Chương 20
Chương 20: Anh cuối cùng cũng đã bắt đầu thử hòa giải với quá khứ
Edit: Kally | Do not reup!!!
𓍯𓂃𓏧♡
Lục Tinh Triết cảm thấy bản thân chịu thiệt, nhưng không rõ thiệt ở chỗ nào, chỉ biết là thiệt. Hôm qua cậu không nên xen vào chuyện người khác, người ta đánh Tịch Niên thì liên quan gì đến cậu. Đưa người về nhà là đủ rồi, vậy mà còn...
Ánh mắt Lục Tinh Triết tối lại, thân hình cậu đổ về phía sau dựa lên lưng ghế. Sau đó, cậu thò tay vào ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa bằng bật lửa, tay run rẩy, phải hai lần mới bật được.
Khói thuốc nhanh chóng lan tỏa khắp phòng, thêm một chút trống trải nhạt nhòa.
Lục Tinh Triết nghĩ, có lẽ giờ phút này Tịch Niên đang cười nhạo cậu trong lòng. Cười vì cậu mất cả chì lẫn chài, cười vì cậu tự mang mình đến để người ta chà đạp.
Đầu thuốc bị dập tắt không một tiếng động trên góc bàn. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rả rích không dứt.
Do thời tiết, cộng thêm vụ việc Thẩm Hi Lâm bị thương khiến cả thành phố xôn xao, sự kiện của Tinh Vận Hội buộc phải hoãn lại một tuần. Tối thứ Sáu tuần này, vòng loại thứ hai sẽ được phát sóng đúng giờ trên kênh thể thao vào lúc tám giờ.
Từ khi đoạn video bị lộ đến giờ đã một khoảng thời gian, Tô Cách không xuất hiện trước công chúng, gần như bị đóng băng một nửa. Dù dân mạng mắng chửi không ngừng, nhưng cũng có lúc dư luận lắng xuống. Chỉ đến khi chương trình phát sóng, mọi người mới nhớ lại.
Khác với lần trước khi người hâm mộ của Tô Cách tràn ngập khắp màn hình, lần này họ yên ắng một cách bất thường, gần như không có bóng dáng. Không biết từ lúc nào, cụm từ "người hâm mộ Tô Cách" đã trở thành một sự tồn tại đáng xấu hổ không muốn nhắc đến.
Bị người khác mỉa mai chế giễu là điều không tránh khỏi. Dù sao, họ từng đắc tội với quá nhiều người. Khi ống kính chiếu đến Tô Cách, bình luận trên màn hình chỉ toàn những lời chê bai. Khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng ngày nào giờ chỉ khiến người ta cảm thấy giả tạo, trơ trẽn.
Ngược lại là Tịch Niên, lượng fan của anh đã hình thành một quy mô nhất định. Trên màn hình, khi anh còn chưa giương cung, người hâm mộ đã không kìm được mà cổ vũ nhiệt tình.
"Mười điểm, mười điểm! Nhất định là mười điểm!"
"Anh Tịch của tui chưa từng bắn trượt!"
"Nếu Tịch Niên không thắng, tôi sẽ vặn đầu mình xuống!"
...
Chỉ nghe một tiếng "vút" trầm đục vang lên, quả nhiên Tịch Niên không làm họ thất vọng, bắn trúng ngay tâm điểm vòng mười. Khi ống kính phóng to, một số khán giả phát hiện ra trên tay anh đeo một chiếc bảo vệ màu đen, liên tưởng đến việc trước đó Tô Cách dùng nước nóng làm bỏng anh, mọi người không khỏi suy đoán.
"Tịch Niên đeo bảo vệ tay là để che vết thương đúng không?"
"Chắc chắn là thế. Tính ra vòng loại thứ hai chỉ cách thời điểm bị bỏng một ngày, tay làm sao mà lành được."
"Sao con người ta lại khác nhau đến vậy? Có kẻ giả vờ bị thương, hận không thể rêu rao cho cả thiên hạ biết. Còn Tịch Niên thì bị thương vẫn cố gắng thi đấu, từ đầu đến cuối tôi chưa nghe anh ấy than thở lấy một lời."
Một số người không phải fan của Tô Cách, đơn thuần chỉ là cư dân mạng thích tranh cãi:
"Chỉ bị bỏng chút thôi mà, có gì ghê gớm đâu? Hơn nữa, anh ta không phải vẫn bắn trúng mười điểm đấy sao? Nếu thật sự bị thương thì làm sao bắn được như thế?"
Nhưng rất nhanh, những lời này bị phản bác mạnh mẽ. Trong vòng loại thứ hai, vết thương của Tịch Niên tái phát. Mũi tên đầu tiên đã là gắng gượng, đến mũi tên thứ hai, qua ống kính cận cảnh, bất kỳ ai cũng có thể thấy rõ bàn tay anh run rẩy dữ dội.
Sắc mặt anh tái nhợt, lưng áo đã bị mồ hôi thấm ướt, hiện rõ một mảng lớn, trông như đang cố nén đau đớn.
Khán giả tại hiện trường khi đó không hiểu vì sao Tịch Niên mãi không bắn mũi tên ấy, giờ thì đã rõ, ai nấy đều im lặng.
Qua màn hình, họ thấy anh chàng trai này trong tình trạng bị thương, lần lượt kéo dây cung đầy khó nhọc, nhắm trúng đích rồi bắn trúng mười điểm hết lần này đến lần khác. Khi trọng tài bước tới hỏi anh có cần đến khu vực y tế không, anh lắc đầu từ chối.
Có người nhận thấy vào lúc đó, Tịch Niên quay đầu lại nhìn khán đài, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại, ngắn ngủi dừng trên những người hâm mộ đang hét đến khàn giọng cổ vũ anh, rồi thu về.
Anh hiếm khi đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt chỉ tập trung vào mục tiêu. Nhưng những lần lệch khỏi tiêu điểm hiếm hoi ấy đều rơi vào người hâm mộ, bị ống kính ghi lại trọn vẹn.
Các fan của Tịch Niên, được gọi là "Bánh Mật", khi nhìn thấy anh chịu đau đớn mà vẫn bắn cung, lòng hận không thể làm thịt Tô Cách, cả người đầy sát khí. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, họ lại đỏ hoe mắt.
"Ánh mắt vừa rồi của Tịch Niên, hu hu hu, là ảo giác của tôi sao? Thật quá sức quyến rũ."
"Hóa ra tôi từng được anh ấy nhìn bằng ánh mắt này, nghẹt thở, chết cũng không tiếc, ôi mẹ ơiiiii!"
"Tôi khóc rồi, đau lòng chết mất, lúc đó anh ấy bị fan nhà nọ mắng mỏ tơi bời, thắng thì bị chửi, thua cũng bị chửi. Nhưng vì không nổi tiếng nên chỉ có vài người hâm mộ đứng về phía anh. Mấy hôm trước tôi mới biết anh còn bị Tô "ngàn dao" làm bỏng tay nữa.
"Hu hu hu không được, mắt tôi đỏ cả lên rồi. Tịch Niên, tại sao tụi em không gặp anh sớm hơn chứ?"
"Tại sao tụi em không gặp anh sớm hơn?"
"Khi anh chưa nổi tiếng, chắc hẳn anh đã chịu rất nhiều khổ sở. Nếu tụi em gặp anh sớm hơn thì tốt biết bao"
Họ đau lòng, vì không thể bảo vệ anh khi anh còn ở những ngày tháng khó khăn nhất.
Tịch Niên cũng đang xem chương trình. Khi những dòng bình luận ấy liên tục lướt qua trước mắt, anh chống đầu, nhíu mày, cố gắng suy nghĩ rất lâu. Rất lâu về trước, liệu đã từng có ai đó nói với anh những lời tương tự chưa?
Ánh đèn trên đầu chói lóa, nhìn lâu khiến người ta chóng mặt. Trong một đống ký ức lộn xộn, Tịch Niên vô thức ngẩng đầu, qua màn hình máy tính không ngừng thay đổi khung hình, dường như nhớ lại điều gì đó.
Trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, từng có hai thân thể quấn quýt lấy nhau, từ giường lăn xuống đất, rồi từ dưới đất chuyển sang ghế sofa.
Một người đàn ông tóc đen, ánh mắt mê hoặc, ngồi đối diện trên người anh, sau đó hơi thở dồn dập vang lên bên tai, giọng nói hòa quyện: "Nam chính của bộ phim mới của đạo diễn Trương, chính là anh."
Đôi môi đỏ thẫm của người đàn ông định hôn Tịch Niên, nhưng anh nghiêng đầu tránh. Tịch Niên nhíu mày: "Triệu Hàn Tùng cũng tham gia casting. Đạo diễn Trương đã định sẵn là cậu ta rồi."
"Anh có biết tại sao anh ta được định sẵn không?" Người đàn ông thì thầm bên tai anh: "Bởi vì anh ta được một nữ đại gia bao nuôi. Anh nói xem, nếu scandal này lộ ra, ai còn dám dùng anh ta nữa?"
Sắc mặt Tịch Niên dịu lại một chút. Người đàn ông thấy vậy liền cười: "Tịch Niên, nếu không có tôi, anh phải làm thế nào đây?"
Không có nền tảng, dù có tài diễn xuất thì sao, cũng chỉ bị người khác dựa vào quan hệ mà cướp mất cơ hội hết lần này đến lần khác.
Khuôn mặt mờ nhạt của người đàn ông bỗng trở nên rõ nét từng chút một. Đôi mắt, hàng lông mày ấy đều mang dáng dấp của Lục Tinh Triết. Anh cúi đầu, nâng gương mặt của Tịch Niên lên, nghiêm túc nói: "Chúng ta đáng lẽ nên gặp nhau sớm hơn."
"Chúng ta đáng lẽ nên gặp nhau sớm hơn..."
Tịch Niên khi đó không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy, giờ đây bỗng chợt hiểu ra đôi chút. Con người vốn là một loài động vật chậm hiểu, như ngón tay bị đứt thì phải qua vài giây mới cảm nhận được đau đớn. Những lời từng nghe qua, có khi phải bốn, năm mươi năm sau, vào một đêm khuya thanh vắng, bất chợt nhớ lại mới ngộ ra: hóa ra là thế.
Tịch Niên so với người khác lại càng chậm hơn. Đến tận một đời sau, anh mới hiểu rõ.
Hệ thống nhìn rất rõ, kiếp trước khi anh cận kề cái chết, lòng đã sớm đầy hối hận.
Vòng loại thứ ba của "Tinh Vận Hội" được dời lại vào sáng thứ Bảy. Khi Tịch Niên mang ba lô rời khỏi nhà, anh phát hiện Tôn Minh đã lái xe đợi sẵn dưới tòa nhà của mình, thỉnh thoảng xem đồng hồ, dáo dác nhìn xung quanh, trông rất khả nghi.
Tịch Niên coi như không thấy, bước thẳng về phía bãi đậu xe. Ai ngờ Tôn Minh mắt tinh, liền vội chạy tới chặn anh lại: "Tịch Niên, Tịch Niên, cậu đi đâu thế? Tôi đặc biệt lái xe tới đón cậu đây."
Tịch Niên để ý tới kẻ "gió chiều nào xoay chiều đó" này mới lạ, nghiêng người né qua định bước tiếp: "Tôi không dám nhận."
Tôn Minh không thấy xấu hổ, trên mặt vẫn giữ nụ cười cầu tài: "Tôi biết trước đây tôi không nhìn rõ mà đắc tội với cậu. Cậu đừng chấp nhặt với tôi, đừng ghi hận. Lần này tôi thật sự có việc muốn bàn với cậu."
Nói xong, hắn mặt dày kéo cánh tay Tịch Niên, nửa cười nửa cúi người ép anh lên xe. Có tài xế miễn phí sao không tận dụng, Tịch Niên ngồi ghế sau, tháo khẩu trang xuống: "Có chuyện gì?"
Tôn Minh bảo trợ lý lái xe, sau đó từ chiếc cặp bên cạnh lấy ra một bản hợp đồng giấy đưa cho anh:
"Là thế này, giải đấu Tinh Vận Hội đã sắp kết thúc. Công ty chúng ta cân nhắc rằng hiện tại là thời điểm nhân khí tăng cao nhất, nên quyết định ký hợp đồng cho cậu tham gia một chương trình truyền hình thực tế dạng trải nghiệm thực cảnh, tên là Giải Mã Mật Thất. Những người tham gia đều là minh tinh nổi tiếng. Cơ hội này cực kỳ khó có được, chúng tôi đã cố gắng tranh thủ cho cậu rất lâu..."
Chương trình này đúng là rất hot, Tịch Niên cũng đã từng nghe qua. Anh nhận lấy hợp đồng từ tay Tôn Minh, lật ra xem, nhưng khi liếc qua vài dòng đầu tiên, động tác của anh dừng lại một cách khó nhận ra, đôi mày khẽ nhướn lên: "Ý anh là gì đây?"
Thứ trong tay anh không phải hợp đồng chương trình mà là hợp đồng gia hạn.
Đối diện ánh mắt lạnh như băng của Tịch Niên, Tôn Minh có chút lúng túng. Hắn cân nhắc một chút rồi nói: "Là thế này, công ty có thể tranh thủ cơ hội này cho cậu thật sự không dễ dàng. Hơn nữa hợp đồng của cậu cũng sắp hết hạn rồi, chi bằng nhân tiện ký luôn, đây là chuyện hai bên cùng có lợi mà."
Hắn nói uyển chuyển, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: muốn ký hợp đồng tham gia chương trình thì trước tiên phải ký hợp đồng gia hạn.
Tịch Niên thầm nghĩ, quả nhiên lão hồ ly Âu Dương Sơn Hành không dễ đối phó như vậy. Anh cầm bản hợp đồng 30 năm này, suy nghĩ hồi lâu, sau đó chậm rãi cười: "Gia hạn hợp đồng là chuyện sớm muộn, nhưng tại sao lại gấp gáp phải là hôm nay?"
Tôn Minh nhìn anh: "Tịch Niên à, cậu đừng dại dột. Ông chủ hiện tại chịu dùng tài nguyên để nâng đỡ cậu, đó là chuyện tốt. Người khác nằm mơ còn không có được cơ hội này. Cậu sớm ký hợp đồng gia hạn, tôi cũng dễ bề nhanh chóng giúp cậu chốt chương trình."
Tịch Niên sao có thể dễ dàng bị mấy câu nói này qua mặt? Anh chỉ vào hợp đồng: "Mấy điều khoản này tôi không hài lòng. Hôm nào tìm thời gian, kiếm một nơi ngồi lại bàn bạc từ từ."
Tôn Minh chỉ thấy anh như cá trơn, khó nắm bắt. Hôm khác? Đợi hôm khác thì hợp đồng hết hạn mất. Tịch Niên và những người như anh nhất định phải nắm trong tay mới yên tâm. Nghĩ vậy, giọng điệu của Tôn Minh bất giác trở nên cứng rắn hơn: "Cậu cứ thoái thác mãi là không muốn ký phải không? Có khi nào cậu đã sớm tìm được nơi khác rồi? Tịch Niên, cậu nghĩ kỹ đi, nơi khác chưa chắc đã đưa ra điều kiện tốt như vậy để nâng đỡ cậu. Đừng vì bốc đồng mà làm chuyện ngu ngốc, nếu không hậu quả cậu gánh không nổi đâu."
Tịch Niên cả đời ghét nhất là bị uy hiếp. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe đã tới cổng nhà thi đấu, liền đeo khẩu trang lại, sau đó ném thẳng bản hợp đồng trong tay về phía Tôn Minh, cười nhạt: "Anh đoán đúng rồi, tôi chính là không muốn ký đấy."
Nói xong mở cửa xe, bước xuống, sau đó đóng cửa cái "rầm", động tác liền mạch dứt khoát, khiến Tôn Minh ngồi đơ tại chỗ, chưa kịp phản ứng gì.
Tịch Niên đi thẳng vào nhà thi đấu, thầm nghĩ: đã trở mặt thì cứ trở mặt. Muốn anh ký hợp đồng 30 năm ở Sơn Hành, bỏ cả đời ở đó, chẳng thà về nhà bán khoai lang còn hơn.
Sau vòng loại trước, nhóm nam thi bắn cung chỉ còn lại 8 người. Nhờ tỷ lệ 10 điểm gần như hoàn hảo, trên mạng đã râm ran lời đồn rằng ngôi quán quân năm nay không còn gì bất ngờ, chắc chắn là của Tịch Niên, những người khác chỉ là chạy theo phụ họa.
Thứ hạng của Tịch Niên trên bảng xếp hạng Siêu Tinh nhảy vọt từ cuối bảng lên thẳng top 3. Dù số phiếu vẫn còn khoảng cách với Mạnh Thiển Lâm và Du Phàm, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều. Khán giả tại trường quay lần này đã thay đổi gần hết. Ngoài fan của Mạnh Thiển Lâm và Du Phàm, người ủng hộ Tịch Niên chiếm tới một phần ba.
"Tịch Niên! Cố lên! Tịch Niên! Cố lên!"
"Chúng em luôn ủng hộ anh!"
Khi Tịch Niên bước lên sân khấu, tiếng hò reo phía sau như muốn xé tan cả mái nhà thi đấu. Anh quay đầu lại liếc nhìn, ánh mắt lướt qua đám đông, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu.
Lần này người đấu với Tịch Niên là người xếp thứ tám. Hẳn hắn cũng biết mình chỉ đến để làm nền, không hề ôm hy vọng chiến thắng. Bình luận viên vẫn giữ phong cách "độc miệng" thường thấy, nói với vẻ cảm thán: "Kết quả trận đấu này có vẻ như không có gì bất ngờ. Không biết Tịch Niên có thể duy trì phong độ, lập thêm một kỷ lục 10 điểm tròn nữa không đây?"
Dưới hiệu lệnh của trọng tài, Tịch Niên kéo dây cung, nhắm thẳng vào hồng tâm. Lần này phía sau anh không còn là sự cô độc, mà là cả một vinh quang đầy hào quang.
"Vút!"
Một tiếng trầm đục vang lên, ngay chính giữa 10 điểm.
Dường như thành tích của anh chỉ có con số ấy.
Theo thời gian trôi qua, số mũi tên trên mục tiêu phía xa không ngừng tăng lên, tất cả đều tập trung ngay vòng trong cùng.
Đúng như lời trọng tài, kết quả trận đấu này không hề có chút bất ngờ nào. Mười hai mũi tên, tất cả đều là 10 điểm tròn trịa. Khi kết quả được công bố, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, cả trường thi đấu tràn ngập tiếng hô vang tên anh.
Fan của Mạnh Thiển Lâm và Du Phàm chỉ biết cúi đầu cảm thán: "Thần tượng nhà tôi còn đường sống không đây?"
Lục Tinh Triết đứng ở phía sau đám đông. Lần này cậu mặc áo sáng màu, không đội mũ, nhìn qua chỉ như một thiếu niên bình thường, chẳng mấy nổi bật. Chỉ có chiếc túi đeo vai đựng máy ảnh vẫn nằm vắt trên vai.
Cậu cũng không thể nói rõ tại sao mình lại đến đây, có lẽ sâu trong lòng cảm thấy đã xem hai trận trước rồi, không có lý do gì mà không xem trận này.
Sau khi Tịch Niên thi đấu xong, anh đi thẳng đến khu vực khán giả. Các fan đều cố gắng vươn tay ra xin chữ ký, anh lần lượt nhận lấy ảnh, ký tên mình lên từng tấm, ánh mắt lướt qua đám đông, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
Vị trí của Lục Tinh Triết nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra, hoặc có thể cậu cũng không nghĩ rằng Tịch Niên sẽ cố ý tìm mình. Vì thế, khi ánh mắt bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cậu hiếm khi ngẩn người trong giây lát.
Xung quanh vẫn náo nhiệt ồn ào, nhưng bầu không khí giữa họ lại lặng yên trong khoảnh khắc.
Trong ký ức của Tịch Niên, Lục Tinh Triết dường như luôn thích đội mũ để che đi gương mặt mình, hiếm khi để lộ như lúc này. Anh nhìn cậu, không hiểu sao rất lâu cũng không rời mắt đi.
Tính cách của Lục Tinh Triết khiến cậu không lộ ra bất kỳ sự bối rối nào. Cậu chỉ bình thản quan sát Tịch Niên từ xa, sau đó khẽ cười, huýt một tiếng sáo nhẹ nhàng và quay người biến mất vào đám đông.
Tịch Niên ký nốt tấm ảnh cuối cùng, sau đó trả lại cho fan, né tránh máy quay một cách tự nhiên rồi quay về hậu trường. Anh chợt nhớ lúc nãy Lục Tinh Triết rời đi theo hướng cửa C, chân bước khựng lại rồi đi theo.
Tịch Niên chọn lối đi gần hơn. Khi anh đuổi đến, vừa vặn thấy bóng lưng của Lục Tinh Triết biến mất ở góc hành lang, không nghĩ ngợi mà lập tức đi theo, nhưng khi rẽ vào thì chẳng thấy người đâu.
"Vì sao theo dõi tôi?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, như tiếng sét giữa trời quang. Tịch Niên theo phản xạ quay lại, liền thấy Lục Tinh Triết không biết từ khi nào đã đứng sau mình, đang nheo mắt nhìn anh.
Tịch Niên không trả lời, hoặc có thể anh cũng không trả lời được: "Làm sao phát hiện ra tôi?"
Giọng Lục Tinh Triết không biểu lộ cảm xúc: "Đến điều này cũng không nhận ra, chẳng phải quá hủy hoại danh tiếng của tôi sao?"
Nói xong, cậu bước từng bước tới gần Tịch Niên, không bỏ qua câu hỏi vừa rồi, nhìn thẳng vào mắt anh mà hỏi: "Anh còn chưa trả lời. Khi nãy tại sao lại theo dõi tôi?"
Tịch Niên không nói gì, như đang suy nghĩ một lý do phù hợp.
Dù bao nhiêu lần, Lục Tinh Triết vẫn luôn bị dáng vẻ lạnh lùng này của anh làm cho ngứa ngáy trong lòng. Đợi mãi không nghe thấy câu trả lời, cậu cố ý hạ thấp giọng, mang theo chút giễu cợt nhẹ nhàng: "Sao đây, chẳng lẽ không nỡ rời xa tôi à?"
Tịch Niên đang định trả lời, bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân từ xa lại gần, chân mày anh khẽ nhíu lại, kéo tay Lục Tinh Triết, nép vào phòng dụng cụ bên cạnh, rồi đóng cửa lại.
Đèn trong phòng bị hỏng, xung quanh tối đen, chỉ lờ mờ nhận ra những thiết bị cũ kỹ bám đầy bụi. Tịch Niên tựa lưng vào cửa, đợi cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài đi xa mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Lục Tinh Triết.
Đầu ngón tay khựng lại, không biết vì sao, anh không buông ra.
Lục Tinh Triết không nhìn rõ mặt Tịch Niên, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim hòa quyện của cả hai. Cậu cúi đầu, nhìn vào tay mình đang bị nắm lấy: "Anh có biết mình đang làm gì không?"
Câu hỏi này cậu cũng từng hỏi đêm hôm ấy. Khác biệt là lần này, Tịch Niên hoàn toàn tỉnh táo.
Căn phòng này có lẽ đã lâu không được sử dụng, bụi bay trong không khí, thậm chí phảng phất mùi ẩm mốc. Tịch Niên khẽ siết tay, buộc Lục Tinh Triết phải tiến gần mình hơn, rồi hỏi một câu không đầu không đuôi: "Tại sao lại giúp tôi?"
Lục Tinh Triết: "Cái gì?"
Tịch Niên nhắc: "Video của Tô Cách."
Lục Tinh Triết nghe vậy thì ngỡ ra, đôi mày khẽ nhướng lên không dễ nhận thấy: "Tôi thấy hắn ngứa mắt, không được à?"
Tịch Niên biết cậu không nói thật. Có lẽ anh khó chịu khi thấy Lục Tinh Triết cứ luôn ra vẻ đắc ý như vậy, liền xoay người ép cậu vào cửa, hơi thở nặng nề hỏi: "Hôm đó tôi từ chối cậu, cậu không hận tôi sao?"
Kiếp trước, anh và Lục Tinh Triết cắt đứt quan hệ, cuối cùng rơi vào kết cục thân bại danh liệt.
Tịch Niên không hiểu sao, rất muốn biết lý do.
Nghe thấy hai chữ "từ chối," Lục Tinh Triết như bị đụng vào chỗ đau, tâm trạng đột nhiên trở nên bực bội. Cậu nheo mắt, lạnh giọng: "Anh theo dõi tôi chỉ để hỏi mấy câu nhàm chán này sao?"
Tịch Niên không trả lời, coi như thừa nhận.
Hai người cứ thế giằng co trong tư thế này, khiến Lục Tinh Triết bất giác nhớ lại đêm hôm đó. Sắc mặt cậu lạnh đi, không báo trước mà vùng vẫy, định đẩy Tịch Niên ra, nhưng lại bị anh dùng sức mạnh hơn giữ lại, va chạm vào cửa phát ra tiếng trầm đục.
Dù cố thế nào cũng không thoát được, Lục Tinh Triết tức đến mức đau gan. Cậu đảo mắt, cố ý kêu lên một tiếng rên rỉ, sắc mặt tái nhợt: "Anh... anh buông ra, tôi đập đầu gối rồi, đau quá..."
Tịch Niên nghe vậy liền sững người, lực ở đầu ngón tay thoáng lỏng: "Đau chỗ nào?"
Lục Tinh Triết từ từ trượt xuống, ôm lấy đầu gối: "Chân..."
Tịch Niên nghĩ đến tính cách không dễ dàng chịu thua của cậu, tin là thật, lập tức ngồi xuống, trong bóng tối mò mẫm tìm đến chân trái của Lục Tinh Triết: "Có phải vết thương lần trước không? Đầu gối đau sao?"
Lục Tinh Triết nghe vậy, trong bóng tối lặng lẽ nhìn anh một cái, không nói lời nào. Do vừa giãy giụa, hơi thở cậu nặng nề, trông thật giống bị đau.
Tịch Niên không nghe thấy câu trả lời, chỉ nghĩ rằng cậu ngầm thừa nhận. Anh lập tức kéo ống quần Lục Tinh Triết lên, đưa tay vào kiểm tra, nhưng lại bị cậu giữ chặt.
Lục Tinh Triết cảnh giác hỏi: "Anh làm gì?"
Gương mặt tuấn tú của Tịch Niên chìm trong bóng tối, khiến người khác không nhìn rõ. Đầu ngón tay anh lạnh, chạm vào chân Lục Tinh Triết, mơ hồ cảm nhận được lớp da có phần sần sùi: "Kiểm tra vết thương."
Lục Tinh Triết nghe vậy, từ từ buông tay ra.
Tịch Niên kéo quần cậu lên đến đầu gối, dùng ngón tay dò xét kiểm tra vết thương, chỉ cảm nhận thấy những đường lồi lõm, toàn là vết sẹo, may mà không có máu. Anh thả ống quần xuống: "Tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Ánh mắt Lục Tinh Triết vẫn dán lên người anh: "Sao, sợ tôi què à?"
Cậu chỉ là thói quen trêu chọc, không ngờ Tịch Niên lại thừa nhận, giọng lạnh lùng không nghe ra cảm xúc: "Ừ, sợ cậu què."
Lục Tinh Triết nghe vậy thì ngẩn ra, đang định nói gì đó, lại nghe Tịch Niên hỏi: "Cậu còn đi được không?"
Lục Tinh Triết nghe vậy, đầu ngón tay vô thức chạm vào chân mình, sau đó nhướng mày buông ba chữ: "Không đi được."
Tịch Niên: "..."
Lục Tinh Triết dường như nhận ra sự do dự của anh, tự chống tay đứng dậy khỏi mặt đất. Cậu tránh né bàn tay đang muốn đỡ mình của Tịch Niên, im lặng một hồi lâu, rồi đột ngột hỏi một câu không đầu không đuôi: "Anh có phải rất khinh thường tôi không?"
Tịch Niên đáp: "Không."
Kiếp trước có lẽ là khinh thường, nhưng kiếp này thì không.
Khán giả đều đang xem thi đấu, lúc này bên ngoài hành lang gần như không có ai. Tịch Niên bước ra khỏi phòng dụng cụ, phủi bụi trên người, rồi lấy từ túi áo ra một chiếc khẩu trang màu đen đeo lên. Sau đó, anh khom người, quay sang nói với Lục Tinh Triết: "Lên đây, tôi cõng cậu."
Lục Tinh Triết định nói rằng mình chỉ giả vờ thôi, nhưng khi nhìn vào tấm lưng rộng lớn của Tịch Niên, cậu lại nuốt những lời đó xuống.
Tịch Niên chỉ cảm thấy sau lưng mình nặng xuống, ngay sau đó, cổ anh bị một cánh tay vòng qua ôm lấy. Anh ngoái đầu nhìn thoáng qua, rồi đứng dậy, cõng Lục Tinh Triết đi xuống lầu, từng bước vững chãi.
Lục Tinh Triết tựa sát vào tấm lưng nóng hổi của Tịch Niên, không biết đang nghĩ gì. Cậu đưa tay chạm nhẹ vào dái tai anh, hỏi với vẻ thích thú:v"Anh cứ cõng tôi như vậy, không sợ bị phóng viên phát hiện sao?"
Tịch Niên điềm nhiên đáp: "Yên tâm, không ai rảnh rỗi như cậu đâu. Cho dù có phát hiện, họ cũng chỉ khen tôi tốt bụng, giúp đỡ người tàn tật."
Ngoài Lục Tinh Triết, chẳng ai rảnh mà ngày ngày theo dõi anh.
Lục Tinh Triết không hề tức giận, đôi môi đỏ khẽ tiến sát tới bên tai Tịch Niên, giọng trầm thấp đầy ẩn ý: "Vậy nếu chuyện chúng ta ngủ với nhau bị phát hiện thì sao?"
Bước chân Tịch Niên thoáng khựng lại, rồi anh tiếp tục đi về phía trước: "Chỉ cần cậu không nói, sẽ không ai biết."
Lúc này, hai người đã đến bãi đỗ xe. Hôm nay Tịch Niên không lái xe riêng, anh tìm thấy xe của Lục Tinh Triết, dùng chìa khóa mở cửa, kéo cửa sau ra đỡ cậu vào trong. Đang định đóng cửa thì chợt nghe thấy Lục Tinh Triết lên tiếng: "Nếu tôi nhất quyết nói ra thì sao?"
Động tác của Tịch Niên khựng lại, anh ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Lục Tinh Triết: "Cậu định uy hiếp tôi à?"
Ban đầu Lục Tinh Triết chỉ buột miệng nói đùa, nhưng khi nghe thấy câu này, một ngọn lửa vô danh bỗng bùng lên trong lòng cậu. Cậu nắm chặt cổ tay Tịch Niên, bất ngờ kéo anh vào trong xe. Cửa xe đóng lại vang lên một tiếng "rầm," ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài.
Trong không gian chật hẹp và tối tăm, cả hai buộc phải áp sát vào nhau. Lục Tinh Triết túm lấy cổ áo Tịch Niên, ép anh xuống dưới mình. Không nhìn rõ biểu cảm, cậu từng chữ một nhấn mạnh: "Tịch Niên, tối hôm đó là anh chủ động, không phải tôi van xin anh lên giường với tôi."
Giọng nói cậu rất bình tĩnh, nhưng hai từ "van xin" lại lộ ra sự phẫn nộ trong lòng.
Tịch Niên thậm chí có thể cảm nhận được từng đầu ngón tay của cậu đang căng cứng.
Lục Tinh Triết nói tiếp: "Đó là lần đầu tiên của tôi."
Cậu nói:
"Đó là lần đầu tiên..."
Bị một người say rượu đè xuống giường, mơ hồ trải qua một đêm, sáng hôm sau mệt mỏi trở về nhà, vụng về tự mình xử lý cơ thể.
Dù vậy, cậu chưa từng nghĩ đến việc làm hại Tịch Niên, chưa bao giờ.
Lục Tinh Triết hỏi anh: "Anh nghĩ tôi là hạng người rẻ tiền, ai cũng có thể ngủ cùng được sao?"
Khi nói câu này, đôi mắt cậu đỏ hoe. Tịch Niên không biết vì sao, theo bản năng đưa tay che mắt cậu lại, giọng trầm thấp:b"Không có."
Lục Tinh Triết không nói gì, chỉ thở dốc nặng nề.
Tịch Niên chậm rãi kéo tay cậu đang túm lấy cổ áo mình xuống, đổi vị trí áp cậu dưới thân, lại lặp lại bằng giọng khẽ: "Tôi không nghĩ vậy."
Tịch Niên nói: "Đêm đó chỉ là một tai nạn, tôi đã uống say..."
Nhưng mấy chữ cuối cùng của anh tan biến trong không khí, bởi vì bàn tay che mắt Lục Tinh Triết đột nhiên cảm nhận được sự ẩm ướt. Tịch Niên lúc này mới bừng tỉnh nhận ra điều gì, thân mình hơi cứng lại.
Anh chưa bao giờ thấy Lục Tinh Triết khóc.
Thật sự chưa bao giờ.
Bên trong xe ánh sáng mờ mịt, tất cả đều khó nhìn rõ. Tịch Niên không rút tay về, anh biết Lục Tinh Triết ghét nhất việc bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, lại không biết nên nói gì. Như có ai điều khiển, anh vòng tay qua eo cậu, nhẹ nhàng siết lại, kéo người vào lòng.
"Đừng khóc."
Tịch Niên nói:
"Đừng khóc."
Anh hiểu được nỗi ấm ức của Lục Tinh Triết, nhưng bản thân vốn luôn ích kỷ, lạnh lùng, rất ít khi nghĩ đến cảm xúc của người khác. Đúng như hệ thống từng nói, có những người hiểu rõ đạo lý nhưng không chắc sẽ làm được.
Lục Tinh Triết ngay khi bị kéo vào lòng đã cứng đờ người. Cả hai đều không nói gì, không gian chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng tim đập vang lên đều đều, từng hồi thúc giục.
Tịch Niên yên lặng đợi rất lâu, đến khi cảm nhận được những vệt ẩm ướt dưới lòng bàn tay đã khô hẳn, anh mới từ từ dịch chuyển người. Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Lục Tinh Triết: "Tịch Niên, nếu đêm đó anh không say, có phải anh sẽ chẳng thèm động vào tôi không..."
Tịch Niên nghĩ, làm gì có chuyện thèm hay không thèm, chuyện này là tự nguyện của hai bên. Anh nhẹ nhàng buông tay, đối diện với ánh mắt tối tăm của Lục Tinh Triết, hỏi ngược lại: "Vậy cậu bị tôi ép buộc sao?"
Lục Tinh Triết nhìn anh, ngừng lại một chút, đáp: "Điều tôi không muốn làm, không ai có thể ép được tôi."
Ý ngầm là, cậu tình nguyện.
Tịch Niên không biết đang nghĩ gì, nghe xong lặng thinh rất lâu, bỗng khẽ cười. Tiếng cười khiến người khác khó đoán được cảm xúc. Anh lại nhớ đến chân của Lục Tinh Triết, liền xuống xe, vòng qua ghế lái rồi khởi động xe, lái thẳng đến bệnh viện.
Còn Lục Tinh Triết lại tự mặc định tiếng cười đó là sự chế nhạo của anh dành cho mình. Gương mặt cậu trong phút chốc trắng bệch, cậu ngồi thẳng dậy, bất chợt đập mạnh vào cửa sổ xe, lớn tiếng: "Dừng xe!"
Tịch Niên không nghe, chỉ kéo khóa chốt cửa xe lại. Đột nhiên anh nhận ra Lục Tinh Triết vừa nãy cố tình lừa mình: "Sao vậy, chân cậu không đau nữa à?"
Lục Tinh Triết tức đến đỏ bừng mắt: "Đây là xe của tôi, anh xuống xe!"
Tịch Niên không đáp, cứ thế tiếp tục lái xe. Đến khi đỗ lại gần bệnh viện, anh bước xuống, vòng ra phía sau mở cửa xe. Vẻ mặt anh thản nhiên hỏi: "Cậu muốn vào bệnh viện hay về nhà tôi?"
Tay chân Lục Tinh Triết lạnh toát, sắc mặt không chút huyết sắc. Nghe vậy, cậu lạnh lùng liếc nhìn Tịch Niên, từ trong giọng nói nghe ra mấy phần mỉa mai. Cậu đứng dậy định xuống xe, nhưng lại bị Tịch Niên giữ vai lại.
Tịch Niên lần này hơi cúi người xuống, đối diện với tầm mắt của cậu, im lặng một lúc, nghiêm túc hỏi lại lần nữa: "Cậu muốn đến bệnh viện, hay là muốn đến nhà tôi?"
Tịch Niên cảm thấy ý của mình đã bày tỏ rất rõ ràng.
Nhưng điều Lục Tinh Triết hiểu là: về nhà = rủ rê làm tình. Cậu tức đến mức lập tức hất tay anh ra: "Đi chết mẹ anh đi!"
Cậu dùng sức quá mạnh, mà Tịch Niên lại không kịp đề phòng, tay phải đập mạnh vào cửa xe, phát ra một tiếng "bộp" nặng nề. Mu bàn tay lập tức đỏ bừng, có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Tịch Niên ngẩn người, là vì câu "Đi chết mẹ anh đi" kia.
Còn Lục Tinh Triết, nghĩ đến tay Tịch Niên còn phải kéo cung bắn tên tham gia thi đấu, bỗng dưng khựng lại, trên mặt hiếm khi hiện lên một tia hoảng hốt. Cậu lúng túng: "Anh..."
Cậu theo phản xạ cầm lấy cổ tay Tịch Niên, lòng bàn tay lạnh ngắt đẫm mồ hôi, mãi mà không thốt nên lời. Ánh mắt cậu đảo quanh tìm kiếm một bệnh viện, nhưng không thấy đâu cả, đành quay sang Tịch Niên hỏi: "Bệnh viện ở đâu?"
Đập một cái, thật ra chẳng đáng là gì.
Tịch Niên nhìn vào sắc mặt căng thẳng của Lục Tinh Triết, từ đó thấy được vài phần lo lắng rất nhỏ, khựng lại một chút, sau đó nắm ngược lấy tay cậu, cảm nhận lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh. Anh "cạch" một tiếng đóng cửa xe lại, rồi trầm giọng nói: "Đến nhà tôi."
Giữa trưa nắng gắt, khác hẳn mấy ngày âm u mưa dầm trước đó. Mặt trời chói chang treo trên cao, hai bên đường hàng cây ngô đồng mọc san sát, phủ bóng râm dày đặc. Thỉnh thoảng, từng cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc vang lên.
Lục Tinh Triết đầu óc trống rỗng, cậu hoàn toàn không nhớ nổi mình đã đến nhà Tịch Niên như thế nào. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng cửa nhà mở rồi đóng lại, phát ra một tiếng "cạch" nhẹ nhàng. Ngay sau đó, lưng cậu dán vào bức tường lạnh toát, eo bị siết chặt, bao quanh bởi hơi thở nóng bỏng của người đàn ông.
Lục Tinh Triết giật mình tỉnh táo, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tịch Niên. Người đàn ông không nói gì, chỉ dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cậu, rồi cúi đầu, hôn từ xương quai xanh đi dần xuống, dừng lại một chút, cuối cùng rơi lên đôi môi cậu.
Lục Tinh Triết không biết vì sao, sắc mặt trắng bệch.
Tịch Niên nhận ra cơ thể cậu cứng đờ, liền ngẩng đầu nhìn lên. Thấy môi Lục Tinh Triết khẽ run rẩy, anh im lặng một lát, thấp giọng hỏi: "Cậu không muốn sao?"
Lục Tinh Triết không nói nổi lời nào. Trong đầu cậu lặp đi lặp lại hình ảnh Tịch Niên trên xe khẽ cười nhạt, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào cậu, rồi bỗng dưng không đầu không đuôi hỏi: "Anh cười cái gì?"
Cười cậu không biết xấu hổ?
Hay cười vì cậu dễ dãi đến mức ai cũng có thể lên giường?
Tịch Niên nghe xong ngẩn ra một lúc, rồi mới phản ứng lại được câu hỏi của cậu. Anh thả tay khỏi sau gáy Lục Tinh Triết, như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, bình tĩnh nói: "Không cười em."
Anh nửa thật nửa đùa: "Tôi cười chính mình... sức hút lớn quá mà."
Thật ra, anh cười vì nhân quả. Có thể hai kiếp liền dây dưa với cùng một người, không thể không nói đó cũng là một kiểu bản lĩnh.
Lục Tinh Triết nửa tin nửa ngờ. Tịch Niên biết cậu nhạy cảm, nên cũng không bận tâm, chỉ im lặng xoa nhẹ lưng cậu, khiến cơ thể căng cứng dần thả lỏng, rồi nâng cằm Lục Tinh Triết lên, hôn xuống. Trong nụ hôn lấp đầy một câu hỏi mơ hồ:
"Nhớ không, hôm ấy tôi đã muốn em thế nào?"
Hơi thở trầm thấp, tim đập loạn nhịp.
Lục Tinh Triết không ngờ Tịch Niên lại hỏi ra một câu riêng tư đến vậy. Đồng tử cậu co rút, cậu nghiêng đầu muốn né đi nụ hôn nóng bỏng của anh, nhưng giống như bị điểm huyệt, không cách nào động đậy được. Cậu bị anh ôm lấy, loạng choạng đi vào phòng ngủ, sau đó ngã xuống giường.
Lục Tinh Triết theo bản năng siết chặt vai anh, cổ họng như bị thứ gì chặn lại, khô khốc: "Tịch Niên..."
Giọng cậu run rẩy.
Tịch Niên lần đầu tiên trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, kiên nhẫn dỗ dành cậu: "Không sao."
Anh cởi quần Lục Tinh Triết ra, cùng với một tiếng sột soạt nhẹ của quần áo rơi xuống đất, vết thương trên chân trái của Lục Tinh Triết lộ ra trong không khí. Tịch Niên hơi cúi người, như thể muốn tìm lại ký ức đêm hôm đó, đặt từng nụ hôn nóng bỏng lên vết sẹo dữ tợn ấy, bỏng rát đến tận tim gan.
Mắt Lục Tinh Triết đỏ bừng: "Đừng..."
Tịch Niên đương nhiên không nghe.
Tấm rèm trong phòng ngủ được kéo kín, che đi phần lớn ánh sáng ban ngày. Mọi thứ trong phòng đều lơ lửng giữa sáng và tối. Tịch Niên dựa theo thói quen kiếp trước mà trêu chọc, còn Lục Tinh Triết thì cảm thấy như mình mất nửa cái mạng. Cậu run rẩy, lắp bắp: "Dừng... dừng lại..."
Không hiểu sao, cậu lại nhớ đến đêm mơ hồ kia, bất giác nhắm mắt, đầu ngón tay siết chặt lấy ga giường. Mồ hôi từ cằm rơi xuống, làm mờ một vệt dấu.
Tịch Niên nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ bừng của cậu, dùng ngón tay xoa đi xoa lại, hài lòng thấy màu sắc ngày càng tươi thắm. Sau đó cúi đầu, hôn lên môi, lần này mang theo sự bá đạo như muốn nuốt trọn cậu vào bụng.
Tịch Niên thở gấp hỏi cậu: "Cảm giác thế nào?"
Lục Tinh Triết không biết là thoải mái hay không thoải mái. Cậu chỉ nhớ lần trước làm xong, không có chỗ nào trên người không đau. Cậu im lặng một lúc lâu, run rẩy thốt ra một chữ: "Đau..."
Cậu chẳng cảm nhận được gì, dường như chỉ nhớ mỗi cái đau.
Tịch Niên nghe vậy, cơ thể khựng lại, nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của cậu. Sau đó, anh đưa tay gạt đi những lọn tóc lòa xòa trước trán cậu, khẽ hỏi: "Lần trước có phải rất khó chịu không?"
Lục Tinh Triết lắc đầu.
Tịch Niên vừa nhìn đã biết cậu đang nói dối, anh cúi hôn lên mắt cậu. Lòng bàn tay ấm áp đặt lên vết sẹo lồi lõm trên chân cậu: "Thế còn chỗ này thì sao?"
Lục Tinh Triết vẫn lắc đầu, vùi mặt vào gối, im lặng rất lâu. Không biết nghĩ đến điều gì, giọng cậu lầm bầm không rõ cảm xúc: "Muốn làm thì làm đi, đừng hỏi nhiều."
Hiếm hoi lắm Tịch Niên mới có lòng tốt, nhưng hình như đều bị xem là ý tốt hão huyền. Anh vùi mặt vào cổ Lục Tinh Triết, lần đầu cảm thấy một chút bất lực.
Sau một hồi, chiếc giường rơi vào tình trạng lộn xộn.
Lục Tinh Triết nằm bất động trên giường, lồng ngực phập phồng dữ dội. Cậu nhìn lên trần nhà, thấy Tịch Niên không có động thái gì thêm, liền ngồi dậy, bước xuống giường, rồi nhặt quần áo rơi trên đất.
Tịch Niên thấy vậy, nắm lấy cổ tay cậu hỏi: "Em làm gì đấy?"
Lục Tinh Triết không ngẩng đầu, đáp: "Về nhà."
Tịch Niên nhíu mày: "Về nhà?"
Lục Tinh Triết nhếch môi, như giễu cợt: "Không về thì ở lại chờ anh đuổi tôi đi sao?"
Giọng cậu vẫn còn chút khàn, sắc mặt tái nhợt, im lặng mặc quần áo, che kín hết những dấu vết xanh tím trên người. Gương mặt gầy gò, trông có vẻ còn gầy hơn so với trước đây một chút.
Tịch Niên nghe vậy, ánh mắt tối lại, tức giận đến mức bật cười. Anh tiện tay khoác một chiếc áo lên người, sau đó kéo mạnh Lục Tinh Triết lại, bóp lấy cằm cậu, hỏi: "Em nghĩ tôi đưa em về nhà để làm gì? Hẹn chịch à?"
Lục Tinh Triết thực sự đã nghĩ như thế.
Tịch Niên thật sự không biết phải làm sao nữa. Đầu ngón tay anh khẽ siết lại, cân nhắc một lúc lâu mới lên tiếng: "Nhưng không phải."
Lục Tinh Triết nghĩ: Anh cũng đã làm rồi, giờ còn nói không phải.
"Thế thì là vì cái gì?"
Tịch Niên nhìn cậu thật sâu, mím môi, đáp:
"... Em tự nghĩ đi."
Có vẻ anh không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp kéo Lục Tinh Triết vào phòng tắm. Nước nóng từ vòi sen ào ào đổ xuống, bắn tung tóe. Trong tình huống này, Lục Tinh Triết lúc nào cũng chỉ có thể bị động chịu trận. Phải mất một lúc, cậu mới nhận ra quần áo trên người đã bị thấm ướt.
Ngón tay Tịch Niên lướt qua vạt áo cậu, giúp cậu tẩy sạch những dấu vết. Trong tiếng nước chảy rì rầm, anh nói: "Đợi chút nữa mặc đồ của tôi."
Lục Tinh Triết bị động tác bất ngờ của anh làm cho bật ra một tiếng rên, hai chân mềm nhũn suýt nữa không đứng vững. Tịch Niên đỡ lấy thân hình cậu, bàn tay áp chặt vào lưng cậu. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng hỏi: "Lần trước em tự mình tắm rửa à?"
Hơi thở Lục Tinh Triết hỗn loạn, mặt đỏ bừng, nghĩ thầm: Không phải tôi tự rửa chẳng lẽ là ma làm giúp à?
Giữa làn hơi nước mờ ảo, cậu gần như không nhìn rõ khuôn mặt của Tịch Niên, chỉ cảm nhận được cơ thể săn chắc của anh. Trong thoáng chốc, cậu nghe anh nói một câu: "Lần trước em đi nhanh quá."
Lục Tinh Triết nghe vậy, tim lỡ một nhịp: "Anh nói gì?"
Tịch Niên: "Không có gì."
Tắm xong, anh trực tiếp bế ngang Lục Tinh Triết ra khỏi phòng tắm, đặt cậu lên giường. Khi tay vừa rời khỏi lưng cậu, anh lại vươn tay chạm vào gương mặt cậu, vén những sợi tóc ướt nhẹp ra, nói khẽ: "Đừng chạy lung tung, tôi lấy đồ cho em."
Ánh mắt của anh dường như không giống trước kia nữa.
Lục Tinh Triết mơ hồ đoán được điều gì, nhưng không dám chắc. Cậu ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Tịch Niên. Câu nói lượn quanh đầu lưỡi, nhưng cậu mãi không thể thốt ra.
Khi Tô Cách bị đóng băng sự nghiệp, Tịch Niên cuối cùng cũng có một khoảnh khắc nhận ra, con đường hiện tại cũng không phải quá tệ. Anh bắt đầu cố gắng bước ra khỏi bóng ma của quá khứ, làm hòa với chính mình ở kiếp trước.
Còn cả Lục Tinh Triết...
Tịch Niên lấy một bộ quần áo từ trong tủ. Khi xoay người lại, anh thấy Lục Tinh Triết đang nhìn mình. Anh đưa bộ quần áo trong tay ra, hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"
Lục Tinh Triết vừa tắm xong, khuôn mặt sạch sẽ. Cậu cúi đầu mặc quần áo, từng chiếc cúc được cài lại. Im lặng một lúc, bỗng nhiên cậu lên tiếng, không báo trước: "Em có thể không làm paparazzi nữa."
Tịch Niên sững người.
Trong khoảnh khắc ấy, anh gần như nghĩ mình nghe nhầm. Nhưng Lục Tinh Triết đã lặp lại một lần nữa: "Em có thể không làm paparazzi nữa."
Nếu Tịch Niên không thích, cậu có thể từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro