Chương 19
Tịch Niên không lên tiếng. Hôm qua anh bị Tưởng Luân hại, uống phải thuốc, trong cơn hỗn loạn không còn biết mình đã làm gì. Nhưng giờ đây, khi từng mảnh ký ức dần quay lại, sắc mặt anh trở nên phức tạp, không thể coi là tốt.
Vậy mà Lục Tinh Triết vẫn đứng bên cạnh cố ý nhắc nhở: "Anh quên rồi à? Hôm qua anh kéo tay tôi không cho đi, còn ép tôi vào tường mà..."
Lời còn chưa dứt, Tịch Niên đã trầm giọng ngắt ngang: "Đủ rồi."
Lục Tinh Triết nhướng mày, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, dường như cậu thấy được một loại chán ghét trong đó. Cậu khựng lại, sau đó chậm rãi bật cười: "Hối hận? Hối hận cũng vô ích thôi, những gì nên làm hay không nên làm, chúng ta đều đã làm cả rồi."
Trên chiếc cổ mảnh mai của cậu đầy những vết đỏ nhạt, không lời nào cũng đủ tố cáo cuộc chiến đêm qua mãnh liệt thế nào. Cổ áo lỏng lẻo gần như không che nổi.
Tịch Niên hỏi: "Cậu muốn gì?"
"Không muốn gì cả."
Lục Tinh Triết nói xong câu này, xoay người rời đi. Không có cảnh tượng đe dọa hay gây khó dễ mà anh dự đoán, chỉ còn lại một chiếc giường lộn xộn. Tịch Niên nhìn thấy bước chân cậu có vẻ không tự nhiên, khẽ nhíu mày, sau đó xuống giường nhặt quần áo mặc vội vào.
Hệ thống không biết đã quan sát bao lâu, bỗng lặng lẽ xuất hiện, ánh sáng xanh trên thân nó sáng hơn bình thường gấp bội, chớp chớp liên tục: [Anh định đuổi theo cậu ấy sao?]
Tịch Niên mặt không biểu cảm nhìn nó, rồi hỏi lại: "Tại sao tôi phải đuổi theo cậu ta?"
Thân thể hệ thống bỗng chốc đỏ lên: [Bởi vì... bởi vì hai người đã làm chuyện đó rồi mà...]
Tịch Niên cảm thấy phiền lòng, một kiểu bực bội không rõ nguyên nhân: "Sao, ở hành tinh các người quy định cứ ngủ với ai là phải đuổi theo người đó về à?"
Hệ thống: [...... Không có quy định đó.]
Tịch Niên nói: "Vậy thì đừng hỏi tại sao nữa."
Hệ thống: [Nhưng hôm qua anh hỏi rất nhiều câu tại sao mà.]
Tịch Niên đang mặc quần áo, động tác bỗng khựng lại. Dường như có ai đó vừa chạm đến một bí mật không thể nói ra của anh. Cả người anh cứng ngắc trong chốc lát, mãi sau mới thả lỏng, nhưng anh lại lấy một bộ quần áo sạch, bước thẳng vào phòng tắm.
Nước nóng từ vòi hoa sen xối thẳng xuống đầu, dễ khiến người ta liên tưởng đến nhiệt độ của cơ thể áp sát. Tịch Niên vuốt mái tóc đen ngược ra sau, gương mặt anh tuấn sắc nét, từ ánh mắt đến khóe môi đều toát lên sự lãnh đạm không dễ nhận ra, như thể nhìn thấu sự lạnh lùng trong cốt tủy của anh.
Nói đơn giản, anh không phải một người ấm áp.
Tịch Niên nhắm mắt lại. Vì trận say hôm qua mà những ký ức anh không muốn chạm tới ở kiếp trước tràn về như nước lũ xé toang đập ngăn. Anh nhớ lại cảnh Lục Tinh Triết uy hiếp mình, nhớ lại việc cậu khiến anh thân bại danh liệt. Nhưng trong giây phút cuối đời, người duy nhất ở bên cạnh anh lại chỉ có cậu...
Tại sao phải tới?
Rõ ràng đã chọn cách trả thù, vậy tại sao còn tới?
Có lẽ vì đó là cảnh cuối cùng trước khi chết nên anh khắc sâu trong ký ức. Cảm giác cô đơn trống trải khi đứng trên đỉnh cao lại đột nhiên xâm chiếm toàn thân. Anh nhớ lại việc mình hôm qua nắm lấy vai Lục Tinh Triết, không cho cậu rời đi, rồi bất giác mở mắt ra.
Lục Tinh Triết... Lục Tinh Triết...
Họ từng cùng nhau làm điều xấu, cùng nhau bước lên thần đài, rồi lại cùng nhau rơi xuống địa ngục.
Sợi dây ràng buộc này còn sâu hơn anh tưởng, không thể cắt đứt chỉ bằng vài lời nói. Sống lại một đời, cũng không thể cắt đứt. Lý trí của anh đang gượng ép xóa bỏ người này, nhưng cơ thể anh lại vẫn còn ghi nhớ cậu.
"......"
Tịch Niên từ từ điều chỉnh lại cảm xúc, rồi tắt vòi nước. Hệ thống luôn theo sát động thái của anh: [Anh định làm gì tiếp theo?]
Tịch Niên nghĩ, còn có thể làm gì:
"Chờ tin."
Anh vốn nghĩ Lục Tinh Triết sẽ lấy chuyện này làm cái cớ để uy hiếp mình, nhưng thực tế cậu rời đi rất dứt khoát, dường như chẳng hề bận tâm. Điều này hoàn toàn không giống phong cách của cậu. Anh chỉ có thể chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Hoặc có lẽ chính anh cũng cần thời gian để suy nghĩ một số chuyện.
.
Mấy ngày nay mưa dầm dai dẳng. Lục Tinh Triết về nhà không bao lâu thì bên ngoài đã đổ mưa. Cậu không quan tâm, ngồi trên ghế sofa rất lâu mà không nhúc nhích. Làn da tái nhợt, quần áo rộng thùng thình, làm lộ ra dáng người gầy gò yếu ớt.
Một chỗ nào đó trên cơ thể vẫn còn khó chịu. Khi vô tình động đến, cậu toát cả mồ hôi lạnh. Không biết phải xử lý ra sao, cậu chỉ có thể loạng choạng bước vào phòng tắm tắm rửa, sau đó tự mình luống cuống dọn dẹp.
Hơi nước lan tỏa trong không gian kín, ngay cả gương cũng phủ một lớp sương mờ. Cậu tùy ý lau một mảng sáng rõ, chính diện là vai cậu, nơi đó có một dấu răng nhàn nhạt, bầm tím chồng chất. Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể hình dung Tịch Niên đêm qua dây dưa hôn liếm chỗ đó thế nào.
Vậy mà khi tỉnh dậy, anh lại lạnh lùng và đầy chán ghét.
Đây là lần đầu tiên của Lục Tinh Triết.
Cậu nhìn vào gương, ngón tay chạm nhẹ lên đôi môi sưng đỏ vì bị cắn nát. Khi ấy khi hôn, nụ hôn cháy bỏng và đầy ám muội, không cảm thấy gì, nhưng tỉnh lại rồi, chỉ còn lại sự đau đớn.
Lục Tinh Triết luôn cười khi đối diện với Tịch Niên, nhưng khi một mình, cậu lại ít cười đi rất nhiều. Cậu bước ra khỏi phòng tắm, tóc đen còn đang nhỏ nước, tựa lưng lười biếng vào máy tính, định xử lý những bức ảnh hôm qua, nhưng đột nhiên nhớ ra vì gặp Tịch Niên bất ngờ mà không kịp chụp được gì.
Thêm một thương vụ nữa lại thất bại.
"......"
Lặng im một lúc lâu, Lục Tinh Triết bực bội buột miệng chửi thề: "Mẹ nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro