Ngoại Truyện 3 - Kết Thúc Thế Giới 5
Văn Viêm đã rời đi, rồi lại quay về.
Nhưng chuyện này không hề đáng để vui mừng, ngược lại, nó khiến Văn Viêm từ sâu thẳm trong tâm can cảm nhận được một sự bất lực cùng cực, như thể cậu mãi mãi không thể thoát khỏi sợi dây mang tên "Cận Hành".
Thật đáng buồn.
Khi bị Cận Hành đè lên ghế sô pha mà hôn, trong đầu Văn Viêm bất giác hiện lên ba từ ấy. Cậu nhắm mắt, nghiêng đầu đi, khóe môi khẽ nhếch lên tự giễu. Đèn chùm trên trần nhà xỉn màu, cũ kỹ, giống hệt trái tim cậu ngâm trong nước đắng.
Cận Hành không biết có phải nhận ra điều gì hay không, động tác hôn cậu dần chậm lại. Anh cúi đầu, tựa trán mình vào trán Văn Viêm. Khóe môi anh sưng đỏ, rướm máu, gương mặt vốn thanh tú giờ vô cớ mang theo vài phần tàn tạ: "Đây là lần đầu em đánh anh..."
Giọng nói của Cận Hành trầm thấp, nghe như đang oán trách, mà cũng không hẳn.
Nghe câu này, trong lòng Văn Viêm đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận dữ, thiêu đốt đến mức lục phủ ngũ tạng cậu đau đớn. Cậu nắm lấy bàn tay bị cắt thương của Cận Hành, dùng sức siết mạnh, đến khi máu tươi thấm qua lớp băng gạc, cậu mới lạnh lùng nhếch môi hỏi: "Đau không?"
Cậu cười, nụ cười khiến người ta sởn gai ốc, như một kẻ ác vừa bò ra từ địa ngục.
Có lẽ không phải là "như", mà chính là vậy.
Trong khoảnh khắc đó, Cận Hành thấy được trong mắt Văn Viêm sự hận thù không hề che giấu. Anh lặng yên một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu: "Đau."
"Đau là đúng."
Văn Viêm cười khẽ, trong tiếng cười chứa đựng sự thỏa mãn và tàn nhẫn: "Nếu cậu ở bên tôi, sau này sẽ còn đau hơn."
Cậu sẽ không bảo vệ Cận Hành nữa.
Mãi mãi cũng sẽ không.
Văn Viêm nghĩ, mấy năm tù đó là cậu tự nguyện thay anh gánh lấy, vốn không định yêu cầu anh trả gì. Nếu Cận Hành đã tuyệt tình, thì cả đời đừng quay lại, hoặc đừng rời đi ngay từ đầu.
Nhưng như bây giờ, lúc ngồi tù thì mặc kệ cậu sống chết, đến khi cậu ra tù lại tỏ vẻ quan tâm hết mực, thực sự là một nước đi ngu ngốc! Cũng là một nước đi sai lầm!
Cậu không phải món đồ chơi mà Cận Hành muốn thì nhặt lên, không muốn thì vứt bỏ.
Cận Hành lặng lẽ nhìn Văn Viêm, một lát sau, anh bỗng cười, nụ cười phảng phất hơi thở của thời niên thiếu cách đây mười mấy năm. Anh vẫn là chàng thiếu niên sạch sẽ đứng dưới bóng cây ngô đồng khi ấy: "Anh biết."
Nhưng, anh không sợ.
Cận Hành nhắm mắt, cúi đầu, vùi mặt vào cổ Văn Viêm, khẽ cọ nhẹ như đang làm nũng. Anh vẫn hiểu rõ Văn Viêm hơn ai hết, kể cả tâm tư của cậu: "Sau này em sẽ không bảo vệ anh nữa, đúng không?"
Văn Viêm thoáng sững người. Ngay giây tiếp theo, bên tai cậu lại vang lên một giọng nói trầm thấp, dịu dàng như ánh trăng trong lòng bàn tay không thể nắm giữ: "Vậy thì sau này, anh sẽ bảo vệ em."
Cận Hành nghiêng đầu, hôn nhẹ lên vành tai cậu: "Anh sẽ bảo vệ em, Văn Viêm."
Anh nói chân thành đến mức không thể trách móc, nhưng Văn Viêm đã không còn dám tin anh nữa.
Từ ngày đó, Văn Viêm bắt đầu ở lại. Cậu không có nơi nào để đi, duy nhất chỉ có ngôi nhà cũ kỹ ấy là chỗ dừng chân. Nhưng cậu vẫn không thích nói chuyện với Cận Hành, trông có vẻ lạnh nhạt, xa cách.
Tình trạng này kéo dài suốt một tháng, cho đến khi Từ Mãnh và Nhan Na bất ngờ tìm đến, mới phá vỡ được sự im lặng.
"Khốn nạn! Tao đã biết mày chính là kẻ đưa Văn Viêm đi! Mày còn chưa hại cậu ấy đủ hay sao?! Xem tao xử lý thằng sói mắt trắng như mày thế nào!"
Từ Mãnh dạo này vẫn luôn tìm tung tích của Văn Viêm. Khó khăn lắm mới nghe được tin cậu ở đây, vừa đẩy cửa vào đã thấy Cận Hành đứng sau cánh cửa, lý trí liền bị cơn giận thiêu đốt. Hắn lao lên, tóm lấy cổ áo Cận Hành: "Nói! Mày giấu Văn Viêm ở đâu?!"
Nhan Na thấy Cận Hành cũng sững người, nhưng nhanh chóng phản ứng, vội vã ngăn Từ Mãnh lại, giọng lo lắng: "A Mãnh! Anh bình tĩnh lại! Đây không phải nơi để đánh nhau!"
Hồi còn đi học, bọn họ là bạn bè không rời nhau nửa bước, nguyên nhân Văn Viêm phải ngồi tù họ đều biết rõ. Nhìn thấy Cận Hành, làm sao không hận được.
Cận Hành để mặc Từ Mãnh nắm lấy cổ áo mình, không né cũng không tránh. Anh đối diện với đôi mắt đỏ au giận dữ của đối phương, môi khẽ động, vừa định nói gì đó, thì bên tai chợt vang lên một giọng nói trầm lạnh: "Dừng tay!"
Câu nói này khiến không khí trở nên im lặng.
Mọi người quay đầu lại, liền thấy Văn Viêm không biết từ khi nào đã bước ra từ căn phòng. Sắc mặt cậu âm trầm, tiến lên đẩy mạnh Từ Mãnh ra, đứng chắn giữa anh và Cận Hành: "Ai cho mày động tay động chân!"
Văn Viêm quay lưng về phía Cận Hành, còn hơi nghiêng người che chắn anh lại.
Đó là một tư thế bảo vệ mà chính Văn Viêm cũng không nhận ra.
Cận Hành thu hết khung cảnh ấy vào mắt, sâu trong đồng tử anh lóe lên một cảm xúc phức tạp không thể gọi tên. Đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, cuối cùng lặng lẽ đặt lên eo thon của Văn Viêm, nhẹ nhàng trượt qua làn da mảnh khảnh qua lớp áo.
Cử động của anh vừa như xoa dịu, vừa như trêu chọc, quen thuộc đến mức như đã lặp lại hàng nghìn lần.
Cả người Văn Viêm cứng đờ, sắc mặt càng thêm khó coi.
Từ Mãnh thấy hành động thân mật của họ, mí mắt giật mạnh, giận dữ quát lên: "Văn Viêm!"
Trong giọng quát ấy có cả cảnh cáo, nghi vấn, và sự kinh ngạc sâu sắc. Từ Mãnh có lẽ không thể hiểu nổi, tại sao Văn Viêm đã bị Cận Hành làm tổn thương đến mức ấy, mà vẫn dây dưa với anh ta?!
Trái tim Văn Viêm trầm xuống. Cậu vừa định mở miệng, thì cổ tay đột nhiên bị một lực nhẹ nhàng kéo lại, bị Cận Hành lôi về phía sau.
"Sắp đến giờ ăn tối rồi, đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Hay là tôi mời mọi người một bữa, tìm chỗ ngồi xuống nói rõ?"
Cận Hành làm như không nhìn thấy ánh mắt đầy đề phòng của Nhan Na và Từ Mãnh, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Nói xong, anh cũng không đợi họ đồng ý, đã cầm chìa khóa xe kéo Văn Viêm ra ngoài.
Những người còn lại nhìn nhau, cuối cùng cũng đành đi theo.
"Buông ra!"
Văn Viêm hất tay Cận Hành ra, hạ giọng quát lên đầy giận dữ: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!"
Cận Hành quay đầu nhìn cậu, đôi mắt trong bóng đêm tựa như ánh sao vỡ vụn: "Không làm gì cả, chỉ là nhiều năm không gặp, muốn mời họ ăn bữa cơm."
Anh thực sự đã lâu lắm rồi không gặp Từ Mãnh và mọi người, cũng thực sự rất nhớ những người bạn cũ.
Với thân phận hiện tại của Cận Hành, nếu mời khách ăn cơm thì hẳn là phải chọn nhà hàng cao cấp. Nhưng anh lại lái xe vòng vo qua những con đường ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng lại ở một khu phố cũ sắp bị giải tỏa. Bên lề đường có một quán nướng, khói nghi ngút, tiếng người nói cười rôm rả vang vọng khắp nơi.
Sau khi xuống xe, Từ Mãnh thấy nơi này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đây là đâu.
Chỉ có Văn Viêm nhận ra, đây chính là nơi họ từng học ngày trước. Những ký ức đau khổ, hỗn loạn lập tức ập về, khiến cậu không nhịn được mà nhíu chặt mày: "Ăn ở đây sao?"
"Quán này ăn ngon lắm, có thể thử xem."
Cận Hành nói xong liền xắn tay áo sơ mi trắng, chọn một bàn rồi ngồi xuống gọi món. Quán nướng này nằm đối diện trường học, khách quen phần lớn là học sinh, bọn họ – những người trưởng thành – ngồi giữa đám đông, trông có chút lạc lõng.
Nhan Na cảm thán: "Không ngờ trường học vẫn còn, tôi cứ nghĩ nó đã bị phá từ lâu rồi."
Ánh sáng qua kẽ lá bàng đổ bóng loang lổ. Họ ngồi chờ đồ ăn, một khoảng lặng kéo dài, phá vỡ bởi một bình bia được mang ra đầu tiên. Cận Hành đứng dậy, rót đầy ly cho từng người, cười nhẹ: "Tôi phải lái xe, không uống được, đừng để bụng."
Từ Mãnh liếc nhìn anh không vừa mắt: "Uống hay không thì kệ mày. Lát nữa Văn Viêm sẽ ở chỗ tao, mày cách xa cậu ấy ra."
Cận Hành chỉ mỉm cười, vẻ ngoài như người đàn ông giàu kinh nghiệm chốn thương trường: "Hai người chắc đã kết hôn rồi nhỉ? Có lẽ sẽ bất tiện. Căn nhà cũ đó là của Văn Viêm."
Ngụ ý, Văn Viêm không phải là kẻ không chốn dung thân.
"Này! Ý mày là sao hả?!"
Từ Mãnh lập tức muốn đập bàn, nhưng Nhan Na ngăn lại: "Thôi nào, ăn cơm trước đi. Anh đúng là nói nhiều thật."
Giống như Cận Hành luôn kiềm chế bản thân trước Văn Viêm, Nhan Na cũng là chiếc khóa bảo vệ cho Từ Mãnh. Bầu không khí trên bàn ăn một lần nữa trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng trò chuyện rôm rả của đám học sinh bàn bên, than phiền về bài vở bận rộn.
Văn Viêm từ đầu đến cuối không nói lời nào, cậu uống cạn từng ly bia, môi mím chặt, ánh mắt dán vào cánh cổng sắt han gỉ phía bên kia đường, chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn. Cho đến khi cơn say dâng trào, cậu mới gục xuống bàn với tiếng "cạch" vang lên—
Cậu say rồi.
Trong tù không được phép uống rượu, mấy năm sống trong lao ngục đã khiến tửu lượng của Văn Viêm – vốn không tệ – bị bào mòn đến cạn kiệt. Cậu gục xuống bàn, lẩm bẩm những lời không rõ ràng, chân mày nhíu chặt, ngay cả trong mơ cũng không yên ổn.
Thấy vậy, Cận Hành cởi áo khoác, khoác lên vai cậu, rồi đỡ Văn Viêm dậy, nói với Từ Mãnh và Nhan Na: "Tôi sẽ gọi thư ký đến đón hai người. Văn Viêm say rồi, tôi đưa cậu ấy về trước."
Nói xong, anh không chờ Từ Mãnh đáp lại, đã ôm lấy Văn Viêm say xỉn, đi thẳng qua con đường. Bóng hai người kéo dài dưới ánh đèn đường, dần dần hòa làm một, rồi bị bóng đêm nuốt chửng.
Cận Hành cố ý ghé sát hơn, muốn nghe xem Văn Viêm đang nói gì. Kết quả, anh chỉ nghe thấy cậu lẩm bẩm ngắt quãng: "Cận Hành..."
Cận Hành nhẹ đáp: "Ừ, anh đây." Giọng anh dịu dàng, mang theo ý cười.
Nhưng Văn Viêm lại nói: "Tha cho tôi đi..."
Lời vừa dứt, không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Văn Viêm có lẽ chưa say, hoặc có lẽ đã say đến mức không biết gì. Đôi mắt sắc bén của cậu trong bóng tối nhìn chằm chằm Cận Hành, bên trong cuồn cuộn sóng ngầm, như biển đen dậy sóng: "Cậu bây giờ có tiền, có địa vị... cũng đã học đại học rồi..."
"Đừng dính dáng tới một tên tù nhân như tôi nữa..."
Văn Viêm nói xong, đẩy mạnh Cận Hành ra, loạng choạng lùi lại hai bước. Cậu dựa vào thân cây bàng bên đường, khó nhọc hít thở, nước mắt đã chảy ra: "Cận Hành, điều tôi hối hận nhất trong cuộc đời này chính là ngày đó đã quen biết cậu tại nơi này!"
Nếu không quen biết, họ sẽ không đau khổ như vậy.
Học sinh gương mẫu và thiếu niên bất lương vốn không nên có giao điểm.
Cận Hành đứng nguyên tại chỗ, nhìn Văn Viêm như phát điên, vừa khóc vừa cười. Trong lòng anh bỗng chốc ngổn ngang cảm xúc. Cuối cùng, anh không nói lời nào, tiến lên ôm chặt Văn Viêm đang giãy giụa vào lòng, nghiêng đầu hôn đi giọt nước mắt mặn chát nơi khóe mắt cậu.
"Em không phải tù nhân, Văn Viêm."
Cận Hành ôm lấy Văn Viêm, nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, giọng nói khẽ mang chút mê hoặc: "Em còn nhớ đã nói gì ở đây không?"
Áo của Cận Hành mang mùi hương dịu nhẹ của nước giặt, giống hệt như năm xưa. Phía sau họ là ngôi trường cũ kỹ, dường như ngày mai họ sẽ lại bước vào học như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Văn Viêm thoáng chốc ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Tôi..."
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh một bóng dáng gầy gò, mặc đồng phục kẻ sọc xanh trắng, gương mặt sáng sủa, nụ cười của người đó đã chạm vào nơi sâu nhất, nhạy cảm nhất trong lòng cậu.
"Cận Hành..."
Cận Hành ôm lấy Văn Viêm: "Là anh."
Cận Hành: "Em đã nói gì khi đó, còn nhớ không?"
Văn Viêm đã say, cậu nhìn người đàn ông trước mặt – hoàn toàn không còn nét ngây ngô của năm xưa. Nhưng không hiểu vì sao, cậu vẫn thấy đối phương mỏng manh, cần được bảo vệ. Không kìm được, cậu lặp lại câu nói năm nào: "Sau này cậu theo tôi..."
"Tôi sẽ bảo vệ cậu."
Năm đó, Văn Viêm ngậm điếu thuốc, nụ cười nửa như trêu chọc nhìn Cận Hành – kẻ bị ai cũng có thể bắt nạt. Lời nói tưởng như bông đùa, nhưng lại là một lời hứa mà cả đời cậu đều cố gắng giữ gìn.
Nghe một lần, rung động một lần. Nghe vạn lần, rung động vạn lần.
Trái tim Cận Hành đập loạn nhịp. Anh đặt tay Văn Viêm lên ngực mình, nhắm mắt lại. Phải rất lâu, anh mới thốt ra một chữ: "Được."
Cận Hành đang lợi dụng việc người trước mặt đã say, anh ghé sát tai Văn Viêm, thì thầm một bí mật: "Văn Viêm, em không chỉ phải bảo vệ anh, mà còn phải yêu anh."
Bởi vì...
"Anh cũng yêu em."
Gió đêm thổi qua, xoa dịu mái tóc rối bời. Họ đi một vòng lớn, cuối cùng lại trở về nơi bắt đầu. Có lẽ mọi thứ đã thay đổi, nhưng trái tim thì không.
Kally: Ủa hết rồi hả, chưa có đủ mà, chời ơi mê cái thế giới này quá, người tha nên là tôi nè, khóc như chó luôn huhuhu. Quyển sau sẽ được đăng ở phần 2 nha, sắp đến giới hạn chương trên con watt gùiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro