Chương 170
Quan thương cấu kết, quan thương cấu kết, câu nói này không hoàn toàn là lời suông. Ít nhất muốn ở một nơi phát triển lâu dài, không thể thiếu quan hệ nhân mạch. Ở đất Giang Châu này, nhà giàu có thể đếm trên đầu ngón tay đều đã mời Công Tôn Trác Ngọc ăn cơm, tặng lễ, Lưu gia là một ví dụ rất tốt.
Công Tôn Trác Ngọc chỉ cho là nhà giàu nào đến bái sơn đầu, nhưng tai hơi động, cảm thấy giọng nói của nam tử áo tím trước mắt có chút quen thuộc, lại quá âm nhu, giống như đã nghe qua ở đâu.
Anh cố gắng suy nghĩ một lúc, nhưng không biết có phải kiếp trước trước khi chết đập đầu hỏng rồi không, nhất thời không nhớ ra, càng nghĩ đầu càng đau.
Công Tôn Trác Ngọc đành tạm thời để qua một bên, anh quan sát Đỗ Lăng Xuân một lúc, trong lòng bỗng có một cảm giác vi diệu: "Ngươi... tên là gì?"
Đỗ Lăng Xuân sững sờ, anh còn tưởng Công Tôn Trác Ngọc sẽ hỏi "chủ nhân nhà ngươi là ai", nhưng không ngờ đối phương lại hỏi một vấn đề không liên quan như vậy. Nhẹ nhàng nhướn mày, tay giấu trong tay áo động đậy, ý vị không rõ gật đầu cười nói: "Tại hạ họ Đỗ, đơn danh một chữ Lăng."
Công Tôn Trác Ngọc hỏi: "Lăng trong Lan Lăng mỹ tửu úc kim hương sao?"
[1] Trích từ bài Khách Trung Tác của Lí Bạch
Lan Lăng mỹ tửu uất kim hương,
Ngọc uyển thịnh lai hổ phách quang.
Đãn sử chủ nhân năng tuý khách,
Bất tri hà xứ thị tha hương.
Dịch nghĩa
Rượu ngon đất Lan Lăng thơm mùi hoa uất kim,
Đựng trong chén ngọc sáng màu hổ phách.
Nếu như chủ nhân biết làm cho khách say,
Thì còn biết nơi nào là tha hương.
Nguồn thivien.net
Đỗ Lăng Xuân cười không đổi, nhưng ánh mắt tối đi: "Đại nhân chê cười rồi, tại hạ một kẻ nô tài, chưa từng học qua thơ gì, chỉ biết là tả nhĩ Lăng (?)."
Nô tài phần lớn xuất thân bần hàn, không có tiền đi học đường, Công Tôn Trác Ngọc lúc nhỏ đi học cũng rất vất vả.
"Vậy chính là Lăng trong Lang Lăng rồi, tên ngươi rất hay, thật ra ta cũng không biết nhiều chữ," Công Tôn Trác Ngọc không tỏ ra khinh thường, thái độ rất tốt, "chủ nhân nhà ngươi là ai?"
Đỗ Lăng Xuân nghe vậy nhìn anh một cái, hơi nghiêng người, đối diện với một tửu lâu: "Chủ nhân nhà ta họ Doãn, là thương nhân tơ lụa đến từ kinh thành, ngưỡng mộ danh tiếng của đại nhân, muốn mời một lần."
Công Tôn Trác Ngọc không lên tiếng.
Đỗ Lăng Xuân vừa rồi hành lễ không có chỗ nào chê, nhìn sơ qua đúng là dáng vẻ của nô tài. Chưa đọc qua vài cuốn sách, chứng tỏ lúc nhỏ gia cảnh bần hàn. Nhưng lại ăn mặc hoa quý, khi cúi đầu thần thái thờ ơ, nghĩ rằng ở bên cạnh chủ nhân địa vị trọng yếu, là nhân vật từ tầng đáy trèo lên cao.
Giọng nói âm nhu, thái giám?
Yết hầu không rõ, có thể tịnh thân từ nhỏ.
Nhưng có thể được thái giám thân cận hầu hạ chỉ có vương công quý tộc, thêm y vừa rồi nói chủ nhân y từ kinh thành tới, chẳng lẽ nơi đất hoang Giang Châu này thực sự có đại nhân vật vi hành đến?!
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ đến danh tiếng Giang Châu tam hại của mình, trong lòng thở dài một tiếng, đây không phải chuyện tốt gì. Để chứng thực suy đoán trong lòng, ánh mắt anh không để lộ dấu vết liếc nhìn hạ thân của Đỗ Lăng Xuân, thử xem có nhìn ra manh mối gì không, nhưng rất tiếc, chẳng thấy gì cả.
Công Tôn Trác Ngọc chỉ có thể nói: "Thay ta cảm tạ chủ nhân nhà ngươi, nhưng rượu thịt này thì miễn đi, làm quan cần phải thanh liêm chính trực, không thể tham luyến một chút gì của dân chúng."
Không quan trọng là có phải nhân vật lớn hay không, đây là cách an toàn nhất—
Giả vờ! Làm! Quan! Thanh!
Công Tôn Trác Ngọc nói xong, dường như để chứng minh điều gì đó, trực tiếp đến quán mì bên cạnh gọi một bát mì dương xuân, ngồi đợi dọn lên.
Đỗ Lăng Xuân cả đời này hiếm khi gặp người như Công Tôn Trác Ngọc, dù sao cũng là thanh trọc đối lập, loại quan vì dân mà đấu tranh, căm ghét cái ác như y luôn có chút đáng ghét. Y nhẹ nhàng vuốt tay áo, khẽ mở miệng: "Đại nhân chỉ là một huyện lệnh, lại ăn những món ăn thanh đạm này sao?"
Công Tôn Trác Ngọc tất nhiên không ăn, ở phủ lúc nào cũng là sơn hào hải vị, không có thịt thì ăn cơm không thấy ngon. Nhưng bề ngoài vẫn phải tiếp tục giả vờ: "Thanh trà đạm phạn là đủ rồi, thiên hạ có rất nhiều dân chúng không đủ ăn, Đỗ huynh có muốn cùng ăn không?"
Đỗ Lăng Xuân hơi cúi người: "Tại hạ chỉ là nô tài, nào dám ngồi chung bàn với đại nhân."
Công Tôn Trác Ngọc thì không để ý mấy thứ này, kéo y ngồi xuống bên cạnh: "Không có gì gọi là nô tài không nô tài, người khác cho rằng ngươi là nô tài thì cũng thôi, nhưng bản thân mình không được nghĩ mình là nô tài."
Nói xong liền gọi tiểu nhị thêm một bát mì.
Đỗ Lăng Xuân nghe lời anh nói, không hiểu vì sao, thân hình khựng lại một chút. Một lúc sau mới ngẩng đầu, nhìn anh sâu sắc mà nói: "Lời đại nhân nói mới mẻ thật, nhưng có người sinh ra đã định là nô tài, giống như dân chúng nghe lệnh quan, quan lại nghe lệnh hoàng đế."
Muốn thay đổi vận mệnh, cần phải bằng mọi cách trèo lên cao.
Câu sau y giấu đi không nói.
Công Tôn Trác Ngọc là người hiện đại, chưa bao giờ có suy nghĩ này, anh chỉ có cảm giác ưu việt không thể giải thích được: "Dân chúng nghe lệnh quan, là vì quan phụ mẫu, quan nghe lệnh hoàng đế, là vì thiên hạ đều là con dân của hoàng đế."
Con dân và nô tài vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Trong lúc nói chuyện, hai bát mì dương xuân đã được dọn lên. Thực sự thanh đạm đến mức không thể thanh đạm hơn, giống như mì trắng nấu nước lã. Công Tôn Trác Ngọc đẩy một bát đến trước mặt Đỗ Lăng Xuân: "Nào, cùng ăn."
Đỗ Lăng Xuân hiển nhiên là không ăn, dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau ngón tay, không động đũa. Công Tôn Trác Ngọc nhìn ngón tay hơi nhấc lên của y, chớp chớp mắt, nghĩ thầm quả nhiên là một thái giám.
Các văn nhân sĩ tử phần lớn đều thanh cao, khinh thường quyền hoạn. Công Tôn Trác Ngọc trước đây cũng không thích, luôn cảm thấy thái giám là sinh vật âm dương quái khí, còn luôn thích ngấm ngầm chơi xấu sau lưng. Nhưng nhớ lại kiếp trước mình chết đi cũng suýt chút nữa làm thái giám, nên không có ý nghĩ đó nữa.
Đỗ Lăng Xuân cuối cùng cũng mở miệng: "Đại nhân cứ từ từ dùng, chủ nhân nhà ta còn đợi ta về báo cáo."
Công Tôn Trác Ngọc: "Không ăn mì nữa sao?"
Đỗ Lăng Xuân cười không rõ ý: "Hôm khác có cơ hội, tại hạ sẽ mời đại nhân."
Nói xong cáo từ rời đi, quay người hướng về tửu lâu đối diện. Tầng hai có một gian phòng bao, bên ngoài có hai tên hộ vệ không lộ sơn không lộ thủy canh giữ, trong bóng tối cũng có người giám sát. Thấy Đỗ Lăng Xuân lên lầu, chắp tay hành lễ: "Tư công."
Đỗ Lăng Xuân nhàn nhạt ừ một tiếng, đẩy cửa vào. Bên trong là vị lão gia thương nhân giàu có, cùng một vị công tử trẻ tuổi.
Lão gia nhìn sau lưng y một cái: "Sao không thấy người?"
Đỗ Lăng Xuân hơi cúi người, bỏ qua đoạn đối thoại về "nô tài", đại khái nói lại tình hình, cuối cùng nói: "Nô tài vô năng, phụ lòng thánh thượng giao phó."
Người trung niên trước mặt chính là hoàng thượng đương triều!
Hoàng đế không lên tiếng, uống một ngụm trà thượng hạng: "Trẫm lần đầu gặp hắn, còn tưởng lại là một kẻ hôn quân vô năng, không ngờ không chỉ phá án nhanh nhạy, còn tâm niệm dân chúng, có thể thấy mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài. Thôi thì, chuyến đi Giang Châu này cũng không phải uổng công."
Đỗ Lăng Xuân đáp: "Chỉ là bên ngoài vẫn nguy hiểm, bệ hạ nên sớm ngày hồi cung thì hơn."
Hoàng đế nói: "Trẫm chiều nay sẽ khởi hành về kinh, chuyện dư đảng tiền triều giao cho Kinh Luật Tư điều tra, chỉ có thể giết nhầm, không thể bỏ sót."
Nếu hỏi quyền thần Đại Nghiệp có ai, đầu tiên là tể tướng Nghiêm Phục, sau đó là Đề đốc Kinh Luật Tư Đỗ Lăng Xuân. Y vào cung từ nhỏ, khi hoàng đế còn tiềm long đã hầu hạ bên cạnh, sau này cứu giá có công, được thăng quan tiến tước, phong làm Đề đốc chính nhị phẩm Kinh Luật Tư, địa vị cao quý, ân sủng vô hạn.
Một thái giám làm đến mức này, có thể gọi là vô tiền khoáng hậu. Nhưng những người biết rõ nội tình đều hiểu, đây chỉ là lý do bề ngoài.
Nguyên nhân sâu xa hơn, chính là vì Đỗ Tư công có một người tỷ tỷ hoa dung nguyệt mạo, không chỉ được thánh thượng để mắt tới, còn một đường thăng tiến thành quý phi, sinh hạ nhị hoàng tử, tựa như Đát Kỷ chuyển thế, khiến thánh thượng mê mẩn không thôi.
Tiền triều hậu cung, lại bị huynh muội này mỗi người chiếm nửa giang sơn.
Kinh Luật Tư trực thuộc hoàng đế quản lý, theo một nghĩa nào đó chính là tai mắt của thiên tử, không xảy ra chuyện thì thôi, một khi xảy ra chuyện là hàng chục hàng trăm mạng người. Không ai biết trong đó có bao nhiêu oan hồn vô tội, nhưng vì sợ Đỗ Lăng Xuân hành sự tàn nhẫn vô tình, nên đều giận mà không dám nói.
Văn quan chính thống đều khinh thường Đỗ Lăng Xuân, trong lòng âm thầm phỉ nhổ xuất thân thái giám, địa vị thấp kém, nhưng hoàng đế lại sủng tín y vô cùng, những tấu chương tố cáo y đều được hoàng đế nâng lên cao, hạ xuống nhẹ, trách mắng không đau không ngứa vài câu rồi bỏ qua.
Rượu thịt trong phòng bao rốt cuộc cũng không động đến, hoàng đế rất nhanh mang theo một đoàn thị vệ rời đi. Nhị hoàng tử trước khi đi, không biết nghĩ đến điều gì, nhìn Đỗ Lăng Xuân một cái: "Cữu cữu, hôm trước ta thấy phụ hoàng phê tấu chương, văn thần đứng đầu là Nghiêm Phục đều đang buộc tội cữu cữu bài trừ dị kỷ, mưu cầu tư lợi, chúng ta có nên..."
Đỗ Lăng Xuân đứng bên cửa sổ, chậm rãi bước đi, nghe vậy ánh mắt trầm xuống một chút: "Có nhớ hết tên bọn họ không?"
Nhị hoàng tử gật đầu: "Nhớ."
Đỗ Lăng Xuân búng ngón tay lên khung cửa sổ, quả nhiên như lời đồn hẹp hòi, có thù tất báo: "Những lão già đó, không nhảy nhót được mấy ngày đâu, bọn họ đã nói ta bài trừ dị kỷ, không thể mang tiếng xấu này vô ích được."
Nói xong lại nói: "Ngươi ngoan ngoãn theo hoàng thượng về kinh, chuyện triều đình đừng nhúng tay quá xa, tránh bị nghi ngờ, để ta xử lý."
Nhị hoàng tử hiển nhiên rất kính sợ vị cữu cữu này, nghe vậy chắp tay thi lễ, sau đó rời khỏi tửu lâu này.
Công Tôn Trác Ngọc ăn được nửa bát mì, sau đó thật sự không thể ăn nổi nữa, đành phải quay về phủ. Vừa bước vào cổng đã bị quản gia chặn lại: "Đại nhân, ngài cuối cùng cũng về rồi!"
Công Tôn Trác Ngọc thấy ông ta mặt mày lo lắng, như đít bị lửa đốt, liền hỏi: "Sơn tặc trên núi Thanh Phong đánh tới rồi sao? Hốt hoảng thế này, ra thể thống gì."
Quản gia nghĩ bụng, sơn tặc trên núi Thanh Phong cũng không ác liệt bằng đám người đòi nợ kia, tay trái cầm sổ sách, tay phải cầm bàn tính nhỏ, lách cách đưa cho hắn xem: "Đại nhân, ngài tháng trước đi Mãn Nguyệt Lâu uống hoa tửu hơn mười ngày, người ta đến cửa đòi bạc rồi, còn có thương nhân ở phố Đông, nói là làm cho ngài hai bộ áo lụa thượng hạng, còn..."
Công Tôn Trác Ngọc đối với bộ dạng này đã quen lắm rồi, liền cắt ngang: "Bọn họ không phải là muốn tiền sao, đưa cho họ đi, đưa cho họ."
Nói xong liền muốn đi vào trong.
Quản gia thấy vậy liền gật đầu, nhưng lại phản ứng lại không đúng, vội vàng chặn hắn lại: "Đại nhân, bạc không đủ a!"
Công Tôn Trác Ngọc: "Bạc không đủ thì đi lấy ở trong sổ sách."
Quản gia: "Bạc trong sổ sách cũng không đủ a."
Công Tôn Trác Ngọc phản ứng lại, anh mới làm tri huyện hai năm, còn chưa kiếm được nhiều tiền như vậy. Quay lại nhìn quản gia: "Mấy ngày trước không phải còn dư một ngàn lượng sao, bạc đâu rồi?"
Quản gia lắc đầu, đem sổ sách ra tính toán: "Ngựa kéo xe của ngài chết một con, theo ý ngài thay bằng ngựa tốt nhất, còn có gạo, rau, tiền lương cho đám nha hoàn, tạp dịch trong phủ, còn có đám sư phụ của ngài..."
Có chàng trai nào mà không có giấc mơ thiếu hiệp giang hồ, Công Tôn Trác Ngọc nuôi một đám cao thủ giang hồ trong phủ, bái sư học nghệ, nghe vậy liền nói: "Mấy sư phụ của ta thì làm sao?"
Quản gia khép sổ sách lại, mặt mày ủ ê nói: "Bọn họ ăn nhiều quá. Một người một bữa mười cái bánh bao, một ngày ba bữa là ba mươi cái bánh bao, mười mấy sư phụ của ngài, một ngày phải ăn hết bốn trăm năm mươi cái bánh bao, một tháng là mười ba nghìn năm trăm cái bánh bao, giá bột mì đắt đỏ, nào chịu nổi sự tàn phá này!"
Công Tôn Trác Ngọc kinh ngạc, anh biết người luyện võ thể lực tiêu hao nhiều, khẩu vị cũng lớn, nhưng không ngờ lại ăn khỏe như vậy. Anh đây là nuôi một đám sư phụ hay là nuôi một đám thùng cơm?!
Công Tôn Trác Ngọc bỗng nhiên ấm ức: "Ta một bữa cũng chỉ ăn hai cái bánh bao, bọn họ lại ăn mười cái?!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro