Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 154

Cận Trường Thanh không chịu buông tha, như người níu được cọng rơm cứu mạng, túm chặt lấy tay anh, khẩn thiết cầu xin: "A Hành! A Hành! Ba là ba của con, con không thể mặc kệ ba được! Mấy ngày nay ba phải ngủ ngoài đường, đến bánh bao cũng chẳng có mà ăn, con giúp ba với! Giúp với..."

Chưa nói dứt lời, Cận Hành đã hất tay ông ta ra, giọng lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc: "Ông mà còn bám lấy tôi, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Cận Hành nói thật lòng. Ngay cả chuyện giết người anh còn chẳng sợ, thì còn gì đáng sợ nữa?

Cận Trường Thanh bị ánh mắt lạnh lẽo của anh làm cho hoảng sợ trong thoáng chốc, theo phản xạ lùi lại một bước, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, kiên quyết không chịu rời đi.

Lúc này, Châu Khải vốn định ra ngoài ăn tối với bạn bè, vừa bước ra khỏi cổng trường liền tình cờ nhìn thấy cảnh này. Hắn tưởng Cận Hành bị kẻ lang thang nào đó quấy rối, bèn dẫn người tiến lại, gọi một tiếng: "Cận Hành."

Mấy nam sinh to cao ở lớp 9, ai nấy đều cao trên 1m8, trông chẳng dễ chọc vào.

Châu Khải thấy Cận Trường Thanh râu ria xồm xoàm, trông không giống người tốt, liền hỏi: "Người này là ai, có phải côn đồ đòi tiền không? Cậu yên tâm, chú tôi làm ở đồn cảnh sát, nếu cần tôi gọi cho chú ngay."

Mấy lời này làm Cận Trường Thanh sợ tái mặt. Ông nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất, những năm qua làm không ít chuyện khuất tất. Nếu bị bắt điều tra thì còn gì để nói nữa?

Cận Trường Thanh cuống lên: "Tôi không phải côn đồ, tôi là ba của Cận Hành!"

Cả đám Châu Khải đều ngớ người. Dù Cận Hành trông sạch sẽ gọn gàng thế kia, chẳng hiểu sao lại có quan hệ với một người như Cận Trường Thanh. Hai người này, sao có thể là cha con chứ?

Cận Hành khẽ nhíu mày trong thoáng chốc, sau đó dần dần giãn ra: "Tôi chưa từng thừa nhận. Cảm ơn cậu, giúp tôi gọi điện cho đồn cảnh sát đi."

Câu sau là nói với Châu Khải. Cận Hành cố tình như vậy, rõ ràng đã khiến Cận Trường Thanh sợ hãi. Ông ta vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa lùi lại, vừa lẩm bẩm mắng: "Cận Hành, mày đừng hòng phủi sạch quan hệ với tao!"

Nói xong, ông ta như một con chuột chạy biến mất dạng.

Châu Khải còn đang ngơ ngác, thấy Cận Trường Thanh đi rồi, không nhịn được hỏi đầy kinh ngạc: "Người đó thật sự là ba cậu à?"

Cận Hành không giấu diếm, chỉ "ừ" một tiếng, nói ngắn gọn: "Ông ấy thích cờ bạc, nợ nần tín dụng đen bên ngoài, muốn tìm tôi đòi tiền."

Châu Khải và những người khác nhìn nhau ngơ ngác. Việc Cận Trường Thanh đánh bạc nợ nần tín dụng đen đã đủ khó tin, đằng này còn tìm đến cậu con trai vẫn đang đi học để đòi tiền. Họ không hiểu nổi suy nghĩ này: "Thế gia đình cậu đâu? Không lo chuyện này sao?"

Cận Hành bình thản trả lời: "Trong nhà tôi chỉ có một mình tôi."

Anh rất ít nói ở trường, hiếm khi giao tiếp với mọi người, nên hầu hết bạn cùng lớp đều không biết về hoàn cảnh gia đình của anh. Nhưng cũng có người đoán rằng, nhìn cử chỉ và thành tích của Cận Hành, chắc nhà anh là gia đình tri thức hoặc nề nếp. Không ai nghĩ rằng hoàn cảnh lại thế này.

Châu Khải nghĩ bụng, chẳng trách Cận Hành lại sống khép kín như vậy, bất giác cảm thấy đồng cảm: "Sao lại có kiểu làm ba thế này chứ? Lần sau ông ta mà đến tìm cậu, cậu cứ nói với tôi. Tôi gọi cậu của tôi ra xử lý."

Cậu của anh Khải là trưởng đồn cảnh sát. Nếu có chuyện xảy ra, rất có thể sẽ giúp được.

Một cậu bạn cao gầy đứng bên cạnh đẩy gọng kính, nói: "Hành vi này của ông ta đã đủ cấu thành quấy rối, hơn nữa cũng không đạt tiêu chuẩn của người giám hộ. Đánh bạc là phạm pháp, nếu cần thiết cậu có thể tố cáo. Mẹ tôi làm ở văn phòng luật sư, nếu cậu cần giúp đỡ, tôi có thể giới thiệu người quen cho cậu."

Học sinh lớp 9 đều khá trưởng thành sớm. Ngoài lý do tính cách từng người, còn bởi hầu hết bọn họ đều là con nhà có mối quan hệ, ảnh hưởng từ cha mẹ, họ hiểu rõ nền tảng hiện tại sẽ trở thành các mối quan hệ xã hội sau này, vì thế rất đoàn kết.

Cận Hành không có nền tảng gia đình, cũng không có xuất thân đặc biệt, đáng ra không có lý do gì để các bạn học phải để tâm. Nhưng Châu Khải và nhóm bạn vẫn sẵn sàng dành thiện chí và sự giúp đỡ lớn nhất cho anh.

Không nói rõ lý do, có lẽ vì Cận Hành tuy học giỏi nhưng chưa từng xem thường ai, thậm chí còn sẵn lòng giúp đỡ mọi người cải thiện thành tích. Những điều này, tuy không ai nói ra, nhưng các bạn đều nhìn thấy. Mỗi lần phát đồ ăn vặt, bàn của Cận Hành luôn đầy ắp.

Cận Hành cười nhẹ: "...Cảm ơn."

Châu Khải không bận tâm: "Có gì đâu, cùng lớp mà. Có việc cứ nói với chúng tôi."

Mấy nam sinh đứng cạnh cũng gật đầu theo.

Phía chân trời, ánh hoàng hôn rực rỡ dần bị màn đêm bao phủ, bầu trời trở nên đen thẳm vô tận. Sau khi tạm biệt Châu Khải và nhóm bạn, Cận Hành đến trước cửa quán nướng mà anh đã hẹn với Văn Viêm.

Quán nướng này bán ngoài trời, rất đông khách, là nơi sôi động nhất vào buổi tối.

Văn Viêm đã ngồi sẵn, thấy Cận Hành đến, liền giơ tay ra hiệu: "Bên này."

Bên cạnh cậu chất đầy tàn thuốc, rõ ràng đã đợi khá lâu. Nếu không vì Cận Hành liên lạc qua điện thoại, có lẽ cậu đã nghi ngờ rằng Cận Hành lại bị ai đó bắt nạt chặn đường.

Xung quanh rất đông người, nhưng Cận Hành giờ đây không còn bài xích không khí nhộn nhịp này. Anh ngồi xuống cạnh Văn Viêm, theo thói quen rút khăn giấy lau bàn, nhưng phát hiện bàn đã sạch sẽ, không còn vết dầu mỡ.

Văn Viêm nói: "Em lau rồi."

Cận Hành thấy lạ vì cậu ta lại tỉ mỉ như vậy: "Sao hôm nay lại nghĩ đến mời anh đi ăn nướng?"

Văn Viêm mặc áo thun đen đơn giản, có lẽ vì trời nóng nên cậu xắn tay áo lên, để lộ cánh tay săn chắc. Trên mu bàn tay có hình xăm đầu lâu đã phai màu, kèm theo một vết dầu chưa lau sạch.

"Hôm nay lĩnh lương, dẫn anh đi ăn mừng."

Cận Hành cảm thấy vết bẩn đó có chút khó chịu, liền dùng ngón tay lau đi. Sau đó anh giữ nguyên tư thế, như thể đang nắm lấy tay Văn Viêm: "Sửa xe có mệt không?"

Văn Viêm đương nhiên nói không mệt.

Cận Hành đáp: "Chỉ còn một năm nữa thôi, chúng ta cố gắng vượt qua."

Nói xong, anh buông tay Văn Viêm ra.

Văn Viêm không biết tương lai của họ sẽ ra sao, trong lòng vừa hoang mang vừa mong đợi. Nghe Cận Hành nói vậy, cậu không hiểu tại sao anh lại chắc chắn đến vậy, liền gọi món, sau đó chán nản cắn đầu đũa: "Đại học còn mấy năm nữa cơ mà."

Cậu nằm gục trên bàn, gương mặt nghiêng với những đường nét sắc sảo, dáng vẻ bất cần, điển hình của một tên lưu manh, nhưng lại mang theo sự chân thành.

Cận Hành không biết phải đáp lại thế nào, bèn đùa: "Vậy chẳng phải em phải chu cấp cho anh thêm mấy năm nữa à?"

Văn Viêm không mấy để tâm: "Chuyện nhỏ. Đúng rồi, sao hôm nay anh đến muộn thế?"

Cận Hành thấy món ăn đã được dọn lên đầy đủ, liền gắp một phần cà tím nướng vào bát Văn Viêm, sau đó đeo găng tay nilon bóc tôm:

"Cận Trường Thanh đến tìm anh."

Nghe đến cái tên đó, Văn Viêm ngẩn ra một lúc mới nhớ ra là ai, sắc mặt cậu trầm xuống: "Ông ta tìm anh làm gì?"

Đồng thời, ánh mắt cậu quan sát Cận Hành từ đầu đến chân, muốn chắc chắn rằng anh không bị thương.

Cận Hành luôn kể mọi chuyện bằng giọng điệu hờ hững: "Ông ta đến vay tiền. Anh không cho, nói sẽ báo cảnh sát, thế là ông ta đi."

Văn Viêm vô thức hỏi: "Vậy anh định cho à?"

Cận Hành nhìn cậu, cười như không cười: "Em nghĩ sao?"

Văn Viêm hiểu rồi.

Ăn đồ nướng mà không có bia thì không hợp, Văn Viêm gọi món tiện tay chọn vài chai, nhưng khi mang lên mới nhận ra một mình uống không hết. Cận Hành mở một chai bia: "Cùng uống đi."

Văn Viêm giữ tay anh lại, lầm bầm: "Anh còn đi học, uống bia làm gì?"

Nghe câu này, cứ như thể cậu không còn đi học vậy.

Cận Hành vạch một đường giữa chai bia: "Anh chỉ uống nửa chai, phần còn lại em uống."

Văn Viêm cảm thấy có thể chấp nhận, nên buông tay ra. Nhưng không hiểu sao, việc dẫn Cận Hành đi uống bia khiến cậu có chút cảm giác tội lỗi.

Trong bữa ăn, cậu uống hết bốn chai bia bên cạnh mình, chỉ để Cận Hành uống hai ly nhỏ.

Văn Viêm tửu lượng tuy tốt, nhưng uống liền mấy chai cũng không tránh khỏi hơi men, bước chân có chút loạng choạng.

Cận Hành khí chất nhã nhặn, lạnh lùng, khi ngồi tại chỗ còn sạch sẽ hơn cả ánh trăng trên ngọn cây. Anh đường hoàng ôm lấy Văn Viêm vào lòng, sau đó dẫn cậu về nhà.

Văn Viêm nghiêng đầu, liền có thể thấy yết hầu hơi nhô của Cận Hành, chớp mắt vài cái: "Em không say."

"Anh biết." Cận Hành nhìn cậu một cái. "Nhưng anh muốn ôm em."

Văn Viêm uống rượu đến đỏ bừng cả mặt, bước chân loạng choạng. Khi Cận Hành đỡ lấy vai cậu, người qua đường nhìn vào cũng chỉ nghĩ anh đang dìu một kẻ say về nhà, hoàn toàn không thể đoán được ý nghĩ ẩn sâu trong đó.

Văn Viêm không nói gì, giả bộ say rượu, cắn một cái lên vành tai của Cận Hành.

Cận Hành mặc kệ cậu cắn, dù sao cũng chẳng đau. Đến khi về tới nhà, anh thuận tay đóng cửa, bế ngang người cậu lên, cúi xuống đặt lên giường.

Không cần nói gì, họ tự nhiên hôn nhau, hơi thở tràn ngập hương vị vấn vương. Tăng lên không chỉ là nhiệt độ cơ thể mà còn cả nhịp tim.

Cận Hành giữ lấy cằm Văn Viêm, trêu đùa giữa môi răng của cậu. Những ngón tay thon dài luồn qua mái tóc cậu, sau đó từ từ siết chặt, giọng nói mơ hồ hỏi: "Em có chắc là mình chưa say không?"

Văn Viêm nhìn lên trần nhà, chớp mắt chậm rãi: "Em thấy mình vẫn ổn?"

Cậu cảm thấy suy nghĩ của mình vẫn rõ ràng, chỉ là bị nụ hôn của Cận Hành làm cho choáng váng. Cậu vòng tay ôm lấy eo anh, kéo sát về phía mình, rồi vén áo của anh lên, động tác thuần thục như thể đã quen từ lâu.

Hôm nay, Cận Hành muốn thử một tư thế khác. Anh để Văn Viêm ngồi đối diện trong lòng mình. Nụ hôn mang theo men rượu rải khắp đôi mày, ánh mắt của cậu. Khi tiến sâu hơn, cả hai đều có cảm giác như xương cốt và linh hồn hòa làm một.

"Cận Hành... ưm..."

Giọng của Văn Viêm khàn đặc, siết chặt lấy vai của Cận Hành. Không biết mỗi ngày anh làm thế nào mà nghĩ ra nhiều cách đến vậy. Lưng cậu căng thành một đường thẳng, rồi lại run rẩy, co giật vì khoái cảm mãnh liệt.

Cận Hành chỉ ôm lấy cậu, hôn khắp từng ngóc ngách. Trong phòng dù mở máy lạnh nhưng vẫn khó xua đi hơi nóng trong cơ thể.

Lúc này, Văn Viêm thực sự cảm thấy mình có chút say, kiệt sức nằm gục xuống giường, chỉ còn hơi thở gấp. Nhưng Cận Hành dường như vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục trêu đùa bên tai cậu, cảm giác ngứa ngáy chạy dọc sống lưng.

Văn Viêm chớp mắt, tầm nhìn hơi mờ. Không biết là mồ hôi hay nước mắt khiến mắt cay xè, chỉ thấy trước mắt toàn là sương mù. Cậu đành nâng mặt Cận Hành, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh, như một kẻ nghiện nặng.

Cận Hành thấp giọng hỏi: "Anh là ai?"

Văn Viêm mơ màng gọi tên anh: "Cận Hành..."

Cận Hành...

Người thiếu niên mà cậu yêu, người mà cậu muốn đặt trên đầu quả tim để bảo vệ cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro