Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87

Thịnh Xuyên và Tống Minh Tuyết im lặng đối diện một lúc, cuối cùng cũng chậm chạp nhớ ra chiếc xe cam kia, không biết để ngoài đường có bị trộm không. Theo bản năng, anh định lấy điện thoại gọi cho chú Thành, nhưng Tống Minh Tuyết đã lên tiếng: "Chú anh nhờ tôi nhắn lại với anh rằng, có khách đặt hàng nên chú đã về quê hái thêm cam, bảo anh tự bắt xe về."

Nói xong, cô ý nhị nhắc nhở thêm: "Tôi đã bảo với chú là bạn của anh đang nhập viện, anh đang chăm sóc ở đây, chưa về được."

Thịnh Xuyên chưa nghĩ ra cách nào để giải thích với chú Thành về sự biến mất kỳ lạ của mình. Nghe vậy, anh dừng lại một chút, cất điện thoại vào túi, rồi gật đầu nói: "Cảm ơn cô."

Tống Minh Tuyết nghĩ thầm, đúng là phiền thật. Cả đời cô đến giờ chưa từng bán cam bao giờ. Cô thu dọn hộp thuốc, đứng dậy nói: "Không làm phiền hai người nữa, tôi xin phép đi trước."

Thịnh Xuyên mân mê chai thuốc trong tay, đi theo ra ngoài: "Tôi tiễn cô."

Thẩm Úc ngồi trên ghế sofa, mái tóc rối xõa che khuất mắt, cả người toát ra vẻ u ám, tái nhợt, trông không có chút sức sống. Nghe thấy lời của Thịnh Xuyên, cậu khẽ nhướng mắt, tựa hồ nghĩ rằng anh lại muốn tìm cách chạy trốn, đôi môi thoáng cong lên một nụ cười mỉa mai rồi nhanh chóng biến mất.

Khi tiễn Tống Minh Tuyết ra cửa, Thịnh Xuyên liền thấy mấy vệ sĩ đứng bên ngoài đồng loạt nhìn anh, liền hiểu ngay vấn đề. Anh dừng bước rất thức thời, khép cửa lại một nửa, hỏi Tống Minh Tuyết:

"Cậu ấy mắc bệnh gì vậy?"

Tống Minh Tuyết nghe vậy, suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra một khái niệm chung chung: "Bệnh tâm lý."

Ánh mắt Thịnh Xuyên tối lại: "Trước đây cậu ấy chỉ giả vờ..."

Tống Minh Tuyết ngắt lời: "Tôi cũng từng nghĩ là giả, nhưng thực tế, cậu ấy thực sự mắc bệnh."

Cô mở hồ sơ bệnh án của Thẩm Úc, giải thích: "Cậu ấy thường xuyên mất ngủ suốt đêm, thậm chí hay nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Nhưng những ký ức đó chỉ khiến cậu ấy co giật thần kinh và đau đớn, ngay cả ăn uống cũng không bình thường, tính khí thì thất thường, dễ mất kiểm soát. Mỗi ngày, cậu ấy chỉ có thể ngủ được bốn đến năm tiếng nhờ vào thuốc."

Cô dừng lại một chút, rồi kết luận: "Cậu ấy rất đau khổ, nhưng bên cạnh không có ai giúp được."

Đúng vậy, thực sự không có ai giúp được cậu ấy.

Trong vườn trồng đầy cây ngân hạnh, nhưng khi đến mùa, lá rụng đầy đất, trải thành một con đường vàng óng. Tống Minh Tuyết vén mái tóc bị gió thổi rối ra sau tai, nói với Thịnh Xuyên: "Thuốc tôi đưa cho anh thực ra chỉ là vitamin. Thẩm tiên sinh đã không thể tiếp tục dùng thuốc an thần nữa. Dùng lâu sẽ gây ra sự phụ thuộc. Nếu có thể, hãy giúp cậu ấy đi."

Nói xong, cô khẽ gật đầu, xách hộp thuốc rời đi.

Thịnh Xuyên đứng trước cửa, không biết đang nghĩ gì. Trong đầu anh chỉ hiện lên dáng người gầy gò quá mức và ánh mắt u ám, nhạy cảm của Thẩm Úc. Anh nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới quay người vào trong.

Thẩm Úc đang xem tivi, nhưng cậu chẳng xem vào được gì, phần lớn thời gian đều ngồi thẫn thờ một mình. Thế nhưng, ngồi chưa được mười phút, tâm trạng cậu lại trở nên bực bội, không kiểm soát được mà nổi giận hoặc đập phá đồ đạc.

Hôm nay lại hiếm hoi, cậu kiên nhẫn ngồi xem được mười lăm phút, với điều kiện là phải bỏ qua việc các kênh chương trình trên màn hình liên tục thay đổi và chiếc điều khiển gần như bị cậu bấm hỏng.

Thịnh Xuyên bước vào liền thấy cảnh này. Anh ngồi xuống ghế sofa, rút chiếc điều khiển khỏi tay Thẩm Úc rồi kéo cậu ngồi vào lòng: "Em xem kiểu này thì xem được gì."

Thẩm Úc vốn dĩ cũng không có ý định xem, nét mặt cứng đờ, không nói một lời.

Thịnh Xuyên liền tùy tiện chuyển sang một kênh hoạt hình, chẳng có gì đấu đá hay toan tính. Khi tâm trạng bực bội, xem hoạt hình cũng không tệ. Anh vặn nắp lọ thuốc, lấy ra một viên thuốc màu cam nhạt, rồi hỏi Thẩm Úc:

"Cần nước không?"

Nghe vậy, Thẩm Úc cau mày, quay đầu tránh đi, vẫn là câu nói quen thuộc:

"Tôi không bệnh."

Thịnh Xuyên lúc này cũng không thể ép buộc mà bảo cậu rằng cậu có bệnh. Nghe cậu nói, anh liếc nhìn viên thuốc trong tay, làm một việc ngoài dự đoán, thản nhiên ném viên thuốc vào miệng mình. Thẩm Úc vốn không biết đây chỉ là viên vitamin, thấy vậy đồng tử cậu co lại: "Anh..."

Cậu chưa nói hết câu, gáy đột nhiên bị giữ chặt, tiếp đó là cảm giác mềm mại ấm áp áp lên môi. Người kia dễ dàng cạy mở hàm răng cậu, đưa viên thuốc vào trong. Nó không hề đắng, mà mang chút vị cam.

"Ưm..."

Thẩm Úc đẩy anh hai lần, không những không đẩy ra, mà còn bị Thịnh Xuyên ép ngã lên ghế sofa. Yết hầu của cậu di chuyển, cứ thế hồ đồ nuốt viên thuốc xuống. Thịnh Xuyên liếm nhẹ đôi môi cậu, nắm lấy tay Thẩm Úc, đan từng ngón tay vào nhau, dẫn dắt cậu đáp lại anh. Cơ thể áp sát, nhịp tim của cả hai hòa làm một cách kỳ lạ.

Thẩm Úc có chút khó thở, nằm trên ghế sofa, thở dốc khe khẽ, lồng ngực phập phồng không yên. Thịnh Xuyên cúi nhìn cậu từ trên cao, dùng đầu ngón tay vuốt phẳng vết nhăn trên trán cậu, trượt xuống hai bên má, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng sưng lên. Ngón tay anh chà xát nơi đó một lát, giọng nói trầm thấp, giống như một ly rượu vang đậm vị:

"A Úc."

Nghe lại hai chữ này, phản ứng của Thẩm Úc không còn mãnh liệt như lần trước. Cậu cúi đầu, bất ngờ cắn chặt ngón tay không an phận của Thịnh Xuyên. Nhưng anh cũng chẳng né, đầu ngón tay trắng trẻo khẽ động, trêu đùa đầu lưỡi mềm mại và đỏ hồng của Thẩm Úc. Bộ dạng đứng đắn và nhã nhặn lại làm hành động như thế này, tự dưng có chút mùi vị gợi cảm.

Thẩm Úc buộc phải nhả ra.

Đầu lưỡi sắc bén.

Thịnh Xuyên liếc nhìn vết răng trên tay, hơi nhướng mày, không quá bận tâm, rồi đặt lọ thuốc lên bàn: "Bác sĩ Tống nói sức khỏe em không tốt, sau này phải uống thuốc đúng giờ."

Thẩm Úc có chút bực bội, nhạy cảm đến mức chỉ nghe hai chữ uống thuốc liền phản cảm chán ghét: "Không uống."

Thịnh Xuyên giữ nguyên nụ cười, nghiêng đầu nhìn cậu: "Không uống thì tôi đút em uống."

Thẩm Úc: "..."

Buổi chiều, Thẩm Úc xử lý công việc trong thư phòng. Trước đây cậu thích mặc đồ thoải mái, nhưng giờ đây lúc nào cũng áo sơ mi sẫm màu, áo vest, giày tây, toát lên vẻ trầm ổn kín kẽ, hoàn toàn khác với trước kia. Cậu không quy định Thịnh Xuyên phải ở bên cạnh mình, chỉ cần không bước ra khỏi căn nhà này thì muốn đi đâu cũng được.

Lúc này, Thịnh Xuyên đang gọi điện thoại cho chú Thành ngoài hành lang, đại khái giải thích lý do rời đi, nói trong thời gian ngắn sẽ không về được, nhờ ông nhắn với mẹ mình rằng đừng lo lắng.

Chú Thành nói: "Chú nói với chị dâu rồi, nói con đang ở trong thành phố. Nhưng còn một chuyện, con phải giúp chú và ba con nghĩ cách."

Thịnh Xuyên: "Chuyện gì vậy ạ?"

Chú Thành đáp: "Hôm đó ở chợ đầu mối, con bảo chú đi tìm khách hàng, chú liền đi tìm một ông cụ, tên là... là gì ấy nhỉ, Hàn Cẩm Sơn. Chú hỏi ông ấy có thu mua trái cây không, ông ấy nói có, nên chú để ông ấy thử trái cây của nhà mình."

Thịnh Xuyên thật sự không ngờ ông lại tiến đến bắt chuyện: "Rồi sao ạ, ông ấy có đặt hàng không?"

Chú Thành hơi khó xử: "Ông ấy bảo hương vị rất ổn, nhưng chỉ đặt một lô nhỏ. Chú tính toán rồi, mang hàng vào thành phố không đủ lời, còn chẳng bằng bán cho chợ đầu mối. Con nói xem chúng ta nên bán hay không?"

Nghe vậy, Thịnh Xuyên suy nghĩ một lát: "Ông ấy có để lại danh thiếp không?"

Thành thúc: "Không, chỉ để lại số điện thoại và địa chỉ, bảo chúng ta mang hàng đến đó, sẽ có người nhận."

Thịnh Xuyên thực ra cũng đoán được, nhà họ Hàn là ông lớn trong ngành ẩm thực, sao có thể dễ dàng xác định nhà cung cấp. Trái cây của chú Thành tuy chất lượng cao, nhưng không có danh tiếng. Đây là bước thử nghiệm của đối phương: "Gửi đi. Họ cần bao nhiêu thì gửi bấy nhiêu, nhưng đừng chỉ tập trung vào mỗi nhà họ Hàn."

Nhà họ Hàn dù là khách hàng lớn, nhưng cũng không thể đặt hết hy vọng vào họ. Về lâu dài, vẫn cần xây dựng uy tín, đa dạng hóa kênh phát triển.

Chú Thành không hiểu lắm:

"Hả... ý con là gì?"

Thịnh Xuyên nhướng mày: "Chú nghĩ xem cam có thể làm được gì. Nước ép, đồ hộp, kẹo. Hãy đi tìm thêm các nhà máy, trái loại A thì bán ra ngoài. Nếu còn hàng tồn kho, bán không hết, thì có thể bán cho họ làm sản phẩm."

Được anh gợi ý, chú Thành liền hiểu ra: "Không nói thì thôi, chứ con đúng là học nhiều có khác, đầu óc thật linh hoạt. Gần nhà mình vừa hay có một xưởng nước giải khát, chú sẽ đi hỏi thử."

Nói thêm vài câu, rồi mới cúp máy.

Thịnh Xuyên tựa vào lan can, trầm tư trong chốc lát, nghĩ rằng dù sao cũng cần có danh tiếng. Anh tìm một chiếc máy tính xách tay từ phòng mình, rồi đi vào thư phòng của Thẩm Úc. Lúc này, cậu đang làm việc, thấy anh vào, liền ném con chuột qua một bên: "Anh làm gì đấy?"

Thịnh Xuyên nghĩ thầm, làm gì được nữa, làm em chứ gì. Anh đặt máy tính lên sofa, rồi ngồi bệt xuống đất. Dưới sàn trải thảm dày, ngồi xuống cũng không lạnh: "Ngồi với em một lúc, sao nào, sẽ không làm phiền em chứ?"

Anh biết Thẩm Úc sẽ không từ chối, mà quả nhiên cậu cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

Thịnh Xuyên mở máy tính, tìm kiếm những thương hiệu trái cây nổi tiếng trong nước hiện nay. Phần lớn bọn họ đều có trang trại riêng, kết hợp giữa trồng trọt, chăn nuôi, và các ngành nghề phụ trợ, tạo thành một chuỗi công nghiệp khổng lồ. Nhưng chú Thành rõ ràng không thể làm được điều đó trong hiện tại, sản lượng không đủ, vốn cũng thiếu, chỉ có thể xem như mục tiêu tham khảo cho tương lai.

Thịnh Xuyên lại tìm kiếm một vài công ty quảng cáo và thiết kế bao bì nổi tiếng, tính toán sơ bộ chi phí ban đầu cho hiệu ứng quảng cáo, ít nhất cũng cần đến vài trăm nghìn, vượt quá khả năng chịu đựng, nên anh đành hạ thấp tiêu chuẩn, liệt kê bảng giá của những blogger bán hàng nổi tiếng trên các trang mạng.

Chỉ cần sản phẩm tốt, có thể chịu được thử thách, thì việc chi tiền cho quảng cáo cũng không thành vấn đề. Nhưng trước tiên cần phải đăng ký một cửa hàng trực tuyến, từng bước xây dựng danh tiếng, đồng thời tích lũy vốn. Hiện tại, nhiều công ty cũng đang tích cực hỗ trợ các dự án nông nghiệp, đây là thời điểm thích hợp để thử nghiệm mà không lo lỗ vốn.

Tuy nhiên, việc đăng ký cửa hàng trực tuyến lại cần một số giấy tờ, điều này buộc phải nhờ chú Thành hỗ trợ sau. Thịnh Xuyên tìm một công ty thiết kế quảng cáo mềm trên mạng, dự định trước tiên làm xong hình ảnh quảng bá rồi tính tiếp.

Trong phòng chợt yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím. Thẩm Úc tranh thủ liếc mắt về phía Thịnh Xuyên, chỉ thấy người đàn ông ngồi bệt dưới đất, một chân hơi co lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu qua, tạo thành một viền sáng mờ nhạt như dát vàng quanh thân hình anh. Đôi mắt màu trà càng thêm trong suốt.

Thẩm Úc tắt máy tính, không gây tiếng động bước đến bên cạnh Thịnh Xuyên, định xem anh đang làm gì. Nhưng vừa lọt vào tầm mắt của Thịnh Xuyên, anh đã lập tức gập máy tính lại, nhanh đến mức Thẩm Úc chẳng nhìn rõ gì, chỉ thấy trên màn hình thoáng qua một mảng màu vàng rực.

"..."

Thẩm Úc không khỏi nghĩ: Thịnh Xuyên đang xem phim người lớn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro