Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện 1

Edit: Kally | Do not reup!!!

𓍯𓂃𓏧♡

Năm trùng tinh 3612, Liên minh Đế quốc chính thức bãi bỏ Luật bảo vệ trùng đực, đồng thời soạn thảo lại các điều luật, quy định trùng cái và trùng đực sẽ được hưởng quyền bình đẳng. Toàn bộ nghị viên tổ chức biểu quyết thông qua, luật mới chính thức được ban hành.

Quá khứ mục nát như những trang sách đã lật qua, kỷ nguyên mới sắp đến.

Kể từ sự kiện trùng đực bị giam giữ, đã hơn ba tháng trôi qua. Phần lớn trùng đực đều được trùng quân dẫn về nhà, hiện đang trong giai đoạn quan sát. Quân đội đã thành lập tổ chuyên trách để định kỳ đến thăm, Sở Tuy cũng là một trong số đó.

Không còn cách nào khác, sau khi luật mới ban hành, anh đã quay lại quân đội làm việc. Nhiệm vụ này rơi vào tay anh. May mà chỉ cần phụ trách khu vực A là được, nên không tính là quá phiền phức.

Sở Tuy lần lượt đi thăm từng trùng đực còn trong giai đoạn quan sát, phát hiện ra đa số bọn họ đều có biểu hiện khá tốt. Các trùng cái hoặc trùng thị của họ đều đánh dấu "hài lòng" trên bảng khảo sát và ký tên vào biên bản tha thứ.

Thực ra, đây cũng là điều nằm trong dự đoán. Đa số trùng cái vốn rất dễ cảm thấy mãn nguyện, chỉ cần trùng đực đối xử tốt hơn một chút, làm sao đến mức phải gây ra những chuyện náo loạn lớn như trước?

"Chỉ còn lại người cuối cùng..."

Sở Tuy lật thêm một trang tài liệu, ánh mắt tìm kiếm và dừng lại trên chữ "Chad". Anh khẽ nhếch môi cười, cảm thấy có thể đây sẽ là một người quen cũ.

Sở Tuy ngồi phi hành khí đến khu vực nhà ở của Thượng tướng Horton, tay cầm bảng câu hỏi khảo sát, rồi bước tới ấn chuông cửa. Bộ trang phục trắng cùng đồng phục màu đen thẳng tắp của Liên minh khiến từng cử chỉ của anh đều toát lên vẻ điềm tĩnh và chững chạc.

Chuông vừa vang lên không bao lâu, cánh cửa liền mở. Từ sau cánh cửa thò ra một cái đầu nhỏ lông xù, gương mặt trẻ con của một trùng đực tò mò nhìn anh. Khi nhận ra đó là Sở Tuy, đôi mắt hắn sáng rỡ: "Là anh đấy à!"

Chad vẫn đơn thuần như trước.

Sở Tuy mỉm cười gật đầu: "Đã lâu không gặp."

Chad trông có vẻ tinh thần rất tốt: "Anh đến thăm tôi sao?"

Sở Tuy khẽ giơ bảng khảo sát trong tay: "Không, tôi đến để làm khảo sát tái thăm dò."

Nếu trùng cái hoặc trùng thị đánh dấu "không hài lòng" trong bảng khảo sát, đồng thời xuất hiện dấu hiệu tái phạm, trùng đực sẽ bị đưa trở lại quân bộ để điều tra và xét xử.

Chad ngay lập tức hiểu rõ ý của anh. Biểu cảm trên gương mặt lập tức chùng xuống, có chút tiếc nuối vì đã quá vội vàng mở cửa, nhưng cậu ta vẫn ủ rũ nghiêng người nhường lối: "Được rồi, mời vào."

Chỉ với hai chữ "mời vào", đã có thể nhận ra Chad hiện tại so với trước kia đã tiến bộ rất nhiều.

Sở Tuy bước vào phòng khách, liền thấy một trùng cái dáng người cao lớn vạm vỡ ngồi trên ghế sô pha. Tay áo hắn xắn đến khuỷu tay, để lộ làn da màu mật ong. Gương mặt hắn góc cạnh lạnh lùng, ánh mắt sắc sảo khiến người khác không dám dễ dàng tiếp cận. Đây chính là Thượng tướng Horton.

Sở Tuy đi thẳng vào vấn đề: "Chào ngài Thượng tướng Horton, tôi là đại diện của quân bộ đến để thực hiện khảo sát tái thăm dò."

Horton rõ ràng đã biết trước mục đích của anh, liền đứng lên khỏi ghế thể hiện phép lịch sự. Đợi khi Sở Tuy ngồi xuống, hắn mới quay lại vị trí, vẫn điềm đạm đáp lời: "Đã làm phiền."

Gương mặt Horton bình thản không gợn sóng, Sở Tuy khó mà nhìn ra được hắn có hài lòng với Chad hay không. Anh thói quen nhướn nhẹ mày, tiếp tục nói: "Chuyện là thế này, trùng đực Chad của ngài trước đây từng có tiền án tại quân bộ. Vì vậy, chúng tôi cần tiến hành tái thăm dò định kỳ. Xin hỏi trong ba tháng qua, cậu ta có tái phạm hành vi cũ, gây tổn thương thể xác cho ngài không?"

Chad đứng bên cạnh, lặng lẽ dựng tai nghe ngóng, có vẻ vô cùng căng thẳng.

Horton liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại thu ánh mắt về: "Không."

Sở Tuy đưa bảng khảo sát qua: "Đã vậy, xin ngài điền vào bảng ý kiến này. Nếu ngài không muốn tiếp tục duy trì quan hệ bạn đời với cậu ta, có thể đánh dấu 'không hài lòng' và nộp đơn xin hủy bỏ hôn nhân tại quân bộ."

Nghe vậy, Chad bất giác cắn nhẹ đầu ngón tay. Xong rồi xong rồi, Horton vẫn chẳng nói chuyện nhiều với cậu ta, liệu có phải sẽ đánh dấu không hài lòng? Cậu ta cố gắng vươn cổ nhìn xem Horton đang điền gì, nhưng động tác của trùng cái quá nhanh, chỉ hai ba giây đã hoàn tất, cậu ta không kịp thấy gì.

Sở Tuy nhận lại bảng khảo sát, liếc nhìn qua rồi cất vào hồ sơ: "Được rồi, cảm ơn sự phối hợp của ngài."

Nói xong, anh chuẩn bị đứng dậy rời đi. Horton thấy vậy cũng đứng lên khỏi ghế, tuy ít nói nhưng lại rất chu toàn lễ nghi: "Để tôi tiễn ngài."

Chad vội vã xen ngang: "Để em tiễn anh ấy cho."

Nói xong, cậu ta nháy mắt ra hiệu với Sở Tuy, rồi dẫn anh ra cửa. Nhân lúc Horton không chú ý, hắn khẩn thiết hỏi: "Anh ấy đánh dấu gì vậy? Cho tôi xem được không?"

Sở Tuy cảm thấy thú vị, liền hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ anh ta sẽ chọn gì?"

Chad tội nghiệp lắc đầu: "Tôi không biết."

Cậu ta thực sự không biết. Horton quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc, chẳng bao giờ biểu lộ rõ ràng. Dù gần đây thỉnh thoảng họ có nói chuyện, nhưng cũng không nhiều. Thậm chí ngay cả lúc ở trên giường, hình như cũng chẳng khác gì so với trước đây.

Thấy Chad ủ rũ cúi đầu, Sở Tuy động lòng trắc ẩn, mở bảng khảo sát cho cậu ta xem. Trên mục trả lời, toàn bộ đều đánh dấu "hài lòng". Anh nhìn cậu ta đầy ẩn ý: "Sau này phải đối xử tốt với trùng cái. Quân bộ sẽ còn quay lại thăm dò định kỳ."

Chad lập tức sáng bừng đôi mắt, không ngờ Horton lại đánh dấu "hài lòng" toàn bộ. Cậu ta vui vẻ nói nhanh như gió: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh!"

Nói xong, cậu ta đóng cửa cái rầm, quay về nhìn trùng cái đang ngồi xử lý công vụ trên sô pha. Chad rón rén đến gần, thử thăm dò ôm lấy hắn, vui mừng gọi tên: "Horton..."

Có lẽ vì còn trẻ nên Chad luôn thích làm như vậy, mặc cho Horton phần lớn thời gian đều không đáp lại.

Chad hỏi: "Anh chọn 'hài lòng' thật sao?"

Do động tác của cậu ta, tập tài liệu đặt trên đùi Horton rơi xuống. Horton liếc qua, nhặt lại một cách bình thản, tiếp tục cúi đầu xem xét, khẽ ừ một tiếng, giọng điệu không rõ cảm xúc.

Chụt!

Chad bất ngờ hôn hắn một cái.

Động tác lật tài liệu của Horton dừng lại một chút, nhưng nghe thấy Chad ngại ngùng lẩm bẩm: "Em sẽ cố gắng tốt hơn. Sẽ không bao giờ đánh anh nữa..."

Horton không nói gì, mãi một lúc sau mới khẽ đáp lại bằng một tiếng "Ừ" không rõ ràng.

Sở Tuy hoàn thành xong chuyến khảo sát và trở về nhà. Không biết có phải vì thời gian này bị cảm lạnh hay không, đầu anh hơi ong ong, khó chịu. Anh không dám uống thuốc bừa bãi, chỉ uống một cốc nước ấm rồi nằm trên ghế sô pha xem chương trình trên tinh võng. Kết quả là, chẳng mấy chốc, anh đã ngủ thiếp đi.

Anh mơ một giấc mơ.

Trong mơ, anh trở lại đêm tổ chức lễ kết hôn với Arnold. Sau khi khách khứa ra về, không gian chỉ còn lại sự yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, ánh sao lấp lánh, bóng cây khẽ lay động.

Sở Tuy ngồi trên mép giường, nhìn đôi bàn tay của mình, sau đó đưa mắt về phía những món đồ trang trí trên bàn. Trên tủ đầu giường có một chiếc đèn pha lê, ánh sáng rực rỡ, phản chiếu những tia sáng lấp lánh. Tuy nhiên, trong đêm tân hôn, chiếc đèn ấy đã bị anh ném vỡ tan trong cơn giận dữ.

Sở Tuy ngồi một lúc, vẫn có chút không hiểu rõ tình hình. Đang định đứng dậy ra ngoài xem thử, ai ngờ ngay lúc ấy, cửa ngoài bỗng phát ra tiếng "cạch" rồi mở ra. Anh lại ngồi xuống.

Một trùng cái tóc bạc bước vào phòng. Khi đôi giày quân đội chạm xuống đất, không phát ra chút âm thanh nào. Cậu có một đôi mắt xanh lam sâu thẳm, dung mạo tuấn tú, lạnh lùng. Vì làn da quá trắng, đôi môi của cậu như được phết qua một lớp son đỏ, quyến rũ đến mê hoặc lòng người.

Sở Tuy không động đậy, ánh mắt chậm rãi dừng trên cầu vai của cậu. Kết quả, anh phát hiện ra đó là quân hàm thiếu tướng.

Chuyện này thật không bình thường, rõ ràng Arnold là một thượng tướng.

Sở Tuy cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất giống với lúc bọn họ vừa mới kết hôn, khiến anh không phân biệt được đây là mơ hay thực. Anh ngẩn người một lúc lâu, không biết nên phản ứng ra sao.

Trùng đực trông có vẻ không thích cuộc hôn nhân này. Trong lễ kết hôn, anh chỉ xuất hiện qua loa rồi lập tức quay lưng đi lên lầu, thể hiện rõ ràng sự khó chịu và ghét bỏ.

Arnold không biết liệu việc cậu bí mật điều chỉnh tỷ lệ ghép đôi để dẫn đến cuộc hôn nhân này là đúng hay sai. Cậu bước tới, lặng lẽ quỳ xuống bên chân Sở Tuy, từng chiếc cúc áo được cậu tháo ra, rồi cậu cởi bỏ chiếc áo trên người.

Cơ thể lạnh trắng của cậu lộ ra trong không khí, trên lưng vẫn còn vết sẹo chưa lành, đó là vết thương cậu nhận được trên chiến trường. Do cận kề giai đoạn huyết mạch bạo loạn, khả năng tự lành của cơ thể suy giảm, cậu buộc phải được điều về hậu phương.

Trùng đực thích những á thư mềm mại. Thể chất mạnh mẽ của trùng cái quân đội rõ ràng không được họ ưa chuộng. Mặc dù Arnold đã được xem là mảnh mai trong số trùng cái quân đội, nhưng vóc dáng cậu vẫn rất rắn chắc, các đường cơ bắp trơn mượt và đẹp đẽ.

Cậu cúi mắt xuống, giọng nói phát ra: "Hùng chủ..."

Thanh âm của Arnold không để lộ cảm xúc, khiến người ta khó đoán được tâm trạng của cậu. Giọng nói ấy bình lặng, tê dại, nếu lắng nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó có một chút căng thẳng mà khó nhận ra. Nhưng người không quen thuộc thì chỉ nghĩ rằng cậu quá lạnh lùng kiêu ngạo.

Arnold đã gần đến bờ vực huyết mạch bạo loạn, các chức năng và thể chất của cậu đang dần suy giảm. Chiếc vòng kiềm chế trên cổ tay cậu nén chặt tinh thần lực đang bạo loạn trong cơ thể, để tránh gây thương tổn cho trùng đực.

Trùng cái cần tin tức tố từ trùng đực, nhưng họ thường phải chịu đựng thương tích khắp người để làm hài lòng đối phương, mới có thể nhận được sự xoa dịu.

Arnold quỳ xuống, lấy từ ngăn kéo ra một chiếc roi đã chuẩn bị sẵn từ trước. Cậu hai tay dâng lên Sở Tuy, đầu ngón tay trắng nõn được làm nổi bật bởi màu đen của chiếc roi, hơi lộ vẻ xanh tái không rõ là do căng thẳng hay vì nguyên do khác. Cậu khẽ nói: "Mời ngài sử dụng..."

Cậu đại khái cũng biết tính cách lạnh lùng của mình không được yêu thích, nói xong câu ấy, cậu thử cười một chút. Đáng tiếc là vì không hay cười, nụ cười ấy trông rất gượng gạo, như bị ép buộc mà thành. Chẳng mấy chốc, nụ cười ấy liền biến mất, trở lại với dáng vẻ ban đầu.

Hình ảnh này của Arnold khiến Sở Tuy cảm thấy vừa xa lạ, vừa lâu không gặp. Anh từ từ nghiêng người, chăm chú quan sát cậu, rõ ràng nhận ra cơ thể Arnold căng thẳng trong khoảnh khắc, mang theo một chút căng thẳng khó nhận ra.

Arnold cúi thấp đầu, hơi thở nhẹ nhàng, dường như sợ làm kinh động điều gì đó.

Đây là hùng chủ mà cậu tự mình chọn, dù tốt hay xấu, cậu đều phải chấp nhận...

Đôi tay vẫn nâng chiếc roi, thời gian dần trôi qua khiến chúng trở nên tê cứng. Đối với một quân trùng cái, điều này chẳng đáng là gì, nhưng huyết mạch của Arnold đã gần đến bờ vực bạo loạn. Nếu không nhận được tin tức tố xoa dịu, cậu sẽ nhanh chóng bước vào giai đoạn hóa cứng.

Cuối cùng, Sở Tuy cũng hành động, nhưng thay vì đánh, anh lại cầm lấy chiếc roi từ tay Arnold. Cậu nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi cơn đau rơi xuống lưng mình. Nhưng một lực kéo mạnh bất ngờ truyền đến từ cổ tay cậu, khiến cậu mất thăng bằng, nhào vào một vòng tay xa lạ.

Sở Tuy xoay người đè Arnold xuống dưới, cả hai rơi vào chiếc giường mềm mại. Anh nhìn chiếc roi trong tay, sau đó buông tay ném nó xuống đất.

Lần đầu tiên ở gần hùng chủ như vậy, đầu óc Arnold trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng. Nhận ra hành động của Sở Tuy, cậu vô thức nắm chặt đầu ngón tay, mí mắt khẽ run: "Hùng chủ...?"

Tại sao lại ném chiếc roi đi?

Dáng vẻ non nớt và bất an này rõ ràng khiến Sở Tuy hài lòng. Anh không nói gì, chỉ tháo chiếc vòng kiềm chế trên cổ tay Arnold ra. Dù sao thứ này cũng không thoải mái khi mang. Làm xong, anh trầm giọng hỏi: "Ừm, muốn nói gì?"

Ánh mắt của Sở Tuy trong màn đêm trở nên sâu thẳm, khiến người khác mặt đỏ tim đập. Arnold bất giác không dám nhìn thêm, lặng lẽ nắm chặt ga giường dưới thân. Những cảm xúc tê dại hay bình lặng bị từng chút từng chút xé toạc, cậu mới nhận ra sâu thẳm trong lòng vẫn còn một tia mong đợi yếu ớt.

Tựa như ngọn nến nhỏ trong gió lạnh, yếu ớt đến mức một làn gió cũng đủ thổi tắt.

Arnold không biết nên nói gì. Cảm nhận được chiếc vòng kiềm chế bị hùng chủ tháo ra, cậu theo bản năng ngăn lại: "Ngài..."

Sở Tuy nhìn cậu: "Sao vậy?"

Arnold ngừng một chút, nói: "Em sẽ làm ngài bị thương..."

Sở Tuy nhàn nhạt nhướng mày: "Vậy em có làm không?"

Đương nhiên là không.

Arnold đành để Sở Tuy tháo chiếc vòng kiềm chế ra. Sự trói buộc dần tan biến, cơ thể vốn yếu ớt của cậu cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức lực, không còn khó chịu như trước.

Sở Tuy cũng không rõ đây là mơ hay thực. Nhưng chỉ cần Arnold vẫn còn ở đây, anh nghĩ chuyện này không có vấn đề gì. Anh vuốt ve dái tai Arnold một lát, cố gắng nhớ lại lúc kết hôn đã xảy ra những gì. Nhưng cuối cùng, anh chỉ nhớ mang máng đó không phải là ký ức vui vẻ.

Trong lúc anh đang mải mê suy nghĩ, cổ áo bỗng nhiên bị một đôi tay cởi ra. Cúi mắt nhìn xuống, hóa ra là Arnold. Anh cố ý hỏi bằng giọng thấp: "Em đang làm gì thế?"

Lòng bàn tay Arnold hơi rịn mồ hôi, nghe vậy thì động tác khựng lại. Mái tóc ngắn màu bạc rũ xuống che khuất đôi mắt, trông có phần luống cuống: "Xin hãy để em hầu hạ ngài..."

Sở Tuy nghĩ thầm, Arnold lúc này sao lại non nớt như vậy. Anh từ từ cúi người xuống, đáp khẽ: "Được."

Mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.

Phần sau Arnold hoàn toàn không biết phải làm thế nào, đều do Sở Tuy dẫn dắt. Khi trùng đực nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cậu, đồng tử Arnold vì kinh ngạc mà co lại trong khoảnh khắc, nửa khuôn mặt cậu tê rần.

Sở Tuy giữ lấy gáy cậu, thành thục hôn môi. Arnold rõ ràng lúc này chẳng biết gì về chuyện ấy, động tác đáp lại có phần vụng về, thậm chí còn va chạm đến mức răng cộp vào nhau, càng làm cậu thêm bối rối.

Sở Tuy khẽ hỏi: "Em có sợ đau không?"

Làm chuyện này sẽ rất đau, đây vốn là một bí mật mà tất cả trùng cái đều ngầm hiểu với nhau. Arnold nhớ đến nội dung được ghi trong sổ tay Hùng quân, cậu lặng lẽ trở mình trong bóng tối, sau đó quỳ nửa người trên giường để tiện cho Sở Tuy hành động, rồi thấp giọng đáp: "Không sao đâu."

Trên lưng cậu vẫn còn vết thương để lại từ lần tiêu diệt dị thú trước đó. Sở Tuy bỗng như có một linh cảm kỳ lạ, cúi xuống hôn lên vết sẹo ấy, rồi lần theo vết hôn mà chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Arnold vịn vào mép giường để giữ vững cơ thể, nhưng lại không cảm nhận được chút đau đớn nào, ngược lại là một cảm giác ngứa ngáy đến khó chịu, tựa như có chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng lướt qua người cậu, khuấy động từng đợt sóng nhỏ. Đôi mắt xanh lam của cậu vì kích thích mà ngập nước, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp hơn.

Hình như... không đau chút nào...

Đồng tử Arnold dần tan rã, ánh mắt mất đi tiêu cự. Cậu không biết đã phải dùng bao nhiêu sức lực để nuốt xuống tiếng rên rỉ nghẹn ngào trong cổ họng. Sở Tuy xoay người cậu lại, để cậu đối mặt với mình, giữ lấy cằm cậu mà hôn, đầu lưỡi xâm nhập qua đôi môi đang khẽ run, quấn lấy nhau một cách đầy mê hoặc.

Sở Tuy khẽ gọi cậu, giọng nói pha chút ý cười: "Arnold."

Dưới sự xoa dịu của thông tin tố từ hùng chủ, tinh thần lực đang hỗn loạn trong cơ thể Arnold dần lắng xuống. Cậu bám lấy lưng Sở Tuy, giọng nói mang theo hơi thở gấp: "Vâng... hùng chủ..."

Sở Tuy hỏi: "Em có đau không?"

Arnold ngước đôi mắt ướt át nhìn anh, rồi khẽ lắc đầu, trên cổ bắt đầu lan ra một tầng đỏ ửng: "Không... không đau..."

Sở Tuy thầm nghĩ, trùng cái này sao trông lại có vẻ ngây ngô như vậy. Anh ôm lấy cậu, từ đầu giường lăn xuống cuối giường, rồi lại từ cuối giường lăn lên đầu giường, cuối cùng thế nào mà lại lăn thẳng xuống thảm lông mềm mại, lúc này mới chịu dừng lại.

Nhịp tim của Arnold vẫn còn rối loạn, hàng mi dài và rậm của cậu bị mồ hôi làm ướt, dính lại thành từng cụm. Cậu lặng lẽ chờ đợi một lúc, thấy Sở Tuy không có ý định tiếp tục, liền nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của anh, hơi ngập ngừng rồi thấp giọng hỏi: "Hùng chủ, để em hầu hạ ngài rửa mặt nhé..."

Sở Tuy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: "Hửm?"

Arnold nhặt chiếc áo sơ mi rơi dưới đất lên, khoác lên người anh. Đôi tai đỏ ửng, cậu khẽ giải thích: "Ban đêm nhiệt độ thấp, ngài sẽ dễ bị bệnh."

Bị bệnh?

Nghe thấy từ này, Sở Tuy dường như nhớ ra điều gì. Anh đang định đứng dậy thì bỗng cảm thấy một cơn đau nhói như kim châm truyền đến từ cánh tay. Theo bản năng, anh sờ lên chỗ đau, không ngờ lại đột nhiên cảm thấy cơ thể mất đi trọng lực, mạnh mẽ run rẩy một cái, rồi tỉnh dậy từ trong mộng.

"Hùng chủ? Hùng chủ?"

Sở Tuy mơ màng mở mắt, nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình. Sau một hồi cố gắng lấy lại tiêu cự, anh nhìn thấy Arnold đang lo lắng nhìn mình. Đầu óc hỗn loạn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ: "Anh bị làm sao vậy..."

Arnold đỡ anh uống một ly nước ấm, thấp giọng giải thích: "Ngài bị bệnh, toàn thân nóng ran. Em vừa tìm bác sĩ đến tiêm cho ngài một mũi."

Dường như rất tự trách, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Tuy từng chút một, lại đưa tay thử độ nóng trên trán anh: "Thật xin lỗi, đã để ngài ở nhà một mình."

Sở Tuy nhìn thấy trên cánh tay mình có một vết kim nhỏ, tám phần là do bác sĩ tiêm. Chả trách trong giấc mơ lại đau như vậy. Anh nằm gối đầu lên chân Arnold, nhắm mắt lại hồi thần một lát, cảm thấy tinh thần khá hơn mới mở mắt ra.

Sở Tuy ngồi thẳng dậy, nhìn Arnold, đột nhiên hứng thú nói: "Vừa nãy anh mơ một giấc mộng."

Arnold thấy anh dường như đã có tinh thần, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sửa lại mái tóc có phần lộn xộn của anh, thuận miệng hỏi: "Ngài mơ thấy gì vậy?"

Ai ngờ Sở Tuy lại lắc đầu, không nói nữa.

Ngại quá, không kể được.

Arnold tuy đoán được suy nghĩ của Sở Tuy, nhưng không thể biết tường tận. Thấy anh có ý muốn giấu diếm, cậu khẽ mỉm cười, cố tình hỏi: "Ngài mơ thấy ác mộng sao?"

Không ngờ Sở Tuy lại hứng thú hỏi ngược lại: "Mơ thấy em thì tính là ác mộng à?"

Arnold ngẩn người, đây là lần đầu tiên trong đời cậu bị nghẹn lời như vậy. Hồi thần lại, cậu đưa tay giữ lấy mặt anh, nụ cười trên môi càng sâu: "Ngài mơ thấy em sao?"

Sở Tuy nhướng mày nhàn nhạt, nghĩ thầm không chỉ mơ thấy cậu, mà còn làm mấy chuyện không đứng đắn nữa. Anh vén chăn đứng dậy, lại phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ: "Anh không phải đang nằm trên sô pha ở phòng khách sao?"

Arnold đứng phía sau anh, đã cởi áo khoác quân trang lạnh lùng, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, toát lên vẻ sạch sẽ và mềm mại. Nghe vậy, cậu giải thích: "Ngài bị bệnh, nên em đã đưa ngài về phòng ngủ."

Sở Tuy nhìn cậu, nhạy bén bắt được từ khóa: "Đưa?"

Arnold nhịn cười, nghiêm túc đáp: "Bế."

Bế về phòng ngủ.

Sở Tuy lại nói: "Lần sau không được bế nữa."

Đàn ông mà còn bị bế, mất mặt quá. Nếu bế thì cũng phải là anh bế Arnold mới đúng.

Arnold không tranh luận với anh, lại đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Sở Tuy, mỉm cười nói: "Em xuống lầu chuẩn bị bữa tối cho ngài nhé?"

Sở Tuy gật đầu, sau đó nắm lấy tay cậu hôn một cái.

Dù đã bao lần như vậy, mỗi khi được Sở Tuy hôn, đầu tai Arnold vẫn đỏ bừng. Cậu lặng lẽ ra khỏi phòng, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Sở Tuy sờ lên gáy mình, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, thầm nghĩ bầu trời của trùng tộc thật sự rất đẹp.

【Bây giờ anh có phải đột nhiên cảm thấy nơi này rất đẹp không?】

Hệ thống không biết từ khi nào đã hiện hình trong không trung. Sở Tuy kinh ngạc nhìn nó: "Hử? Sao cậu lại ra đây?"

Hệ thống đáp: 【Sở Tuy, tôi phải đi rồi.】

Nó phải rời đi thôi...

Sở Tuy nghe vậy sững lại. Thành thật mà nói, hệ thống đã đồng hành với anh suốt một quãng thời gian dài, giờ đột ngột rời đi, trong lòng anh vẫn có chút không nỡ: "Đi? Cậu đi đâu?"

Đôi cánh sau lưng hệ thống khẽ vỗ nhẹ: 【Tôi còn nhiệm vụ khác cần phải làm.】

Sở Tuy lập tức hiểu ra: "Ồ, cậu lại đi gây họa cho ký chủ khác, đúng không?"

Hệ thống chỉnh lời anh: 【Là cải tạo, không phải gây họa.】

Sở Tuy gật đầu, im lặng một lúc lâu cũng không nói gì. Qua một hồi, anh mới cất giọng: "Thế cậu đi đi..."

Trông anh có vẻ hơi buồn bực.

Hệ thống dừng lại một chút, sau đó bay đến vỗ nhẹ vào đầu anh bằng đôi cánh của nó, mất một lúc lâu mới thốt ra ba chữ: 【Anh phải ngoan.】

Đứa trẻ ngang ngược không hiểu chuyện ngày nào, giờ đã trưởng thành rồi.

Hệ thống lại nói: 【Tôi đi đây...】

Lời vừa dứt, bên tai Sở Tuy vang lên một loạt âm thanh thông báo tháo gỡ chương trình.

【Đinh! Chương trình rút lui khởi động, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.

Bắt đầu chạy chương trình tự kiểm tra,

Tự kiểm tra hoàn tất.

Đang tháo gỡ ràng buộc,

20%

50%

100%

Tháo gỡ thành công.】

Dường như có thứ gì đó trong cơ thể đang chậm rãi tách rời ra, cuối cùng hoàn toàn lìa khỏi anh. Sở Tuy nhìn thấy thân thể màu xanh nhạt của hệ thống bay ra ngoài cửa sổ. Anh vô thức mím môi, một lúc sau lại đột nhiên cười mắng: "Cái quả bóng thối này..."

Chính giữa phòng ngủ treo một bức thư pháp, đó là chữ anh tự tay viết, một chữ "Nguyên" ngay ngắn và chỉnh tề.

Nguyên, chính là nơi khởi đầu của vạn vật.

Nguồn cội của sông ngòi, cũng là nơi lá rụng trở về.

Kiếp trước, Sở Tuy sống như một con trùng. Còn kiếp này, anh không nên quên đi nơi mình bắt đầu, huyết mạch đang chảy trong cơ thể, và mảnh đất đã từng dưới chân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro