưng xuất phát điểm của ông ấy là vì điều tốt. Đỗ Lăng Xuân là hoạn quan, ỷ thế lộng hành, bài trừ phe cánh đối lập, thâu tóm tài sản, ức hiếp kẻ sĩ như chúng ta, đây chẳng phải là sự thật hiển nhiên sao? Các hạ sao lại không phân rõ trắng đen?"
Mọi người xung quanh nghe vậy đều âm thầm gật đầu đồng tình.
Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ, quan trường vốn đã vẩn đục, ngươi đấu không lại người ta thì trách ai được. Anh ngước nhìn đối phương, cười nhẹ: "Ồ, vậy tại sao huynh đài không dâng tấu lên Hoàng thượng? Hoàng thượng thánh minh, chắc chắn sẽ xử lý đám người của Đỗ đại nhân."
Thư sinh muốn nói rằng Hoàng đế căn bản sẽ không nghe, nhưng làm sao có thể nói Hoàng thượng không thánh minh? Đành nghiến răng đáp: "Tại hạ không có quan chức trong người!"
Công Tôn Trác Ngọc bật cười: "Hóa ra ngay cả chức quan cũng không có, vậy chẳng phải đến kỳ thi Hương còn chưa qua, cũng không biết ngài đã làm được việc thực tế nào cho bách tính? Huynh đài ở đây khua môi múa mép hùng hồn như vậy, nếu gan lớn thật, sao không đến cửa cung đập đầu chết tại chỗ, hoặc đứng trước phủ Đỗ đại nhân mà nói mấy lời vừa rồi? Lúc đó ta còn khâm phục ngươi vài phần."
Nói đoạn, anh dùng quạt chỉ thẳng vào thư sinh: "Tư Mã Thiên viết Sử Ký, Thái Luân phát minh thuật chế giấy, Dương Tư Úc bình định Tây Nam man, Đồng Quán kinh lược U Yên, ngay cả Đỗ đại nhân cũng từng liều mình hộ giá cứu giá. Còn huynh đài ở đây một lời lại một lời hoạn quan mà rủa, e rằng bản thân còn chẳng bằng hoạn quan, đúng là nực cười!"
Lời lẽ của Công Tôn Trác Ngọc lúc này quả thật là lưỡi dao sắc bén, thẳng thừng đâm vào chỗ đau của đối phương, chẳng khác nào tát hai cái thật mạnh ngay giữa đám đông.
Thư sinh tức giận đến mức run tay, cả buổi không nói nên lời. Không phải vì gì khác, mà bởi Công Tôn Trác Ngọc nói toàn là sự thật. Quan lớn quyền quý khâm phục người có tài, còn kẻ dám nói thẳng thường khiến họ nhìn bằng con mắt khác. Thư sinh thao thao bất tuyệt chẳng qua chỉ mong thu hút sự chú ý của kẻ quyền thế để trèo cao mà thôi.
Công Tôn Trác Ngọc châm chọc một hồi, cơn bực bội vì bị tiểu nhị mỉa mai ban nãy rốt cuộc cũng tan biến đôi phần. Anh liếc qua bàn ăn, thấy thức ăn đã bị Thạch Thiên Thu ăn gần hết, vừa định mở miệng bảo rời đi, không ngờ bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, một toán người mặc áo đen bước vào, ai nấy đều mang đao bên hông, khiến mọi người xung quanh hoảng sợ.
Nếu nói kinh thành này có nơi nào khiến người ta vừa nghe đã kinh hồn bạt vía, thì chắc chắn phải là Kinh Luật Tư. Đám người áo đen này toàn là những kẻ giết người không chớp mắt, đã vào bên trong thì không có ai sống sót trở ra.
Chưởng quầy giật nảy mình, vội vã bước ra, chắp tay cúi người với người dẫn đầu nhóm Huyền Y Vệ: "Không biết quan gia đến đây có việc gì vậy ạ?"
Công Tôn Trác Ngọc vừa nhìn liền nở nụ cười, hóa ra là Ngô Việt.
Ngô Việt vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, bên hông đeo lệnh bài Phó sứ Kinh Luật Tư, trầm giọng nói: "Phụng mệnh Đỗ Tư Công, đến đây truy bắt nghi phạm triều đình."
Chưởng quầy sợ hãi:b"Quán nhỏ của tiểu nhân vốn làm ăn lương thiện, chưa từng có nghi phạm nào ghé qua. Vả lại... vả lại chủ nhân của chúng tôi... mong Đỗ Tư Công nể chút thể diện mà châm chước."
Cái quán này tên Tụ Hiền Các, đặt ngay tại nơi sầm uất nhất kinh thành, nơi mà các văn nhân nho sĩ có thể tha hồ luận bàn cao xa. Chủ nhân đứng sau tất nhiên là có chút bối cảnh, nhưng Ngô Việt chẳng hề nể mặt, lạnh nhạt đáp: "Vậy thì bảo chủ nhân nhà ngươi tự đến gặp Đỗ Tư Công nói chuyện, lục soát!"
Lời vừa dứt, thuộc hạ lập tức phong tỏa cửa trước cửa sau, lần lượt kiểm tra từng thực khách. Ngô Việt đi thẳng lên lầu hai, hướng tới mục tiêu là thư sinh vừa nãy lên tiếng.
"Dạo gần đây, quan viên triều đình bị ám sát, Đỗ Tư Công hạ lệnh nghiêm tra những kẻ khả nghi. Các người có mang thân thiết* không? Lấy ra để kiểm tra."
*(Thân thiết: Loại giấy tờ giống chứng minh nhân dân thời hiện đại).
Thư sinh khi nãy vừa nói xấu Đỗ Lăng Xuân nên trong lòng thấp thỏm lo sợ, lắp bắp đáp: "Có... có mang theo..."
Hắn rút thân thiết ra đưa, Ngô Việt chỉ liếc qua rồi lạnh lùng phán: "Không phải người bản địa kinh thành, bắt đi!"
Thư sinh nghe xong tái mặt, thần thái hào hùng lúc nãy đã tan biến sạch, vội vàng biện bạch: "Ta... ta... ta là tú tài, sao có thể là nghi phạm triều đình được?!"
Huyền Y Vệ chẳng buồn nghe, lôi y xuống lầu như lôi một con chó chết. Công Tôn Trác Ngọc giơ quạt che mặt, đứng bên cạnh cười không chút nể nang.
"Đáng đời! Ngươi muốn trèo cao, kết quả lại bám vào nhầm sói dữ mà thôi!"
Thư sinh bất giác liếc thấy Công Tôn Trác Ngọc qua khóe mắt, đột nhiên vùng vẫy dữ dội, chỉ vào anh mà hét lớn: "Hắn mang theo hành lý, hành tung khả nghi, chắc chắn là người từ nơi khác tới. Quan gia, nếu phải tìm nghi phạm thì chính là hắn!"
Công Tôn Trác Ngọc ngây người, chuyện này sao lại dính dáng đến anh nữa rồi. Còn chưa nghĩ ra cách đối phó, đã thấy Ngô Việt nhìn về phía mình, đồng thời trên đầu vang lên một giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: "Công Tôn đại nhân."
Ngô Việt từ lúc bước vào tửu lâu đã nhìn thấy anh.
Công Tôn Trác Ngọc chỉ còn cách gấp quạt lại, đưa tay gãi gãi chóp mũi, chỉ vào Ngô Việt nói: "Ngươi không phải là... là cái người đó... Ngô Thị vệ?"
Ngô Việt tự báo danh: "Tại hạ Ngô Việt. Tư công đã chờ đại nhân từ lâu, xin hãy theo tại hạ đi một chuyến."
Các thực khách xung quanh thấy vậy đều đưa mắt nhìn nhau, âm thầm suy đoán thân phận của Công Tôn Trác Ngọc, không ngờ người này lại có thể được nhất đẳng hộ vệ bên cạnh Đỗ Lăng Xuân đối đãi khách sáo như thế.
Công Tôn Trác Ngọc ngẩn người: "Chờ từ lâu?"
Ngô Việt không trả lời. Đỗ Lăng Xuân ở kinh thành tay mắt thông thiên, bất kỳ động tĩnh nào y đều nắm rõ. Từ khi Công Tôn Trác Ngọc đặt chân đến địa phận kinh thành, nhất cử nhất động của anh đã bị Đỗ Lăng Xuân hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay.
Ngô Việt vừa phân phó huyền y vệ mang thư sinh kia đi, vừa đơn giản nói: "Xe ngựa đã đợi bên ngoài, xin Công Tôn đại nhân."
Công Tôn Trác Ngọc rất hưởng thụ cảm giác "oai phong lẫm liệt" này, nghe vậy thì khẽ hắng giọng, âm thầm ra hiệu cho Thạch Thiên Thu lấy đồ rồi đi theo, cứ thế mà rời khỏi Tụ Hiền Các.
Công Tôn Trác Ngọc bụng dạ hẹp hòi, ghét nhất bị người khác chơi xỏ. Thấy thư sinh kia bị mang đi, anh lén nhặt một viên đá, vèo một tiếng ném ra, không lệch không chệch trúng ngay đầu gối đối phương. Chỉ nghe "bịch" một tiếng, người nọ ngã nhào xuống đất như chó ăn phân.
Công Tôn Trác Ngọc phe phẩy cây quạt tạo ra âm thanh phần phật, đắc ý nói đúng ba chữ: "Đánh chó rớt."
Thư sinh kia lộ vẻ phẫn hận, cố sức đứng dậy: "Có gan thì để lại tên!"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng, cái gì chứ, còn định tìm anh báo thù, không được, anh không có thói quen kết thù với người khác. Cất giọng vang dội: "Ta chính là Trương Cát Cát ở Giang Châu, có gan thì tới tìm ta mà tính sổ!"
#Anh có thói quen kết thù với người khác#
Ngô Việt liếc nhìn anh một cái: "Công Tôn đại nhân?"
Công Tôn Trác Ngọc hoàn hồn, ngượng ngùng hắng giọng hai tiếng, tươi cười giải thích: "À thì, ta còn có tiểu danh là Cát Cát, Công Tôn Cát Cát, người quen đều gọi ta như vậy."
Nói xong, anh vội vàng trèo lên xe ngựa.
Ngô Việt không nói thêm, ngồi lên càng xe ngựa, vung roi thúc ngựa chạy về phía Tư công phủ.
Phía đông thành gần hoàng thành, địa thế đắt đỏ, phủ đệ của quan lại cũng tập trung đông đúc. Phủ nào càng gần hoàng thành, càng cho thấy được ân sủng của hoàng thượng. Mà Tư công phủ của Đỗ Lăng Xuân chính là phủ đệ rộng rãi và xa hoa nhất trong số đó.
Trước thư phòng treo một chiếc lồng chim, bên trong nuôi một con vẹt biết nói. Đỗ Lăng Xuân dùng lông chim đùa nghịch với nó một lát, liếc mắt nhìn thấy thị nữ tiến đến, bèn đặt lông chim xuống: "Người đâu?"
Thị nữ bước lên một bước, cung kính đáp: "Hồi Tư công, xe ngựa đã tới trước phủ, Ngô Thị vệ đang dẫn người đến đây."
Đỗ Lăng Xuân nghe xong không nói gì, phất tay ra hiệu nàng lui xuống, bản thân lại xoay người vào trong thư phòng. Y vốn định ngồi đợi, nhưng đi qua đi lại trong phòng nửa ngày vẫn không yên lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro