Chương 160
Gần Tết, nhiệt độ giảm mạnh, lạnh đến mức thở ra khói trắng, nhưng trời lại không có tuyết. Khiến người ta cảm thấy cái lạnh này thật không đáng.
Văn Viêm khí huyết sôi sục, người ta mặc áo bông thì cậu chỉ mặc chiếc áo len mỏng cổ chữ V màu xám, cứ thế đi qua đi lại trong phòng khách. Cận Hành từ phòng tắm bước ra, đi ngang qua liền tiện tay chạm vào cơ bụng của cậu, rồi mới thu tay lại.
Văn Viêm theo bản năng cúi người tránh, có chút xấu hổ: "Này——"
Làm gì mà sỗ sàng vậy.
Cận Hành xoa xoa đầu ngón tay: "Anh chỉ xem em có lạnh không thôi."
Văn Viêm nghĩ không cần giải thích, giải thích chính là che giấu. Cậu tập luyện có cơ bụng chẳng lẽ là để cho Cận Hành sờ? Kéo áo xuống một chút, có ý khoe khoang: "Chậc, ra ngoài sắm Tết không?"
Cậu thấy người khác dường như đều đang sắm Tết.
Cận Hành có chút hiếu kỳ nhìn cậu: "Em chắc chứ?"
Hai người bọn họ, ra ngoài mua đồ cái này gọi là sắm Tết, nhưng thật ra chỉ là dự trữ đồ ăn.
Văn Viêm cũng chỉ là rảnh không có việc gì làm, hay còn gọi là nhàm chán, nghĩ một lúc liền dứt khoát: "Đi, mặc áo ra ngoài, tránh trưa lại kẹt xe, dù sao trong nhà cũng chẳng còn gì ăn."
Cận Hành chỉ có thể đồng ý.
Vào dịp Tết, thành phố này còn sôi động và huyên náo hơn bình thường, nhưng sự náo nhiệt tột cùng ấy lại dẫn đến vẻ lạnh lẽo rải rác. Một nhóm người rời đi, một nhóm người đổ vào.
Văn Viêm và Cận Hành ngồi taxi đến trung tâm mua sắm lớn nhất gần đó. Cậu vốn định chạy xe máy, nhưng mùa đông này phóng xe đón gió, không có bệnh mười năm não mới nghĩ ra được, và Cận Hành thẳng thừng từ chối.
"Nóng thật."
Văn Viêm bị hơi ấm trong trung tâm thương mại làm đổ mồ hôi, lập tức cởi áo khoác, vóc dáng rắn chắc lộ rõ. Cậu tiện tay kéo một chiếc xe đẩy qua, vô cùng hào phóng: "Tùy chọn."
Cận Hành nghĩ người không biết còn tưởng rằng cậu là tỷ phú. Đi dạo mấy vòng quanh khu đồ ăn vặt, chọn mấy gói khoai tây chiên, tiện tay lấy thêm ít hạt khô. Văn Viêm thì thực tế hơn, toàn mua đồ đông lạnh.
Cận Hành nhìn mấy gói bánh chẻo đông lạnh trong xe đẩy: "Tết này em định ăn cái này à?"
Tết trước giờ Văn Viêm đều tự mình trải qua, nhà không có trưởng bối dạy dỗ chuyện này, ánh mắt ngơ ngác: "Ăn Tết còn phải cầu kỳ nữa à?"
"Không cầu kỳ lắm," Cận Hành xoa nhẹ đầu cậu, "Ăn gì ngon thì ăn."
Văn Viêm nghĩ vậy thì đáng tiếc thật, cậu không biết nấu ăn, Cận Hành xem ra cũng chẳng thạo. Đến lúc đó nhà hàng đóng cửa hết, bọn họ chỉ còn cách chui rúc trong nhà ăn mì tôm. Định nói mua thêm chút đồ ăn vặt, nhưng lại thấy Cận Hành đến khu hải sản chọn vài con cá và tôm.
Văn Viêm nhíu mày: "Anh định ăn cái này?"
Cận Hành không phải người không biết làm gì, nếu không những năm qua chắc chỉ còn nước uống gió Tây Bắc mà sống: "Hấp chấm giấm ăn."
Cách này đơn giản, nghe thôi đã thấy không có kỹ thuật gì, hơn nữa Tết mà không có chút mùi thịt thì cũng kỳ.
Hai người lại lượn lờ thêm nửa tiếng, cố giành được một hộp quà khuyến mãi dịp Tết trong tay đám ông bà lão, cuối cùng mang theo túi lớn túi nhỏ ra quầy tính tiền.
Trong lúc đó Cận Hành vào nhà vệ sinh, lâu lắm mới quay lại. Văn Viêm ngồi trên ghế dài chờ anh, gác chân chữ ngũ, đầu đội mũ bóng chày màu đen in chữ cái, thấy anh cuối cùng cũng ra, liền ngước mắt: "Em còn tưởng anh rớt xuống hố rồi."
Cận Hành kéo dây áo khoác lên tận cổ, hai tay đút túi: "Thế sao em không vào kéo anh lên?"
Văn Viêm xách túi đồ, xì một tiếng: "Ông đây không phải mở tiệm lẩu đâu."
Trên phố rất nhộn nhịp, nhưng vì ai cũng chuẩn bị về nhà ăn Tết, lại khiến không khí như thưa thớt hơn. Những câu đối đỏ tươi, những chiếc đèn lồng đỏ thắm, những chữ "Phúc" đỏ rực rỡ khắp nơi.
Sau khi Văn Viêm về đến nhà, cậu xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm. Tuy nhiên, cá tôm mà Cận Hành chọn mua vẫn còn rất khỏe, nằm trong túi nhảy loạn không ngừng, vùng vẫy dữ dội. Chẳng mấy chốc, một con cá bật mạnh lên, nhảy thẳng vào bồn rửa, phát ra một tràng âm thanh loảng xoảng.
Cận Hành cau mày, đang nghĩ cách xử lý thì thấy Văn Viêm túm lấy đuôi cá, thô bạo đập mạnh xuống thớt một cái, khiến con cá lập tức bất tỉnh.
Dĩ nhiên, với sức lực đánh nhau bao năm của Văn Viêm, làm chết con cá cũng chẳng phải chuyện khó.
"Thế này không phải là xong rồi sao." Văn Viêm nói.
Tôm thì dễ xử lý hơn, rửa sạch rồi rút chỉ tôm là được. Chỉ có cá là hơi phiền phức, hai người loay hoay một hồi mới miễn cưỡng moi sạch nội tạng.
Cận Hành vốn mắc bệnh sạch sẽ, anh khẽ nhíu mày: "Hình như hơi tanh."
Văn Viêm gần như nghẹt thở: "Mẹ nó tanh điên lên đi được!"
Cách dùng từ của cậu luôn mạnh mẽ như thế, bất kể chuyện gì cũng có thể thêm "mẹ nó" vào một cách rất tự nhiên.
Cận Hành không hiểu sao lại khẽ bật cười, chỉ là nụ cười thoáng qua nhanh đến mức khó ai kịp nhìn thấy. Văn Viêm cắt hành, gừng, tỏi xong, làm theo công thức trên mạng từng bước một, còn Cận Hành thì đứng bên cạnh sửa chữa sai sót. Cuối cùng, mấy món ăn cũng xem như tạm ổn.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Họ về đến nhà từ buổi trưa, đến lúc nấu xong cơm, bên ngoài trời đã ngập ánh hoàng hôn. Vì chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài nhà khá lớn, trên cửa kính xuất hiện những vệt nước mờ ảo, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt và lấp lánh. Sắc cam, đỏ, lam, tím chuyển tiếp dần, cuối cùng bị màn trời xanh thẫm nuốt chửng.
Bảng hiệu điện tử ngoài trời lần lượt sáng lên, đường phố càng thêm vắng lặng.
Cận Hành đứng nhìn một lát rồi thu ánh mắt về, bật tivi lên. Tất cả các kênh đều phát chương trình chào đón Tết Nguyên Đán. Màu nền đỏ rực khiến phòng khách vốn yên tĩnh cũng nhuốm thêm vài phần náo nhiệt.
Văn Viêm bưng thức ăn ra, có tôm luộc, cá kho, một đĩa lớn bánh chẻo cùng vài chai đồ uống mua ở siêu thị. Nhà không có người lớn giúp đỡ, mấy món đơn giản như thế này đã tốn gần hết thời gian của hai cậu thanh niên trẻ tuổi, nhưng chẳng ai thấy sơ sài cả.
Đây là lần đầu tiên Văn Viêm ăn Tết một cách nghiêm túc. Nhìn bàn ăn, cậu cứ cảm thấy còn ít món hơn cả khi ra ngoài ăn tiệm: "Hay làm thêm vài món nữa đi?"
Cận Hành đổ giấm vào chén nước chấm: "Đủ ăn là được, làm nhiều quá cũng không ăn hết."
Nói xong, anh gắp một miếng cá nếm thử, dưới ánh mắt chăm chú của Văn Viêm, anh gật đầu: "Cũng ngon đấy."
Văn Viêm bán tín bán nghi nếm thử một miếng, phát hiện ngoài dự đoán là không tệ, trong lòng không khỏi có chút tự hào: "Đây là lần đầu tiên em nấu cá á."
Cận Hành thấy gần Tết rồi, bèn khen một câu: "Giỏi lắm."
Trên tivi đang chiếu một tiểu phẩm hài, hai người vừa ăn cơm vừa xem diễn viên tấu hài, lần đầu tiên cảm nhận được không khí đón năm mới. Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, bên ngoài bỗng vang lên vài tiếng pháo hoa nổ, nhưng vì cách cửa sổ nên không nghe rõ.
Văn Viêm ngừng đũa: "Hình như có người bắn pháo hoa?"
Cận Hành hỏi: "Muốn xem không?"
Nói rồi, anh đứng dậy mở cửa sổ. Luồng khí lạnh từ ngoài ùa vào, khiến người ta lập tức tỉnh táo. Văn Viêm bước đến cạnh cửa sổ, không ngờ lại nhìn thấy những chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, lấy những tòa cao ốc trong thành phố làm nền, rực rỡ lóa mắt, soi sáng cả đêm tối.
Ngắm pháo hoa vốn chẳng liên quan gì đến Văn Viêm, nhưng lúc này cậu đứng bên mép cửa sổ, cảm thấy cũng khá thú vị. Đặc biệt là khi Cận Hành từ phía sau ôm lấy cậu, nhịp tim bỗng chốc nhanh hơn, một cảm xúc lạ lẫm đang âm thầm lớn dần.
Cận Hành đặt cằm lên vai cậu, hơi ấm từ anh truyền đến, giọng nói trầm thấp: "Lạnh không?"
Văn Viêm không hiểu tại sao anh lại hỏi thế, hơi ngập ngừng đáp: "...Không lạnh."
Cận Hành không rõ vì sao, bỗng khẽ thở dài, như có như không mang theo ý cười. Văn Viêm còn chưa kịp hỏi, cổ đã cảm thấy ấm áp, một chiếc khăn quàng cổ màu đen được quấn quanh, góc dưới còn có một chữ cái trang trí.
"Dù không lạnh cũng quàng vào đi," Cận Hành nói, "Văn Viêm, năm mới vui vẻ."
Đây là năm mới đầu tiên của họ, cùng nhau trải qua trong kiếp này.
Văn Viêm nhìn chiếc khăn quàng trên cổ mình, ngây người mất một lúc mới nhận ra đây là quà năm mới. Theo phản xạ, cậu đứng thẳng người, có chút luống cuống, quay đầu nhìn Cận Hành: "Anh mua lúc nào thế?"
Cận Hành chỉnh lại khăn cho cậu, cảm thấy màu này rất hợp với cậu: "Mua rồi thì thôi, mua lúc nào quan trọng à?"
Văn Viêm thầm nghĩ, anh tặng sớm quá làm em không kịp chuẩn bị gì cả. Không biết vì sao, cậu bất chợt đẩy Cận Hành ra, bỏ lại một câu: "Chờ em một lát."
Văn Viêm nhanh chóng vào phòng ngủ, lục trong tủ quần áo lấy ra một phong bao lì xì đã chuẩn bị từ lâu. Phong bao nặng trĩu, không rõ bên trong chứa bao nhiêu tiền. Cậu nhét nó vào túi, chỉnh đốn tinh thần rồi mới đi ra ngoài.
Cận Hành đứng bên cửa sổ chờ, không hỏi gì, trên mặt hiện lên ý cười mơ hồ.
Văn Viêm khẽ ho một tiếng, kéo tay anh qua, rút phong bao lì xì từ túi ra, vỗ "bốp" một cái vào tay anh: "Quà năm mới."
Cậu vốn định đợi đến nửa đêm mới tặng, ai ngờ Cận Hành lại nhanh tay hơn.
Phong bao lì xì nặng đến mức mép phong bì cũng không khép lại được. Cận Hành hơi nhướn mày, mở ra xem, không ngoài dự đoán thấy bên trong toàn là tiền: "Đây là gì?"
"Tiền chứ gì," Văn Viêm nói rất tự nhiên, "Tiền lì xì."
Cận Hành không hiểu sao lại bật cười. Văn Viêm xem anh là bậc trưởng bối nào thế này? Anh đếm qua loa: "Hơn mười nghìn, em lấy đâu ra lắm tiền thế?"
Văn Viêm sửa lại lời anh: "Không phải mười nghìn, là chín nghìn chín."
Ý nghĩa biết bao.
Cận Hành hỏi: "Em lấy đâu ra?"
Văn Viêm lấp lửng đáp: "Tích cóp mà có."
Hiện tại, dù cậu có ra ngoài làm việc thì một tháng cũng chỉ kiếm được hơn ba nghìn. Số tiền này cậu đã dành dụm từ rất lâu. Nếu không tính đến khoản sinh hoạt phí Văn Tư Uyển gửi, thì không quá lời khi nói rằng Văn Viêm đã dốc hết tiền dành dụm của mình vào đây.
Cậu đối tốt với một người chính là như vậy, không hề do dự, cũng không hề tính toán.
Cận Hành cảm thấy số tiền trong tay mình nặng trĩu.
Văn Viêm hỏi anh: "Không thích à?"
Có chút thấp thỏm.
Cận Hành không nói gì, chỉ đưa tay ôm cậu vào lòng, rất lâu sau mới lên tiếng: "Thích."
Văn Viêm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút đắc ý. Cậu đã nói rồi mà, tặng tiền là thực tế nhất. Nhưng chưa kịp nói thêm điều gì, bên tai bỗng cảm nhận được một nụ hôn nhẹ, mềm mại mà nóng rực, dần dần trượt xuống và chạm đến môi.
Văn Viêm đối diện ánh mắt sâu thẳm của Cận Hành, hơi thở bất giác nghẹn lại. Đầu ngón tay không tự chủ mà siết lấy bờ vai anh, nhắm mắt lại, khẽ đáp lại nụ hôn ấy. Lưng cậu tựa vào lớp kính mát lạnh, phía sau là những chùm pháo hoa rực rỡ, còn gương mặt nghiêng đã trở nên mơ hồ dưới ánh sáng mờ ảo.
Cận Hành ép cậu vào tường, cảm xúc mãnh liệt cuốn trào. Văn Viêm bị anh hôn đến mức cảm nhận được chút đau nhói, mãi đến khi không khí dần nóng lên, cậu mới khàn giọng thúc giục: "Vào phòng đi."
Cận Hành hôn quá say sưa, chẳng rõ là nghe thấy hay không. Văn Viêm đành trở mình làm chủ, nắm lấy tay anh, kéo thẳng về phía phòng ngủ. Y phục lần lượt rơi xuống, chỉ còn chiếc khăn quàng cổ màu đen đơn sắc vẫn quấn hờ hững.
Tựa như sợi dây định mệnh, buộc chặt hai người lại với nhau.
Văn Viêm ngửa đầu, yết hầu mong manh lộ ra giữa không khí lạnh giá. Cậu chầm chậm ôm lấy gáy của Cận Hành, không thành tiếng mấp máy đôi môi, rồi bất chợt ghé vào tai anh thì thầm ba chữ:
"Em yêu anh..."
Chân thành mà vụng về, khắc sâu mà nồng nhiệt.
Cận Hành chợt khựng lại, sau đó chậm rãi tiếp tục điều đang dang dở. Anh hôn lên mái tóc của Văn Viêm, lướt qua hàng chân mày, sống mũi, khóe môi, và cuối cùng là dái tai cậu. Rất lâu, rất lâu sau, anh khẽ đáp lại: "Anh cũng vậy..."
Anh cũng vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro