Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 152

Không biết có ai hiểu được cái sự thú vị này không.

Mỗi lần nhìn thấy Văn Viêm bị học hành làm cho tức đến mức văng tục, Cận Hành lại thấy thú vị, chỉ là không biểu hiện ra ngoài. Anh cầm bút, kiên nhẫn giải thích từng từ một để mở rộng vốn từ vựng cho cậu.

Ban đầu, Văn Viêm còn cố gắng tiếp thu, nhưng về sau, cậu bắt đầu hoa mắt. Không nhịn được ngáp một cái, cúi đầu nhìn sách vở ngẩn ngơ, rồi càng lúc càng buồn ngủ, đầu gục xuống từng chút một.

Đúng lúc cậu gần như sắp ngủ hẳn, đột nhiên có cảm giác đau nhói trên dái tai. Văn Viêm giật bắn người tỉnh dậy, quay đầu lại thì thấy Cận Hành đang nhìn mình, đôi môi ấm áp áp sát vào tai cậu.

Rõ ràng vừa rồi chính là anh cắn cậu.

"..."

Văn Viêm nhất thời không thể đoán được Cận Hành đang vui hay giận. Nhưng người ta giảng bài vất vả còn mình ở dưới ngủ gật thì cũng chẳng hay ho gì. Cậu ngồi cứng đờ, sự buồn ngủ hoàn toàn bay biến, dè dặt hỏi: "... Sao anh không giảng tiếp?"

Cận Hành cầm bút, đóng nắp lại với một tiếng "tách" nhẹ: "Em buồn ngủ à?"

Thực ra là không buồn ngủ, nhưng cứ nghe "how are you" là lại muốn ngủ. Trước đây, Văn Viêm luôn nghĩ là do thầy Lưu Hói quá xấu, nên học sinh mới hay ngủ gật trong giờ. Nhưng giờ xem ra chẳng liên quan gì đến ngoại hình cả.

Văn Viêm lắc đầu: "Không sao, anh giảng tiếp đi."

Nhưng Cận Hành không tiếp tục giảng nữa. Có lẽ anh đã nhìn ra Văn Viêm thực sự không có năng khiếu học tập. Anh gấp sách lại, xếp chồng bài tập đã làm dở lên nhau. Chỉ một hành động nhỏ thôi mà cũng khiến Văn Viêm sợ đến mức giật mình.

"Anh làm gì vậy?"

Cận Hành đáp: "Nếu em không thích học thì không cần học nữa."

Phản ứng đầu tiên của Văn Viêm là nghĩ Cận Hành giận rồi. Cậu ngồi thẳng dậy, vội vàng giữ lấy tay anh: "Tôi học, ai nói em không học?"

Thấy vẻ mặt căng thẳng của cậu, Cận Hành hạ giọng giải thích: "Anh nói thật đấy. Nếu em không muốn học, có thể không học."

Văn Viêm ngơ ngác: "Tại sao...?"

Cận Hành chỉ nói một câu: "Anh sẽ học thay em."

Nếu Văn Viêm không muốn học, thì anh sẽ học thay cậu.

Cận Hành chưa bao giờ yêu cầu Văn Viêm phải đạt thành tích tốt hay vào được trường danh tiếng. Nếu cậu thực sự không thích, anh cũng sẽ không ép buộc. Người lớn thường nói "đọc sách mới có tương lai", Cận Hành không phủ nhận điều đó, nhưng tương lai của anh và Văn Viêm đã gắn chặt với nhau.

Không biết tại sao, Văn Viêm đột nhiên im lặng. Cậu nhìn Cận Hành, đôi mắt sắc bén giờ đây lại hiện lên vẻ bất lực sâu sắc. Hồi lâu sau, cậu nhắm mắt lại, thở dài nói: "Cận Hành, em không muốn làm một kẻ vô dụng cả đời."

Trước đây, Văn Viêm chưa bao giờ nghĩ làm một thiếu niên bất cần đời có gì sai. Nhưng từ khi ở bên Cận Hành, cậu chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người không chỉ nằm ở thành tích, mà còn ở tương lai.

Họ sắp trưởng thành rồi, rời xa những năm tháng trung học, càng tiến gần hơn đến thực tế tàn khốc.

Cận Hành sẽ vào được trường đại học trọng điểm, còn Văn Viêm chỉ có thể cố gắng bám theo, để khoảng cách giữa họ không quá xa đến mức không thể chạm tới. Nhưng trên vai cậu, hiện thực nặng nề vẫn đang đè nặng, khiến cậu nghẹt thở.

"Văn Viêm..."

Cận Hành khẽ gọi, nhưng không biết phải nói gì. Ngón tay anh chậm rãi lướt qua đường nét gương mặt của cậu, cuối cùng dừng lại ở trán, cúi đầu thì thầm: "Đừng sợ."

Con đường ấy, Cận Hành đã từng đi qua. Chỉ cần theo đúng quỹ đạo kiếp trước, những thứ anh từng có—danh vọng, tiền tài—sẽ lần lượt quay trở lại.

Điểm khác biệt duy nhất là ở kiếp này, anh sẽ mang theo Văn Viêm.

Văn Viêm không cần lo lắng, không cần sợ hãi, cũng không cần phải ép buộc bản thân học hành, bởi vì Cận Hành chính là lối thoát của cậu. Chỉ cần vượt qua vài năm nữa, phần đời còn lại của họ sẽ trải đầy hoa tươi.

Giọng nói của Cận Hành mang theo sức mạnh làm dịu lòng người, những cảm xúc bất an trong lòng Văn Viêm dần bình ổn lại. Lông mi cậu khẽ run, không nhịn được nhìn vào người trước mặt—một chàng trai đôi khi dịu dàng, đôi khi lạnh lùng—nhưng chỉ một giây sau đã bị anh hôn lên.

"Ưm..."

Văn Viêm vốn dĩ là người mạnh mẽ, nhưng trước Cận Hành, cậu vẫn luôn bị những nụ hôn dịu dàng đến nghẹt thở này làm cho mất kiểm soát. Không muốn đẩy anh ra, cậu đặt tay lên vai anh, ôm chặt lấy, cảm nhận sự kích thích mãnh liệt như thể sắp chết ngạt.

Tập bài tập bị hất xuống đất, chiếc bút lăn vào góc phòng, nhưng không ai bận tâm.

Cận Hành đẩy Văn Viêm lên bàn học, động tác mạnh đến mức như muốn nghiền nát từng khúc xương của cậu, nhưng nụ hôn của anh lại dịu dàng đến mức khiến người ta run rẩy. Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, đầy ám muội: "Văn Viêm, chỉ cần em ở bên anh là đủ..."

Em không cần làm gì khác cả.

Kiếp này, con đường ấy sẽ do Cận Hành trải sẵn.

Văn Viêm thần trí mơ hồ, đôi mắt lạc đi nhìn trần nhà, ngón tay vì động tác của Cận Hành mà không ngừng siết chặt. Cậu gần như không nghe rõ những gì anh nói. Cuối cùng, cậu khẽ rên rỉ, giống như một con thú nhỏ bị tổn thương, đôi mắt đỏ hoe.

Cận Hành bế cậu xuống khỏi bàn, hôn lên những giọt nước mắt chảy ra vì kích thích quá độ. Hai người như hai sợi dây chẳng hề liên quan, giờ đây lại dần dần xoắn vào nhau, thắt thành một nút thắt không thể gỡ, ai cũng không thể tách rời.

...

Cận Hành ôm lấy Văn Viêm, thở dốc, lồng ngực phập phồng không ngừng. Anh hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, khẽ hỏi: "Hôm nay em đã làm gì?"

Văn Viêm hồi thần chậm một nhịp: "Gì cơ?"

Cận Hành hơi ngửi ngửi nơi cổ cậu: "Trên người em có mùi xăng, em đã đến xưởng sửa xe à?"

Văn Viêm chối ngay lập tức: "Không đến."

Cận Hành nhìn cậu: "Vậy là giết người phóng hỏa rồi."

Văn Viêm: "..."

Cận Hành đôi khi thông minh đến mức quá đáng, Văn Viêm kiểu người vô tâm như vậy đương nhiên không giấu nổi anh. Cậu lười biếng không muốn động đậy, chỉ lật người úp mặt vào gối, trả lời qua loa: "Dù sao cũng rảnh, nên em đi làm thêm thôi."

Những việc không liên quan đến học tập thì Văn Viêm luôn làm rất giỏi: hút thuốc, đánh nhau, uống rượu, chơi ván trượt, đua xe. Ồ, giờ phải thêm cả sửa xe nữa.

Cận Hành không nói gì, chỉ qua một lúc lâu mới bảo: "Em vẫn còn nhỏ..."

Anh nói câu này với góc nhìn của một người trưởng thành.

Văn Viêm nằm úp sấp trên mép giường, quay lưng về phía anh. Ban đầu định hút một điếu thuốc sau khi xong việc, nhưng tìm không thấy bật lửa nên bỏ qua, nhíu mày đáp: "Đã trưởng thành rồi, nhỏ cái gì."

Người phụ nữ đó từng nói, sau khi Văn Viêm tốt nghiệp trung học, nếu cậu không thi đỗ đại học, chọn ra ngoài đi làm, thì sẽ không chuyển tiền vào tài khoản nữa.

Văn Viêm vốn đã có sẵn kế hoạch sau khi tốt nghiệp lớp mười hai sẽ ra ngoài làm việc. Cậu từng nghe Từ Mãnh nói, học đại học rất tốn tiền, học phí và sinh hoạt phí của Cận Hành phải bắt đầu tiết kiệm từ bây giờ, còn cả ăn mặc ở đi của chính cậu nữa, thứ nào cũng tốn tiền, chẳng lẽ sau này lại đi vay mượn của người ta?

Cận Hành lặng lẽ nhìn tấm lưng của cậu, trên đó ngoài những vết thương cũ đã lành từ lâu, còn có cả dấu hôn mới để lại. Ngón tay anh khẽ miết qua những dấu vết ấy một lúc, rồi hỏi: "Là vì anh sao?"

"Đừng quan tâm nhiều thế," Văn Viêm nói, "Dù sao cũng sớm muộn phải đi làm, làm quen trước thôi."

Nói xong, cậu ngừng lại một lúc rồi bảo: "Anh cứ học cho tốt, sau này em nuôi anh."

"..."

Nghe những lời này, Cận Hành không biết nghĩ đến điều gì, ngón tay khựng lại trong giây lát, ánh mắt thoáng thất thần. Anh từ từ ghé sát cổ của Văn Viêm, như một con rắn độc, nhẹ cắn một cái, khiến cậu hừ nhẹ một tiếng. Sau đó, Cận Hành ôm siết lấy cậu, giam cậu chặt chẽ vào lòng mình.

Văn Viêm hơi khó thở: "Cận Hành..."

Cận Hành không đáp, nhắm mắt hôn cậu. Đó vẫn là kiểu hôn khiến hàm răng, quai hàm của cậu bắt đầu ê ẩm đau nhức. Văn Viêm không nói nên lời, chỉ cảm nhận được người này trên cơ thể mình bắt đầu có dấu hiệu trỗi dậy, cậu vòng tay ôm lấy cổ anh, hơi nghẹn ngào thành tiếng.

Người ta thường nói đời người như bàn cờ, mỗi nước đi là không thể hối hận. Cận Hành luôn tin như vậy, nhưng anh vẫn mãi trăn trở, liệu kiếp trước mình có hối hận hay không.

Giờ nghĩ lại, đúng là hối hận. Anh không nên để Văn Viêm một mình trong cái nơi băng lạnh ngục tù đó...

Cận Hành không phải người xấu hoàn toàn. Thậm chí thuở nhỏ, anh từng làm những chuyện ngây ngốc đến mức buồn cười. Nhưng không chống lại được những kẻ xung quanh cứ liên tục dội từng thùng nước đen vào tờ giấy trắng của anh, cuối cùng cũng méo mó không còn ra hình dạng.

Thế là Văn Viêm phải gánh lấy hậu quả này.

Cận Hành chưa từng nói với ai, rằng kiếp trước, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, trong anh luôn có một ý nghĩ như cỏ dại mọc lan tràn, thôi thúc anh quay về nơi ác mộng ấy để gặp một người. Nhưng chưa kịp làm gì, ánh sáng mặt trời của ngày mới đã như ngọn lửa thiêu rụi tất cả, khiến ý nghĩ ấy bị đốt sạch không còn gì.

Chỉ có điều, cỏ dại khó mà nhổ tận gốc, gió xuân lại đến, nó lại mọc điên cuồng.

Bọn họ hôn nhau cuồng nhiệt, dây dưa triền miên.

Cận Hành bế Văn Viêm vào phòng tắm, hai người tựa vào những viên gạch men lạnh lẽo, nhưng thứ rơi xuống từ trên đầu lại là dòng nước nóng bỏng, hơi nước nhanh chóng bao phủ, mờ mịt cả tầm nhìn.

Cận Hành tựa trán mình vào trán Văn Viêm, bảo: "Đừng đi, bây giờ chưa phải lúc."

Trong lòng anh, người trước mắt vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt.

Văn Viêm hôn nhẹ lên môi anh, xem như câu trả lời lấp lửng.

Cận Hành không ngăn được Văn Viêm. Khi anh ở trường học thêm, không thể lúc nào cũng theo sát cậu. Văn Viêm thậm chí đã biết khôn ra, mỗi lần đều thay bộ đồ sạch sẽ, trên người ngoài mùi thuốc lá ra, chẳng còn mùi gì khác.

Cận Hành biết cậu chắc chắn vẫn đang làm thêm ở bên ngoài, nhưng anh không thể làm gì, chỉ có thể chờ kỳ thi đại học, chờ tốt nghiệp, rồi đưa Văn Viêm rời khỏi thành phố này.

Lần đầu tiên, trái tim vốn chỉ chất đầy sát ý vặn vẹo ấy lại nảy sinh một mong mỏi.

Có lẽ đây mới là cảm giác sống thật sự.

Lớp 9 vừa trải qua một kỳ kiểm tra nhỏ, chỉ là kỳ thi trong phạm vi lớp nên không có xếp hạng toàn khối. Ngoài Cận Hành với thành tích gần như đạt điểm tối đa một cách kỳ dị đứng đầu, còn có một người đã khiến cả lớp ngạc nhiên với kết quả của mình, chính là lớp trưởng Trình Đậu Đậu.

Dù rất chăm chỉ học tập, nhưng thành tích của hắn trước giờ trong lớp 9 không được coi là xuất sắc, vẫn luôn quanh quẩn ở mức trung bình khá. Đến cả Châu Khải – kiểu học sinh cá biệt lơ là học hành – mà chăm chỉ vài hôm cũng có thể vượt mặt hắn, đủ thấy trình độ thế nào. Nhưng lần này Trình Đậu Đậu lại phá lệ, tiến bộ vượt bậc, trực tiếp lọt vào top 5 của lớp. Cô Sầm còn đặc biệt nêu gương hắn để khen ngợi.

"Chậc, đầu của Đậu Đậu bị ai đó khai quang rồi à?"

"Tôi thấy là thông suốt thì đúng hơn."

Giờ nghỉ, mọi người đều bu lại bàn của hắn, tấm tắc trầm trồ, hệt như đang nhìn loài động vật quý hiếm.

Trình Đậu Đậu lại tỏ ra rất khiêm tốn, ngượng ngùng gãi đầu, vẫn không sửa được tật nói lắp mỗi khi căng thẳng: "Không... không phải, là nhờ Cận Hành... dạy giỏi..."

Cô Sầm từng nói bâng quơ một câu, nhưng Cận Hành lại thực sự thực hiện nghiêm túc. Mỗi ngày giờ nghỉ đều sửa cho Trình Đậu Đậu cách tư duy làm bài, một tháng như vậy ít nhiều gì cũng phải tiến bộ.

Mọi người bừng tỉnh: "Chết tiệt, tí nữa quên mất, bên cạnh cậu có một học sinh xuất sắc đây mà. Cứ tưởng Đậu Đậu ngộ ra được, hóa ra là học bá dạy giỏi."

Cô Sầm đang ngồi trên bục giảng nghỉ ngơi, tai hơi động, nghe được câu chuyện, không kìm được liếc nhìn Cận Hành đang cúi đầu làm bài kiểm tra tổng hợp ở chỗ ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro