Chương 147
Dù Từ Mãnh và đám bạn đến cứu, không mời họ một bữa thì thật không phải. Văn Viêm nheo mắt nhìn qua một lượt, đếm số người, cuối cùng phát hiện thiếu một người, liền hỏi: "Hoà Dương đâu?"
Từ Mãnh hừ một tiếng: "Bị giáo viên bắt rồi."
Mấy người nhảy qua tường rào như đổ bánh chưng, không thấy mới lạ. Hoà Dương bị kẹt ở cuối, bị giáo viên tóm gọn, giờ chắc đang ngồi uống trà trong văn phòng thầy rồi.
Một người khác cười hì hì: "Kêu cậu ấy giảm cân mà không chịu, lần nào cũng là người chậm nhất, không bắt cậu ấy thì bắt ai."
Văn Viêm đứng lên, vắt áo khoác qua vai, khẽ vỗ vào vai Cận Hành: "Đi thôi, đi ăn trước đã."
Nói xong, cậu mơ hồ cảm thấy mình đang quên mất điều gì, nhưng nghĩ mãi không ra, đành tạm gác sang một bên.
Cận Hành cũng không nhắc nhở, lẳng lặng đi theo cậu. Một nhóm người đông đúc rầm rộ kéo đến một quán thịt nướng để ăn trưa. Vì một bàn không đủ chỗ, họ phải chia ra ngồi hai, ba bàn.
Chạy trốn cả buổi sáng quả thật rất tốn sức, huống chi bữa sáng cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Cận Hành cắt nhỏ thịt ra từng miếng, chậm rãi nướng lên rất kiên nhẫn. Văn Viêm ngay cả chiên trứng cũng vụng về, rõ ràng không làm nổi việc này, cậu ngắm nghía đĩa thịt của Từ Mãnh, tranh thủ gắp vài miếng rồi lén chuyển sang bát của Cận Hành.
Từ Mãnh không chịu nổi nữa, lên tiếng: "Văn Viêm, mày có biết xấu hổ không?"
Văn Viêm xoa cằm, lười biếng đáp: "Tao đã có một cái mặt rồi, không thể thêm nữa, thêm là thành mặt dày rồi."
Từ Mãnh trút hết thịt đã nướng vào bát mình, không chừa lại chút nào: "Hoá ra mày cũng biết mình là đồ mặt dày thật đấy!"
Cận Hành đã nướng xong phần thịt của mình, độ mềm vừa phải, không quá cứng, giữ được độ mọng nước nhưng vẫn chín tới, ngon hơn không chỉ một chút so với đám thịt của Từ Mãnh bọn họ.
Anh dùng kẹp gắp toàn bộ thịt bỏ vào đĩa của Văn Viêm.
Văn Viêm không nói gì, chỉ cúi đầu ăn. Có lẽ vì mối quan hệ của hai người vốn chẳng thể lộ ra ánh sáng, nên vào những lúc thế này, nói gì cũng cảm thấy có phần lén lút.
Cận Hành nhìn cậu ăn ngấu nghiến, chống cằm quan sát một lúc, sau đó không nói gì, đẩy cốc nước của mình sang. Văn Viêm tiện tay cầm lên uống liền hai ngụm. Uống xong mới chậm rãi nhận ra đây là cốc của Cận Hành. Cậu hơi khựng lại một chút, nhưng rồi lại nghĩ, chẳng có gì to tát cả — hôn còn hôn rồi, dùng chung cốc thì tính là gì chứ.
Từ Mãnh ngồi đối diện, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn hai người, tiện miệng hỏi thăm Cận Hành: "Sao cậu không ăn?"
Cận Hành gắp vài miếng thịt, ăn qua loa hai miếng: "Hồi nãy hơi nóng."
Văn Viêm nghe vậy liền vô thức sờ vào bát của anh: "Còn nóng không? Của tôi không nóng, đổi cho cậu nhé?"
Cận Hành dưới gầm bàn khẽ dùng chân đạp cậu một cái, lực vừa đủ, ra hiệu cậu đừng nói nữa, cũng đừng tỏ ra quá quan tâm.
Văn Viêm sững người, chậm nửa nhịp mới nhận ra, lập tức thu ánh mắt về, cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại, sau đó lảng tránh bằng cách hỏi Từ Mãnh một câu lạc đề: "Ê, thịt của mày có nóng không? Tao cũng có thể đổi cho mày."
Từ Mãnh liếc nhìn cả hai, ánh mắt đảo qua lại, rồi nhướng mày đầy ẩn ý, cười nửa miệng, vừa như thật, vừa như giả: "Ồ, hiếm khi mày quan tâm đến tao như thế. Không cần phiền mày đâu, tao tự thổi được."
Văn Viêm tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, không biết vì chột dạ hay vì lý do nào khác mà nhất quyết không nhìn lên. Cậu cười nhạt một tiếng: "Mày thì biết gì? Trong đầu mày chỉ có mỗi Nhan Na, làm sao nhận ra tao có quan tâm mày hay không?"
Nói đến Nhan Na...
Không biết nghĩ đến điều gì, Văn Viêm đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
"Nhan Na đâu?"
Từ Mãnh bị câu hỏi đột ngột làm giật mình, phải mất một lúc mới đáp lại theo phản xạ: "Hôm nay thi phân lớp, cô ấy đi thi rồi."
Nói xong, Từ Mãnh như chợt nhận ra điều gì, ánh mắt đầy ngờ vực chuyển hướng sang Cận Hành: "Cậu không phải học cùng lớp với Nhan Na sao? Sao cậu không đi thi?"
Đáp lại câu hỏi của hắn là một câu chửi thề bật ra từ miệng Văn Viêm: "Chết tiệt!"
Cậu vừa đánh nhau trong con hẻm đến mức quên mất chuyện Cận Hành còn phải đi thi. Không sai, đây chính là chuyện quan trọng mà cậu cứ cảm thấy mình đã quên. Mọi người chỉ thấy cậu đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, kéo Cận Hành lao ra ngoài, vội vã như thể đi đầu thai, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Từ Mãnh ngơ ngác cả buổi, cuối cùng mới hoàn hồn, liền hét với theo: "Chết tiệt! Mày thanh toán rồi hẵng chạy chứ!"
Nhưng Văn Viêm nào để ý đến hắn, chỉ kéo Cận Hành chạy thẳng về hướng trường Sùng Minh. Vì quá hoảng loạn nên suýt nữa cậu vấp ngã, vừa giống con ruồi mất đầu, vừa như kiến bò trên chảo nóng: "Xong rồi xong rồi, mấy giờ các cậu bắt đầu thi? Còn kịp thi bổ sung không?"
Cận Hành đi theo phía sau, lắc đầu đáp: "Không vào được nữa. Sau 30 phút là không được vào phòng thi."
Giờ đã là 2 giờ chiều, anh không chỉ lỡ kỳ thi buổi sáng mà cả buổi chiều cũng không kịp nữa.
Câu trả lời này như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào lòng Văn Viêm giữa ngày đông giá rét. Cậu dừng bước, ngực phập phồng dữ dội vì chạy quá nhanh, hơi thở chưa kịp điều hòa, xoay người lại hỏi với vẻ không thể tin nổi: "Không vào được nữa sao?"
Cận Hành gật đầu: "Ừ, không vào được."
Văn Viêm nghiến răng, mạnh tay lau mặt, lẩm bẩm gì đó không rõ, nhưng chắc chắn là câu chửi thề bị kiểm duyệt. Cậu bực dọc cởi áo khoác ném mạnh xuống đất, mặt mày u ám: "Mẹ nó, lúc nãy phải xử thằng đó chết luôn mới đúng!"
Dù Tưởng Thiếu Long lúc đó đã bị đánh thảm hại đến mức không thể thảm hơn.
Tất nhiên, Văn Viêm cũng tự biết mình có phần trách nhiệm. Cậu đánh nhau đến quên cả trời đất, vậy mà chuyện quan trọng như thế lại quên mất, hối hận đến mức ruột gan cồn cào, ngồi xổm dưới đất, không nhúc nhích.
Cận Hành nhặt chiếc áo khoác dưới đất lên, phủi sạch bụi bẩn, ánh mắt hiện lên một tia buồn cười. Anh ngồi xuống cạnh Văn Viêm, dùng khuỷu tay khẽ chạm vào cậu: "Áo khoác của cậu."
Văn Viêm không để ý, vẫn cúi đầu tự trách mình.
Cận Hành đành cầm hộ, lúc đầu còn cố nhịn, nhưng sau đó không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng. Anh vừa cười vừa lắc đầu, cuối cùng cười đến mức không còn sức, suýt ngã xuống đất, bèn ngồi bệt xuống bồn hoa ven đường.
Văn Viêm ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu cười cái gì?"
Cận Hành xoa bụng đang đau vì cười, lấy tay lau khóe mắt, tiện thể vắt áo khoác của Văn Viêm lên đùi mình, liếc cậu một cái: "Tôi cười cậu."
Văn Viêm đứng lên, nhìn trái nhìn phải: "Tôi có gì đáng cười?"
Cận Hành nhìn cậu, ánh mắt nửa đùa nửa thật: "Tôi là người trong cuộc còn không gấp, cậu gấp cái gì?"
Văn Viêm định phản bác nhưng lại không biết nói sao, đành nhấc chân giẫm lên mép bồn hoa cạnh chỗ Cận Hành ngồi, cúi người nhìn anh: "Đúng là đồ vô tâm, hoàng đế không vội, thái giám đã vội."
Nói câu đó, lông mày cậu vẫn nhíu chặt, không hề giãn ra, rõ ràng rất coi trọng kỳ thi phân lớp này.
Văn Viêm luôn nghĩ Cận Hành và cậu không giống nhau, con đường sau này đi cũng sẽ không giống nhau. Nhưng giờ phút này, cậu lại cảm thấy mình đã làm lỡ dở con đường của Cận Hành, mỗi bước chân đều nặng nề và thận trọng.
Cận Hành vẫn cười, vẻ mặt chẳng những vô tâm mà còn như chẳng biết lo nghĩ. Cuối cùng anh thu lại nụ cười, thở dài: "Phân lớp thôi mà, có phải chuyển trường đâu, cậu căng thẳng làm gì."
Nói xong, anh chỉ vào đầu mình: "Phân lớp thế nào không quan trọng lắm, quan trọng là ở đây."
Văn Viêm không tin. Nếu thế, tại sao bao nhiêu học sinh phải chen chúc để vào lớp chọn? Cậu nghiêm mặt hỏi: "Cậu biết gì mà bảo không quan trọng?"
Cận Hành đưa ra một ví dụ đơn giản nhất: "Ném cậu vào lớp chọn, cậu có học lên được không?"
Chuyện đó tất nhiên là không thể. Văn Viêm vốn không phải người có thiên phú học hành, đừng nói vào lớp chọn, dù có vào Thanh Hoa hay Bắc Đại cũng vậy. Cậu bị nghẹn lời, tìm mãi không ra câu phản bác, nhìn chằm chằm Cận Hành hồi lâu, cuối cùng nhận ra điều gì đó: "Chậc, cậu cố tình đúng không?"
"Cố ý gì cơ?" Cận Hành hỏi lại.
Văn Viêm không nói gì. Cậu quên kỳ thi đã đành, nhưng Cận Hành sao có thể cũng quên được chứ? Điều này chỉ có thể chứng minh một điều: anh cố ý. Cậu hạ chân từ trên ghế xuống, vò đầu bứt tóc, rồi ngồi xuống bên cạnh Cận Hành.
Cận Hành khẽ chạm vào vai cậu: "Bẩn đấy, cậu vừa giẫm qua."
Văn Viêm liếc nhìn anh: "Biết rồi, nhưng tôi không ghét bản thân mình."
Bất kể làm gì, cậu luôn tỏ ra đương nhiên như vậy. Cận Hành bật cười vì bất lực, ném áo khoác của Văn Viêm vào lòng cậu, ngẫm nghĩ một lát, rồi "ừm" một tiếng: "Tôi cũng không ghét cậu."
Động tác của Văn Viêm khựng lại, theo phản xạ nhìn sang anh, nhưng chỉ thấy Cận Hành đang cười. Trong mắt anh thoáng hiện lên nét tươi sáng, như ánh nắng mùa hè ấm áp, phác nên hình ảnh một thiếu niên tràn đầy sức sống.
"Hừ..." Văn Viêm vắt chéo chân, hiếm khi tỏ ra lúng túng, chậm rãi nói: "Tôi đẹp trai thế này, lại còn biết đánh nhau, cậu có gì mà phải ghét?"
Khó trách Từ Mãnh hay nói cậu không biết xấu hổ.
Kỳ thi phân lớp lần này, lãnh đạo nhà trường đặc biệt chú ý đến top 10 học sinh đứng đầu bảng xếp hạng. Việc Cận Hành vô cớ vắng mặt khiến ngày hôm sau anh bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng. Nhìn gương mặt mệt mỏi của cô giáo, rõ ràng cô đang rất đau đầu.
"Cận Hành, hôm qua em vắng thi là có chuyện gì? Cô đã gọi điện cho phụ huynh của em, nhưng tất cả đều là số không liên lạc được."
Cận Hành không giải thích nhiều, chỉ nghiêm túc xin lỗi: "Hôm qua em cảm thấy không khỏe, nên đến bệnh viện khám, không kịp xin phép."
Nhưng chuyện này hiển nhiên không thể giải quyết chỉ bằng một lời xin lỗi. Giáo viên chủ nhiệm đổi tư thế ngồi, vẻ mặt lo lắng nhưng không nỡ trách cứ cậu học sinh luôn giữ thái độ lễ phép này: "Cô đã hỏi qua lãnh đạo nhà trường, việc tổ chức thi bổ sung có chút khó khăn. Đề thi lần này là đề bí mật do nhiều giáo viên cùng ra. Muốn tìm một đề có độ khó tương đương là không dễ. Em đã bỏ lỡ toàn bộ các môn, chỉ có thể tính là điểm 0. Nếu cho thi lại thì sẽ không công bằng với các bạn khác."
Cận Hành im lặng.
Giáo viên chủ nhiệm bất lực thở dài: "Tầm quan trọng của kỳ thi phân lớp lần này chắc cô không cần nói thêm. Một khi vị trí đã xác định, sau này khó mà thay đổi được. Chờ khi bài thi được chấm xong, có lẽ em sẽ xếp cuối bảng... Cô cũng không nghĩ ra điểm nào thấp hơn điểm 0 nữa."
Câu cuối cùng xem như một lời nói đùa chua chát.
Cận Hành hỏi: "Phân lớp sẽ quyết định luôn sao ạ?"
Cô giáo gật đầu: "Ừ, nhưng em cũng đừng nản lòng. Nếu sau này em vẫn giữ được thành tích ổn định như trước đây, biết đâu lớp chọn có thể đặc cách thêm một chỗ."
Cận Hành không tỏ ra quan tâm lắm, anh chỉ tiện miệng hỏi. Sau khi bị cô giáo dặn dò thêm vài câu, anh mới rời khỏi văn phòng.
Hoa khôi của lớp – Đường Quả – đang đứng đợi ngoài cửa, trong tay ôm một chồng bài tập. Ban đầu cô tò mò ngó vào trong, nhưng khi thấy Cận Hành bước ra thì lập tức rụt ánh mắt lại. Có vẻ như cô muốn nói gì đó, nhưng nhìn bóng dáng cao ráo của anh lướt qua, cuối cùng lại nuốt lời vào trong.
Một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, có những tâm sự khó nói thành lời.
Đường Quả mím môi, cuối cùng vẫn bước vào văn phòng.
Cận Hành không để ý đến cô, hoặc có lẽ dù để ý cũng chẳng làm gì, bước qua hành lang chật chội, khi xuống cầu thang thì tình cờ thấy Nhan Na đang đứng trò chuyện với một nhóm nữ sinh. Bọn họ trang điểm trông khá chững chạc, rõ ràng không phải loại dễ chọc vào, vì vậy việc bắt nạt trong lớp hầu như không bao giờ xảy ra với họ.
Vẻ ngoài của Cận Hành quá nổi bật, Nhan Na liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh. Cô giơ tay chào, rồi bước qua với đôi sandal buộc dây có gót, phát ra những tiếng lộc cộc khi chạm đất.
Nhan Na hỏi: "Giáo viên gọi cậu vào văn phòng nói gì thế?"
"Không có gì, chỉ là chuyện hôm qua bỏ thi."
Nhan Na rõ ràng đã nghe Từ Mãnh kể lại: "Hai người cậu với Viêm ca thật ngốc, ăn đồ nướng mà quên luôn cả thi. Lại còn không rủ tôi."
Câu cuối mới là trọng điểm.
Cận Hành khoanh tay trước ngực: "Vậy cậu thi thế nào?"
Nhan Na nghĩ ngợi rồi lật một cuốn sách trong tay, bên trong kẹp bài thi hôm qua. Phiếu trả lời trắc nghiệm đã nộp, nhưng cô cũng điền một bản trên đề: "Tôi cũng chẳng rõ, đề nhìn hiểu hiểu không không..."
Nói trắng ra là không hiểu gì.
Cận Hành cầm bài thi lướt qua, phát hiện hơn nửa số câu là dạng nâng cao. Sau khi đối chiếu với đáp án của Nhan Na, anh cười khẽ, trả lại bài cho cô: "Làm tốt lắm."
Nhan Na thoáng ngơ ngác, không rõ câu đó là khen hay chê: "Ý cậu là gì?"
Cận Hành chỉ nói một câu: "Khéo lắm, có khi chúng ta sẽ vào chung lớp."
Nhà vệ sinh của trường nằm ở cuối hành lang hai bên cầu thang. Khi bọn họ đứng ở cửa cầu thang, bên cạnh chính là nhà vệ sinh. Nhan Na chưa kịp hỏi gì thêm thì bên tai vang lên một tiếng khóc nghẹn ngào, như cố nén lại nhưng đầy đau đớn, phát ra từ nhà vệ sinh nữ. Xung quanh có không ít người đang bàn tán, nhưng nghe không rõ.
"Quan Linh lại bị nhốt trong nhà vệ sinh rồi... Lần trước là thầy cô phát hiện, mới được thả ra."
"Đáng thương thật... Hay là mình thả cô ấy ra?"
"Đừng nhiều chuyện..."
Phòng giáo viên ở tầng trên, cách đây khá xa.
Cái tên Quan Linh nghe quen quen. Cận Hành nghĩ một lúc mới nhớ ra, hình như đó là cô bạn gầy gò, ít nói trong lớp, thường xuyên bị bắt nạt và cuối cùng phải chuyển lớp.
Anh hỏi Nhan Na: "Cô ấy không phải chuyển lớp rồi sao?"
Nhan Na nhún vai, vẻ mặt khó hiểu: "Chuyển lớp, chứ có phải chuyển trường đâu. Đám kia vẫn có thể bắt nạt cô ấy."
Rõ ràng Nhan Na không muốn can thiệp, nhưng cũng không rời đi.
Cận Hành dựa vào tường hành lang, bên tai là tiếng khóc khàn khàn dần yếu đi và tiếng đập cửa vô vọng. Anh nhớ lại lần mình bị Tưởng Thiếu Long và đám bạn nhốt trong nhà vệ sinh. Khi đó, anh cũng từng khóc và đập cửa như vậy, nhưng cuối cùng chẳng phí sức nữa. Vì anh biết, dù có khóc đến khản giọng, cũng sẽ chẳng ai giúp đỡ, người duy nhất anh có thể dựa vào chỉ có chính mình.
Giờ đây, anh đã thoát khỏi tình cảnh đó, nhưng rõ ràng, vẫn còn nhiều người chưa thể bước ra, vẫn bị nhốt sau cánh cửa kia, như những con thú bị dồn vào đường cùng.
Văn Viêm không biết chuyện xảy ra ở trường cấp ba số sáu, cũng không quản được nhiều chuyện như vậy, càng không nghĩ đến đạo lý phức tạp đó. Chỉ là sau giờ học, khi gặp Cận Hành, cậu dùng giọng điệu kỳ quái hỏi một câu: "Nghe Nhan Na nói, cậu vào toilet nữ hả?"
Cận Hành: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro