Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 146

Ngày diễn ra kỳ thi phân ban của trường cấp ba số Sáu, phụ huynh và học sinh đều như lâm đại địch, số người mở mắt chờ trời sáng không hề ít.

Cận Hành thức dậy như thường lệ, theo thói quen đưa tay sờ sang bên cạnh, kết quả phát hiện giường trống không, chỉ có tiếng động nhỏ truyền ra từ nhà bếp.

Anh mặc quần áo đi ra, liền thấy Văn Viêm đang đứng trước bếp chiên trứng. Cậu nhíu chặt mày, như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn, chảo dầu xèo xèo không ngừng, bên cạnh là mấy chiếc trứng chiên cháy khét, thất bại thảm hại.

Cận Hành dựa vào khung cửa, nhìn một lúc lâu rồi cuối cùng lên tiếng hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"

Văn Viêm tranh thủ liếc anh một cái: "Chiên trứng, không nhìn ra à?"

Cận Hành còn tưởng cậu đang chiên bom, nghe vậy liền gật đầu, muốn cười nhưng lại không thể hiện ra, xoay người vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đợi đến khi ra ngoài, Văn Viêm đã bày biện xong bàn ăn, một đĩa trứng chiên, một đĩa quẩy, hai ly sữa đậu nành.

Đơn giản đến lạ, nhưng dường như lại chứa đầy sự quan tâm.

Cận Hành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu: "Sao lại tự làm đồ ăn?"

Văn Viêm lựa chọn kỹ càng, dùng đũa gắp hai quả trứng chiên trông tạm được bỏ vào bát của Cận Hành, rồi thêm một chiếc quẩy vào, gom đủ điểm tối đa, sau đó nói ra lý do: "Quán dưới lầu hết trứng chiên rồi."

Cận Hành nhớ ra hôm nay có kỳ thi phân ban, hiểu được ý cậu, nhìn sang chiếc quẩy vàng óng, cầm ly sữa đậu nành nhấp một ngụm: "Quẩy cũng là cậu chiên à?"

Văn Viêm ngồi vắt chéo chân, dáng ngồi chẳng chút nghiêm chỉnh: "Không phải."

Cận Hành đoán cậu cũng chẳng có tay nghề đó, ăn hết trứng chiên, cảm thấy hơi nhiều dầu, nhưng phối với sữa đậu nành thì cũng ổn: "Cậu có chút mê tín."

Huống chi, bây giờ điểm tối đa là 150 rồi.

Văn Viêm rõ ràng không để ý đến chuyện đó, dù sao hồi nhỏ cũng thấy bố mẹ người ta hay làm vậy. Cậu tự ăn trứng chiên cháy, uống cạn ly sữa đậu nành, thấy Cận Hành ăn gần xong liền đứng dậy: "Đi thôi, muộn nữa là trễ giờ đấy."

Cận Hành mặc đồng phục, kết quả lại lấy nhầm đồng phục của Văn Viêm, đành cởi ra rồi mặc lại cái của mình, động tác trông chẳng vội vã chút nào, dường như không để ý đến thời gian: "Không phải ngày nào cậu cũng đi trễ sao."

Văn Viêm nghĩ thầm, cậu trễ thì thôi, chẳng thể kéo cả Cận Hành đi trễ được, nhanh chóng xỏ giày vào, uể oải đáp: "Nể tình hôm nay cậu thi, nên mới chịu dậy sớm một lần."

Đúng là minh họa hoàn hảo cho câu "Hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp."

Cận Hành hơi nghiêng người tới, đẩy cậu tựa vào khung cửa rồi hôn một trận. Có thể thấy rõ, vì dậy sớm mà đầu óc vốn đã không tỉnh táo của Văn Viêm lại càng thêm mơ màng, cuối cùng thiếu dưỡng khí đến mức không biết mình bị Cận Hành kéo ra khỏi cửa từ lúc nào.

Trên phố đâu đâu cũng là những hàng quán, tiếng người rôm rả, những gian hàng bán bữa sáng vẫn còn nghi ngút khói, hương thơm bay xa.

Văn Viêm đút hai tay vào túi, cùng Cận Hành đi đến trường, trên vai trái đeo một chiếc cặp đen, bên trong chứa một cuốn từ điển cứng cáp, nặng trịch. Cậu luôn cảm thấy mang theo thứ như cục gạch này mới có cảm giác an toàn.

Sắp đến cổng trường Trung học số 6, Văn Viêm quay sang nói với Cận Hành: "Thi cho tốt, thi được điểm tối đa về nhé."

Cận Hành hơi nhướng mày: "Sao cậu biết là điểm tối đa?"

Văn Viêm liếc mắt nhìn anh: "Cậu ăn hai quả trứng chiên, thêm một chiếc quẩy của tôi."

Cận Hành không biết nghĩ đến điều gì, ngừng lại một lát: "... Quẩy, tôi quên ăn rồi."

"..."

Tâm ý của Văn Viêm đổ sông đổ bể, ngây người ra, nghĩ thầm Cận Hành chỉ ăn hai quả trứng, chẳng lẽ sẽ thi ra con số không? Đang định nói gì đó thì khóe mắt bất chợt thấy một nhóm người đang đến gần, cậu không hề biến sắc, nắm lấy cổ tay Cận Hành kéo anh ra sau mình.

Từ sau khi Tưởng Thiếu Long bị đuổi học, ở nhà chưa an phận được bao lâu đã kết thân với vài người xã hội, giờ cũng có mấy tên bạn bè xấu. Gã vẫn luôn ghi hận Cận Hành và Văn Viêm, đặc biệt chờ sẵn ở cổng trường Trung học số 6 để chặn người.

Tưởng Thiếu Long cao to, ăn mặc lố lăng, kéo theo bốn, năm người phía sau, trông đúng kiểu côn đồ. Từ xa gã đã nhìn thấy Cận Hành, dẫn người đi đến, đá văng lon nước ngăn đường, nở nụ cười như không cười: "Cận Hành, lâu rồi không gặp."

Cận Hành không để ý đến gã, mà nghiêng đầu hỏi Văn Viêm: "Cậu đánh lại bọn họ không?"

Văn Viêm ước chừng số người hai bên: "Cậu có nghe câu 'song quyền nan địch tứ thủ' chưa?"

[*] hai tay không đánh lại bốn tay, đánh không lại

Cận Hành gật đầu: "Tôi hiểu."

Đánh không lại chứ gì.

Văn Viêm cầm điện thoại gửi một tin nhắn, sau đó tắt màn hình, tiện tay nhét vào túi, vừa xoa khớp tay vừa nói: "Lát nữa tôi hô một, hai, ba, cậu chạy thẳng vào trường."

Trường Trung học số 6 chỉ còn một đoạn ngắn nữa.

Cận Hành hỏi: "Còn cậu?"

Văn Viêm nghĩ thầm, tôi đâu có cần thi: "Hỏi nhiều làm gì, cậu cứ chạy là được."

Tưởng Thiếu Long thấy hai người họ như không hề để mình vào mắt, thì tức giận, sắc mặt càng thêm âm trầm, cười lạnh nói: "Cận Hành, đến nước này rồi mà mày còn nhiều lời thế à?"

Dù không còn học ở trường, nhưng không cản trở việc gã nghe ngóng tin tức về Cận Hành. Nghe nói Cận Hành học rất giỏi, sắp lên lớp chọn, từng việc từng việc đè xuống khiến tâm lý vốn đã mất cân bằng của gã ngày càng bất ổn.

Hôm nay là ngày thi phân ban, Tưởng Thiếu Long cố ý chọn ngày này để chặn người.

Cận Hành không hề tỏ ra lo lắng, đứng sau lưng Văn Viêm, nở một nụ cười kỳ lạ với Tưởng Thiếu Long, rồi từ từ giơ tay làm động tác cắt cổ, như đang nhắc nhở gã điều gì: "Sắp chết rồi, không cho nói nhiều chút sao."

Tưởng Thiếu Long bất giác nhớ lại lần đầu tiên Cận Hành phản kháng gã, khi đó anh cầm một lưỡi dao lam, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí, sống lưng gã thoáng rùng mình, nhưng không cam lòng mà lùi bước, nghiến răng nói với đám người phía sau: "Chính là hai đứa này, lát nữa lên đánh mạnh vào, có chuyện gì cứ đổ hết lên đầu tao."

Đám côn đồ phía sau nghe vậy lập tức bước lên tìm chuyện, ai ngờ tên thiếu niên tóc đỏ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh xem trò đột nhiên vung chiếc cặp lên, bên trong không biết chứa thứ gì, đập mạnh vào khiến đối phương hoa mắt.

Văn Viêm tung một cước vào bụng kẻ tới, chiêu thức vừa nhanh vừa mạnh, đồng thời hét lên với Cận Hành: "Chạy!"

Ý cậu là muốn Cận Hành chạy thẳng vào trường, ai ngờ Cận Hành lại nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu chạy về hướng ngược lại, thân hình nhanh chóng biến mất trong đám đông, để lại đám người của Tưởng Thiếu Long phản ứng không kịp, đuổi theo sau chửi bới: "Mẹ nó! Dám dùng cặp đập tao, đánh chết nó!"

Những cuộc ẩu đả nhỏ nhặt thường xuyên xảy ra, chỉ cần không đổ máu hay gây chết người, rất ít người quan tâm. Người qua đường thấy bọn họ rượt đuổi nhau cũng chỉ lặng lẽ tránh xa để không bị liên lụy.

Văn Viêm bị Cận Hành kéo chạy, suýt chút nữa không kịp phản ứng: "Mẹ nó, tôi bảo cậu vào trường, ai bảo cậu chạy về phía này hả!"

Trong lòng cậu vẫn nhớ đến kỳ thi của Cận Hành.

Cận Hành kéo tay Văn Viêm, chạy xuyên qua các ngõ ngách trên đường phố, mang theo cảm giác như đang chạy trốn khỏi bờ vực sinh tử. Dù thực tế đúng là đang chạy trốn thật. Cơn gió dữ dội thổi bay tà áo, làm rối tung tóc của hai người, nhưng lại giống như giải thoát khỏi ràng buộc, mang đến một cảm giác sảng khoái không chút kiêng dè.

Cận Hành khẽ nhếch môi nhìn Văn Viêm một cái, trong tình huống này mà anh vẫn còn cười được: "Hết cách rồi, tôi không có khả năng định hướng."

Gió cuốn tan giọng nói của anh.

Văn Viêm nhìn thấy đám người của Tưởng Thiếu Long ngày càng rượt gần lại, dứt khoát đổi hướng, kéo Cận Hành nhảy qua lan can bên đường, nhân lúc đèn xanh còn vài giây cuối cùng mà băng qua đường, rồi quay ngược trở lại, chạy về phía khuôn viên trường Sùng Minh bên kia phố: "Đi, tìm đám Từ Mãnh!"

Khi ít người thì dựa vào sức mạnh, khi đông người thì dựa vào anh em.

Văn Viêm nghĩ liệu có phải mình đã nghỉ đánh nhau quá lâu hay không, đến mức một đứa nhãi nhép như Tưởng Thiếu Long cũng dám dẫn người đến chặn đường. Một lát nữa mà không xử lý gọn gàng thì đúng là không thể chấp nhận. Cậu nắm chặt tay Cận Hành, lòng bàn tay đẫm một lớp mồ hôi mỏng vì căng thẳng, nhưng vẫn không dám buông ra.

Khi gần đến khuôn viên bên ngoài của trường Sùng Minh, dưới tán cây đã có một đám thiếu niên bất hảo đứng chờ sẵn. Sơ sơ đếm qua cũng khoảng bảy, tám người, chính là Từ Mãnh và đám bạn.

Văn Viêm kéo Cận Hành chạy đến, rồi thắng gấp ngay trước mặt họ, thở còn chưa kịp đều lại, đã không nhịn được chửi thề: "Đụ má! Tao bảo mày dẫn người đến cứu, thế mà mày ngồi đây hút thuốc?"

Từ Mãnh dập tắt đầu thuốc, đứng lên, đưa tay chắn ngang trán để nhìn rõ hơn đám người đang rượt đuổi. Hắn liếc nhìn Tưởng Thiếu Long đang kéo đám người đến gần, rồi quay sang nhìn Văn Viêm đang thở không ra hơi, vỗ vai cậu: "Đợi đèn đỏ mà, mày có nói cho tao biết mày ở đâu đâu."

Tưởng Thiếu Long vừa đuổi đến nơi, chuẩn bị chửi ầm lên, nhưng lại phát hiện Từ Mãnh và đám bạn cũng đang ở đây. Lời định nói ra lại nghẹn ngược trở vào, một hơi mắc kẹt trong lồng ngực, khiến sắc mặt gã trở nên xanh mét.

Bây giờ, cả hai bên cuối cùng cũng đã cân bằng về số lượng, thậm chí phía Văn Viêm còn nhiều hơn vài người. Dùng sợi tóc mà nghĩ cũng biết là đánh không lại rồi.

Tưởng Thiếu Long vốn chỉ định chờ hai người bọn họ đơn độc để ra tay, ai ngờ lại tính toán sai. Gã bắt đầu không để ý đến đám "anh em" của mình, âm thầm lùi bước định chạy, nhưng vai gã đột nhiên bị một lực mạnh từ phía sau đẩy tới, lảo đảo suýt ngã xuống đất.

"Lúc nãy đuổi hăng thế, giờ chạy cái gì?"

Văn Viêm vuốt ngược mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tưởng Thiếu Long. Thấy sắc mặt đối phương ngày càng hoảng loạn, cậu nhớ lại cảnh mình vừa bị đuổi khắp phố bởi một tên nhãi ranh như gã, giận đến mức suýt bật cười. Cậu quay người lại hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc, rồi đột ngột xoay người, tung một cú đá mạnh khiến Tưởng Thiếu Long ngã lăn xuống đất.

"Á!"

Tưởng Thiếu Long ôm bụng nằm trên đất, cố gắng chống tay định bò dậy. Thấy vậy, Văn Viêm liền nhấc cặp sách lên và đập mạnh vào người gã. Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết lần nữa, gã nằm bẹp trên đất, không dậy nổi, chỉ còn biết cầu xin tha mạng.

Đánh nhau giữa phố rất khó coi. Từ Mãnh ra hiệu cho đám bạn phía sau kéo Tưởng Thiếu Long và đám người vào con hẻm bên cạnh, cười cợt rồi buông một câu: "Tiếp đãi bọn nó cho tử tế."

Cận Hành mệt đến mức ngồi bệt xuống bồn hoa bên đường để nghỉ ngơi. Thấy Văn Viêm đi ra khỏi con hẻm, hồi lâu không rõ vừa làm gì, nhưng ánh mắt và nét mặt vẫn còn vương lại vài phần tàn nhẫn, không cách nào che giấu dưới ánh nắng.

Cận Hành vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh mình: "Ngồi đi."

Khi Văn Viêm nhìn thấy anh, vẻ sắc lạnh trong mắt dần dịu lại. Cậu ngồi xuống bên cạnh, vẫn dáng vẻ lười biếng, vô tư, dùng vạt áo quạt gió, miệng lẩm bẩm: "Đụ thật, mất mặt quá."

Cận Hành mỉm cười đầy ý vị: "Cậu nói Tưởng Thiếu Long, hay là nói cậu?"

Từ Mãnh nghe câu đó, liền xen vào chọc ghẹo: "Tất nhiên là nói cậu ấy rồi. Bị đuổi chạy như chuột, mất mặt thật. Ngày trước đâu có thế."

Trong bản chất của Văn Viêm vẫn còn chút hung hăng, ngang ngược. Ngày trước, dù đánh nhau đến máu me be bét, cậu cũng không chịu thua, càng không chạy. Nhưng lần này có Cận Hành bên cạnh, cậu lại không dám ra tay, vì trong lòng có điều bận tâm.

Cận Hành lắc đầu, không đồng tình với lời của Từ Mãnh: "Giữ mạng quan trọng hơn."

Nói xong, anh hơi động đậy ngón tay, dường như muốn nắm lấy tay Văn Viêm, nhưng sau vài lần lưỡng lự, cuối cùng vẫn để yên tại chỗ.

Văn Viêm mở cặp sách, nhìn quyển từ điển dày cộp bên trong vẫn còn nguyên vẹn, thử nhấc lên cân thử, tỏ vẻ khó hiểu: "Còn hơn cả gạch nữa, đánh mấy phát mà không hỏng."

Cận Hành bật cười: "Đó chính là sức mạnh của tri thức."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro