Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 151

Trước cổng trường số sáu có một con đường rợp bóng cây ngô đồng. Mùa hè rực rỡ, tán lá xòe rộng, che mát cả con đường. Đôi lúc khiến người ta cảm thấy như bước vào một mùa mà vạn vật đều sinh trưởng mạnh mẽ. Tiếng ve kêu inh ỏi, cây cối xanh mướt, vừa khiến người ta cảm thán sự sống mãnh liệt, lại vừa e ngại trước sự phóng túng của nó.

Năm nay kỳ nghỉ hè kéo dài hai tháng, nhưng ban giám hiệu trường số Sáu đã thông báo trước rằng toàn bộ học sinh sẽ phải ở lại trường học thêm, nên không khác gì không được nghỉ. Chỉ có điều lần quay lại học, mỗi người đều được xếp vào lớp mới.

Nhan Na nhìn bảng phân lớp, muốn khóc không được: "Tôi? Lớp 9 á?"

Thành tích của cô còn chẳng đủ để vào lớp 8, dù sao cũng chẳng hiểu sao lại thi kém đến vậy, làm sai một nửa số câu trắc nghiệm.

Cận Hành từ trước đã biết kết quả, nên không hề ngạc nhiên. Anh chỉ lật qua danh sách lớp 9 một lượt: "Tôi cũng giống cậu, vào lớp 9."

Nhan Na suy nghĩ theo kiểu người bình thường, cảm thấy Cận Hành là một học bá đàng hoàng, lại bị xếp vào lớp toàn học kém, thật sự là thảm thương. Nhất thời quên mất hoàn cảnh của mình, cô không nhịn được mà an ủi: "Nghĩ thoáng lên, biết đâu sau này lại được chuyển lên lớp chọn thì sao."

Mặc dù chính cô cũng biết điều này là không thực tế.

Thành tích "ổn định" của lớp 9 là chuyện cả trường đều biết. Trong kỳ thi phân lớp lần trước, ngoại trừ hai trường hợp bứt phá vượt trội bị điều chuyển đi, hầu hết mọi người đều không bị động chạm, những "trụ cột" của lớp vẫn kiên cường giữ vững vị trí.

Giáo viên chủ nhiệm, cô Sầm, cũng không biết nên vui hay nên buồn. Dẫn theo năm học sinh vừa được phân về lớp 9 bước vào phòng học, lớp vốn đang ồn ào lập tức im lặng, đủ thấy uy lực thường ngày của cô lớn đến mức nào.

"Các em trật tự nào, hôm nay lớp chúng ta có thêm năm bạn mới. Mặc dù gia nhập giữa chừng nhưng nhất định phải hòa đồng với nhau nhé."

Học sinh lớp 9 rất biết phối hợp. Dù trong lòng có vui hay không, mọi người vẫn lịch sự vỗ tay. Tuy nhiên, phần lớn ánh mắt đều dồn về phía Cận Hành, muốn biết vì sao học sinh đứng đầu toàn khối lại bị phân về lớp mình.

Trước đây, cô Sầm sợ nhất là "một con sâu làm rầu nồi canh", nhưng nhìn đám học sinh lớp 9 ngồi dưới kia, điều cô lo lắng lúc này lại là "cả nồi sâu làm hỏng một hạt gạo trắng" như Cận Hành. Cô lần lượt sắp xếp chỗ ngồi cho từng học sinh mới, nhưng đến lượt Cận Hành thì lại lưỡng lự.

Ngồi cuối lớp? Có vẻ hơi xa.

Ngồi trên đầu? Nhưng chiều cao của anh lại quá nổi bật.

Ngồi giữa? Nhưng những bạn xung quanh đều không học giỏi, lỡ kéo tụt thành tích của Cận Hành thì sao.

Nếu không phải vì anh thiếu bài thi, gần như chắc chắn anh đã trở thành ứng cử viên sáng giá của lớp mũi nhọn. Bây giờ bị phân xuống lớp dưới, đúng là chuyện trời đất trêu ngươi. Nhớ lại lời dặn dò của lãnh đạo nhà trường, cô Sầm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhìn về phía hàng ghế thứ tư.

"Trình Đậu Đậu, em là lớp trưởng, nhớ quan tâm bạn mới một chút nhé."

Nam sinh được gọi tên đeo một cặp kính dày cộp, trên mặt có vài vết tàn nhang, giọng nói có chút chậm chạp và vụng về: "Dạ, em biết rồi ạ."

Lớp 9 không có ai giỏi, nhưng nếu phải "chọn cột trong đám thấp", có lẽ chính là lớp trưởng Trình Đậu Đậu. Thành tích của hắn không tốt, nhưng thái độ học tập nghiêm túc, chỉ là hắn hơi kém thông minh. Những thứ mà học sinh lanh lợi chỉ cần học một lần là hiểu, hắn học mười lần cũng chưa chắc đã thấm.

Cận Hành ngồi cạnh ai cũng không quan trọng. Nghe vậy, anh liền chuyển bàn ghế đến bên cạnh Trình Đậu Đậu, không nói gì, chỉ sắp xếp lại sách vở rồi chuẩn bị vào tiết học.

Sau kỳ nghỉ hè, họ đã là học sinh lớp 12, nhiệm vụ học tập rất nặng nề. Thời khóa biểu dày đặc từ sáng đến chiều, buổi sáng học Văn, Toán, Anh, buổi chiều học Lý, Hóa, chạy qua chạy lại giữa phòng học và phòng thí nghiệm. Môn Thể dục gần như đã trở thành hình thức.

Khi cô Sầm đang phát bài luyện nghe tiếng Anh trên bục giảng, Trình Đậu Đậu đang chăm chỉ ghi chép, đồng thời âm thầm quan sát Cận Hành.

Hắn nghĩ người học giỏi như Cận Hành chắc chắn sẽ rất chăm chú trong giờ học.

Nhưng thực tế, Cận Hành thậm chí không cầm bút, chỉ ngồi im như đang để hồn đi đâu đó. Đợi đến khi bài nghe kết thúc, anh mới như bừng tỉnh, chậm rãi viết đáp án lên bài tập.

Trình Đậu Đậu nhìn qua một chút, lại so sánh với bài làm của mình, có vẻ không giống nhau.

Cô Sầm ước chừng thời gian đã đủ, liền viết đáp án lên bảng, vừa giải thích vừa đi xuống lớp, xem xét tình hình làm bài của học sinh. Cuối cùng, cô cố ý đi vòng qua chỗ Cận Hành, trong lòng gật gù hài lòng.

Còn bài làm của Trình Đậu Đậu, các câu trắc nghiệm thì hắn sai mất một nửa. Hắn thường hay suy nghĩ không thông, rất dễ rơi vào bẫy của đề bài.

Cô Sầm vẫn rất muốn giúp đỡ học sinh lớp mình. Khi đi qua chỗ Cận Hành, cô dịu dàng nói: "Trong lúc làm bài, em có thể trao đổi với Trình Đậu Đậu, giúp bạn ấy cải thiện những môn còn yếu nhé."

Đây thực ra chỉ là lời khách sáo. Ai mà lại đi tốn công sức giúp đỡ một người chẳng liên quan gì đến mình. Huống hồ, ba mẹ của Trình Đậu Đậu đã chi không biết bao nhiêu tiền vào các lớp học thêm mà kết quả vẫn chẳng tiến triển gì.

Những học sinh xung quanh nghe thấy đều không để ý.

Cận Hành lại gật đầu đáp: "Vâng, được ạ."

Anh luôn tỏ ra lạnh nhạt với người không thân, khiến những người nhạy cảm có cảm giác anh đang thờ ơ và không tình nguyện, như một chiếc kim nhỏ đâm vào lòng tự tôn.

Trình Đậu Đậu cúi đầu chỉnh lại kính, dùng cánh tay che bài làm của mình, cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, trong lòng có chút tủi thân.

Cận Hành không nghĩ nhiều đến thế. Dù sao dạo gần đây anh vẫn luôn giúp Văn Viêm và Nhan Na luyện đề, thêm Trình Đậu Đậu cũng không phải vấn đề. Đầu ngón tay thon dài của anh cầm một chiếc bút bi màu xanh, chậm rãi xoay vài vòng, giống như kim đồng hồ trên tường đang lặng lẽ chuyển động.

Giờ nghỉ, Châu Khải cùng một nhóm bạn đặc biệt đến bắt chuyện với anh, có vẻ sợ Cận Hành bị bắt nạt hay bị xa lánh, liền nói thẳng: "Có chuyện gì cứ tìm tôi, Trình Đậu Đậu là lớp trưởng, còn tôi là lớp phó."

Châu Khải rất được lòng bạn bè, sức ảnh hưởng trong lớp vượt xa Trình Đậu Đậu, không chỉ là vấn đề vị trí chính phó có thể quyết định. Đám học sinh lớp 9 nhìn thấy vậy đều hiểu ra. Họ tuy không bắt nạt ai, nhưng việc xa cách hay lạc lõng đối với một học sinh mới nhập học giữa chừng là điều khó tránh.

Trong số năm học sinh chuyển lớp, so ra bên Cận Hành lại là ồn ào nhất.

Trình Đậu Đậu thì khác. Hắn luôn vùi đầu luyện đề, sự chăm chỉ này mỗi lần đều khiến giáo viên tiếc nuối. Hắn chịu khó thì có chịu khó, nhưng đầu óc lại không mấy linh hoạt.

Cận Hành vô tình liếc sang bên cạnh, thấy hắn đang làm bài về hàm số lượng giác, liền dùng đầu bút gõ nhẹ hai cái xuống bàn, đột nhiên nói: "Cậu làm phức tạp rồi."

Trình Đậu Đậu theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn quanh một lượt, mãi mới nhận ra Cận Hành đang nói với mình, nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết phải phản ứng ra sao.

Cận Hành tiện tay xé một tờ giấy nháp, dùng bút viết lên đó hai công thức cơ bản và một quá trình giải sơ lược: "Đề bài đã cho một điều kiện ẩn, cậu tách ra làm hai phần là có thể tìm được thông tin phương trình. Cách này không chỉ suy ra được đáp án câu hỏi đầu tiên mà còn tận dụng được điều kiện trong quá trình giải để thay vào câu hỏi thứ hai."

Cách giải của Cận Hành rất rõ ràng, quá trình đơn giản, mạch lạc. Nhưng Trình Đậu Đậu luôn ghi nhớ lời thầy cô dạy là khi làm bài phải trình bày đầy đủ từng bước. Làm vậy dù không tìm ra đáp án cũng có thể lấy điểm cho phần trình bày, thành ra hắn vô thức đi vào ngõ cụt.

Hắn nhìn qua cách giải của Cận Hành, quả nhiên đơn giản hơn của mình rất nhiều, bỗng thấy mặt nóng bừng, xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm vụng về: "Cảm... cảm ơn..."

Những học sinh mới chuyển đến khác đều tỏ vẻ rất xem thường lớp 9, hắn còn tưởng rằng Cận Hành cũng kiêu ngạo như vậy, nhưng dường như chỉ là hắn nghĩ sai mà thôi.

Cận Hành "ừm" một tiếng, sắp xếp lại bàn học lộn xộn: "Đề bài sẽ không cho những thông tin vô dụng, cố gắng sử dụng tất cả các điều kiện được cung cấp, đôi khi đáp án của câu hỏi đầu tiên chính là chìa khóa giải quyết câu thứ hai."

Anh quá quen thuộc với những chiêu thức ra đề của thầy cô.

Trình Đậu Đậu gật đầu, hiểu được đôi chút, tiếp tục giải câu thứ hai. Hắn làm theo lời Cận Hành, thử tách nhỏ đáp án của câu đầu tiên ra, cuối cùng phát hiện hai câu quả nhiên có liên quan đến nhau, không nhịn được gãi đầu, có chút phấn khích.

Khoảng hơn mười phút sau, Trình Đậu Đậu do dự nhìn về phía Cận Hành, chỉ vào một câu hỏi trên bài thi, ấp úng hồi lâu mới dám lấy hết can đảm hỏi: "Cận Hành... câu này cậu có thể dạy mình không..."

Từ nhỏ đến lớn hắn luôn bị người ta mắng là đần, có lẽ cũng sợ hỏi nhiều quá sẽ làm Cận Hành phiền, nhìn vẻ mặt hắn đầy bất an.

Cận Hành liếc qua đề bài, lần này không trực tiếp cho đáp án mà dùng bút khoanh tròn các điểm mấu chốt, dẫn dắt hắn suy nghĩ: "Trước tiên hãy liệt kê các điều kiện đã biết, phân loại, nếu đẩy xuôi không được thì thử đẩy ngược."

Trình Đậu Đậu nghĩ chậm chạp, chỉ một câu hỏi ngắn gọn mà nghĩ mãi, Cận Hành cũng không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào, thỉnh thoảng mới gợi ý đôi chút. Cuối cùng mất hơn hai mươi phút, hắn cũng giải được câu hỏi có độ khó trung bình này.

Mấy học sinh ngồi xung quanh không nhịn được ngoảnh đầu nhìn Cận Hành, lộ vẻ kinh ngạc. Dù sao thầy cô đôi khi còn bị cái đầu đần độn của Trình Đậu Đậu làm cho tức đến đập bàn mắng mỏ, thế mà Cận Hành không chỉ nhẫn nại từ đầu đến cuối, còn dạy được hắn, đúng là kỳ tích.

Học sinh lớp 9 chi tiêu rất thoải mái, thi thoảng còn đặt đồ ăn ngoài trong giờ ra chơi. Mấy nam sinh nhân lúc không có thầy cô liền túm năm tụm ba đi lấy đồ ở cổng trường, không khác gì đang buôn sỉ.

Cận Hành đã qua cái tuổi thèm ăn vặt, hơn nữa hiện tại anh không có thu nhập, cũng không thích hợp tiêu xài nhiều. Vì vậy anh chỉ dành thời gian rảnh để sắp xếp tập bài tập cho Văn Viêm, yên lặng và trầm ổn.

"Uống chút nước trái cây đi."

Không biết là ai đã đặt lên bàn anh một ly nước chanh dây, Cận Hành chưa kịp nhìn rõ, ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Châu Khải và vài nam sinh đang cười hì hì chia đồ ăn, toàn là đồ ngọt đặt từ tiệm bánh gần đây.

"..."

Cận Hành cứ nghĩ là ai cũng có, nhưng nhìn quanh một vòng, thấy bàn của mấy học sinh mới chuyển đến khác vẫn trống không.

Bàng Nhất Phàm cũng được phân vào lớp 9, hắn không dám gây sự với Cận Hành, nhưng không có nghĩa là không dám gây sự với người khác. Thấy vậy, hắn ngượng ngùng, giận dữ mà không dám bộc lộ, cuối cùng ngồi im tại chỗ, mặt mày tái xanh, bật cười mỉa mai: "Có gì mà ghê gớm, toàn là mấy người có ô dù thôi."

Một học sinh lớp 9 nghe thấy, liền quay đầu nhìn hắn, sau đó cố ý dùng tay quạt quạt trước mặt: "Chậc, sao mùi chua nồng thế nhỉ, ai ăn chanh à?"

Cả lớp cười ồ lên.

Cận Hành quan sát một lúc, cuối cùng phát hiện người mua đồ ăn vặt là Châu Khải, còn người đặt nước uống là nam sinh ngồi phía sau anh. Dù không quen, anh cũng không muốn nợ ân tình, nghĩ một chút rồi quay lại nói:

"Cảm ơn."

Nam sinh kia ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng lại, không để tâm mà vẫy tay: "Chuyện nhỏ thôi. Cậu dạy được cái đầu đần của Trình Đậu Đậu, chứng tỏ cậu có bản lĩnh, tôi nể nhất là người có bản lĩnh."

Nhà hắn giàu có, lại không ưa những kẻ nịnh bợ. Cận Hành không giống những người khác khinh thường lớp 9, lại rất kiên nhẫn với Trình Đậu Đậu, từ đó nhìn ra vài phần tính cách của anh, mời uống nước cũng không phải chuyện gì to tát.

Trình Đậu Đậu căng thẳng liền lắp bắp, nghe vậy bèn nói: "Phải... phải đấy, cậu uống đi, không sao đâu."

Cận Hành không nói gì, chỉ quay người lại.

Đôi khi, sự thiện ý xung quanh còn khiến người ta khó xử hơn là ác ý.

Ngày đầu tiên của kỳ học hè coi như yên ả, việc chia lớp cũng không gây ra mâu thuẫn gì. Sau giờ học, Cận Hành vừa ra đến cổng trường liền thấy Văn Viêm. Rõ ràng cậu đã canh đúng giờ để đợi anh, tiện tay ném qua một cây kem, qua lớp bao bì nhựa vẫn cảm nhận được cái lạnh thấm vào lòng bàn tay.

Cận Hành thấy Văn Viêm không mặc đồng phục, lên tiếng hỏi: "Em không đi học bổ túc à?"

Trường Trung học Sùng Minh cũng tổ chức học hè, nhưng Văn Viêm ngay cả ngày học bình thường cũng không đi đủ, càng không cần nói đến kỳ học hè. Cậu chột dạ sờ sờ chóp mũi, rồi hàm hồ đáp: "Lười đi. Đúng rồi, anh chia lớp thế nào, không ai bắt nạt anh chứ?"

Cận Hành xé túi kem, cắn một miếng: "Không ai bắt nạt anh."

Socola tan chảy trên đầu lưỡi, hương vị vừa đậm vừa mát lạnh. Cây kem này khá đắt, Cận Hành liếc nhìn, thấy hai tay Văn Viêm trống không, bèn tranh thủ lúc không có ai chú ý ở ven đường, đưa cây kem lên trước miệng cậu: "Cắn một miếng."

Văn Viêm nghiêng đầu: "Em ăn rồi."

Cận Hành đành rụt tay về, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, lúc anh thu lại ánh mắt, bất chợt nhìn thấy một bóng người lướt qua tường, trông khá quen.

Anh cắn một miếng kem, ra chiều suy tư.

Văn Viêm thấy anh ngẩn người, liền hỏi: "Sao thế, nghĩ gì mà thừ ra vậy?"

Cận Hành khẽ cười, khiến người ta không thể đoán được: "Không có gì, thấy một người quen. Đi thôi, về sớm một chút, anh có sắp xếp vài bài tập cho em."

Văn Viêm thổi thổi phần tóc mái trước trán, không tình nguyện lắm: "Ừ."

Văn Viêm là một đứa trẻ thông minh, nhưng điều đó không bao gồm phương diện học tập. Bài giảng của thầy cô trên lớp cậu không nghe, những gì đã học trước đây cũng quên sạch, gần như phải học lại từ đầu, khối lượng công việc lớn đến đáng sợ.

Cận Hành đã mất hơn nửa tháng để đọc hết sách của trường Văn Viêm. Thi tốt nghiệp trung học nghề chỉ cần thi ba môn Toán, Ngữ văn và Anh văn, cộng với thực hành kỹ năng, bây giờ bắt đầu học vẫn còn kịp.

"Em nghe một lượt trước, đến lượt thứ hai, anh sẽ dừng lại giữa mỗi câu hỏi để em trả lời theo phần nghe."

Cận Hành tải một bộ đề nghe tiếng Anh cơ bản từ mạng, cùng Văn Viêm ngồi trước bàn học, vừa nghe vừa làm bài. Nhưng người sau nghe đoạn hội thoại tiếng Anh phát ra từ điện thoại, chỉ cảm thấy líu lo như tiếng trời.

Văn Viêm cắn chặt đầu bút, cau mày, bắt đầu trả lời câu hỏi.

Cận Hành nhìn chằm chằm đầu bút của cậu, cuối cùng không nhịn được mà dừng phần nghe lại: "Em nghe hiểu không?"

Văn Viêm nhướn mí mắt: "Hiểu... hiểu chứ."

Cận Hành vòng tay ôm chặt lấy bờ vai của Văn Viêm, nhẹ giọng nhắc nhở: "Nghe mới đến câu thứ ba, mà em đã làm đến câu thứ sáu rồi."

Văn Viêm: "..."

Mẹ kiếp.

Không biết có phải ảo giác hay không, Cận Hành thoáng ngửi thấy trên cổ áo của Văn Viêm có mùi xăng nhè nhẹ, nhưng anh không để tâm. Anh hôn lên tai cậu, từng chữ một dịch lại câu văn.

Ví dụ như dạng câu hỏi lựa chọn đơn giản nhất, đoạn nghe kể về nhân vật chính và bạn của anh ta đi ăn ở nhà hàng, lúc chọn đồ uống thì gặp rắc rối:

"Tôi muốn uống nước cam, nhưng nó quá chua với tôi. Hay là uống coca vậy, nhưng coca lại dễ làm tăng cân. Thôi đổi sang nước chanh đi, nhưng cuối cùng tôi vẫn thích uống coca hơn..."

Chỉ vài câu đối thoại lòng vòng đã khiến người ta đau đầu.

Văn Viêm thầm rủa một câu: "Uống mẹ thuốc trừ sâu luôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro