Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện 2

Thời gian là thứ khó vượt qua nhất trên thế gian này.

Văn Viêm bị giam cầm trong ngục, bị nhốt trong suốt bảy năm. Cận Hành tự vẽ ra một nhà tù cho mình, trói buộc bản thân đến hai kiếp, cuối cùng phải chết đi một lần mới miễn cưỡng rút ra được, mạng sống đã tiêu hao hơn phân nửa.

Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng, chỉ cần Văn Viêm còn sống...

Chỉ cần Văn Viêm còn sống...

Trong đôi mắt đen kịt của Cận Hành dường như có một cơn sóng ngầm u tối cuồn cuộn, phảng phất toát lên sự cố chấp đầy bệnh hoạn, nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh đã mạnh mẽ áp chế nó xuống. Anh nhắm mắt lại, như thể dốc hết sức lực mà hôn lấy Văn Viêm, tựa hồ muốn nuốt trọn máu thịt và xương cốt của cậu vào bụng.

"Ưm——"

Văn Viêm ngửa đầu bất lực, giống như một con cá sắp chết khát. Cậu cào mạnh lên vai của Cận Hành, đầu ngón tay gần như đâm sâu vào thịt. Toàn thân cậu co giật run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc, chẳng rõ là đau đớn hay khoái cảm.

Đôi mắt Văn Viêm mở to, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong khoảnh khắc mơ hồ, một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy ra từ khóe mắt đỏ hoe, cuối cùng lăn dài xuống thái dương. Gương mặt của Cận Hành trong ánh trăng vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Những ngày tháng trong ngục tối, gương mặt này đã vô số lần hiện lên từ đáy lòng của Văn Viêm, để rồi lại bị cậu tự tay đập tan một cách tàn nhẫn.

Cận, Hành.

Cậu thầm gọi cái tên này, hàm răng nghiến chặt. Trong đó chất chứa hận, mang theo oán, mang theo nỗi đau không cách nào nguôi ngoai. Cuối cùng, tất cả những cảm xúc ấy cuộn tròn lại thành một khối, đầu lưỡi ngập tràn vị tanh ngọt.

Cận Hành ôm lấy Văn Viêm từ phía sau, kéo cậu vào trong lòng mình, rồi dần siết chặt vòng tay.

Anh ôm thật chặt, chặt đến mức không để lại bất kỳ khoảng trống nào cho không khí lọt vào. Như một kẻ sắp chết chìm dưới đáy biển, tuyệt vọng bám lấy một mảnh gỗ cứu sinh, chỉ cần buông tay là sẽ chết ngay lập tức.

Văn Viêm nhắm mắt lại thật mạnh, trong khoảnh khắc lại cảm nhận được một thứ chất lỏng nóng bỏng rơi xuống cổ mình, lặng lẽ ngấm vào, để lại một vệt ướt lạnh lẽo.

Cậu cố gắng cử động cổ, muốn ngoái lại nhìn, nhưng lại bị người phía sau siết chặt hơn, không thể nhúc nhích.

Cận Hành không nói một lời, chỉ im lặng ôm lấy cậu như vậy. Tựa như một kẻ nghèo túng đến tột cùng, cầm chặt trong tay mảnh vàng cuối cùng còn sót lại, chỉ để giữ lại một tia hy vọng sống sót.

Văn Viêm kiệt sức, cuối cùng cũng không giãy giụa nữa.

Trăng lặn ngày lên. Ngoài cửa sổ, bóng tối của đêm dần tan biến, nơi chân trời xuất hiện một vệt trắng nhạt, ánh sáng mờ ảo tràn vào phòng ngủ, chiếu lên sự hỗn độn đầy giường, cùng với hai người đang ôm lấy nhau.

Cận Hành không ngủ cả đêm. Một tia sáng nghiêng nghiêng rơi trên mặt anh, có phần chói mắt. Anh khẽ cử động đôi mắt, trong đó dòng nước tối mịt mù rút đi như thủy triều, dưới ánh nắng rực rỡ cuối cùng cũng khôi phục lại vài phần dáng vẻ của một người bình thường, ngay cả vòng tay ôm cũng dần nới lỏng.

Đúng bảy giờ, Văn Viêm theo phản xạ mở mắt ra. Cậu đột ngột ngồi bật dậy trên giường, toàn thân căng thẳng đề phòng, cho đến khi nhìn thấy cách bài trí xung quanh và Cận Hành bên cạnh, lúc này cậu mới nhớ ra mình đã ra khỏi ngục.

Cận Hành vào ban ngày lại là một con người hoàn toàn khác với ban đêm, không còn chút lạnh lẽo u tối nào. Anh tùy tiện khoác một chiếc áo, từ trên giường bước xuống, sau đó kéo Văn Viêm vẫn còn chưa tỉnh táo đi vào phòng tắm.

Vòi hoa sen mở ra, hơi nóng lan tỏa khắp phòng tắm.

Cận Hành khẽ chạm vào môi dưới bị tổn thương của Văn Viêm, không biết là bị đập vào đâu hay do cậu tự cắn, để lại một vết răng sâu. Giọng anh dịu dàng, ánh mắt cũng đầy ôn nhu: "Tắm xong rồi xuống ăn sáng, anh dẫn em đi ăn bánh bao ở tiệm dưới lầu mà em thích, phải đi sớm, trễ một chút là hết đấy."

Anh nói như thể mọi thứ đều rất đỗi bình thường, như lẽ hiển nhiên. Cứ như hai người bọn họ đã sống cùng nhau rất nhiều năm, những ngày như thế sẽ lặp đi lặp lại, ngày nào cũng sẽ cùng nhau xuống lầu ăn sáng.

Văn Viêm cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cậu đẩy Cận Hành ra, đôi mày nhíu chặt: "Không cần."

Thân hình săn chắc của cậu hiện lên mờ ảo giữa màn hơi nước, so với trước đây thì gầy hơn, nhưng cũng rắn rỏi hơn. Khuôn mặt có đường nét góc cạnh, không còn chút dáng vẻ thiếu niên, chỉ có đôi mắt vẫn giống như trước.

Cận Hành không để ý, như thể không nghe thấy gì, cúi đầu giúp cậu lau rửa dưới dòng nước ấm chảy róc rách. Bàn tay Văn Viêm rơi bên người siết thành nắm đấm, cơ bắp căng cứng, dường như sẵn sàng đấm anh bất cứ lúc nào, giờ không động thủ chỉ là vì đang cố gắng nhẫn nhịn.

Văn Viêm không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Rõ ràng hôm qua vẫn còn ở trong nhà tù lạnh lẽo, vậy mà hôm nay cậu lại bị Cận Hành đưa về nhà, lại còn không biết thế nào mà lên giường với anh, để hai người vốn đã xa cách nay lại quấn lấy nhau.

Cậu lùi một bước, tựa lưng vào gạch men lạnh buốt, tóc ngắn bị nước làm ướt sũng, đôi mắt đen nhiều hơn trắng, trông như một con quỷ nước: "Ra ngoài."

Văn Viêm nhìn chằm chằm Cận Hành, giọng nói trầm thấp khiến dòng nước nóng chảy ra từ vòi sen cũng như nguội bớt vài phần, lạnh lẽo đến cực điểm: "Ra ngoài!"

Động tác của Cận Hành thoáng khựng lại, sau đó thuận theo như nước chảy: "Được, anh xuống dưới mua bữa sáng trước. Em tắm xong mặc quần áo vào, đừng để bị cảm."

Nói xong, anh cầm một chiếc khăn từ trên giá, tiện tay lau khô tóc, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Cận Hành mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống lầu mua bữa sáng. Trước khi ra cửa, không biết nghĩ đến điều gì, anh dùng chìa khóa khóa trái cửa lại, lúc này mới rời đi.

Tám giờ sáng, Liễu Ti thấy đợi sẵn ở đầu phố. Công việc của cô là thư ký cho Cận Hành, tất nhiên phải luôn sẵn sàng chờ chỉ thị của sếp. Mặc dù Cận Hành chỉ bảo cô mua lại căn nhà này rồi không dặn dò gì thêm, nhưng cô cũng không dám tự ý đi chơi thư thái một mình.

Trong chốn công sở không có kẻ ngốc, mỗi người đều có một bộ quy tắc sinh tồn của riêng mình.

Liễu Ti ngồi trong xe, cúi đầu nhìn đồng hồ, vì sự nhạy cảm và tò mò bẩm sinh của phụ nữ, cô không kìm được suy nghĩ về mối quan hệ giữa Cận Hành và tên phạm nhân đó, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được gì.

Qua kính chắn gió, Liễu Ti thấy Cận Hành đang mua bữa sáng dưới lầu, mắt cô sáng lên, lập tức lấy một chiếc hộp từ ghế phụ, xuống xe đi tới.

"Cận tổng," Liễu Ti bước tới với đôi giày cao gót, đưa một chiếc hộp cho anh. Cô gái thị thành với phong cách thời thượng, trông hoàn toàn không hòa hợp với khung cảnh xung quanh.

Trong tay cô là một chiếc hộp điện thoại lớn hơn bàn tay một chút, nặng trĩu, kèm theo cả thẻ SIM. Đây là thứ Cận Hành bảo cô mua.

Cận Hành đang xách hai túi bánh bao nhỏ, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng, u tối trước kia. Anh nhận chiếc hộp từ tay Liễu Ti, mở ra xem qua rồi đóng lại: "Tôi cho cô nghỉ một tuần, có việc tôi sẽ gọi."

Liễu Ti suýt nữa reo lên vì vui sướng, nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp, cẩn thận hỏi: "Cận tổng, vậy khi nào chúng ta trở về thành phố A?"

Cô là thư ký, phụ trách sắp xếp hành trình, vé máy bay và khách sạn đều cần đặt trước.

Cận Hành không trả lời ngay, ngừng một chút rồi nói: "Để sau hẵng tính."

Nói xong, anh xoay người bước vào khu chung cư cũ kỹ, dáng người cao ráo, gầy gò. Những năm tháng bận rộn với công việc dường như đã gần như vắt kiệt sức lực của anh.

Liễu Ti đứng nhìn bóng lưng anh, bỗng cảm thấy thất thần.

Cận Hành đã là một người trẻ xuất chúng ở thành phố A, ngoại hình nổi bật, tài sản kếch xù. Nhưng Liễu Ti chẳng hề ghen tị với anh, một chút cũng không.

Làm việc nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ hiểu được tâm tư của người đàn ông này. Anh cô độc và lặng lẽ, lạnh lùng và xa cách. Đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, thế nhưng cả trong lẫn ngoài đều toát lên vẻ chết chóc.

Liễu Ti chưa từng thấy Cận Hành vui vẻ. Ký được hợp đồng lớn không vui, mỹ nhân tựa vào lòng cũng không vui, sống trong biệt thự đắt đỏ cũng không vui.

Anh sống, giống như đã chết.

Người ta kiếm tiền để vui vẻ, nhưng dường như Cận Hành chẳng bao giờ có cảm giác đó. Anh làm việc ngày đêm, chỉ để đổi lấy những con số hoàn toàn vô nghĩa với mình.

Có lần làm thêm ca đêm, Liễu Ti thấy Cận Hành một mình ngồi trong văn phòng rộng lớn, nhìn xa xăm qua cửa sổ mà không nhúc nhích. Bầu trời tối đen mịt mù tràn ngập, như muốn nhấn chìm anh.

Không ai biết gì về quá khứ của Cận Hành.

Người đàn ông này không có cha mẹ, cũng chẳng có thân thích, sống một mình như cỏ dại không rễ.

Mỗi ngày anh sống dường như đều là một sự dày vò, chỉ có chết đi mới được giải thoát. Nhưng nguồn cơn đau khổ là từ anh, hay từ người khác?

Lúc đó, Liễu Ti đứng ngoài cửa, lặng lẽ quan sát hồi lâu. Cô bỗng cảm thấy Cận Hành chỉ còn lại một cái xác không hồn, sống như cái xác biết đi, chỉ sống để mà sống. Linh hồn của anh có lẽ đã chết từ rất nhiều năm trước.

Nhưng nguồn gốc là từ tuổi thơ đầy đau khổ của anh, từ mùa hè năm mười tám tuổi, hay là từ ngày người nào đó bị tống vào tù? Ánh nắng gay gắt trên cao, lòng chết như tro tàn.

Trong lòng Liễu Ti đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: người đàn ông này sẽ không sống lâu được.

Người mất đi ý chí, không bệnh không tật cũng sẽ chết.

Ngay sau đó, cô lại tự làm mình sợ, vội xua tan cái ý nghĩ gần như lời nguyền ấy. Không ngờ rằng, lời nói ứng nghiệm. Đời trước, Cận Hành chỉ sống đến ba mươi lăm tuổi, một đời đầy thất bại, ngập tràn đau khổ, đến đó kết thúc.

Đứng tại chỗ quá lâu, đôi giày cao gót khiến cơ thể Liễu Ti lảo đảo. Cho đến khi bên tai vang lên tiếng còi xe chói tai, cô mới bị kéo trở về thực tại từ dòng ký ức. Cô cử động cổ chân tê dại, rồi xoay người lên xe.

Một tuần nghỉ phép, đủ để cô nghỉ ngơi thật lâu.

Cận Hành quá hiểu Văn Viêm. Cậu chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận ở lại như vậy. Anh xách bữa sáng, vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm bên trong.

Cận Hành không hề ngạc nhiên. Anh lấy chìa khóa từ túi ra mở cửa. Tiếng ổ khóa xoay nhẹ nhàng vang lên, cuối cùng khiến bên trong yên lặng lại.

"Cạch——"

Cửa mở.

Văn Viêm vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, vai đeo một cái túi, đó là toàn bộ gia sản của cậu. Đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, hành lý của kẻ ăn mày dưới gầm cầu chắc cũng nhiều hơn cậu.

Cận Hành nhìn cậu, Văn Viêm không hề né tránh, đôi mắt dài hẹp nhìn thẳng vào ánh mắt anh, bộc lộ tính cách cứng cỏi từ trong xương tủy vốn không hề thay đổi.

Cận Hành bước vào nhà, sau đó đóng cửa lại, giả vờ như không nhìn thấy chiếc túi trên vai Văn Viêm, kéo cậu ngồi xuống cạnh bàn ăn: "Ăn sáng đi."

Nói xong, anh ngồi xuống, mở hộp điện thoại. Anh lấy ra một chiếc điện thoại màu đen, lắp sim và khởi động máy, sau đó lưu số điện thoại của mình vào: "Cầm cái này mà dùng."

Anh mỉm cười, nhét chiếc điện thoại lạnh lẽo vào tay Văn Viêm. Trong danh bạ chỉ lưu duy nhất một số của anh.

Văn Viêm không động đậy, cũng không nói gì, đại khái muốn xem thử Cận Hành rốt cuộc định làm gì.

Cận Hành nghĩ, Văn Viêm vừa ra tù, cần một thời gian để hòa nhập với xã hội: "Vài ngày nữa anh dẫn em đi dạo một vòng, Từ Mãnh và Nhan Na chắc đang tìm em, tiện thể tụ họp một chút."

Nghe đối phương nhắc đến người cũ, Văn Viêm cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhưng vẫn muốn rời đi: "Nói xong rồi chứ?"

Ngụ ý trong lời nói, nếu đã nói xong thì hãy để cậu đi.

"Nói xong rồi, ăn sáng đi, nguội mất." Cận Hành đẩy bữa sáng đến trước mặt cậu, sau đó từ đĩa trái cây bên cạnh lấy một quả táo, chậm rãi gọt vỏ.

Lớp vỏ được gọt một vòng rồi lại một vòng, đều đặn và không đứt đoạn.

Văn Viêm cảm thấy anh đang giả ngu, cuối cùng mất kiên nhẫn, bất thình lình đứng bật dậy khỏi ghế, bước thẳng về phía cửa, nhưng tay cậu lại bị ai đó nắm chặt lấy.

Cậu quay đầu lại, thấy Cận Hành đang nhìn mình: "Em định đi đâu?"

Ánh mắt đối phương nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc, giống như một đứa trẻ ngây thơ.

Văn Viêm nhíu mày: "Không liên quan gì đến cậu."

Cậu dùng sức muốn rút tay về, nhưng lại bị đối phương giữ chặt hơn. Văn Viêm thấy vậy, trong lòng đột nhiên dấy lên cơn giận không rõ lý do, trán nổi gân xanh, cậu túm lấy cổ áo Cận Hành, nghiến răng nói: "Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?!"

Cận Hành đang làm gì? Rốt cuộc là vì cái gì?

Hối hận? Tự trách? Hay chuộc tội?

Văn Viêm không cần, cậu không cần bất cứ thứ gì, cậu không cần sự đồng cảm của người khác, càng không cần lòng thương hại của Cận Hành!

Cận Hành không nói gì, mặc cho cậu túm lấy, tay vẫn không buông: "Em đi đâu, anh sẽ đi theo đó."

Chưa kịp nói hết câu, anh đã bị Văn Viêm đấm một cú ngã nhào xuống đất. Chiếc ghế bị va chạm mạnh, ma sát trên mặt sàn phát ra âm thanh chói tai. Cả hai người đều im lặng.

Cận Hành ngã xuống đất, đưa tay ôm lấy miệng, cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt. Giữ nguyên tư thế đó, rất lâu sau cũng không nhúc nhích. Trong cổ họng anh toàn là vị tanh mặn.

Đây là lần đầu tiên Văn Viêm đánh Cận Hành.

Đó từng là người mà cậu bảo vệ trong lòng bàn tay, bảo vệ suốt ba năm cấp ba, lại đằng đẵng thêm bảy năm sau đó. Gần nửa cuộc đời thiếu niên của cậu đã trôi qua như vậy.

Văn Viêm không nỡ để Cận Hành bị người khác bắt nạt, nên luôn bảo vệ anh. Cậu không nỡ để anh vào tù, nên lại bảo vệ một lần nữa. Nhưng không ngờ cuối cùng cả hai lại rơi vào tình cảnh này.

Văn Viêm lảo đảo lùi lại một bước, trong lòng đầy ngỡ ngàng. Tay phải của cậu buông thõng bên người, đầu ngón tay run rẩy, lòng bàn tay tê cứng.

Cận Hành ngẩng đầu lên, khóe miệng có một vệt máu đỏ rực, chói mắt. Bên cạnh tay anh là con dao gọt trái cây vừa rơi xuống, anh chậm rãi siết chặt nó. Lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng bàn tay, máu đặc sệt nhỏ tí tách xuống đất.

"Văn Viêm..."

Giọng Cận Hành khàn khàn, mắt đỏ hoe nhìn cậu: "Nếu em hận anh, thì hãy giết anh đi..."

Văn Viêm nhìn vũng máu đỏ thẫm dưới đất, đột nhiên cảm thấy Cận Hành đã phát điên. Cậu theo bản năng bước lên một bước, nhưng rồi lại từ từ lùi lại. Hai hàm răng nghiến chặt, phát ra tiếng ken két, cuối cùng cậu đá mạnh chiếc ghế bên cạnh: "Mẹ kiếp, cậu đúng là một thằng điên!"

Văn Viêm đùng đùng bỏ đi, cửa bị đóng sầm lại, phát ra tiếng vang lớn.

Cậu dường như thực sự rời đi, một mình bước đi cô độc, không ngoảnh đầu nhìn Cận Hành thêm một lần nào nữa.

Cận Hành muốn đứng dậy khỏi sàn, nhưng lại không tài nào gom đủ sức lực, cuối cùng chỉ đành ngồi phịch xuống. Anh siết chặt con dao trong tay, dường như chỉ có sự đau đớn sắc bén ấy mới có thể mang lại cho anh chút sức lực, để rồi đổi lại là từng giọt máu tí tách rơi xuống.

Một cảm giác bất lực đáng sợ hơn cả ngạt thở quét qua toàn thân anh, khiến anh không thể nhấc mình lên nổi.

Cảm giác này chỉ xuất hiện khi anh còn nhỏ, vào ngày mẹ anh qua đời.

Cận Trường Thanh đã đem toàn bộ tiền bạc trong nhà đi đánh bạc, thua sạch không còn một xu, thậm chí đánh đổi cả mạng sống của vợ mình.

Cận Hành trước đây không đòi hỏi gì nhiều, thật sự không nhiều. Anh chỉ hy vọng mẹ mình còn sống, sống thật tốt, nhưng ông trời vẫn lấy đi mạng sống của bà. Sau đó, anh chỉ hy vọng có một người cha không nghiện cờ bạc đến thế, nhưng kết quả vẫn không được như ý.

Cuối cùng, khi đến trường, đó lại trở thành khởi đầu của một cơn ác mộng khác. Ngày qua ngày bị bắt nạt đã dập tắt mọi hy vọng của một thiếu niên về tương lai, thậm chí khiến anh không còn chút sức lực nào để tiếp tục sống.

Anh không có gì cả, một cuộc đời thất bại hoàn toàn, chỉ có thể níu lấy Văn Viêm, mới không đến nỗi thua một cách quá thảm hại.

Trong lúc mơ hồ, có thứ gì đó nóng bỏng rơi khỏi hốc mắt, nhưng Cận Hành không hề nhận ra. Anh cố gắng muốn đứng lên khỏi sàn nhà, Văn Viêm giận cũng được, muốn đi cũng được, anh nhất định sẽ đi theo cậu.

Anh yêu cậu,

Cậu cũng yêu anh...

Không biết mất bao lâu, Cận Hành mới loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất. Anh mặc kệ vết máu loang lổ trên áo, cũng không quan tâm dáng vẻ mặt mũi bầm dập của mình trông buồn cười đến mức nào, gắng sức bước đến mở cửa.

Thế nhưng, anh còn chưa kịp mở khóa, cánh cửa đã tự động mở ra. Bên ngoài, Văn Viêm đứng đó với sắc mặt âm trầm. Trên vai cậu đeo chiếc túi, tay xách một túi thuốc, "ầm" một tiếng mở cửa, sau khi vào nhà lại "ầm" một tiếng đóng cửa.

Cậu đã rời đi, nhưng lại quay về.

Sau khi xuống lầu, Văn Viêm lang thang trên phố một mình, đi cả nửa ngày mà không biết đi đâu, mơ hồ và lạc lõng. Cuối cùng, cậu ghé vào tiệm thuốc mua băng gạc và cồn i-ốt, rồi quay trở lại.

Cận Hành ngẩn người nhìn cậu, đôi mắt đỏ hoe, sống mũi cũng đỏ lên.

Văn Viêm rất cáu. Cậu không chút biểu cảm ném túi của mình xuống đất, thấy tay Cận Hành đầy máu, cậu túm lấy cổ áo anh, thẳng tay quăng người lên ghế sô pha.

Chiếc túi nhựa kêu loạt xoạt, mọi thứ bên trong rơi hết xuống bàn trà, lăn lóc khắp nơi. Văn Viêm túm lấy bàn tay bị dao cứa loạn xạ của Cận Hành, không tính là nhẹ nhàng mà sát trùng cho anh, sau đó rắc thuốc bột, quấn băng gạc từng vòng từng vòng.

Văn Viêm cảm thấy chắc chắn mình đã phát điên.

Tại sao cậu vẫn còn dây dưa với thằng điên này, tại sao chứ?!

Ánh mắt của Văn Viêm càng lúc càng tối lại, cậu bóp chặt cằm Cận Hành, đầy bực tức lau vết thương trên khóe miệng anh. Nhưng còn chưa kịp làm gì, eo cậu đã bị siết chặt, bị một người ôm chặt lấy.

Văn Viêm giãy giụa nhưng không thể thoát ra.

Trời biết Cận Hành lấy đâu ra sức mạnh lớn đến thế. Rõ ràng trước kia, bị người khác đấm một cú thôi đã chẳng đứng dậy nổi. Chính vì vậy, Văn Viêm mới không để anh phải vào tù.

Trong tù toàn là những loại người gì, Cận Hành yếu ớt như thế, lại không biết đánh nhau, vào đó rồi thì sống sao đây?

Cậu vẫn không nỡ để anh chịu khổ...

Văn Viêm từ trước đến nay chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm. Một khi đã quyết định, dù tốt hay xấu, đều nên tự mình gánh lấy.

Cậu cố sức muốn đẩy Cận Hành ra, nhưng cũng chỉ là vô ích. Chỉ cảm thấy sau gáy mình lạnh toát, có vô số giọt nước mặn chát lăn vào cổ áo, nóng rực đến mức khiến tim cậu bối rối.

Cận Hành đã rất lâu không khóc như vậy. Anh đỏ mắt nhìn cậu, như một đứa trẻ bị bỏ rơi: "Đừng để anh lại một mình..."

Đôi mắt anh đỏ au, những giọt lệ nóng hổi tuôn rơi. Anh run rẩy từng chữ: "Văn Viêm, đừng bỏ anh lại một mình..."

Toàn bộ sức lực trong người Văn Viêm dường như bị mấy lời đó rút cạn. Lồng ngực cậu phập phồng dữ dội, không biết nên nói gì, thân thể cứng ngắc, run rẩy không ngừng, đến cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Cận Hành ôm lấy cậu, ôm thật chặt, thật chặt. Như thể ôm lấy hy vọng cho phần đời còn lại, giọng anh khàn đặc: "Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa..."

Không bao giờ rời xa nhau nữa...

Anh chỉ có cậu, và cậu cũng chỉ có anh. Yêu hay hận, đời này vốn dĩ nên ở bên nhau, chẳng ai có thể chia lìa. Từ rất nhiều năm trước, dưới tán cây ngô đồng xanh mướt, khi hai người mang cặp sách trên lưng, mặc đồng phục trường, giữa biển người ngược xuôi mà bốn mắt giao nhau.

Từ khi đó, tất cả đã được định sẵn.

Họ sẽ cùng nhau thoát khỏi vực sâu, cùng sống tiếp, sống cho thật tốt...

Nửa đời trước, Văn Viêm đã bảo vệ Cận Hành, nửa đời sau, đổi lại là anh bảo vệ cậu. Ông trời không quá bạc đãi anh, cuối cùng cũng để lại một tia hy vọng, chỉ là kiếp trước ngu muội, để vuột mất khỏi tay mình.

Cận Hành hôn Văn Viêm, vị mặn chát của nước mắt hòa quyện với vị tanh ngọt của máu, tựa như dư vị của cả cuộc đời anh: "Anh yêu em..."

Thời gian qua đi, cuối cùng cũng có nơi để về. Giữa biển người mênh mông, cuối cùng cũng tìm được chốn dừng chân.

Anh chỉ chờ đến ngày mọi thứ yên bình, cùng cậu tay trong tay đi hết quãng đời còn lại.

Tác giả: Cuối cùng cũng viết xong rồi (khóc thành con lợn nhỏ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro