Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 158

Cứ xem như Cận Hành đã nói dối.

Đời trước anh thực sự đã bỏ rơi Văn Viêm.

Cận Hành không ngờ có quá nhiều điều mà anh không hiểu rõ, chẳng hạn như Văn Viêm lại có một người mẹ như vậy, một quá khứ như vậy. Lại chẳng hạn, từ nhỏ đến lớn, đối phương luôn là kẻ bị người khác ruồng bỏ...

Cận Hành siết chặt lấy cậu, cố dùng hơi ấm cơ thể và những nụ hôn không ngừng rơi xuống để che đậy hành vi đê hèn của mình ở kiếp trước. Giống như cách tuyết trắng rơi xuống, phủ kín mọi màu sắc u tối, không còn dấu vết nào.

Họ dần dịch chuyển, cuối cùng cả hai ngã xuống sofa. Cận Hành nâng mặt Văn Viêm lên, hết lần này đến lần khác hôn lên những vết thương bên má cậu. Tiếng thở dốc và bầu không khí mờ ám hòa quyện, quá khứ và hiện thực trộn lẫn vào nhau.

"Cận Hành..."

Văn Viêm ôm chặt anh, giọng khàn khàn. Cậu cảm nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ tiềm ẩn trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Mảnh ghép thiếu hụt trong tim cuối cùng cũng được bù đắp. Ít nhất ngay khoảnh khắc này, cậu cảm thấy mình không còn cô độc nữa.

Từng mảnh quần áo lặng lẽ rơi xuống, dần tích thành đống nơi mép sofa.

Văn Tư Uyển không ngoái đầu mà bước đi, nhưng vẫn có người nguyện ý ở lại bên cậu.

Đầu óc Văn Viêm trống rỗng, cảm giác xa lạ dâng tràn từng đợt, phá tan lý trí vốn đã rạn nứt của cậu. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng luồn vào mái tóc của Cận Hành, không biết vì khó nhịn hay vì điều gì khác, nhẹ nhàng siết chặt, rồi lại từ từ buông lỏng.

Trong căn phòng lạnh lẽo của máy điều hòa, tóc họ bị mồ hôi làm ướt, dính thành từng lọn. Hơi lạnh thoảng qua, để lại một cảm giác băng giá nơi da thịt.

Văn Viêm khẽ hôn phía sau tai Cận Hành, để lại một dấu ấn nhạt nhòa. Nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ, cậu tiếp tục hôn sâu, đến khi dấu ấy chuyển thành màu tím nhạt mới vừa lòng.

Cậu vén những lọn tóc lòa xòa trước trán Cận Hành, khóe mắt ửng đỏ, giọng khàn khàn hỏi: "Có bị người khác nhìn thấy không?"

Cận Hành lắc đầu, không mấy để tâm: "Không sao."

Anh thậm chí còn để lại một dấu ấn phía sau tai Văn Viêm, ở cùng vị trí, rồi dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve, mỉm cười hỏi: "Có tính là đồ đôi không?"

Tóc của Văn Viêm ngắn hơn, khó mà che đi được. Nhưng cậu thấy Cận Hành không quan tâm, bản thân cũng chẳng coi đây là vấn đề lớn, lời đáp dần chìm vào nụ hôn sâu giữa đôi bên: "Đương nhiên là tính..."

Dù sao thì họ vốn đã là người yêu của nhau.

Một cuộc tiếp xúc thân mật đã xóa tan những cảm giác khó chịu mà Văn Tư Uyển mang đến, mọi thứ tiêu tan trong thoáng chốc, tựa như bà chưa từng xuất hiện.

Văn Viêm tắm xong, chợt nhớ ra thầy Lưu Hói đã giao bài tập. Cậu lấy ra vài tờ đề nhăn nhúm từ cặp sách, trải phẳng trên mặt bàn rồi chẳng động tay gì thêm.

"Thầy giao bài tập chỉ để các em ngồi nhìn chằm chằm vào đề thế thôi à?"

Cận Hành sấy khô tóc, từ phòng tắm bước ra, thoáng nhìn thấy dáng vẻ của Văn Viêm đã biết ngay cậu chẳng biết làm bài. Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, người vẫn còn phảng phất hơi nước: "Không làm được chỗ nào?"

Mí mắt Văn Viêm giật một cái, dùng tay xoa xoa, qua kẽ tay lén nhìn anh: "Không làm được chỗ nào hết."

Cận Hành: "...."

Được rồi, anh sớm nên biết câu hỏi này là thừa thãi.

Cận Hành liếc nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ đêm. Với tốc độ giải bài của Văn Viêm, chỉ e đêm nay có ngủ được hay không cũng là vấn đề. Anh mở nắp bút, xé một tờ giấy nháp: "Làm từng bài một."

Thầy Lưu Hói rõ ràng đã cân nhắc đến năng lực chung của cả lớp, bài tập không quá khó. Nhưng với một học sinh kém cỏi như Văn Viêm, đây vẫn là thứ giống như thiên thư.

Mấy bài đầu còn tạm ổn, miễn cưỡng làm được, càng về sau càng rối rắm. Văn Viêm cố gắng mở to đôi mắt đã sắp díp lại vì buồn ngủ, trong lòng hối hận vì sao lại lôi đề ra làm, sáng mai vào lớp chép chẳng phải tốt hơn sao?

Cận Hành ôm lấy vai cậu, nâng cái đầu đang gật gù của cậu thẳng dậy: "Chỉ còn nửa mặt nữa thôi."

Văn Viêm liếc nhìn, phát hiện mặt sau toàn là bài giải chi tiết, mắt cậu lập tức trợn tròn: "Chết tiệt, em không làm được bài nào hết."

Cận Hành: "Anh dạy em."

Văn Viêm không đáp, lời nói của Cận Hành chẳng giống với những gì cậu tưởng tượng, kiểu như "Để anh làm giúp em", "Em ngủ trước đi", hay "Vậy thì không cần làm nữa", cách xa đến tám vạn dặm.

Dường như Cận Hành nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bật cười: "Hay là nhắm mắt nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp?"

Trúng ngay mong muốn của Văn Viêm.

Cận Hành thở dài, kéo cậu vào lòng. Văn Viêm cũng không còn như lần đầu, cứng người từ chối tư thế này, mà tìm một chỗ thoải mái dựa vào vai anh, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi ngủ, Văn Viêm rất yên tĩnh. Nhìn bề ngoài, cậu có vẻ thuộc kiểu "trai hư" đang rất thu hút con gái, nhưng giữa hàng chân mày vẫn còn chút sắc bén không thể xóa nhòa, chẳng hề giống mẹ mình chút nào.

Người khác thường gọi cậu là "lưu manh".

Cận Hành trước đây nghĩ rằng từ này là một từ mang tính miệt thị, khiến người ta tránh xa. Nhưng đặt lên người Văn Viêm, thốt ra từ đầu lưỡi lại mang theo ý vị khó mà diễn tả rõ ràng.

Dẫu có là lưu manh, thì cũng là lưu manh của riêng anh.

Cận Hành đưa tay vuốt tóc cậu, không muốn đánh thức cậu dậy. Tay kia lật nhẹ mặt sau tờ đề bài, cầm bút tiếp tục làm. Thỉnh thoảng dừng lại vài giây, cố ý bắt chước nét chữ của Văn Viêm, nhìn thoáng qua đã có bảy, tám phần giống.

Một người luôn mang theo đầy cảnh giác như Văn Viêm, khi nằm trong vòng tay anh, lại ngủ an ổn đến lạ.

Cũng giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, bộ đồng phục sạch sẽ của Cận Hành thoang thoảng hương nước giặt, dưới ánh mặt trời ấm áp và làn gió nhẹ thoảng qua, mọi thứ tựa hồ đều dịu dàng bao bọc lấy anh.

Khi cảm giác đó lan tỏa, dù là gai nhọn thế nào cũng sẽ mềm lại.

Nếu ở nơi khác, có lẽ khí trời lúc này đã hơi se lạnh. Nhưng ở đây, mùa hè lại dài đến mức người ta dường như quên mất sự tồn tại của mùa thu. Bên ngoài, gió lay cành cây, tạo ra âm thanh xào xạc, bóng cây rung rinh in trên khung kính cửa sổ.

Sáng hôm sau, Từ Mãnh đang ngồi trong lớp cắm cúi chép bài tập, chỗ này chép một chút, chỗ kia thêm một chút, miễn cưỡng hoàn thành một tờ đề.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, đang thắc mắc sao Văn Viêm chưa đến, thì thấy đối phương hai tay đút túi, ung dung bước vào từ cửa sau, chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình.

Từ Mãnh nhìn đồng hồ: "Còn mười phút nữa, mày không chép bài tập à?"

Trên mặt Văn Viêm tuy chẳng có biểu cảm gì, nhưng lại toát ra một kiểu khoe khoang khó tả. Cậu lấy đề từ trong cặp ra, đặt bộp lên bàn, dõng dạc nói: "Làm xong từ lâu rồi."

Từ Mãnh thầm nghĩ: Mày thật tài giỏi đấy. Hắn nhặt đề của Văn Viêm lên, quét mắt qua vài lượt, nhưng với trình độ học sinh kém cỏi như hắn, chẳng nhìn ra đúng sai gì, bèn nghi hoặc hỏi: "Mày tự làm đấy à?"

Văn Viêm rất hào phóng, nhướng mày đáp: "Muốn chép không?"

Từ Mãnh lắc đầu chê bai: "Tao không chép."

Ai sống chán đời mà đi chép bài của Văn Viêm, chép bài của kẻ ngốc còn hơn chép bài của cậu.

Văn Viêm bĩu môi: "Chậc, tao còn chẳng thèm cho cậu chép."

Gần đây, thầy Lưu Hói đến lớp rất sớm, một là để kiểm tra việc đọc bài, hai là ngăn học sinh chép bài tập. Chuông vào lớp vừa reo, lớp trưởng đã thu hết bài tập của cả lớp, xếp ngay ngắn trên bục giảng.

Buổi sáng hôm đó đều là tiết của thầy Lưu. Ông kéo ghế ngồi xuống, tùy tiện lật vài tờ đề, giọng kéo dài không rõ vui buồn: "Các em không chép bài đúng không?"

Cả lớp đồng loạt lắc đầu, đồng thanh đáp: "Không chép!"

Thầy Lưu kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của học sinh mình, bẻ một đoạn phấn ném xuống, hận không thể ném cả một quả lựu đạn, chết được đứa nào hay đứa đó: "Không chép cái đầu các em!"

Mười tờ bài tập có tám tờ giống y hệt nhau. Có đứa còn tự cho là thông minh, sửa vài câu trắc nghiệm, nhưng phần giải bài chi tiết phía sau thì giống hệt. Thậm chí có kẻ ngốc còn chép căn bậc hai của 5 thành 55.

Ngay từ đầu năm lớp 12, lớp đã chuyển đi một nhóm thực tập sinh, khiến phòng học vốn chật chội nay trở nên trống trải. Nếu những học sinh này còn không cố gắng, thà sớm ra ngoài làm việc còn hơn.

Thầy Lưu giận tím mặt, rút bút đỏ, đối chiếu bài tập, xoẹt xoẹt xoẹt sửa một trận điên cuồng. Sửa xong một bài, mắng một câu: "Làm ơn lần sau chép bài tập thì động não chút, chép bài tập cũng không biết chép, sau này ra ngoài đừng nói là học sinh của tôi!"

"Lưu Tây Uyển! Câu trắc nghiệm B mà em có thể chép thành 13, mang bài thi xuống đây!"

"Còn cái tên kia... Trần Tiểu Trí, vừa nhìn đã biết em chép bài của Lưu Tây Uyển, cũng viết thành 13 hết, mang xuống!"

Thầy Lưu Hói rất hiếm khi nổi giận đến mức này. Đám học sinh vốn đang cười đùa xem kịch vui cũng lập tức im bặt, không khí trong lớp đột ngột trở nên căng thẳng, ai nấy đều cảm thấy bất an.

Từ Mãnh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng nhớ lại xem có phải mình cũng chép B thành 13 không. Nếu đúng vậy thì thật xui xẻo.

"Từ Mãnh!" Quả nhiên, thầy Lưu Hói gọi tên hắn. "Chơi game đến mờ cả mắt rồi đúng không? Rảnh thì đi bệnh viện kiểm tra đi. Mang bài thi xuống!"

Đáng đời—

Ngồi phía sau, Văn Viêm vắt chân chữ ngũ, giơ ngón giữa lên, cười cợt nhả.

Từ Mãnh lướt qua chỗ cậu, cũng giơ ngón giữa đáp trả, hạ giọng nói: "Để xem mày thi được bao nhiêu điểm."

Toàn học sinh kém, ông nọ cười bà kia làm gì.

Văn Viêm vuốt cằm, nghĩ thầm: Mấy câu phía sau đều do Cận Hành làm, chắc không sai nhiều đâu. Nhưng trong lòng cậu vẫn hơi lo lắng, ngón tay vô thức cọ cọ lên mép bàn. Cậu hơi nhổm người dậy nhìn lên bục giảng, không ngoài dự đoán, bài thi mà thầy Lưu Hói đang sửa chính là của cậu.

Đừng hỏi tại sao nhận ra—bài thi nhàu nhĩ như dưa muối, trong lớp không có bài nào thứ hai như vậy.

Khoảng chừng một phút sau, thầy Lưu Hói đột nhiên lên tiếng: "Văn Viêm?"

Giọng điệu như không thể tin được.

Từ Mãnh bật cười, chờ xem trò vui.

Văn Viêm trước giờ vốn lười biếng, không sợ giáo viên, vẫn ngồi tại chỗ, hờ hững giơ tay lên: "Thưa thầy, em đây."

Thầy Lưu Hói không để ý đến cậu, lật bài thi qua lại hai lượt, xác nhận không nhầm, mới nghi hoặc hỏi: "Bài thi hôm qua là tự em làm à?"

Văn Viêm nhất thời không đoán được thầy muốn nói gì, chậm rãi đáp: "Dạ, đúng ạ."

Thầy Lưu Hói kéo dài một tiếng "hừm", trong mắt lóe lên sự kinh ngạc. Ông giơ bài thi nhàu nhĩ như dưa muối lên, lắc lắc: "Em tiến bộ nhanh quá rồi, là người duy nhất trong lớp đạt điểm tuyệt đối."

Cả lớp sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Văn Viêm, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc khó tin.

Đến chính Văn Viêm cũng ngơ ngẩn. Tuyệt đối?

Từ Mãnh quay đầu nhìn cậu, tỏ vẻ thâm sâu khó lường: "Có phải có ai giúp mày làm không?"

Cũng tại Cận Hành, hôm qua chỉ chăm chăm bắt chước nét chữ, quên chỉnh lại đáp án, tiện tay làm đúng hết.

Văn Viêm nhíu mày, nghĩ thầm: Đây là tình huống gì vậy? Cậu vò đầu, suy tư xem nên trả lời thế nào. Nói là mình tự làm thì quá giả, mà bảo không phải thì lại chẳng giải thích được đáp án từ đâu ra.

Thầy Lưu Hói nhất thời không nghĩ ra việc Văn Viêm nhờ người làm bài, dù sao trong lớp này điểm cao nhất cũng chỉ hơn 100 điểm một chút. Nhìn vào bài thi, ông không giấu được niềm vui sướng. Từ khi tiếp quản lớp này, đã bao lâu ông không được thấy bài thi đạt điểm tuyệt đối. Không nhịn được, ông lại hỏi thêm một lần: "Thật là em tự làm à?"

Văn Viêm: "...Đúng ạ."

Ngồi phía trước, Từ Mãnh đảo mắt, trong lòng thầm chửi: "Đúng là không biết xấu hổ."

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Viêm: Tôi chết cũng không khai ra Cận Hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro