Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 162

Kỳ thi đại học với bất kỳ học sinh nào cũng đều là sự kiện trọng đại quyết định vận mệnh. Sáng sớm hôm sau, khoảng tám giờ, khi Cận Hành đến khu vực ngoài trường thi, hai bên đường đã chật kín phụ huynh và giáo viên tiễn thí sinh. Bảo vệ đang duy trì trật tự, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.

Cô Sầm chen chúc giữa đám đông, chiếm được một góc nhỏ, học sinh lớp 9 đều tụ tập tại đó, lần lượt kiểm tra giấy báo dự thi và dụng cụ học tập.

Cận Hành bước đến, quả nhiên bị cô Sầm gọi tên: "Cận Hành, mau kiểm tra xem giấy báo dự thi mang chưa, dụng cụ đâu?"

Tất cả đều đã được cất trong túi tài liệu trong suốt. Cận Hành giơ túi lên cho cô xem: "Đã mang đầy đủ ạ."

Thời tiết oi bức, vài lọn tóc của cô Sầm đã ướt mồ hôi, trông có chút luộm thuộm. Cô cầm túi của anh lên, kiểm tra từng thứ một, xong xuôi mới trả lại: "Bữa sáng thì sao, đã ăn chưa?"

Cận Hành gật đầu: "Em ăn rồi."

Văn Viêm tối qua tám giờ đã lên giường, kết quả lăn qua lộn lại mãi đến rạng sáng mới ngủ được. Trời còn chưa sáng đã vội vàng ra ngoài mua cả đống đồ ăn sáng, hai người căn bản ăn không hết.

Cô Sầm yên tâm hơn một chút, vỗ vai anh: "Làm bài bình thường là được, đừng căng thẳng."

Châu Khải đứng ngay bên cạnh, tay cầm một chồng tài liệu ôn thi, miệng lẩm bẩm không ngừng, vẻ lo lắng lộ rõ. Nhìn thấy Cận Hành, mắt hắn sáng rực lên, như thể tìm được cứu tinh, lập tức chạy tới: "Cận Hành, Cận Hành!"

Cận Hành còn tưởng hắn có bài nào muốn hỏi: "Sao thế?"

Châu Khải đứng tại chỗ dậm chân, hít sâu: "Tôi... tôi... tôi căng thẳng quá."

Cận Hành: "Đừng căng thẳng, chỉ là một kỳ thi thôi mà."

Họ đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ. Ở tuổi trẻ tràn đầy khí phách này, chỉ cần dốc hết sức làm một việc, dù thành công hay thất bại, kết quả cũng sẽ không quá tệ. Bởi vì con đường của tuổi trẻ vẫn còn rất dài, một kỳ thi không thể quyết định toàn bộ thành bại trong tương lai.

Cận Hành là chỗ dựa tinh thần, luôn mang vẻ phong thái ung dung, bình thản. Châu Khải nhìn anh, tâm trạng bỗng nhiên bình ổn hơn, ngồi xuống ghế bên bồn hoa, chờ đến giờ mở cổng trường thi.

Trường thi của Sùng Minh nằm ở một ngôi trường khác, cách khá xa. Cận Hành ngồi dưới bóng cây, trong lòng đoán xem cậu giờ này đang làm gì. Ôn bài? Chắc chắn không phải. Hút thuốc? Có khả năng.

Văn Viêm mỗi lần căng thẳng là thích hút thuốc.

Cận Hành nghịch điện thoại, dường như muốn gửi gì đó nhưng vẫn chưa chỉnh sửa xong lời, cứ viết rồi lại xóa. Mãi đến khi chuông báo vào phòng thi vang lên, anh mới dừng tay, nhấn nút gửi đi.

—Thi xong, chúng ta cùng đến thành phố A nhé.

Cận Hành viết hai chữ "Cố lên", lại xóa. Viết "Thi tốt", rồi lại xóa. Những lời đó đều không phải điều anh thực sự muốn nói.

Thi đại học kết thúc, ý nghĩa của cuộc sống mà anh được tái sinh lần này mới hoàn thành được một nửa. Chỉ khi mang theo Văn Viêm cùng rời đi, mới có thể coi là trọn vẹn. Họ sẽ không bị thua bởi thời gian, cũng không bị thua bởi khoảng cách.

Bởi vì tuổi trẻ bất khả chiến bại, không gì cản nổi.

Khoảng hai ba phút sau, bên kia mới gửi lại một tin nhắn. Văn Viêm chỉ nói đúng một chữ: "Được."

Đó chính là câu trả lời của cậu. Đối diện với mọi lựa chọn của Cận Hành, cậu vĩnh viễn chỉ có một đáp án này.

Cô Sầm nhìn thấy học sinh từng người một bước vào trường thi, lòng bàn tay đặt lên vai họ, rồi khẽ siết lại: "Làm bài tốt nhé, đừng căng thẳng."

"Cô ở bên ngoài đợi các em."

"Đừng sợ, thả lỏng đi."

Khi Cận Hành bước tới, cô Sầm cũng vỗ vai anh, dưới bóng râm của tán cây, nhẹ nhàng động viên:

"Làm bài tốt nhé."

Cận Hành gật đầu, bước vào phòng thi.

Mùa hè dài dằng dặc, là mùa phóng túng nhất trong bốn mùa. Còn mười tám tuổi cũng là độ tuổi ngông cuồng nhất trong đời người. Hai điều ấy giao hòa với nhau, kéo dài khoảng thời gian thanh xuân, làm phẳng lặng cả quãng đời sau này.

Buổi sáng chín giờ bắt đầu thi môn ngữ văn, buổi chiều ba giờ thi môn toán.

Đề thi hơi khó, nhưng phần lớn các dạng bài cơ bản học sinh lớp 9 đều đã làm qua, chắc chắn có thể kiếm được điểm phương pháp. Cận Hành vẫn còn nhớ điểm số kỳ thi trước của mình. Nhìn những câu hỏi quen thuộc trước mắt, ngòi bút khựng lại, anh cố ý làm sai hai câu, cố gắng giữ điểm trong phạm vi nhất định.

Anh đã đạt được rất nhiều thứ, trái tim này bỗng trở nên nhỏ bé và biết đủ...

Cận Hành chỉ muốn đi theo con đường cũ của kiếp trước, ngoài Văn Viêm ra, không cần thay đổi thêm gì nữa.

Kỳ thi kéo dài hai ngày nhanh chóng kết thúc, dường như cũng đánh dấu sự kết thúc của thời học sinh lớp 12. Nhiều học sinh đã lên kế hoạch đi du lịch thư giãn, sau đó mới quay lại kiểm tra điểm số. Dù sao mọi chuyện cũng đã an bài, làm gì thoải mái thì làm.

Văn Viêm cũng có suy nghĩ đó. Rõ ràng cậu cũng chỉ là một thanh niên chưa trưởng thành, nhưng mỗi khi nhìn Cận Hành, trong lòng luôn mang tâm lý như nhìn đứa con của mình. Những gì người khác có, Cận Hành cũng phải có: "Em dẫn anh đi dạo đâu đó, anh chọn một chỗ đi."

Họ đang ngồi trong phòng điều hòa, không khí mát lạnh phả ra, nhưng vẫn không ngăn được cái nóng như thiêu đốt ngoài kia. Cận Hành dựa vào ghế sofa, lắc đầu: "Không muốn đi, cứ ở nhà nghỉ vài ngày đi."

Đi chơi cũng không nên chọn mùa này, sẽ bị nắng nóng thiêu cháy mất một tầng da.

Văn Viêm lướt xem các địa điểm du lịch được đề xuất trên điện thoại, trông có vẻ rất ổn: "Anh có phải sợ tốn tiền không?"

Hiện tại hai người họ chỉ là những sinh viên nghèo, không có nguồn thu nhập nào cả. Đợi đến khi tới thành phố A, việc gì cũng cần tiền. Cách tốt nhất bây giờ là tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Cận Hành cầm điện thoại của cậu, thoát khỏi mấy quảng cáo lòe loẹt, rồi ném trả lại: "Toàn là quảng cáo lừa đảo."

Rồi nói thêm: "Tiền không phải vấn đề lớn."

Cận Hành vào Đại học A, rất nhiều kế hoạch có thể bắt đầu thực hiện. Anh sẽ dùng thời gian ngắn nhất để đạt tới độ cao như ở kiếp trước.

Văn Viêm nghiêng người, tựa đầu lên đùi anh, ngón tay chọc chọc màn hình điện thoại: "Nếu anh không muốn đi chơi, vậy mấy tháng tới em đi làm thêm, dù sao ở không cũng chẳng làm gì."

Cận Hành không nói gì, nhìn ra ngoài trời nắng chói chang, hơi nóng cuồn cuộn. Một lát sau, anh mới lên tiếng: "Anh đi cùng em."

Văn Viêm theo phản xạ ngồi thẳng dậy, sau đó lại chậm rãi nằm xuống lần nữa: "Anh vừa thi xong, nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp."

Cận Hành đưa tay lướt qua đường viền cằm của Văn Viêm, cảm thấy cậu gầy đi rất nhiều. Anh kéo người vào lòng, cúi xuống hôn, rải đầy những nụ hôn nhỏ nhặt, rồi thấp giọng hỏi bên tai: "Em có thấy mệt mỏi không?"

Cuộc đời của cả hai người bọn họ đều không hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả việc có đủ cha mẹ bên cạnh cũng là điều xa xỉ, không có chút tư cách nào để so sánh với người khác. Không biết có phải là do ông trời ưu ái hay không, Cận Hành còn có Văn Viêm bên mình, nhưng Văn Viêm lại chưa từng được ai bảo vệ.

Cậu chưa kịp làm một đứa trẻ, đã bị ép buộc phải gánh vác cả cuộc sống.

Văn Viêm không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, theo bản năng nghĩ rằng anh hỏi công việc có mệt không, nên trả lời chậm rãi: "Cũng tạm."

Cận Hành đã đoán trước được cậu sẽ trả lời như thế, vòng tay qua ôm lấy eo Văn Viêm, vùi mặt vào cổ cậu. Mùi hương quen thuộc của thuốc lá khiến người ta không khỏi cảm thấy an toàn: "Văn Viêm, con đường sau này chúng ta cùng nhau đi..."

Vì vậy, cũng phải cùng nhau cố gắng.

Văn Viêm cảm thấy điều này vốn dĩ là hiển nhiên, không cần phải nói ra. Cậu lười biếng nằm trong lòng anh, dây thần kinh bỗng chốc thả lỏng, cơn buồn ngủ như thủy triều kéo đến, chẳng biết từ khi nào đã ngủ mất.

Áp lực trên vai cậu không hề nhỏ hơn Cận Hành, vừa lo lắng cho kết quả thi của anh, vừa đi làm, lại vừa nghĩ về tương lai sau này của hai người. Sau kỳ thi đại học, như thể cậu vừa trút được một tảng đá lớn, có được chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Trong khoảng thời gian sau đó, Văn Viêm cuối cùng cũng không thể cãi lại được Cận Hành. Hai người cùng nhau tìm một công việc làm thêm tại một cửa hàng trà sữa, lương mỗi tháng ba nghìn tệ. Có lẽ vì ngoại hình xuất sắc, doanh thu của quán lúc nào cũng tốt đến mức bất ngờ. Nhan Na thỉnh thoảng cũng ghé qua ủng hộ.

"Một ly trà sữa lạnh, thêm nhiều trân châu."

Nhan Na mặc một chiếc váy dây màu trắng, che ô đứng trước quầy, thành thạo gọi một phần đồ uống. Vì trời nóng bức, mái tóc dài ngang lưng của cô đã được cắt ngắn thành kiểu tóc bob, trông vừa thuần khiết vừa đáng yêu, khiến phong thái tiểu lưu manh ngày trước giảm đi vài phần.

Cận Hành mỉm cười, làm theo yêu cầu của cô, cho thêm hai thìa trân châu. Ông chủ khá dễ tính, nhìn thấy cũng không nói gì, thậm chí thường xuyên để nhân viên uống miễn phí, bởi chi phí nguyên liệu vốn không cao.

Văn Viêm đứng tựa vào quầy, dùng nón vẫy vẫy vài cái cho mát: "Ngày nào cũng thêm trân châu, chưa thấy cậu thêm tiền lần nào."

Nhan Na giậm chân: "Gì chứ, tôi đến ủng hộ quán mà cậu còn tiếc hai thìa trân châu à? Chúng ta là quan hệ gì chứ?"

Văn Viêm nhướn mắt liếc cô một cái, lười đáp.

Cận Hành lắc đều trà sữa, đưa cho Nhan Na. Cô nhận lấy, chống tay lên quầy, thần thần bí bí nói: "Nghe nói tối nay lúc nửa đêm là có thể tra điểm rồi, có muốn thức để xem không?"

Ngữ điệu của cô lộ rõ sự căng thẳng, bất an.

Văn Viêm hơi ngừng lại, theo phản xạ nhìn về phía Cận Hành. Điểm số của cậu thì khỏi phải nói, chắc chắn là không được tốt. Quan trọng là xem Cận Hành thi thế nào, dù gì A Đại cũng nổi tiếng là nơi cạnh tranh khốc liệt.

Cận Hành bình tĩnh rửa cốc, đối với việc tra điểm không hề nóng vội: "Tối nay xem được thì xem, nhưng chắc sẽ đông người."

Nhan Na có vẻ rất hồi hộp, vừa mong mình thi không tốt, vừa mong mình không quá tệ. Sự mâu thuẫn thể hiện rõ ràng qua vẻ mặt, đến mức ly trà sữa trong tay cũng trở nên nhạt nhẽo.

Tối chín giờ tan ca, Văn Viêm và Cận Hành trực tiếp về nhà. Có lẽ vì sắp có kết quả, bầu không khí có chút căng thẳng, làm gì cũng không tập trung nổi.

Từ sau kỳ thi, Văn Viêm chưa từng hỏi qua Cận Hành thi như thế nào, chỉ sợ tạo áp lực cho anh. Đêm nay, cuối cùng cậu không nhịn được mà hỏi: "Anh thấy thi thế nào?"

Chưa đầy mấy ngày sau kỳ thi, đáp án mẫu đã được công bố. Cận Hành đã đối chiếu, kết quả dự đoán không chênh lệch nhiều.

Anh lấy từ tủ lạnh ra một đĩa trái cây ướp lạnh, nét mặt chẳng hề có chút căng thẳng: "Anh thấy cũng ổn."

Anh vốn khiêm tốn, nhưng chữ "ổn" ấy làm Văn Viêm không khỏi nghĩ nhiều. Kết quả chưa có, cậu đã chuẩn bị sẵn cả bụng lời an ủi: "Kệ, thi được hay không cũng chẳng sao. Dù ở đâu thì cũng không đến mức chết đói."

Cận Hành khẽ cười: "Thế còn em, cảm thấy thi thế nào?"

Văn Viêm thật thà đáp: "Không tốt lắm."

Điểm văn hóa của cậu nhờ Cận Hành lôi kéo lên được một chút, nhưng phần kỹ năng của trường nghề lại chiếm phần lớn. Văn Viêm không cần tra cũng biết mình thi chẳng ra sao, cùng lắm chỉ là chết không quá thảm.

Tối đó, cả hai đều không ngủ, ngồi trên sofa xem TV, đợi đến nửa đêm để tra điểm. Văn Viêm không ngừng nghịch điện thoại, vẻ mặt lo lắng, cảm giác thời gian trôi qua quá chậm.

Ngoài trang web chính thức, một số tài khoản công khai trên các ứng dụng xã hội cũng mở cổng tra cứu. Văn Viêm theo dõi thời gian, vừa đến giờ liền bấm vào trang chủ, nhập thông tin số chứng minh thư và số báo danh của Cận Hành. Nhưng thanh tiến trình cứ xoay mãi, không hiển thị kết quả.

Cậu nhíu mày, cảm thấy điện thoại này làm chậm trễ mọi thứ, bực bội lắc hai cái, quay sang hỏi Cận Hành: "Anh vào được chưa?"

Cận Hành lắc đầu: "Chưa."

Kỳ thi đại học là cảnh ngàn quân vạn mã chen chúc nhau qua một cây cầu hẹp, giờ này không biết có bao nhiêu người đang thức đợi. Không lâu sau, Nhan Na cũng gọi đến, nói không vào được. Từ Mãnh thử rất lâu, kết quả cũng như vậy.

Bốn người, không ai thành công.

Bọn họ kiên trì không bỏ cuộc, vừa dùng điện thoại vừa dùng máy tính, nhưng đường truyền mạng vẫn tắc nghẽn. Cận Hành nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã chỉ một giờ sáng, dứt khoát đứng dậy, kéo Văn Viêm vào phòng: "Trễ rồi, ngủ trước đi, mai tra cũng vậy thôi."

Văn Viêm: "Không được, em ngủ không được."

Cậu cầm điện thoại, tiếp tục làm mới trang web.

Cận Hành kéo cậu lên giường, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt, làm các đường nét trở nên mờ ảo. Đầu ngón tay anh thuần thục kéo vạt áo của Văn Viêm lên, nhướn mày hỏi: "Ngủ không được, làm chuyện khác nhé?"

Văn Viêm nhìn anh một cái, thầm nghĩ cũng được, sau đó quay lưng về phía anh: "Anh làm chuyện của anh, em làm chuyện của em."

Cận Hành: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro