Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện - Kết Thúc Thế Giới 3

Nhà họ Thẩm là danh gia vọng tộc, thỉnh thoảng sẽ tổ chức tiệc tùng ở biệt thự. Xe cộ bên ngoài toàn loại giá trị bạc tỷ trở lên, khắp nơi đều là hương thơm yến tiệc, xa hoa tột bậc.

Dù là con cả nhà họ Thẩm, nhưng khi ông cụ còn nắm quyền, Thẩm Nhuận cũng chẳng làm nên trò trống gì. Đám đông chỉ giữ sự khách sáo với hắn, sau đó nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Khu vườn bên ngoài đặt một bàn ăn dài, tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước kiểu Âu hòa quyện cùng điệu nhạc khiêu vũ vọng ra từ bên trong. Từng nhóm khách mời nhảy múa trên bãi cỏ, ly rượu chạm nhau leng keng.

Dưới ánh trăng, một người đàn ông tựa vào bức tường ngoài, không nhúc nhích. Anh mặc bộ vest sáng màu cắt may vừa vặn, trông vừa thanh nhã vừa chững chạc, tay phải cầm một ly champagne. Gương mặt góc cạnh rõ nét, ánh mắt sắc sảo nhưng lại ánh lên vẻ ấm áp như ngọc, khéo léo che giấu đi sự lạnh lùng thoáng qua.

Thẩm Nhuận tìm một lúc mới thấy được anh, tránh tai mắt của những người xung quanh, không để lộ thái độ gì nhưng không nhịn được nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Cậu đứng đây làm gì?"

Cậu nói, cằm khẽ hất, ra hiệu về phía trong hội trường tiệc, giọng lạnh lùng: "Thẩm Úc đang ở trong đó, cậu đứng đây thì làm sao câu được cậu ta?"

Thịnh Xuyên lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu nhạt bên trong phản chiếu ánh sáng, trông thật đẹp: "Chuyện này anh nên tìm phụ nữ làm."

Nghe cũng hiểu, anh có phần phản đối chuyện quyến rũ Thẩm Úc này.

Thẩm Nhuận nghe vậy, khuôn mặt vốn thật thà và nghiêm nghị thoáng hiện nét giễu cợt đầy khinh miệt: "Nếu cậu ta thực sự thích phụ nữ thì tốt quá, tôi còn phải tìm cậu đến đây làm gì? Đừng phí thời gian ở đây nữa, muốn quyến rũ thì đi quyến rũ người cho xong, không thì quay lại xưởng làm công việc vặt của cậu đi."

Thẩm Nhuận xưa nay luôn cẩn thận, nói xong lại đảo mắt nhìn quanh, thấy không ai để ý đến chỗ này, chỉnh lại cà vạt, tiện tay lấy một ly rượu từ khay của phục vụ, sau đó quay lại hòa mình vào đám đông giao thiệp.

Thịnh Xuyên nghe vậy liền nhìn qua cửa kính, ánh mắt rơi trên thiếu niên giữa hội trường, được vây quanh như một ngôi sao sáng. Chỉ cần nhìn mặt cậu thôi cũng đủ biết tính cách cậu ấy kiêu ngạo, phóng túng đến cực điểm, rực rỡ như mặt trời. Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ cẩn trọng dè dặt của Thịnh Xuyên.

Con trai nhà giàu kiểu này dễ quyến rũ sao?

Thịnh Xuyên không biết. Đây là lần đầu anh làm chuyện như thế này, vẻ ngoài điềm tĩnh chín chắn thực ra che giấu một trái tim đang đầy do dự bất an.

Trong hội trường này, khách mời ngoài những danh nhân giới thương nghiệp và các phu nhân quyền quý, nếu quan sát kỹ, vẫn có thể nhận ra vài gương mặt thường xuyên xuất hiện trên truyền thông, phần lớn là những phụ nữ dáng người mảnh mai, quyến rũ.

Chu Chấn Gia ngồi tựa hẳn vào tay ghế sofa, nhìn quanh một lượt rồi lập tức phát hiện ra điều bất thường. Hắn là người có nhiều scandal nhất trong đám công tử nhà giàu này, quen mặt với các minh tinh và hot girl trên mạng. Nhìn một lúc, hắn liền thúc vào Thẩm Úc đang ngồi cạnh, cười nói: "Này, kia chẳng phải là Phàn Vân, streamer đang hot của ST sao? Sao cô ấy lại lọt vào được đây nhỉ?"

Từ "hot girl" có thể khen ngợi hoặc chế nhạo, nhưng trong trường hợp này, nó gần như mặc định sẽ khiến người ta xem thường. Những buổi tiệc kiểu này, các cô ấy thực sự không đủ tư cách chen chân vào, trừ khi là người cực kỳ nổi tiếng.

Thẩm Úc nghe vậy, ánh mắt lướt qua, nhìn thoáng qua người mà Chu Chấn Gia chỉ, chưa đầy một giây đã thu lại tầm mắt. Cậu nhướng mày, vẻ không mấy quan tâm: "Không biết."

Người bên cạnh cười cợt, pha trò: "Cậu không biết à? Bây giờ mấy hot girl thường hay tự làm mình trông giống tiểu thư nhà giàu, rồi tìm cách chen chân vào tiệc của giới thượng lưu để tìm chồng giàu đấy."

Thẩm Úc khẽ hừ một tiếng, cảm thấy nhàm chán, vung tay chỉ một vòng quanh đám bạn: "Ai để bị mấy cô ấy lừa thì đúng là đồ ngu."

Chu Chấn Gia đẩy cậu một cái, cười phì: "Nói hay nhỉ, cậu không thích con gái, tất nhiên không sợ bị lừa rồi."

Thẩm Úc nhíu mày: "Biến đi!"

Cậu vừa nói vừa liếc nhìn về phía mấy bậc trưởng bối, thấy họ không nghe được câu nói vừa rồi của Chu Chấn Gia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thẩm lão gia đã lớn tuổi, tư tưởng lạc hậu, nếu biết cậu thích đàn ông, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Buổi tiệc kiểu này chẳng có gì thú vị, chỉ để mở rộng mối quan hệ. Ngồi được một lát, Thẩm Úc đã thấy chán, nhân lúc Thẩm lão gia không chú ý, cậu lén lút chuồn ra ngoài. Ai ngờ đi nhanh quá, lúc rẽ ở góc hành lang, cậu đụng mạnh vào người khác.

Tính cách Thẩm Úc luôn hùng hổ, va chạm hay không va chạm gì cũng chỉ có cậu mắng người khác, chưa từng có ai mắng cậu. Nhưng lần này, cậu cảm giác mình đâm phải một người đàn ông cao lớn, đau đến choáng váng, lảo đảo lùi lại mấy bước, may mà được đối phương giữ lấy khuỷu tay. Ngay sau đó, bên tai cậu vang lên một giọng nam trầm thấp: "Đồ hậu đậu."

Thịnh Xuyên khó khăn lắm mới lấy đủ can đảm bước vào hội trường. Ai ngờ lại có người lao thẳng vào lòng anh, lực va chạm mạnh đến nỗi cằm anh đau nhói, bỗng dưng anh nhớ đến từ này.

Nóng nảy, hấp tấp vội vàng, chẳng phải chính là đồ hậu đậu sao?

Thẩm Úc quen được nuông chiều, bất kể là cậu đâm người khác hay người khác đâm cậu, thì đều chỉ có cậu chửi người, chưa từng bị ai chửi lại. Nghe vậy, mắt cậu nheo lại, định bụng xem thử kẻ nào to gan, kết quả nhìn thoáng qua liền ngẩn người.

Đối phương là một gương mặt xa lạ, ít nhất trong giới của cậu, Thẩm Úc chưa từng thấy qua. Người đàn ông cao ráo, dáng vẻ nho nhã, trong ánh đèn tối mờ, trông sạch sẽ, lạnh nhạt. Nhưng trong ánh mắt lại như thấp thoáng một nụ cười khó đoán. Chiếc áo sơ mi cài kín đến tận cổ, toát lên vẻ cấm dục.

Nhưng trong ký ức của Thẩm Úc, những người cấm dục thường lạnh lùng, không giống Thịnh Xuyên, vẫn có nét hay cười.

Cậu nhìn tay đối phương đang giữ lấy mình, lần đầu tiên trong đời thấy có chút khó chịu, giọng điệu hung dữ vô cớ cũng yếu đi mấy phần: "Này, anh nói ai hậu đậu?"

Thịnh Xuyên lúc này mới nhìn rõ mặt cậu, nghĩ thầm chẳng phải đây là nhị thiếu gia nhà họ Thẩm sao. Anh chậm rãi buông tay, dừng một chút, rồi mỉm cười: "Ai đâm tới, tôi nói người đó."

Nói xong, anh vô thức đưa tay xoa xoa cằm bị va chạm đến đỏ bừng, vẫn còn cảm giác đau âm ỉ.

Thẩm Úc tất nhiên cũng nhận ra động tác của anh, không biết là xấu hổ hay khó chịu, quay người định bước đi. Ai ngờ còn chưa kịp tỉnh táo sau cú va chạm, lại bất cẩn vấp phải bậc thềm ở cửa.

Thịnh Xuyên chẳng cần quay đầu, chỉ đưa tay ra đỡ cậu lần nữa, giống như sau lưng có mắt. Trong lòng lại cảm thán, nhị thiếu gia nhà họ Thẩm sao trông ngốc nghếch thế, giọng nói có ý nhắc nhở: "Đi đứng cẩn thận."

Thẩm Úc bị quê đến mức hận không có cái lỗ nào để chui xuống. Cậu hất tay anh ra như bị điện giật, ngẩng đầu lên liền thấy Chu Chấn Gia và mấy người kia đang nhìn về phía này, ôm bụng cười nghiêng ngả.

Chu Chấn Gia cười đến đau cả bụng, nước mắt sắp rơi: "Xong rồi xong rồi, nhị công tử Thẩm bị cưa đổ rồi!"

Miệng của hắn như có phép thần, chẳng khác nào tiên đoán trước số phận của Thẩm Úc.

Thẩm Úc không nghe thấy họ nói gì, chỉ biết họ đang cười, cười vì lý do gì thì không rõ. Trong lòng buồn bực, không còn tâm trạng tranh cãi với Thịnh Xuyên, chỉ một mình rầu rĩ rời khỏi hội trường.

Cậu không đi xa, chỉ tìm một chiếc bàn tròn trên bãi cỏ bên ngoài, ngồi xuống, xung quanh phát ra một luồng khí khiến người khác không dám lại gần. Thịnh Xuyên nhớ lại lời Thẩm Nhuận nói, đứng bên quan sát một lúc, sau đó bước tới kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu.

Thẩm Úc ngẩng đầu, thấy là Thịnh Xuyên, rõ ràng sững sờ một chút, giọng điệu không mấy thiện cảm: "Anh là ai?"

Ánh mắt Thịnh Xuyên lặng lẽ đánh giá cậu thiếu gia này. Ánh trăng chiếu rọi phía sau anh, tỏa ra một vầng sáng mờ ảo, trông như thể rất hứng thú: "Người bị cậu đụng vào."

Thẩm Úc không muốn thừa nhận mình đã đâm vào người khác, cậu ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ y như một kẻ được nuông chiều quá mức: "Là tôi đâm thì sao nào?"

Muốn đánh nhau? Đánh thì cậu cũng không sợ.

Thịnh Xuyên mỉm cười: "Được thôi, coi như cậu đâm vào tôi đi."

Thẩm Úc nghe vậy liếc nhìn anh, tự dưng cảm thấy câu nói này có hàm ý gì đó, ngồi thế nào cũng thấy không thoải mái. Là cậu đâm vào thì coi như xong? Vậy nếu người khác đâm thì sao?

Cậu còn quá đơn thuần, chưa từng trải qua đời, trong lòng nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, Thịnh Xuyên nhìn thoáng qua đã thấy rõ ngay. Anh gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn, gọi nhân viên phục vụ mang tới hai ly rượu, cầm lấy một ly, mỉm cười ra hiệu cho Thẩm Úc: "Coi như xin lỗi."

Thẩm Úc thầm nghĩ người này sao cứ hay cười thế, cậu cố tình phớt lờ vành tai đã hơi đỏ của mình, chỉ cảm thấy nụ cười của Thịnh Xuyên thật đáng ghét: "Không phải anh vừa nói là tôi đâm anh à, vậy còn xin lỗi cái gì?"

Thịnh Xuyên hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy ý cười, giả vờ khó hiểu hỏi lại: "Nghe nói lực tác động là tương hỗ mà?"

Thẩm Úc không nói gì, vành tai không biết từ lúc nào đã đỏ rực lên, cậu lầm bầm điều gì đó, chẳng ai nghe rõ. Thịnh Xuyên chỉ thấy cậu giống như một tờ giấy trắng tinh, chưa từng vấy bẩn bởi xã hội này.

Trong lòng bỗng có chút tiếc nuối, không rõ tại sao.

Thịnh Xuyên giả vờ không biết cậu: "Cậu tên gì?"

Thẩm Úc nghe vậy nhướng mày: "Anh không biết tôi à?"

Ngữ khí đó, như thể cậu là minh tinh lớn, không biết cậu thì đúng là tội lỗi tày trời.

Thịnh Xuyên cố nín cười, gật đầu: "Ừ, trước giờ tôi ở nước ngoài, mới về nước không lâu."

Đây là thân phận do Thẩm Nhuận sắp xếp cho anh.

Thẩm Úc nghĩ thảo nào trông mặt mũi anh lại lạ lẫm thế, cậu nhấp một ngụm rượu, nhìn anh, giọng điệu có vẻ tùy ý nhưng lời lẽ rõ ràng: "Thẩm Úc."

Cậu nói: "Tôi tên Thẩm Úc."

Thịnh Xuyên cảm giác trong giọng nói đó như còn thiếu một loạt những lời kiểu "Anh nhớ cho kỹ, không được phép quên, quên thì tôi đánh chết."

Anh gật đầu: "Thịnh Xuyên."

Đôi mắt màu trà của anh dường như luôn mang theo một thứ ảo giác dịu dàng, trong trẻo như ánh trăng gió mát.

Thiếu niên dễ động lòng nhất, họ gặp nhau vào đêm nay, cuối cùng mọi chuyện đều như nước chảy thành sông, giống như Chu Chấn Gia từng nói, nhị thiếu gia nhà họ Thẩm đã bị người ta trói chặt, không những bị trói chặt, mà còn bị ăn gọn ghẽ.

Mẹ của Thẩm Úc mất sớm, Thẩm lão gia tuy thương cậu nhưng không thể hiện ra ngoài, thỉnh thoảng còn nghiêm khắc quở trách cậu vài câu. Lâu dần, tính cách cậu trở nên phản nghịch, bướng bỉnh, ít ai chịu nổi. Nhưng riêng Thịnh Xuyên lại có thể trị được cậu.

Ở bên nhau lâu rồi, luôn phải đột phá giới hạn cuối cùng. Thẩm Úc sợ đau nên không đề cập, Thịnh Xuyên thì rất kiên nhẫn. Chỉ có những thợ săn kiên trì nhất mới có thể bắt được con mồi lớn nhất, nên anh cứ khéo léo khuyên nhủ, dỗ dành, cuối cùng Thẩm Úc cũng gật đầu.

Trên tầng cao nhất của khách sạn năm sao, một người vụng về ngơ ngác, một người giả vờ chín chắn, loạng choạng mà thành chuyện.

Thẩm Úc, cậu chàng được cưng chiều từ bé, chịu không nổi chút đau nào. Cậu không biết là đau thật hay đau giả, nhưng Thịnh Xuyên chưa làm được gì mà cậu đã giở chứng, nói gì cũng không chịu tiếp tục.

Căng dây nỏ rồi, cậu lại đột ngột rút lui, ngay cả Thịnh Xuyên cũng tức tới nghiến răng. Anh lôi Thẩm Úc ra khỏi chăn, giọng khàn khàn, mang theo chút nhẫn nhịn, yết hầu chuyển động lên xuống: "Ngoan, không đau đâu."

Thẩm Úc bĩu môi, cất tiếng khinh khỉnh, dùng chăn quấn lấy thân thể trần trụi, chỉ lộ ra cái đầu, đôi mắt đen trong suốt như pha lê, đầy lý lẽ ngang ngược: "Người nằm dưới không phải anh, anh tất nhiên không thấy đau rồi."

Thịnh Xuyên giữ cậu lại trong vòng tay qua lớp chăn, trực tiếp hôn lên môi cậu. Lực đạo mãnh liệt, Thẩm Úc giãy vài cái đều không thoát, cuối cùng bị hôn đến mơ màng, thế là cứ thế thuận theo.

Chùm đèn pha lê trên trần nhìn lâu khiến cậu choáng váng.

Thẩm Úc vẫn thấy rất đau, mặt tái nhợt. Cậu chẳng thể đẩy Thịnh Xuyên ra, cảm giác thật sự muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, chỉ liên tục hít sâu: "Đau..."

Thịnh Xuyên nói: "Lần đầu đều đau cả."

Có lẽ anh vẫn bực bội vì chuyện Thẩm Úc vừa giở chứng, giọng điệu nghe có chút lạnh nhạt.

Thẩm Úc nghe vậy tự dưng thấy tủi thân, nhưng không nói gì nữa, đành tự chịu đựng.

Thịnh Xuyên thầm nghĩ Thẩm Úc sao mà dễ bị lừa như vậy. Lần đầu đúng là sẽ đau, nhưng đau cũng không kéo dài. Anh cố ý.

Cho dù là người làm bằng đất sét, phải chịu đựng tính thiếu gia của Thẩm Úc mỗi ngày cũng sẽ bị chọc tức, chỉ có thể báo thù trong chuyện này.

Nhưng nhìn đối phương đang đáng thương chịu đựng, anh lại ngừng lại.

Lúc này Thịnh Xuyên mới chợt nhận ra, Thẩm Úc không giống anh, anh xuất thân từ một gia đình nghèo khó, còn Thẩm Úc, có lẽ từ nhỏ tới giờ ngón tay cũng chưa từng bị trầy xước, sợ đau cũng là điều dễ hiểu.

Thịnh Xuyên lại hôn lên môi cậu, chậm rãi an ủi dọc theo sống lưng, những nụ hôn nóng ấm di chuyển dần lên vành tai, rồi khẽ liếm cắn. Đây là điểm nhạy cảm của Thẩm Úc, cậu run lên một cái, khóe mắt nhanh chóng đỏ hoe.

Thịnh Xuyên dỗ dành: "Thấy không, anh đã nói là không đau mà."

Thẩm Úc ôm lấy cổ anh, lí nhí: "Vẫn đau."

Thịnh Xuyên lần đầu tiên không biết phải làm gì với một người. Đánh không được, mắng cũng không xong. Anh hôn lên mặt cậu: "Đau thì hôn một cái."

Thẩm Úc chớp mắt: "... Vẫn đau."

Thịnh Xuyên lại hôn lên môi cậu: "Vậy thì hôn thêm một cái nữa."

Anh dung túng mọi điều của Thẩm Úc vô điều kiện, giống như một thứ thuốc phiện khiến người ta nghiện ngập. Thẩm Úc cúi đầu dụi vào hõm vai anh, có vẻ cuối cùng đã hài lòng, đôi mắt ngấn một tầng hơi nước, trông chẳng khác gì một chú mèo con ngoan ngoãn.

Thẩm Úc bỗng hỏi: "Thịnh Xuyên, anh có thích em không?"

Cậu hỏi mà chẳng hề hồi hộp, dường như chắc chắn anh sẽ đáp đúng điều mình muốn nghe.

Thịnh Xuyên khẽ "ừ" một tiếng: "Thích."

Thẩm Úc vui vẻ: "Em cũng thích anh."

Cậu nói thích, là thật lòng thích, vô cùng chân thành, chẳng chút giả tạo, nặng trĩu tay.

Trước đây, Thẩm Úc không dám để Thẩm lão gia biết mình thích đàn ông, sợ bị đánh gãy chân. Nhưng về sau, cậu vẫn thẳng thắn đưa Thịnh Xuyên về nhà, nói với ông cụ rằng: "Người này, con thích."

Khi đó, Thẩm lão gia giận tới mức trợn mắt, thiếu chút nữa đã ném luôn cây gậy trong tay.

Thịnh Xuyên đứng bên cạnh, nhìn người trẻ tuổi bảo vệ mình mà nở nụ cười.

Cậu thích Thịnh Xuyên, không xem anh như trò đùa. Ánh mắt cao ngạo của cậu thiếu gia chỉ khi nhìn anh mới giữ được sự ngang bằng, cuối cùng từng chút một, hạ thấp xuống đến tận bụi trần.

Thịnh Xuyên yên lặng ôm lấy Thẩm Úc. Dù cách một lớp da thịt và xương cốt, anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự vui sướng rạo rực của đối phương. Trong vài giây ngắn ngủi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh.

Nếu...

Nếu thân phận của anh là thật thì tốt biết bao...

Nhưng đáng tiếc, tất cả đều là giả dối...

Thịnh Xuyên cúi đầu, xoa nhẹ đầu Thẩm Úc: "Lần sau sẽ không đau nữa."

Thẩm Úc co người trong lòng anh: "Anh nói không tính, em nói mới tính."

Thịnh Xuyên nhẫn nại đáp: "Ừ, em nói là tính."

Thẩm Úc: "Thật chứ?"

Thịnh Xuyên: "Thật."

Là thật lòng thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro