Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Hệ thống chẳng khác nào hòn đá ngáng đường trên con đường đến thành công. Bình thường im ắng không lên tiếng, nhưng cứ lúc không ngờ lại nhảy ra, như nuốt phải ruồi, vô cùng khó chịu. Làm người tốt với cải tạo bản thân, Tịch Niên chưa bao giờ để tâm đến những lời này.

Anh lườm quả cầu ánh sáng màu xanh lơ lửng giữa không trung, nheo mắt không một tiếng động:

"Nếu thật sự nhàn rỗi thế, sao không tự đi tìm chỗ ngồi tù luôn đi."

Tịch Niên muốn giết nó không phải ngày một ngày hai.

Hệ thống đã quen với thái độ này, trong ngành dịch vụ, bị lạnh nhạt là chuyện bình thường. Nó chỉ sợ Tịch Niên lại không giữ được mình mà sa ngã. Sau đó, cơ thể phát sáng biến mất trong không khí.

Tịch Niên thu lại ánh mắt, phát hiện Lục Tinh Triết đang nhìn mình. Anh đưa tay ấn cậu nằm xuống chăn, tắt đèn ngủ, trong bóng tối mờ mịt chỉ nói: "Không còn sớm nữa, ngủ đi."

Lục Tinh Triết không có thói quen tắt đèn khi ngủ. Cậu mím môi, mở mắt nhìn lên trần nhà trong bóng tối. Đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ bị những đứa trẻ khác trong cô nhi viện bắt nạt, nhốt trong phòng chứa đồ. Đáy mắt lấp đầy sự âm trầm cuộn trào, gương mặt vô cảm, cậu khẽ nhắm mắt lại.

Cậu nghiêng người vào lòng Tịch Niên, im lặng một lúc, bỗng nhỏ giọng nói: "Anh ôm em được không?"

Tịch Niên không có thói quen ôm người khi ngủ. Lục Tinh Triết kiếp trước cũng chưa từng đưa ra yêu cầu này. Nghe vậy, anh im lặng mở mắt trong bóng tối, không lên tiếng cũng không làm gì. Không hiểu tại sao kiếp này lại có nhiều thay đổi đến vậy, dù là người hay chuyện.

"..."

Anh không động đậy, Lục Tinh Triết cũng không nói gì thêm, như thể đã ngủ rồi.

Chiếc đồng hồ treo tường phát ra tiếng tích tắc đều đều, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt lên sàn nhà, phủ một màu sắc lạnh lẽo. Không biết đã bao lâu, Tịch Niên đột nhiên cử động, lặng lẽ xoay người, rồi đưa tay ôm lấy Lục Tinh Triết vào lòng, vòng tay siết chặt, kín kẽ như không để lọt một chút không khí.

Họ cuối cùng cũng bắt đầu học cách thích nghi, dù là người bên cạnh hay đêm tối không ánh sáng này.

Sáng hôm sau, Lục Tinh Triết tỉnh dậy trong vòng tay của Tịch Niên. Cậu vô thức dụi đầu vào vai anh, đầu tóc đen nhánh khẽ quét qua cằm Tịch Niên, gây ra một cảm giác nhột nhạt nhẹ nhàng.

Tịch Niên biết cậu sắp tỉnh, định rút tay ra, nhưng giữa chừng bị cậu nắm lấy cổ tay giữ lại.

Lục Tinh Triết vùi mặt vào gối, khóe môi hơi nhếch lên, giọng lười biếng: "Chậc, vô tình thế? Ôm thêm một lúc cũng chẳng mất miếng thịt nào."

Nghe vậy, Tịch Niên cảm thấy hôm qua vẫn còn nhẹ tay với cậu, kéo chăn ra, ngồi dậy lấy điện thoại xem giờ: "Hôm nay anh phải đến công ty ký hợp đồng, lát nữa sẽ đi ngay."

Lục Tinh Triết nghe vậy mở mắt, theo phản xạ buông anh ra, định ngồi dậy nhưng vừa ngồi đã không nhịn được hít một hơi lạnh, ôm eo nhăn nhó ngã ngược trở lại: "Chết tiệt..."

Tịch Niên quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt hơi khó tả, đứng dậy bước vào phòng tắm rửa mặt. Khóe môi anh thoáng hiện nụ cười, nhanh đến mức không thể nắm bắt.

Lục Tinh Triết cảm giác eo mình sắp gãy, vật vã bò dậy rồi vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa lết vào phòng tắm. Tịch Niên đang đánh răng, quay lại đã thấy cậu đứng phía sau, uể oải tựa cửa, đuôi mắt nhướng lên, dáng vẻ lười nhác bất cần.

Tịch Niên thu ánh mắt, súc miệng, rửa mặt rồi lấy một chiếc bàn chải dùng một lần đưa cho cậu: "Tự đánh răng đi."

Lục Tinh Triết lầm bầm: "Em không tự đánh thì chẳng lẽ anh đánh giúp em à?"

Tịch Niên nhắc nhở: "Hôm qua ai tắm cho em?"

Lục Tinh Triết nghe vậy khẽ nhướng mày, trông có vẻ đắc ý, liếc nhìn anh một cái rồi không nói gì.

Tịch Niên là một ngôi sao vô cùng bình dân, không có trợ lý, cũng chẳng có tiền tiết kiệm. Lục Tinh Triết nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, làm sao lại có nghệ sĩ sống thảm hại đến vậy.

Cậu mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thấy trong tủ có một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, liền tiện tay lấy ra đội thử, kích cỡ vừa khít.

Tịch Niên đứng bên cạnh nhìn, thấy Lục Tinh Triết lại che mặt kín mít, đến mẹ ruột cũng khó nhận ra, anh giơ tay gỡ chiếc mũ của cậu xuống: "Mặc như vậy để làm gì? Em định đi cướp ngân hàng à?"

Lục Tinh Triết nghe vậy sững người, lúc này mới nhớ ra hôm qua mình đã nói với Tịch Niên rằng sẽ không làm paparazzi nữa, liền buột miệng: "Thói quen thôi."

Ở trong góc tối lâu ngày, nay đột ngột phải thoát khỏi thân phận này, khó tránh khỏi cảm giác không quen. Tịch Niên nhìn đôi mắt đen láy của Lục Tinh Triết, không hiểu sao lại đội lại mũ lên cho cậu, ngừng một chút rồi nói: "Em muốn làm paparazzi thì cứ làm, đừng chụp anh là được."

"Đạo hữu chết cũng không cứu bần đạo." Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ không nói như vậy, nhưng giờ đây, Tịch Niên bỗng cảm thấy mình không còn quá bận tâm đến một số chuyện như anh vẫn nghĩ.

Lục Tinh Triết không muốn để Tịch Niên cảm thấy cậu thất hứa, cúi đầu nói: "Em nói rồi, em sẽ không lừa anh."

Tịch Niên thầm nghĩ, em trước giờ chỉ bị anh lừa, làm gì có cơ hội lừa anh được.

Hai người cùng nhau ra khỏi nhà, Tịch Niên đi tới công ty để ký hợp đồng, còn Lục Tinh Triết thì cần giải quyết một vài việc, hai người đi hai hướng khác nhau, mỗi người rẽ một lối.

Khi Tịch Niên vừa ngồi vào ghế lái, Lục Tinh Triết đứng bên ngoài, gõ nhẹ vào cửa kính xe của anh. Đôi chân mày toát lên sự lãng tử, trẻ trung, không bị ánh sáng mặt trời che khuất, làm người ta không thể rời mắt.

Tịch Niên hạ cửa kính xuống, lần đầu tiên thấy được một Lục Tinh Triết tràn ngập hơi thở ấm áp của ánh mặt trời: "Có chuyện gì vậy?"

Lục Tinh Triết không nói gì, chỉ nhanh tay chạm nhẹ vào má Tịch Niên, đùa giỡn một chút rồi định rút lui. Nào ngờ tay cậu vừa rút lại thì đã bị Tịch Niên nhanh mắt nhanh tay bắt lấy cổ tay, giữ chặt.

Trên đường lúc sáng sớm, người đi đường thưa thớt, chẳng mấy ai qua lại. Lục Tinh Triết cố sức muốn giật tay ra, nhưng mãi vẫn không được, đành bất đắc dĩ giữ nguyên tư thế ấy, dựa vào cửa xe, rơi vào thế bị động. Cảm giác "gậy ông đập lưng ông" khiến cậu hơi lúng túng: "Chỉ chạm một cái thôi mà, làm gì phản ứng dữ vậy?"

Tịch Niên nghĩ đến vẻ mặt lưu manh của cậu khi vừa chạm vào má mình, bèn nới nhẹ lực tay nhưng không buông ra: "Lần sau dám giở trò lưu manh nữa, hậu quả tự gánh."

Lục Tinh Triết thầm nghĩ, Tịch Niên đúng là một tảng băng lớn đầy cấm dục, nhưng lại vừa khó đoán vừa cuốn hút. Cậu chẳng ngại gì bị anh chỉnh đốn. Nghe vậy, cậu hơi cúi xuống gần cửa xe, nở nụ cười khiến tim người ta đập loạn, thấp giọng trêu chọc: "Hay là để em cho anh chạm lại?"

Chưa dứt lời, một cơn đau nhẹ đột ngột truyền đến từ đầu ngón tay, ẩm ướt và nóng hổi. Lục Tinh Triết sững người, mãi sau mới phản ứng lại được, nhận ra Tịch Niên đã cắn cậu một cái. Phần da ở cổ tay đỏ lên, vành tai cậu không kìm được mà đỏ bừng:

"Anh..."

Cổ họng Lục Tinh Triết khẽ chuyển động, ấp úng mãi không nói thành câu.

Tịch Niên cười nhạt nhìn cậu một cái, rồi buông tay ra: "Anh đến công ty đây."

Lục Tinh Triết đứng tại chỗ, nhìn theo xe của anh rời đi, không hiểu sao lại giấu bàn tay ra sau lưng, vô thức che ngón tay vừa bị cắn.

Từ khi video trận đấu của Tịch Niên được phát trên mạng, anh đã trở thành ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch của giải Tinh Vận Hội. Fan các tuyển thủ khác đều trêu rằng những người còn lại chẳng qua chỉ là "đi học cùng thái tử," đi để làm nền mà thôi.

Và Tịch Niên không phụ lòng kỳ vọng, xuất sắc vượt qua các đối thủ trong vòng bán kết và chung kết, cuối cùng giành được ngôi vô địch ở hạng mục bắn cung nam.

Người vui nhất dĩ nhiên là các fan của anh. Họ đã tận mắt chứng kiến quá trình anh đi từ vị trí cuối bảng đến vị trí quán quân ngày hôm nay. Các nhóm cổ động dần được thành lập, số lượng thành viên cũng ngày càng tăng. Điều đáng tiếc duy nhất là anh có quá ít cơ hội xuất hiện trước ống kính truyền thông, khiến fan không có nhiều tư liệu để biên tập video hay tạo thêm nội dung mới.

Lúc này, tin đồn về việc Tịch Niên sẽ tham gia mùa thứ tư của chương trình "Giải Mã Mật Thất" bất ngờ bị rò rỉ ra ngoài, nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội, tạo nên một làn sóng thảo luận sôi nổi.

Hiện nay, các chương trình tạp kỹ trong nước tràn lan, nhưng số ít có thể tạo ra lượt xem cao như "Giải Mã Mật Thất". Ngoài dàn thành viên cố định, chương trình sẽ mời những ngôi sao nổi tiếng đương thời làm khách mời. Thẳng thắn mà nói, không có danh tiếng lớn thì khó mà được tham gia.

Tuy Tịch Niên nổi bật tại giải Tinh Vận Hội, nhưng trong mắt cư dân mạng, anh chỉ là một ngôi sao mới nổi, không có chỗ đứng, không có tác phẩm đại diện, độ nhận diện quốc dân cũng không cao. Ngoài việc bắn cung giỏi và ngoại hình đẹp, anh khó tránh khỏi cảm giác "không đủ tầm" trong lòng nhiều người.

Đặc biệt lần này, nghe nói khách mời mà chương trình ban đầu dự định mời là ảnh đế Nghiêm Độ, nhưng không biết vì lý do gì lại đột nhiên đổi thành Tịch Niên. Điều này khiến một số người mặc định rằng Tịch Niên đã "cướp" mất suất của Nghiêm Độ, tạo nên một cuộc chiến tranh cãi trên mạng.

Fan của Nghiêm Độ, người hâm mộ trung lập, và cả những người không quen biết Tịch Niên đều tràn xuống phần bình luận trên mạng xã hội:

"Chương trình nghĩ gì mà mời anh ta vậy? Show này có cần bắn cung đâu?"

"Chẳng có tác phẩm nào, chỉ là một bình hoa di động."

"Tịch Niên vào show này, qua nổi cửa ải đầu tiên không?"

"Muốn xem Nghiêm Độ chứ không phải người mới này!"

Trước sức ép quá lớn, đạo diễn của chương trình buộc phải đăng một bài viết giải thích rằng Nghiêm Độ không thể tham gia do trùng lịch quay phim, vì vậy chương trình phải đổi khách mời. Không hề có chuyện Tịch Niên cướp suất của anh.

Nghiêm Độ sau đó cũng chia sẻ bài viết này để xác nhận điều đó.

Bánh Mật hận không thể túm cổ anti-fan mà lắc mạnh: "Các người nhìn cho rõ đi, là vì lịch trình của Nghiêm Độ bị trùng nên anh ấy mới không thể tham gia chương trình! Đừng có cái gì cũng đổ hết lên đầu Tịch Niên! Anh ấy chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé, không gánh nổi mấy cái nỗi oan Thị Mầu này đâu!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro